" Tỉ tỉ, không xong, Lăng gia gia trúng độc!"

Chết tiệt thật!

Lạc Y vừa nghe nói mặt mày liền tái. Nàng đã cẩn thận canh chừng đến như vậy vẫn có thể nhường người chui vào chỗ trống.

Mọi chuyện rốt cuộc là sai ở điểm nào đâu!

Lãnh Hàn Thần nhíu hai hàng chân mày, khoé môi hơi mím lại. Hắn đối với việc này không có tâm để ý. Nhưng là nương tử nhà hắn quan tâm, hắn cũng chỉ có thể uỷ khuất phụ xướng phu tuỳ.

Nương tử, nàng xem, nàng nên thế nào báo đáp vi phu a?

Lạc Y lúc này gấp muốn dậm chân, vội vã lách mình thoát khỏi không gian. Cũng không có phương tiện để tâm trong đầu Lãnh Hàn Thần đang suy nghĩ cái gì. Nếu để nàng biết điều hắn đang suy nghĩ, liệu nàng có nên liếc mắt, mắng hắn vô sỉ không đây?

Lạc Y, Lãnh Hàn Thần còn có Kỳ Phong ra khỏi không gian liền trực tiếp hướng Thừa viện mà đi. Đến nơi, Lăng Ngạo và Ngạn Hữu sớm đã có mặt. Nhưng bọn hắn đến cùng cũng không phải Luyện Dược sư, trừ gấp gáp ra cũng chỉ có thể lo lắng không yên.

" Y tỉ đến, Y tỉ..."

Ngạn Hữu vừa thấy Lạc Y xuất hiện liền gọi to một tiếng. Mạnh mẽ đem Lăng Ngạo đang hoảng loạn đánh tỉnh.

" Lão đại, ngươi cứu gia gia, cứu..."

Lăng Ngạo giống như nắm tới phao cứu sinh, mừng muốn rớt nước mắt.

Lạc Y không có thời gian để ý đến Lăng Ngạo. Chỉ vung tay ý bảo hắn yên tâm, ngay lập tức tiến vào phòng trong.

Lăng Hựu Thừa được Lăng Ngạo đỡ lên giường. Gương mặt ông lúc này trắng bệch, môi đổi thành màu tím, dấu hiệu rõ ràng của trúng độc nặng.

Nàng không chút chần chờ xuất ra một viên Giải Độc đan cấp bảy. Mắt không hề nhíu lấy một lần, vẻ mặt trầm trọng đặt tay lên tay Lăng Hựu Thừa, lặng lẽ đem Hồi Phục chi lực theo đường kinh mạch chủ, tách ra một trăm lẻ tám đường kinh mạch, ngăn lại một phần độc dược không bị Giải Độc đan trung hoà tiến về phía tâm mạch.

Độc dược cùng Hồi Phục chi lực giằng co nhau, lần lượt tiêu trừ lẫn nhau.

Lăng Ngạo, Kỳ Phong, Ngạn Hữu bước vào phòng trong, nhu nhu thuận thuận đứng nép một bên. Mặc dù trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng, nhưng vẫn không dám tạo ra bất kì tiếng động nào, sợ hãi sẽ làm phân đi lực chú ý của Lạc Y.

Lăng Ngạo lo lắng nhìn Lăng Hựu Thừa, đôi mắt trong sáng thường ngày vằn lên tơ máu huyết tinh kinh người. Hai bàn tay nắm thật chặt, để lộ những khớp xương được ép chặt vào người nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Hắn lúc này thật muốn chạy đến viện của Hoàng Phủ Yên Yên, đem độc phụ đó đánh một trận, dù ngọc đá cùng vỡ vẫn muốn tranh phong. Chỉ là, hắn không dám đi, hắn sợ hắn đi gia gia sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy hắn càng không tha thứ cho chính mình.

Không phải là Lăng Ngạo không có niềm tin vào Lạc Y. Nhưng hắn bây giờ chỉ còn một thân nhân chân chính quan tâm đến hắn. Chuyện này xảy ra làm lòng hắn vô pháp thừa nhận.

Khác với mọi người trong phòng, Lãnh Hàn Thần là bình thản nhất. Hắn không quá để ý đến Lăng Hựu Thừa, hắn chỉ biết Lạc Y nhất định sẽ thành công. Hắn chỉ cần luôn đứng đằng sau, một mực bảo hộ nàng, làm hậu thuẫn cho nàng. Như thế liền đủ!

Thời gian chầm chậm trôi qua, trên trán Lạc Y bất đầu đổ ra từng giọt mồ hôi tinh mịn. Độc dược Hoàng Phủ Yên Yên hạ đúng là đủ ngoan. Độc dược bá đạo này, nếu hôm nay không có nàng, Lăng Hựu Thừa thật là sẽ chết không thể nghi ngờ.

Ước chừng khoảng hơn một canh giờ sau, Lạc Y thu tay về, lấy thêm một viên đan dược Bổ Thân đan cho Lăng Hựu Thừa nuốt vào. Lúc này mới chậm rãi đứng lên, rời khỏi giường.

Lãnh Hàn Thần cau mày thật chặt, rất nhanh nhận ra tình huống có điểm không đúng. Hắn vội vàng tiến lên, đem thân thể lung lay sắp đổ của Lạc Y ôm lấy, trong lòng không những đau còn có không hài lòng.

Lăng Ngạo, Kỳ Phong, Ngạn Hữu còn chưa kịp thở phào một tiếng đã bị tình trạng của Lạc Y cấp cho một cái doạ run lên từng đợt.

Lăng Ngạo vội vã gọi tổng quản Thừa viện - Phàm Trí, lập tức thu xếp một gian sương phòng cho Lạc Y vào nghỉ tạm.

Hắn thực lo lắng cho Lạc Y, cũng muốn đi xem nàng. Chỉ là gia gia nằm trên giường kia còn cần hắn chăm sóc. Thật không thể phân thân ra được.

Lăng Ngạo giờ phút này thật rối rắm.

Lãnh Hàn Thần nhìn thiên hạ gục đầu vào ngực hắn ngủ say. Gương mặt khi ngủ dịu dàng, đáng yêu như một thiên sứ nhỏ khiến ánh mắt bình thường thanh lãnh của hắn phá lệ tràn đầy yêu thương.

Lãnh Hàn Thần cũng không phải không hiểu đạo lí, khoát tay với Lăng Ngạo ý bảo hắn ta không cần phải lo lắng. Còn bản thân trực tiếp ôm ngang thiên hạ lên, đi theo Phàm Trí ra khỏi căn phòng, liền ngay cả Kỳ Phong, Ngạn Hữu muốn đi theo cũng bị hắn lạnh lùng, trừng mắt dập đi ý tưởng.

Đùa! Hắn muốn ở bên nương tử nhà mình hưởng thụ cuộc sống hai người, còn muốn nhường hai bóng đèn đi theo làm Trình Giảo Kim sao?

Không có cửa đâu, cửa sổ cũng đóng!

Lạc Y mê man hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra. Nàng ngủ thật rất bình yên.

Trong giấc mơ, nàng mơ đến một nơi tối đen như mực. Dường như là một đường hầm dẫn đến mật thất thần bí. Trong mật thất đặt một băng phiến vĩnh cửu thật lớn, bên trong còn có người nằm, là một nam tử, hắn cũng ngủ rất bình yên.

Nam tử này Lạc Y dám khẳng định nàng chưa bao giờ gặp qua. Nhưng vừa nhìn thấy hắn đã có vẻ rất quen thuộc, rất thân thiết.

Nam tử này không phải người thường.

Khí chất của hắn nàng không thể lầm được. Chỉ có người chảy trong người dòng máu của Thần thuần tuý nhất mới có thể gây cho nàng cảm giác này.

Nam tử này có một năng lực cường đại vô cùng. Cường đại đến mức dù hắn đang ngủ say, uy áp vẫn một mực phóng xuất ra bên ngoài đè ép mọi thứ.

Uy áp trong không khí nén lại, ngưng tụ thành một mũi tên hướng về phía Lạc Y công kích tới.

Mũi tên đi rất chậm, nhưng nàng lại như cũ không tài nào chắn nổi. Đành để tuỳ ý uy áp xâm nhập vào thân thể mình, lan đi tứ chi bách bài.

Uy áp không tạo thành thương tổn đến Lạc Y. Mà thậm chí, nàng cảm nhận uy áp biến thành một loại năng lượng cường hoá thân thể nàng. Nó còn khiến cho Hồi Phục chi lực bị dùng hết trong cơ thể nàng trong nháy mắt tràn đầy, xao động vô cùng mãnh liệt.

Hồi Phục chi lực muốn thăng cấp!

Oanh!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

" Y nhi, Y nhi! Nàng thế nào?"

Lạc Y bị tiếng gọi ôn nhu trầm trầm của Lãnh Hàn Thần lay tỉnh. Nàng nhẹ nhàng hé mở hai mắt, mơ màng nhìn Lãnh Hàn Thần chớp mắt vài cái.

Lãnh Hàn Thần nhìn thấy Lạc Y mở mắt, trên mặt tràn đầy ý cười đem nàng ôm thật chặt. Khoé môi mỏng gợi cảm ghé sát vào tai nàng, phả ra từng đợt khí nóng khiến nàng run run.

Lạc Y bị Lãnh Hàn Thần ép lại rất mất tự nhiên. Vốn định nâng tay đem đầu hắn đẩy ra xa. Chỉ là nàng còn chưa kịp làm đã nghe Lãnh Hàn Thần nhẹ giọng nói bên tai.

" Y nhi, nàng lại thay đổi!"

" Hả?" Lạc Y ngơ ngác.

Lãnh Hàn Thần cười khẽ, đem nàng đẩy ra một chút. Bàn tay to áp lên mặt nàng, ngón tay tuỳ ý khinh bạc, đem ngũ quan nàng miêu tả lại, than thở một tiếng.

" Nàng lại xinh đẹp hơn một chút!"

" A? Xinh đẹp hơn?"

Lạc Y chọn mi, nheo mắt lại nhìn sâu vào mắt Lãnh Hàn Thần, từ trong đó nhìn ra ngũ quan mơ hồ của nàng quả nhiên có chút thay đổi.

Ừm, trưởng thành hơn một chút! Nhưng là, vẫn chưa đủ a!

Lãnh Hàn Thần gật gật đầu, cũng không tiếp lời. Trong lòng hắn lúc này không biết là tư vị gì.

Nàng dường như bắt đầu nhớ lại điều gì đó! Không biết là hoạ hay phúc đây?

Là phúc thì tốt, nhưng là hoạ thì tuyệt đối không được xuất hiện!

Lạc Y không hề hay biết Lãnh Hàn Thần ưu phiền vì nàng. Mà nàng cũng không vui vẻ được bao lâu, nàng còn phải trù tính kế hoạch, đáp trả Hoàng Phủ Yên Yên... Thật là tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play