Hoàng Phủ Yên Yên vừa nghe, mặt sắc liền tái xuống, bàn tay đặt trên thành ghế nắm chặt đã muốn lộ ra xương trắng vô cùng rõ ràng.
Bất quá, nàng ta vẫn là một dạng mặt khí không lộ, đầu cúi càng thấy ra vẻ uỷ khuất chọc người thương tiếng khẽ nức nở vài tiếng.
Lăng Bá Khiêm chính là chịu không được nhìn nữ nhân nhà mình uỷ khuất, quẫn bách hét lên.
" Phụ thân, người..."
" Đủ!"
Lăng Hựu Thừa nâng tay, trừng mắt liếc nhìn Lăng Bá Khiêm, lại nhìn qua Hoàng Phủ Yên Yên. Ánh mắt là nồng đậm chán ghét một dạng.
" Ngươi cái này là thế nào? Vì nữ quên hiếu sao? Ta từ đầu đến cuối đều không tiếp nhận Hoàng Phủ Yên Yên thân tình. Nàng ta như thế nào tốt bụng đem tổ yến thượng phẩm cấp ta. Trong này chỉ sợ đã sớm bị người ta hạ độc đi vào!"
Lăng Bá Khiêm nghe nói liền sợ hãi, hơi nghi hoặc liếc nhìn Hoàng Phủ Yên Yên do dự.
Hoàng Phủ Yên Yên đối với Lăng Hựu Thừa phát hiện sự tình nội tâm đã sợ. Càng sợ chính là bị Lăng Bá Khiêm đề phòng, sự việc sau này liền không dễ.
Hoàng Phủ Yên Yên cắn răng, đây quả nhiên là bức tử nàng ta một dạng!
Cố gắng biểu tình càng thêm uỷ khuất, Hoàng Phủ Yên Yên khóc nức nở nói.
" Phụ thân, con dâu biết người không thích ta, cũng không cần nói con dâu ác độc như vậy. Cái này con dâu liền uống trước mặt người!"
Hoàng Phủ Yên Yên nói xong liền đem chén tổ yến uống vào. Mặc Trúc đi theo sắc mặt liền tái, bất quá là vội cúi đầu xuống, sợ là thái độ làm lỡ mất của chủ tử một phen tâm khổ.
Lăng Bá Khiêm thấy Hoàng Phủ Yên Yên không do dự thì toàn bộ nghi hoặc không thổi tự bay. Tâm lại càng trách Lăng Hựu Thừa đa nghi làm tổn thương người.
" Phụ thân, người nhìn Yên nhi uống tổ yến xuống rồi. Người đã ghét Yên nhi như vậy, từ nay về sau con chuẩn Yên nhi không đến sân viện của người làm phiền. Nhi tử còn bận sự, trước cùng Yên nhi cáo lui!"
Lăng Hựu Thừa nhìn Lăng Bá Khiêm dắt tay Hoàng Phủ Yên Yên nhu nhược, thút thít rời đi. Trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Có chua xót, có phẫn nộ, đều là ngũ vị tạp trần giày xéo đi lên.
Lăng Bá Khiêm này rõ ràng đã bị Hoàng Phủ Yên Yên mua chuộc nhân tâm. Cho dù ông có là phụ thân hắn, hắn cũng đã không dám tin ông nữa!
Thực không có tiền đồ!
" Lăng gia gia, người chớ thương tâm!"
Giọng nói trong trẻo, đinh đinh đang đang của tiểu cô nương vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Lăng Hựu Thừa khiến ông giật mình quay sang nhìn.
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần vô thanh vô thức đứng ở giữa phòng. Hai người tay trong tay, dính sát vào nhau như một đôi sam. Trẻ con bây giờ, đủ lớn mật a!
Lạc Y nhìn qua Lăng Hựu Thừa cũng biết ông suy nghĩ gì. Chỉ có điều nàng không ngại nha. Ở hiện đại nàng chân chính đã hai mươi lăm tuổi. Tại dị giới sống qua vài năm, tâm hồn đã sớm già cỗi. Thân thể không lớn lên cũng không phải là lỗi của nàng.
Trong lòng Lạc Y thực tế vẫn rất ảo não bản thân thua kém không chịu lớn lên. Bất quá không vấn đề, càng dễ phẫn trư ăn thịt hổ!
Hắc hắc
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần tự nhiên theo Lăng Hựu Thừa ngồi xuống ghế. Đúng lúc này Lăng Ngạo mới chạy ào vào, hắn thở dốc nhìn hai người đang khí độ phiêu nhiên ngồi trên ghế, cảm thán.
" Lão đại, hai ngươi đều chạy thật nhanh!"
Lăng Ngạo hết sức thán phục Lãnh Hàn Thần, Lạc Y hai người. Vừa rồi chỉ thoắt một cái, hai người này liền cái bóng cũng không thấy đâu khiến hắn không khỏi sợ hãi than một tiếng.
Bất quá, Lăng Ngạo cũng không nghi ngờ chút gì. Chỉ nghĩ đến hai người tu vi cao, dịch chuyển tự nhiên sẽ nhanh hơn người khác.
Lạc Y với Lãnh Hàn Thần đối với lời nói của Lăng Ngạo đều thống nhất không nói gì. Bọn họ là khởi động bí pháp Lịch Không Gian, Lăng Ngạo có khả năng nhìn thấy hai người rời đi, mới là lạ.
Lăng Hựu Thừa nhìn Lăng Ngạo liếc qua một cái. Càng xem lại càng hài lòng tôn tử này. Kết giao bạn bè mới thật thông minh nha!
Lăng Hựu Thừa chờ Lăng Ngạo ngồi xuống ghế, tự mình động thủ rót trà cho cả bàn.
Lạc Y nhận lấy tách trà, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó liền kín đáo nhíu nhíu chân mày hạ tách xuống. Cũng không thể trách nàng thiếu quy củ, uống xong trà Lãnh Hàn Thần pha, nàng làm sao có thể nuốt vào trà của người khác.
Lãnh Hàn Thần ngồi bên cạnh Lạc Y, một chút cũng không động vào tách trà. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm bóp nhè nhẹ giống như an ủi, lại giống như hứa hẹn.
Trở về ta liền pha trà cho nàng có được hay không?
Lạc Y híp híp mắt, liền đổi lại.
Được, gia chuẩn tấu!
Lãnh Hàn Thần nhận được mật hiệu, cười càng thêm xuân phong đắc ý.
Nương tử a, nàng làm thế nào thưởng ta?
Trở về liền hôn một cái!
Tốt!
Hai người mắt đi mày lại, đạt thành mục đích đôi mắt đều mang theo ý cười.
Lăng Hựu Thừa một chút cũng không biết, hai người này đang chê bai trà ông pha. Nếu ông biết có lẽ sẽ khóc to một trận.
Đây là thượng phẩm hoa trà có được hay không?
" Y nha đầu, ngươi nói chén tổ yến kia có gì sao?"
Lăng Hựu Thừa ho khan một tiếng, đánh tan không khí ái muội đầu mày cuối mắt, nhẹ giọng hỏi.
Lạc Y gật gật đầu, trong mắt hiện tiếu ý nhàn nhạt.
" Là một loại độc dược vô vị vô sắc, đụng nước liền tan - Thực Tu đan!"
" Thực... Thực tu đan?"
Lăng Hựu Thừa lắp bắp lặp lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Ông thực rất có hứng thú với đan dược, đối với Thực Tu đan cũng hiểu biết một chút da lông, chỉ là chưa từng nhìn thấy. Ví như thực Tu đan, tên cũng như phẩm chất, loại dược này không giết người, người bình thường ăn vào không ảnh hưởng. Bất quá nếu tu luyện giả ăn vào lại là trọng sự. Thực Tu đan đi vào cơ thể liền bắt đầu ăn mòn đi tu vi của người dùng đan. Đồng thời làm kinh mạch nghẽn lại, không bao giờ có thể tu luyện. Người lúc đó quả thật so với phế vật không hơn. Chẳng phải để tuỳ ý người ta chặt chém sao?
Hoàng Phủ Yên Yên ra vố này, đúng là cao tay!
" Này, như vậy Hoàng Phủ Yên Yên đã ăn, thì như thế nào?"
Lăng Hựu Thừa không đè nén được tò mò, hỏi tới một câu. Ông không có quên, Hoàng Phủ Yên Yên cũng là một tu luyện giả, cho dù nàng ta giấu diếm quả thật rất sâu.
Lạc Y cười nhạt, nhìn quanh bàn một lần. Thấy trừ Lãnh Hàn Thần rất bình tĩnh thì Lăng Ngạo, Lăng Hựu Thừa đều đã trương lên bộ mặt tò mò muốn chết.
" Còn có thể thế nào? Đương nhiên là nhanh chóng dùng thuốc giải thôi. Ta cũng không tin nàng ta đi hại người khác mà không chuẩn bị trước đường lui cho mình. Nàng ta hẳn phải nghĩ đến gia gia ngài vẫn luôn đề phòng nàng ta đi!"
Hoàng Phủ Yên Yên so với Đông Phương Lam Hân lại càng thêm lợi hại không chỉ một lần! Tâm kế người này đủ sâu đi!
Lạc Y tuy nói ra nhưng vẫn giữ lại một phần. Chính là Hoàng Phủ Yên Yên dù uống vào thuốc giải, vẫn có thể bị ảnh hưởng. Đan dược này thực tế mà nói là rất cao thâm. Phối giải dược không tài nào trị tới tận gốc. Dù như vậy Hoàng Phủ Yên Yên vẫn dám uống tới, tâm cơ thâm trầm kiểu này, nàng cũng không thể không phục.
Vẫn còn phải chờ đợi kì biến mới tốt!
Cả phòng nghe nói phút chốc liền lâm vào trầm mặc. Mỗi người đều có một loại suy nghĩ sâu xa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT