"Ba ơi! Con xin lỗi." Ảnh Nhi cúi đầu, tự giác quỳ xuống trước mặt Vương Hãn." Đều tại con, tại con không tốt, con không nên ham chơi, con không nên trốn tiểu ba ba. Ba phạt con đi, con sẽ chịu trách nhiệm với tiểu ba ba, chăm sóc tiểu ba ba tới già...bla...bla..."

Vương Hãn ngồi trên giường bệnh nghe con gái đọc nguyên bài văn thuộc lòng về trách nhiệm đối với tiểu ba ba liền không có kiên nhẫn với cô nhóc này. Mặt anh sa sầm lại:

"Xiên Bạch, đưa Ảnh Nhi về phòng!"

"Được!"

"Ba ơi, con còn chưa nói hết, ba ơi! Cô thả con ra!"

Giọng Ảnh Nhi nhỏ dần rồi biến mất trả lại yên tĩnh cho căn phòng.

Vương Hãn gục đầu xuống, bàn tay nâng niu tay Tử Thụ.

"Em gầy hơn rồi, đến bao giờ em mới tỉnh dậy nhìn anh đây!"

"Em hiểu lầm anh nhiều lắm, mau tỉnh dậy đi!"

"Tỉnh dậy đi, chăm sóc Ảnh Nhi mà em yêu thương nhất. Nếu em còn ngủ nữa anh mang Ảnh Nhi trả về cô nhi viện!"

"Em thích biển, anh sẽ mua nhà cho em. Chúng ta sẽ ở biển, mỗi sáng đều thấy bình minh. Buổi chiều cùng đi bộ trên cát."

....

Cứ như vậy, Vương Hãn cứ nói, mặc dù không biết người kia có nghe gì không. Mỗi ngày đều như vậy, như vậy nhẹ nhàng trôi qua 3 năm.

.....

"Ảnh Nhi! Lại đây!" Một cậu bé 17 tuổi, ăn mặc chững chạc. Môi hồng mỉm cười thu hút hàng chục ánh mắt trên bờ biển.

"A, Hiên Nghị!" Ảnh Nhi ngoan ngoãn chạy lại liền được Hiên Nghị bồng bay lên cao.

Người ngoài nhìn vào như vậy liền ngưỡng mộ, ước gì có người anh trai như vậy.

Ảnh Nhi năm nay đã được 12 tuổi, càng lớn cô bé càng xinh đẹp ra khiến ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.

Hai người như vậy sánh bước nhau trở về biệt thự. Vừa về nhà, cô liền chạy ngay lên phòng tiểu ba ba. Kể chuyện về hôm nay nhưng vừa mở cửa phòng lại không thấy tiểu ba ba đâu. Cô liền chạy đi tìm khắp nơi. Vẫn không thấy.

Hiên Nghị ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi cô. Chuyện của 3 năm trước, Ảnh Nhi đã hối hận lắm rồi nay ông trời còn muốn trêu đùa cô nữa sao.

"Ảnh Nhi, ba về rồi đây!" Vương Hãn xách một ít thức ăn đặt lên bàn.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cục bột bay vào lòng anh khóc nức nở.

" Ba ơi! Tiểu ba ba đi mất rồi. Tiểu ba ba hết thương Ảnh Nhi rồi!"

Anh cười xoa đầu con gái.

"Ngoan! Ảnh Nhi ngoan! Tiểu ba ba con đã tỉnh lại rồi. Chờ vài hôm nữa sẽ ổn thôi!"

...

Tử Thụ đã tỉnh lại nhưng... lại biến thành đứa trẻ lên 5. Dễ vui, dễ buồn, dễ giận lại dễ dàng tha thứ. Đôi khi còn ngây ngô bị người ta chiếm tiện nghi vẫn không hay biết.

Ảnh Nhi đau lòng khi tiểu ba ba lại không nhớ ra cô là ai. Hằng ngày chơi đùa với tiểu ba ba khiến cô cũng mở lòng hơn không còn tự dằn vặt mình như trước nữa.

Hiên Nghị tuy có một gia đình đầy đủ nhưng lại bị ba mình hạn chế tiếp xúc với mẹ. Lúc nào cũng như ngựa đực, hễ cậu chạm tới mẹ mình liền bị cách li như động vật nguy hiểm. Lạnh lùng trước đây của ba cũng vức bỏ, tự tôn của ba cũng dí xuống chân. Mỗi ngày, mặt ba càng dày lên, đôi lúc lại vô cùng trẻ con. Đó là trước mặt mẹ. Còn đối với người khác thì mặt mày vẫn không chút biểu cảm. Kể cả những đứa con thân yêu. Lại nói, thời gian tuần hoàn sinh trưởng, em của cậu ngày ngày ra đời ( như đúng rồi). Sinh đẻ vô kế hoạch là 5 từ hoàn hảo nhất dành cho gia đình cậu...

......

_Hoàn_

....

Tác giả: Ta da, cuối cùng cũng hoàn xong một bộ truyện, au xin cảm ơn các bạn đã theo dõi và bình chọn cho au trong thời gian qua. Văn phong của au có thể không tốt nhưng những cmt của các bạn đã thôi thúc au cố gắng hoàn thành. Mặc dù nhiều lúc au muốn bỏ luôn câu chuyện này nhưng au đã từng hứa với các bạn sẽ không từ bỏ, vậy là au đã dồn hết chữ thiếu thốn của mình cống hiến cho đến ngày hôm nay. Ha ha ha....

Một lần nữa au xin gửi lời cảm ơn chân thành với những bạn đã ủng hộ truyện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play