Bữa cơm im lặng trôi qua, nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau dọn bàn, dâng chén trà điểm tâm.
Mọi người bình yên hưởng thụ bữa trưa xong thì phẩm trà tiêu thực.
Tĩnh Vương phi khẽ cười dương khóe môi, đánh giá Hạ Tử Vân một phen nói:
“Hài tử này dáng vẻ giống như Ngưng Nhi nha.”
Môi hồng răng trắng, lại là một tướng mạo rất tốt.
Tĩnh Vương gia nghe vậy liếc mắt lườm một cái đi qua, thoáng gật đầu đồng ý nói:
“Là có sáu phần tương tự.”
Trưởng thành cũng sẽ có dung mạo tinh xảo như đại nhi tức.
Nhị phu nhân cũng cười lời trong suốt nói:
“Nếu không sao là hai tỷ đệ, đại ca cùng phu quân cũng không phải có vài phần tương tự sao.”
Nhị lão gia nâng chén trà nhìn phía Hạ Tử Vân, ông lại có hứng thú với công khóa của hài tử này, nghe nói hắn còn nhỏ tuổi đã trúng tú tài.
“Năm nay muốn tham gia thi Hương sao?”
Nhị lão gia ôn hòa mở miệng hỏi nói.
Nghe câu hỏi của trưởng bối, Hạ Tử Vân cực có lễ đặt chén trà nhỏ xuống, trả lời:
“Vâng.”
“Công khóa ôn như thế nào rồi?”
Nhị lão gia nghe vậy nhất thời cực kỳ có hứng thú khảo sát Hạ Tử Vân vài câu.
Tĩnh Vương gia cũng không ngăn cản, ông là võ quan, chuyện thi từ ca phú cũng không tinh thông. Đối với nhị đệ làm quan văn mà nói, thơ văn ca tụng, văn từ nho nhã quả thực là thuận miệng có thể nói ra.
Cũng là có tâm khảo sát, ông cũng sẽ không nói thêm gì.
Dưới sự khảo sát của Nhị lão gia, lời nói sâu sắc, tới lui có lễ, Hạ Tử Vân khiến ông tán thưởng một phen.
“Không tệ không tệ.”
Nhị lão gia vừa lòng gật đầu nói.
Sau đợt hỏi đáp này, cách lý giải của hài tử này có nhiều chỗ cực kỳ độc đáo, có thể thấy được là hiểu rõ sách vở.
Tĩnh Vương gia nghe vậy hơi kinh ngạc, nhị đệ này của ông thiếu niên anh tài, rất ít khi hài lòng về một hậu sinh nào như thế.
Nhị lão gia có tâm hướng dẫn, liền cười nói:
“Không bằng cùng đến thư phòng đi, chỗ kia có mấy bản thơ hay nhưng là có thể để cho hài tử giám thưởng.”
Hạ Thính Ngưng biết mấy bản thơ hay kia chắc chắn là bản đơn lẻ cực trân quý, liền âm thầm gật đầu ra hiệu với Hạ Tử Vân.
Tĩnh Vương gia tự nhiên cũng không dị nghị gì, đứng dậy mang theo Nhị lão gia hướng thư phòng, Bách Lí Dung Cẩn thì lại cùng Hạ Tử Vân đi theo phía sau.
Thư phòng trọng địa, tự nhiên không phải nơi phụ nhân các nàng có thể tùy tiện đặt chân.
Hạ Thính Ngưng lẳng lặng ngồi ở vị trí, cùng Tĩnh Vương phi và Nhị phu nhân nói việc nhà.
Hẳn là liên tục bị cái thai của Quý di nương cùng Nguyễn thị kí.ch thích, cho nên Tĩnh Vương phi cũng không khỏi có chút vội vàng. Lôi kéo tay Hạ Thính Ngưng, nói lời thấm thía:
“Ngưng Nhi, tuy rằng con vừa gả vào không lâu, nhưng là cũng sắp hai tháng. Thấy đệ muội của con đã hoài thai, con cũng muốn nỗ lực nha.”
Bà muốn ôm tôn tử đã thật lâu. Lúc trước thân mình Cẩn Nhi gầy yếu, bà không dám mong nhiều. Hiện thời nhi tử sắp khỏi hẳn, lòng muốn ôm tôn tử này cũng tăng lên bừng bừng.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời đại quẫn, cũng không khỏi không nghẹn ra một câu:
“Nhi tức sẽ cố gắng.”
Nàng chỉ biết Nguyễn thị vừa mang thai, nàng không tránh khỏi cũng thành cá trong chậu bị vạ lây. Thấy chưa, hiện tại bà bà không phải bắt đầu nhắc lại chuyện cũ sao.
Chẳng lẽ nàng có thể nói với bà rằng nàng muốn chậm lại mấy tháng nữa mới có hài tử sao, còn không phải là bị mắng bù đầu sao.
Tĩnh Vương phi nghĩ nghĩ, lại nói:
“Đợi Bản cung cho người của hiệu thuốc mấy cái lộc thai lại, để trù phòng mỗi ngày hầm một bộ cho con ăn.”
Nói xong lại vỗ nhẹ nhẹ Tay Hạ Thính Ngưng nói:
“Đó là thứ tốt.”
Hạ Thính Ngưng nhất thời không nói gì, nàng có thể không biết đó là thứ tốt sao, đối với nữ nhân muốn mang thai mà nói, đó đương nhiên là đồ cực tốt.
Khác với Hạ Thính Ngưng như đang ngồi trên bàn chông, bên này Hạ Tử Vân cùng đoàn Tĩnh Vương gia đi thẳng đến thư phòng.
Vừa vào phòng, Nhị lão gia liền đi thẳng đến giá sách, cẩn thận vơ vét mấy bản thơ từ hay, động tác cực kì cẩn thận quý trọng, nơi này có rất nhiều bản đơn lẻ ông sưu tầm nhiều năm, cực kỳ cực kỳ trân quý.
Tĩnh Vương gia thấy thế cũng không quan tâm Nhị lão gia, nhị đệ này của ông coi sách như mạng, lúc bảo dưỡng sách thì cẩn thận hơn bất cứ thứ gì. Không biết, còn tưởng rằng số sách này là nữ nhi thứ hai của hắn.
Hạ Tử Vân thì lại sợ hãi nhìn giá sách thật lớn kia.
Xưa nay tỷ tỷ sủng hắn, tàng thư trong phòng hắn kỳ thật cũng là rất nhiều, chỉ là so với nơi này, liền như gặp sư phụ.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt dẫn Hạ Tử Vân đi đến mặt khác của giá sách, nói:
“Tàng thư này đều là vô cùng tốt, các phương diện đều có liên quan, đệ nhìn thích cái nào liền chọn đi.”
“Vâng.”
Hạ Tử Vân vui mừng gật gật đầu.
Hắn xem kỹ từng quyển từng quyển trên giá sách, đôi mắt hưng phấn tỏa sáng. Số sách này thật nhiều nha, phương diện nào cũng có. Ánh mắt đảo qua một loạt bộ sách, nhất thời ngừng lại ở một số bản. Hạ Tử Vân vội vàng hưng trí bừng bừng chọn ra, sau đó ngồi trên ghế đọc say sưa.
Nhưng là Bách Lí Dung Cẩn liếc mắt nhìn bộ sách hắn chọn, mắt lộ ra kinh ngạc. Này đó đều là sách về binh pháp, Vân Nhi lại thích đọc thứ này?
Mà lúc này Nhị lão gia sớm chọn vài bản thi từ, đi nhanh đến cười nói:
“Mấy bản này đều là thơ từ hay, tin tưởng có lợi ích lớn cho con, ngươi cần phải…”
Ông còn chưa có nói xong, nhìn thấy bộ sách trong tay hắn xong, liền tự phát tự động ngừng lại. Mặt mang kinh dị nói:
“Con xem binh pháp?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời cũng đưa tới ánh mắt của Tĩnh Vương gia.
Phải biết rằng một tú tài, tương lai sẽ thành quan văn, ai ai cũng là nâng thơ văn, ngắm hoa khen trăng. Hài tử này chớ không phải là tính toán muốn đi làm quân sư đi?
Hạ Tử Vân chớp chớp đôi mắt nói:
“Hồi nhỏ, có vị Tướng quân khải hoàn hồi triều đi ngang qua thành Nghi Hưng, lúc đó con rất tò mò đi theo trên đường nhìn thoáng qua, thật kính nể cái loại cảm giác quân nhân này. Sau khi trở về con liền nói với tỷ tỷ, tương lai phải làm một Đại tướng quân.”
Lời nói này quả thực là đảo điên lịch sử, Nhị lão gia nhất thời có chút tìm không ra phương hướng nói:
“Vậy sao con có thể đi thi tú tài?”
Liền ngay cả Tĩnh Vương gia lúc này cũng đặt công văn trong tay xuống, hai mắt sáng ngời có thần nhìn lại. Ông cũng muốn biết.
Ánh mắt Hạ Tử Vân thoáng có chút mơ hồ, dường như nhớ lại cảnh tượng rất nhiều năm trước kia.
“Con còn nhớ rõ lúc đó con nói với tỷ tỷ cũng như thế. Tỷ ấy vô cùng nghiêm túc hỏi con, vì sao con phải làm Đại tướng quân? Có phải không thể không làm Đại tướng quân hay không? Khi đó con còn nhỏ, nói với tỷ tỷ làm Đại tướng quân thật uy phong, con thật thích. Nhưng tỷ tỷ nói với con, nếu chỉ vì lý do này, tỷ ấy cũng không đồng ý con đi đường này.”
“Cho nên con liền bỏ võ theo văn?”
Tĩnh Vương gia thâm trầm hỏi.
Đại nhi tức này sao lại như thế, làm Tướng quân có gì không tốt, xuất thân của ông lúc đó cũng là quan võ đó thôi.
Hạ Tử Vân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Không phải, tỷ tỷ nói nếu con làm Tướng quân là vì muốn bảo vệ quốc gia, vì cầu phúc cho dân. Làm quan văn cũng có thể giành phúc lợi cho dân chúng như thế. Nếu tham gia quân ngũ thì cẩn phải ra trận giết địch. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tỷ tỷ nói trong lòng tỷ ấy không hy vọng con theo con đường này. Bởi vì ai cũng không thể cam đoan lần nào con cũng có thể hoàn hảo không thiếu trở về tử chiến trường, có phải một ngày nào đó tỷ ấy cũng mẫu thân sẽ chịu phải thống khổ mất đi con. Tỷ tỷ nói cần phải có người lên chiến trường bảo vệ quốc gia, nhưng tỷ ấy là ích kỷ. Trừ phi con không thể không chọn con đường này, bằng không tỷ ấy không hy vọng con lên chiến trường.”
Nhị lão gia nghe có chút suy nghĩ gật đầu nói:
“Đại chất tức nói như vậy cũng là có lý.”
Trước kia mỗi lần đại ca lên chiến trường, ông ở trong phủ cũng luôn lo lắng không yên.
“Sau này đâu?”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tử Vân giương khóe môi lên nói:
“Sau này đệ cẩn thận nghĩ tới, đệ cũng không nhất thiết phải theo con đường tòng quân này, làm quan văn đệ cũng tiếp nhận được. Chẳng qua lúc rảnh rỗi sẽ đọc binh pháp, tỷ tỷ cũng không phản đối.”
Tĩnh Vương gia than nhẹ một tiếng gần như mơ hồ, lại nhìn Hạ Tử Vân nói:
“Nếu như thế, Bản vương liền kiểm tra con.”
Hạ Tử Vân nghe vậy tự nhiên là hưng phấn gật gật đầu, hai người thường xuyên trôi chảy đối đáp qua lại.
Tĩnh Vương gia có hơn mười năm kinh nghiệm giao tranh trên chiến trường, cho nên chỉ cần gặp chuyện lãnh binh đánh giặc thì hiểu biết sâu rộng. Chỉ là ông không ngờ, Hạ Tử Vân cũng hiểu biết sâu về vấn đề này, đạo lý cũng nói rất rõ ràng.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Tĩnh Vương gia, chỉ nói:
“Hài tử này không đi tòng quân thật sự là rất đáng tiếc.”
Ông thân là một tướng lãnh, tất nhiên là có lòng thương người tài.
Hài tử này nếu như hảo hảo bồi dưỡng, ngày nào đó có thể được trọng dụng.
Hạ Tử Vân nghe vậy ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:
“Vương gia quá khen, kỳ thật con cái gì cũng đều không hiểu, những thứ này đều là tỷ tỷ dạy con. Tỷ ấy nói người không lên chiến trường, là không có tư cách nói nhiều tới đạo dụng binh.”
“Nha?”
Tĩnh Vương gia nghe vậy nhất thời cảm thấy kinh dị:
“Đại nhi tức dạy?”
“Dạ.”
Hạ Tử Vân gật gật đầu nói:
“Tỷ tỷ biết con thích xem sáng ở phương diện này, có rảnh cũng sẽ dạy con binh pháp, kể cho con một ít chuyện xưa về dùng binh ở trên chiến trường.”
Hồi nhỏ hắn nghe chuyện xưa ‘Tam quốc diễn nghĩa’ đi vào giấc ngủ, cũng thường thường ôm binh thư hướng tỷ tỷ lãnh giáo.
“Ngưng Nhi không phải không thích đệ tòng quân sao?”
Bách Lí Dung Cẩn thoáng nghi hoặc hỏi.
Hạ Tử Vân nghe vậy nghiêm mặt nói:
“Tỷ tỷ nói, biết nhiều không thiệt. Tỷ ấy dạy đệ những thứ này, là không hy vọng một ngày kia đệ gặp chuyện lại không thể tự cứu.”
Chuyện gì tỷ tỷ cũng nghĩ chu toàn cho hắn.
Thực sự là hiếm thấy, dưới đáy lòng Tĩnh Vương gia cũng thổn thức.
Không ngờ ông lại xem nhẹ đại nhi tức này, một nữ nhân lại có thể giải thích không kém gì nam tử như thế.
Nghĩ vậy, Tĩnh Vương gia không khỏi vừa lòng nhìn về phía nhi tử của mình nói:
“Con là ánh mắt tốt.”
Chọn được tức phụ như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười.
Ngưng Nhi của hắn tự nhiên là trí tuệ hơn người.
Nhị lão gia cũng đồng ý gật đầu nói:
“Không ngờ đại chất tức còn là kỳ nữ tử thâm tàng bất lộ.”
Khó được, khó được nha.
Hạ Tử Vân nâng bộ sách nói:
“Tỷ tỷ nói, cân quắc không nhường tu mi, nữ tử không nhất định liền kém nam tử. Người từ nhỏ dạy con công khóa, giảng giải cho con là tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ của hắn tự nhiên là cái gì cũng tốt, nếu nữ tử có thể vào triều làm quan, tỷ tỷ định có thể không vào nội các thì cũng có thể làm tướng tài.
Mà lúc này Hạ Thính Ngưng vừa trở lại Thanh Lan viên, nho nhã hắt xì một cái. Khẽ nhíu mày lẩm bẩm nói.
Ai đang nhớ nàng? Chẳng lẽ là mẫu thân?
Hạ Thính Ngưng lắc lắc đầu.
Lúc nào rảnh rỗi về Hạ phủ thăm bà mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT