Chương 113

Nam tử có vóc người cao lớn vĩ ngạn vọt tới, hai tay hắn lúc này đang cầm theo hai đại chuỳ thật lớn. Trên mặt nam tử chính khí nhễ nhại mồ hôi, hơi thở nặng nề lao vụt tới trước mặt nhóm Lạc Y, hô to.

" Lão đại, ngươi có sao không?"

Người đến không ai khác, chính là Lăng Ngạo!

Lãnh Hàn Thần nhìn người đang lao đến Lạc Y như một cơn lốc, mặt không đổi sắc đem nàng ôm vào ngực. Vừa vặn né tránh lợi trảo của Lăng Ngạo đang chực chờ vươn tới.

Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu hai kẻ đứng đực ra, trợn mắt nhìn Lăng Ngạo, khoé môi cũng không ngừng co giật thành một đoàn.

Kỳ Phong ngốc lăng sờ đầu, hắn nhớ hình như ma thú vừa rồi là tấn công hắn chứ không phải tỉ tỉ nha! Lẽ nào hắn còn chưa già mà đầu óc đã muốn lú lẫn sao?

Lăng Ngạo không biết mọi người xung quanh đang âm thầm khinh bỉ chính mình. Hắn chỉ thấy Lạc Y bị Lãnh Hàn Thần ôm đi mới biết mình vừa rồi quá luống cuống.

Có trời chứng giám, hắn là quá lo lắng cho lão đại có được hay không? Bất quá, hắn cũng thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi Lãnh Hàn Thần không ôm Lạc Y đi, thân mình thô lỗ của hắn không đủ sức chịu đựng bình giấm chua cỡ lớn của ai đó dội lên.

Vừa nghĩ đến viễn cảnh tương lai thiếu chút nữa xảy đến, thân mình của Lăng Ngạo đã vô thanh vô thức co giật vài lần. Hắn mới thật không muốn trải nghiệm qua giấm chua đại phát của Lãnh Hàn Thần đâu!

" Thần ca, ta không phải cố ý a!"

Lãnh Hàn Thần khẽ hừ một tiếng, đôi thuỷ mâu tử sắc như cũ liếc Lăng Ngạo một cái thay cho lời cảnh cáo. Không có ý? Ngươi không có ý thì sẽ không có tội sao?

Lăng Ngạo ngốc trệ gãi gãi đầu, nụ cười trên môi muốn có bao nhiên khờ khạo liền có bấy nhiêu khờ khạo. Nếu như để ý kĩ, còn có thể nhìn thấy trên gương mặt lộ ra vài vệt đỏ khả nghi.

Còn có thể không ngại sao? Người ta thể hiện ghi hận rõ ràng ra như vậy!

Lạc Y nhanh chóng nhận ra Lăng Ngạo xấu hổ. Nàng cố gắng nén cười véo nhẹ vào tay tiểu cẩu hay hờn dỗi nào đó, nhắc nhở hắn thu lại biểu tình.

Lãnh Hàn Thần mím môi, vẻ mặt nhanh chóng hiện ra hai chữ " ủy khuất ", buồn bực cúi xuống hôn bẹp vào má hồng nương tử nhà mình. Lúc này mới hài lòng đem biểu tình thu về.

Vẻ mặt bình thản, phảng phất vài nét tà mị, tuấn lãng của hắn lúc này khiến người ta có một loại ảo giác người vừa rồi đeo theo vẻ mặt ghi thù, khó chịu kia hật tế không phải là hắn.

Nếu không phải đã quá quen thuộc với khả năng đổi sắc mặt của Lãnh Hàn Thần, Lạc Y cũng sẽ bị lừa.

Aiz, xem ra cả đoạn đường dài nàng bắt hắn ăn chay quả thật quá uỷ khuất hắn rồi a! Như vậy cũng không phải tốt, nhẫn nhịn quá mức sẽ tổn hại đến sức khoẻ a!

Nghĩ vậy, Lạc Y hào phóng kéo kéo cổ áo của Lãnh Hàn Thần, mặt không đổi sắc bẹp một cái hôn nhẹ lên môi tiểu cẩu nhà mình rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Lãnh Hàn Thần thụ sủng nhược kinh ngẩn ngơ một lúc, nhưng rất nhanh hắn lại cười đến xuân phong đắc ý, đem nương tử nhà mình ôm càng thêm chặt.

Còn có thể không vui sao? Nương tử nhà hắn không phải bao giờ cũng biết chủ động thế đâu. Hắn phải nắm vững thời khắc hiếm hoi này mà thoả mãn đi!

Kỳ Phong và Ngạn Hữu là lần đầu tiên nhìn cảnh trẻ con không nên xem này. Theo bản năng liền nâng hai tay lên che mắt, bất quá mười ngón tay đều mở to, cơ bản là không che được cái gì. Thậm chí còn để lộ ra cặp mắt ngây ngô nhìn chăm chăm hai người.

Hết rồi sao?

Hai đứa trẻ chờ hồi lâu cũng không thấy diễn biến tiếp theo, một mặt thở phào một hơi, một mặt lại âm thầm nuối tiếc.

Cái đó gọi là hôn có phải không?

Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu rất ham học hỏi, nhanh chóng đã tìm ra kết quả mong muốn. Trong lòng không ngừng gật gù tự khen bản thân mình thông minh. Thật đúng là không biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào?

So với hai đứa trẻ, Lăng Ngạo nhìn thấy cảnh này đã muốn chai mặt. Bất quá hắn cũng không dám nhìn thẳng. Lão đại da mặt mỏng, nếu nàng ngại ngùng lần sau không tiếp tục hôn hôn Thần ca, người chịu tội chắc chắn là bọn hắn.

Mỗi người đều đeo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng có lẽ người trong cuộc lại chẳng nhận thức được chút gì. Lạc Y mặt không đổi sắc nhìn ma thú bò mộng chết không kịp ngáp cách đây không xa, điềm nhiên hỏi Lăng Ngạo.

" Ngươi đang làm gì?"

" Báo cáo lão đại, ta đang hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành!" Lăng Ngạo nghiêm túc đứng thẳng theo kiểu quân nhân báo cáo. Tư thế này là Lạc Y lúc vô tình nhớ lại chuyện của thế kỉ hai mươi mốt dạy cho. Trường hợp này hắn phát huy không tệ. Chí ít cũng không giống như Bạch Thừa Vũ đi vệ sinh cũng muốn báo cáo.

Lạc Y vừa nghĩ đến kẻ trước đây một bộ lạnh lùng thanh cao lại bị nàng huấn luyện thành kẻ vừa nhiều chuyện, vừa tự cao, vừa ngốc trong lòng liền ảo não không thôi.

Xem ra, kết quả huấn luyện cũng không phải quá thành công.

Lạc Y lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vừa rồi đánh bay ra khỏi đầu, thắc mắc hỏi Lăng Ngạo.

" Lễ trưởng thành là thế nào?"

" A?" Lăng Ngạo giống như nhớ ra Lạc Y không hề biết điều này mới cười xoà giải thích " Là thế này, lão đại, bộ tộc lực lượng của chúng ta có một tập tục, mỗi khi có một đứa trẻ tròn mười ba tuổi sẽ được tham dự nghi thức trưởng thành. Trước đó chúng ta sẽ vào Vân Vụ Sâm Lâm dùng lực lượng của mình giết chết một ma thú lớn. Ma thú đó sẽ dùng để tế thần, tượng trưng lòng biết ơn thần linh đã ban thên một đứa trẻ sở hữu lực lượng trong bộ tộc!"

Lăng Ngạo vừa giải thích vừa đem ma thú bò mộng xách lên, đung đưa trước mặt mọi người.

" Bất quá xem ra phải chờ đến lần sau, con ma thú này bị lão đại, Thần ca hai người dùng chưởng phong đánh bay, không thể tính vào. Ta đem nó về làm thịt đãi mọi người một bữa! Hắc hắc"

Lăng Ngạo cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh. Ma thú bò mộng cũng đã đạt cấp bảy hậu kì, dùng để đãi lão đại cũng không phải quá tệ.

Lạc Y và Lãnh Hàn Thần cũng không nhận ra điểm nào không hợp lí liền gật gật đầu. Có điều Kỳ Phong và Ngạn Hữu đều trợn hai tròn mắt.

Bọn hắn vừa mới đột phá cấp chín hậu kì không lâu. Trước đó quả thật không đủ bản lĩnh săn về ma thú cấp bảy hậu kì. Ma thú cấp bảy hậu kì chỉ dùng để đãi một bữa tiệc, cái này không khỏi quá hào phóng đi!

Năm người bây giờ gộp lại một nhóm, dùng thân pháp rời đi. Vừa rồi vì không biết trong Sâm Lâm xảy ra vấn đề gì nên mới đi bộ dò xét. Giờ đã biết nên mới không còn một chút kiêng kị nào.

Một nhóm năm người đều là tu luyện giả bậc cao, thân pháp đã sớm thuộc hạng thượng thừa. Không lâu sau đã ra khỏi Vân Vụ Sâm Lâm.

Từ đằng xa nhìn về Tô Uyển Sơn Trang, nơi này gọi là sơn trang vì nó được lập nên ở nơi hoang dã. Chứ thật ra cũng không khác gì một thành trì là mấy.

Tô Uyển Sơn Trang nghe tên có vẻ rất mĩ miều mềm mại, bất quá con người lại trái ngược mạnh mẽ. Kể cả những người không có di truyền lực lượng.

Người ta vẫn nói, vật họp theo loài, quả nhiên không sai. Con người... Cũng thế!

Từ lúc ra khỏi Vân Vụ Sâm Lâm nhóm năm người đã không còn vận dụng thân pháp nữa mà chậm rãi đi bộ vào trang.

Vừa đi, Lăng Ngạo vừa kể cho mọi người nghe một số quy củ trong Tô Uyển Sơn Trang.

Lãnh Hàn Thần đối với chuyện này không quá để ý, chỉ lo đem thiên hạ trong ngực ôm chặt. Chỉ có Kỳ Phong, Ngạn Hữu là trẻ nhỏ dễ dạy, rất chăm chú lắng nghe. Lâu lâu còn ứng thanh ồ à lên vài tiếng hưng phấn khiến Lăng Ngạo càng nói càng cao hứng.

Lạc Y thật tế cũng không quá lưu tâm. Nàng chỉ để ý duy nhất một điểm. Đó là Lăng Ngạo là con trai của Trang chủ Tô Uyển Sơn Trang.

Trang chủ Tô Uyển Sơn Trang cũng là một người có Lực Lượng lực, tên là Lăng Bá Khiêm. Phải nói rằng, Lăng gia trụ trên ghế Trang chủ lâu đài như vậy cũng là vì đời nào Lăng gia cũng sinh ra một người có Lực Lượng lực, mà đời nào cũng rất mạnh mẽ.

Lăng Bá Khiêm trước đây có một thê tử kết tóc gọi là Từ Thị - Từ Miên Miên. Nàng ấy chính là thân mẫu của Lăng Ngạo.

Bất quá sau khi sinh ra Lăng Ngạo, Từ Miên Miên rong huyết mà mất. Sau đó khi Lăng Ngạo tròn ba tuổi, Lăng Bá Khiêm lại mang về một mĩ phụ, gọi là Hoàng Phủ Yên Yên.

Lúc Hoàng Phủ Yên Yên đến đây còn mang theo một đứa bé trai năm tuổi tên là Lăng Chính Thành. Mặt rất giống Lăng Bá Khiêm. Khi đó mọi người mới vỡ lẽ Lăng Bá Khiêm bên ngoài đã sớm có người khác sau lưng Từ Miên Miên.

Cũng vì việc này, có nhiều người còn bát quái cho rằng Từ Miên Miên chết không phải do rong huyết, thật tế chính là do Hoàng Phủ Yên Yên hạ độc.

Bất quá cũng chẳng ai dám nói nhiều vì sau đó không lâu, tại lễ kiểm tra lực lượng trong bộ tộc, Lăng Chính Thành cùng Lăng Ngạo đồng dạng sở hữu Lực Lượng chi lực.

Điều này không nghi ngờ đã củng cố danh vọng của dòng họ Lăng lên rất nhiều.

Chỉ là, đây cũng là điều khiến sóng ngầm tranh đoạt nổi lên mãnh liệt. Hai người đều mang Lực Lượng lực ai sẽ làm Trang chủ tương lai còn không nắm chắc. Đương nhiên là sẽ có người đỏ mắt mưu cầu đoạt lấy.

Lạc Y thở dài trong lòng, đúng là hào môn sâu như biển. Cũng không phải gia tộc nào cũng giống với gia tộc của nàng.

" Lão đại, ta đã tấn cấp chín sơ kì a! Ta đụng bình cảnh rồi, tin là không lâu sẽ tấn cấp chín trung kì!"

Lăng Ngạo rất tự hào khoe thành quả với Lạc Y. Vẻ mặt không khác gì chó con vẩy đuôi chờ được khen tặng. Đáng tiếc cuối cùng chỉ rước phải cái liếc mắt xem thường của nàng.

" Cấp chín sơ kì sắp đột phá còn hiếm lạ sao? Hai người kia đã là cấp chín hậu kì đỉnh phong!"

Lạc Y vừa nói, vừa đánh ánh mắt về phía Kỳ Phong và Ngạn Hữu khiến Lăng Ngạo đang tự hào nghẹn một họng trân trối.

Lăng Ngạo không tin tưởng nhìn hai đứa nhóc tuổi còn nhỏ hơn mình, lắp bắp hỏi.

" Thật?"

Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu hết sức ăn ý gật gật đầu. Bọn hắn hết sức giảo hoạt che giấu việc bọn hắn gặp được kì ngộ.

Lâu lâu được người khác hâm mộ hay ghen tị muốn chết cũng không tệ! Hắc hắc

Lăng Ngạo trừng mắt, thật muốn ngửa mặt lên trời gào to hai chữ " bất công ". Aiz, người bên cạnh lão đại đều là trâu bò! Không phải, là trâu bò tinh!

Năm người vừa đi vừa trao đổi một vài chuyện, rất nhanh đã về đến trang viện Lăng gia.

Chỉ là, đón tiếp bọn họ lại là một nam tử có vẻ mặt âm nhu, thoạt nhìn xảo trá, giọng nói cũng khiến người ta chán ghét.

" Ngươi hoàn thành nghi thức lễ trưởng thành sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play