Dưới sự dẫn đường của tỳ nữ, Trần chưởng quầy dẫn theo hai thực hộp tinh xảo đi theo vào trong phòng.
Vừa vào cửa, rất có quy củ hành lễ.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng phất tay để đối phương đứng dậy, lại cho tỳ nữ trong phòng lui ra.
Trần chưởng quầy gác thực hộp lên trên bàn, cung kính nói:
“Tiểu thư.”
Hạ Thính Ngưng cũng không nhìn bên trong thực hộp, chỉ nhìn Trần chưởng quầy nói:
“Là Ấm Yên lâu xảy ra chuyện gì sao? Khiến người vội vàng chạy tới.”
Trần chưởng quầy nghe vậy mặt hiện vẻ lúng túng, do dự không biết nên mở miệng thế nào.
Hạ Thính Ngưng thấy thế híp mắt lại, nói:
“Có chuyện gì liền nói, chớ ấp a ấp úng.”
Trần chưởng quầy lúc này mới ninh mi cẩn thận mở miệng:
“Trước đó vài ngày, tiểu nhân đến trong thôn trang, phát hiện nương tử của Lưu Sơn ở đó phái đoàn thật lớn. Lưu Sơn kia chính là thân thích của Thường quản sự, tiểu nhân …, suy nghĩ hoài vẫn thấy nên báo cho tiểu thư biết vẫn hơn.”
“Nha?”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy thoáng nghiêm túc hơn.
Thường thúc bị nàng phái dẫn thương đội nên xa nhà, hiện nay chuyện thôn trang mặc dù do nàng quản, nhưng quản lý hằng ngày cũng tạm thời chọn người theo dõi, dù sao nàng không thể mỗi ngày đều đến thôn trang tuần tra.
Mà Lưu Sơn này, nàng nhớ được là một bà con xa của Thường thúc, dựa vào tầng quan hệ này vào làm việc ở thôn trang. Hiện tại Thường thúc rời nhà, liền tạm thời do hắn trông giữ người.
“Thế nào? Tức phụ của Lưu Sơn kia có gì không ổn?”
Hạ Thính Ngưng thoáng cau mày nói.
Lúc trước khi nàng tuyển nhận số tá điền này, không thiếu tá điền dẫn tức phụ vào làm theo ở thôn trang. Đây là chuyện do chính nàng đồng ý, những nữ nhân đó đa số làm quen việc nông, nuôi gà chăn vịt, quản lý cây ăn quả cũng không phải hạng thường. Huống hồ người một nhà đều làm việc trong thôn trang, nàng không chỉ yên tâm hơn, còn không cần tốn sức tìm thêm nhân thủ khác.
Trần chưởng quầy nói qua loa vài câu:
“Ngày ấy tiểu nhân vào thôn trang tính cho người nhập thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn bình thường một chút. Nào ngờ đến trong trang liền thấy Nương tử của Lưu Sơn chỉ tay ra lệnh với tá điền bên dưới, trận thế kia cũng muốn vượt qua Thường quản sự. Tiểu nhân thấy dáng vẻ mấy tức phụ của các tá điền đều rất bất mãn với nàng ta.”
Hạ Thính Ngưng híp mi, nhẹ giọng nói:
“Như vậy a, việc này người làm không sai, đi về trước đi, buổi chiều lại cùng ngươi đến thôn trang xem một chút.”
Nếu nương tử của Lưu Sơn kia thật sự là đứa không biết điều, nàng không tránh được muốn thanh lý môn hộ.
Trần chưởng quầy vội gật đầu ứng, hành lễ xong ra cửa phòng trở về Ấm Yên lâu.
“Thế tử phi, nhưng là muốn cho trù phòng thiếu bị vài đạo đồ ăn.”
Người làm việc trong Thanh Lan viên đều biết Thế tử phi không thích tiêu xài hoang phí, mỗi lần Ám Yên lâu đưa thức ăn đến, đều căn dặn trù phòng giảm lượng đồ ăn, miễn lãng phí.
Tịch Nghi chỉ xem như là Hạ Thính Ngưng đột nhiên muốn ăn thức ăn của Ấm Yên lâu, mới có chuyện Trần chưởng quầy tự mình đến đưa thiện.
Lúc này Vãn Ngọc sớm mở thực hộp ra, những món ăn này đều là món thường ngày Hạ Thính Ngưng thích ăn.
Trần chưởng quầy này là người có lòng. Trên mặt Hạ Thính Ngưng mang mỉm cười, trả lời:
“Ừ, để trù phòng giảm bốn mâm.”
Tịch Nghi nghe vậy cười tủm tỉm gật đầu ra ngoài.
Lục Vu chen miệng nói:
“Tịch Nghi này cũng không tệ, tuy rằng tính tình có chút thẳng thắn, nhưng chỉ cần trung thành với tiểu thư là tốt rồi, bồi dưỡng bồi dưỡng cũng có giúp không ít việc.”
Vãn Ngọc cũng đồng ý gật gật đầu nói:
“Lục Vu nói đúng. Ngay cả Bách Quế kia cũng không tệ, ổn trọng làm việc, đến cùng cũng là người do tiểu thư chọn nha.”
Hạ Thính Ngưng nhìn thức ăn trên bàn nói:
“Chỉ cần trung thành với ta, dù sao cũng sẽ không bạc đãi các nàng.”
Hôm nay Bách Lí Dung Cẩn có việc quấn thân, căn dặn hạ nhân trở về truyền lời, nói không hồi phủ dùng cơm trưa, để Hạ Thính Ngưng không cần chờ hắn.
Quá rảnh rỗi, Hạ Thính Ngưng lại nghĩ tới chuyện ở thôn trang, liền truyền bữa sớm, dùng xong liền đến Tố viên nói một tiếng với Tĩnh Vương phi, nói nàng muốn ra phủ một chuyến.
Hạ Thính Ngưng thuận miệng trả lời qua loa, nói muốn đi Tuyết Đoán phường chọn chút vật liệu may đồ bên người cho Dung Cẩn.
Tĩnh Vương phi nghe vậy tất nhiên là mặt đầy tươi cười đồng ý cho Hạ Thính Ngưng ra phủ.
Lên xe ngựa, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc cùng Lục Vu đi thẳng tới Ấm Yên lâu, Trần chưởng quầy vội vàng đón các nàng vào sương phòng.
Bởi vì lo lắng đến vấn đề thân phận, Hạ Thính Ngưng ở trong sương phòng thay nam trang. Cởi các loại trang sức xuống, búi tóc trên đầu thành búi củ tỏi. Dùng bút chì tô mày liễu thành lông mày dày đặc, lại thêm một tầng phấn bạc, che đi làn da trắng nõn.
Trang điểm một phen, biến thành một công tử nhẹ nhàng môi hồng răng trắng. Liền ngay cả Vãn Ngọc cùng Lục Vu cũng biến thành dáng vẻ của tiểu tư.
Trần chưởng quầy tiến vào, thiếu chút nữa bị Hạ Thính Ngưng bản nam trang làm cho sợ muốn chết, đôi mắt trừng đến to tròn, nói:
Chuyện này, tiểu thư là nghĩ cái gì với cái gì nha, làm gì có nữ nhi gia nào lại giả nam nhân.
Đương nhiên, lời này ông chỉ dám ngẫm dưới đáy lòng, là vạn vạn không dám nói ra miệng.
Hạ Thính Ngưng cũng không để ý ông, thoải mái mang theo người cùng Trần chưởng quầy lên một chiếc xe ngựa khác.
Để lại xa phu của Tĩnh Vương phủ còn chờ ở cửa như trước, nàng lo lắng chuyến đi lần này tốn nhiều thời gian nên để cho tiểu nhị của Ấm Yên lâu đón xa phu vào trong tửu lâu dùng bữa, miễn cho ở bên ngoài chờ đến buồn tẻ.
Xe ngựa chạy thẳng tới Thôn trang ngoài Kinh đô.
Hạ Thính Ngưng cũng không để người đỡ, tay chân lưu loát từ trên xe ngựa nhảy xuống. Khiến khóe mắt Trần chưởng quầy run rẩy một trận.
Tiểu thư, diễn xuất của người cũng quá giống nam tử nha.
Tay Hạ Thính Ngưng cầm quạt ngọc, đi nhanh vào thôn trang, soái tới mức Trần chưởng quầy suýt chút nữa cằm rơi xuống đất.
Ông đâu biết linh hồn của Hạ Thính Ngưng ở thế kỷ hai mươi mốt sinh hoạt là dạng gì nha, hành vi không bị trói buộc như vậy chỉ là chuyện thật bình thường.
Nhưng là Vãn Ngọc cùng Lục Vu lại có chút sợ hãi rụt rè, các nàng dù sao cũng là người sinh ra và lớn lên ở cổ đại, không có cách nào giống Hạ Thính Ngưng biểu hiện soái tới mức tự nhiên.
Lúc này đã qua giữa trưa, người trong thôn trang sớm hay xong bữa trưa, hiện tại đang ở trong viện làm việc, nuôi động vật, chăm sóc cây ăn quả, vân vân…
Thôn trang lớn vô cùng, ít nhất cũng có mấy chục mẫu, bên trong gieo trồng đều là hoa mầu quý giá, có một khu vườn toàn trồng trái cây. Chiếm diện tích nhiều nhất chính là nơi chăn nuôi các loại động vật cùng nhà ấm.
Hạ Thính Ngưng đi qua từng nơi, không hề thiếu tá điền đều đang cần cù làm việc. Một ít nữ nhân cũng tay chân vô cùng lanh lẹ làm công việc của mình, thường thường lải nhải vài câu, nói chút chuyện phiếm.
Vừa thấy người ngoài là Hạ Thính Ngưng đi lại trong thôn trang, cũng không khỏi tò mò.
Trần chưởng quầy bọn họ biết đến, dù sao thôn trang này chỉ cung cấp cho Ấm Yên lâu. Nhưng bọn họ liền không biết Hạ Thính Ngưng là ai, chỉ là nhìn thấy Trần chưởng quầy khúm núm đi theo phía sau người ta, hẳn là người có lai lịch lớn.
Nhìn thấy người trong thôn trang đều đánh giá Hạ Thính Ngưng, Trần chưởng quầy vội phất phất tay nhỏ giọng nói:
“Đây là lão bản, các ngươi không muốn sống nữa sao.”
Nhóm tá điền này nghe vậy mới vội vàng cúi đầu, cung kính gật đầu với Hạ Thính Ngưng. Bọn họ một đám nông dân, cũng không hiểu nên hành lễ ra sao, dù sao gật đầu khom lưng là được.
Hạ Thính Ngưng cũng không để ý chuyện này, hỏi vài câu công việc ở trong trang như thế nào, khiến cho những người này đều vui vẻ rạo rực.
Bọn họ đã sớm biết Thường quản sự chỉ là quản sự của nơi này, bên trên còn có chủ tử khác lai lịch to lớn. Chỉ là người ta chưa bao giờ lộ mặt, bọn họ cũng cũng chỉ biết thế mà thôi. Không ngờ hôm nay lại được gặp.
Đối mặt với một ít câu hỏi của Hạ Thính Ngưng, những tá điền trung thực này đều có chút mất tự nhiên, sợ đáp không tốt đắc tội lão bản, đánh mất việc làm.
Phải biết rằng hiện thời bọn họ làm việc trong thôn trang, không biết có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ. Công việc ở đây không vất vả, đãi ngộ lại tốt. Tiền tiêu vặt hàng tháng ít nhất cũng gấp hai ba lần tá điền nơi khác. Phần lớn bọn họ đều là cả đôi phu thê đều làm việc ở đây, hai phần tiền công cộng lại cũng được gọi là phong phú, cuộc sống hiện tại sống đến náo nhiệt. So với việc mệt đến chết làm thuê cho hộ nhà giàu tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hạ Thính Ngưng đối với nhưng gì nhìn thấy trước mắt có chút vừa lòng, người bên dưới đều cực kỳ thành thật, làm việc cũng rất ra sức.
Nhưng là khi nàng đi tới một mảnh rừng trái cây, lại nghe thấy một trận thanh âm sắc nhọn từ phía trước truyền đến:
“Đều hái nhanh chút, tay chân lanh lẹ chút, các ngươi chưa ăn cơm hay gì.”
Chỉ thấy một nữ nhân trung niên thân mình có chút mập đang chỉ tay vào nhóm nữ nhân đang cẩn thận hái đào mà hét này la nọ. Một tay còn cầm một trái vừa to vừa ngọt, vừa nhìn liền biết là đang cắn trái đào ngon nhất. Miệng không ngừng lầm bầm nói:
“Đều hái cẩn thận cho ta, nếu rớt hỏng một quả đào nào, xem ta có đuổi các ngươi đi ra hay không.”
Những nữ nhân kia sắc mặt khó coi, nhưng không thể không cẩn thận hái quả đào, còn thường thường bị nữ nhân trung niên kia mắng hai câu làm việc bất lợi.
Hóa ra nữ nhân trung niên này là nương tử của Lưu Sơn.
Vừa nghe thấy tiếng quát của Trần chưởng quầy, thiếu chút nữa sợ tới mức bà rớt quả đào trên tay.
Vừa quay đầu có chút căm giận bất mãn nhìn về phía Trần chưởng quầy, bà tất nhiên là biết đối phương, vốn không nghĩ quan tâm đến ông, nhưng vừa nghĩ tới nam nhân nhà mình tuy rằng là bà con xa của Thường quản sự, nhưng cũng không thể cứng đối cứng với chưởng quầy Ấm Yên lâu này.
Dù sao trứng chọi đá, làm loạn lên bị Thường quản sự trở về biết đến, còn không chừng sẽ thế nào.
Nghĩ vậy, bà cố tươi cười, nói:
“Hóa ra là Trần chưởng quầy, người đến trong thôn có chuyện gì nha?”
Nói xong còn từ trong giỏ trúc của một nữ nhân gần đó lấy một quả đào chín mọng nhét vào trong tay Trần chưởng quầy, cười nịnh nói:
“Trời nóng như thế này, chưởng quầy ăn quả đào giải khát.”
Ăn cái đầu ngươi.
Trần chưởng quầy sợ tới mức vội vàng rút tay lại, thiếu chút nữa không kiềm được mà mở miệng mắng to.
Nương tử của Lưu Sơn này là muốn hại chết ông hay sao, tiểu thư đứng ngay bên cạnh, bà ta cũng dám ngang nhiên lấy sản phẩm của thôn trang. Phải biết rằng một cành cây ngọn cỏ nơi này đều thuộc về tiểu thư.
Hạ Thính Ngưng nhìn quả đào trên tay nương tử của Lưu Sơn, lạnh lùng nói:
“Ai cho ngươi lá gan lấy đồ của thôn trang.”
Xem ra còn lấy đến thuận tay.
Nàng là mời người tới làm việc, cũng không phải là để mượn gió bẻ măng kiếm lời nhét túi riêng.
Đôi mắt nhỏ của nương tử của Lưu Sơn nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng, miệng càng không khách khí hét lên:
“Nguoi là ai, dám quản chuyện của lão nuong. Khẩu tử nhà ta là quản lý thôn trang này, coi chừng ta cho nguời ném nguoi ra ngoài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT