Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 724: Nguyên hanh lợi trinh


...

trướctiếp

Có điều Từ Giai không địch giải thích, ông ta quay về chủ đề cũ:
- Trước tiên ổn định thượng tầng tông thất, khai đao với trung hạ tầng, phân hóa chúng, đợi trung hạ tầng bị phân hóa hết, số ít không còn đáng sợ nữa.

- Sư phụ anh minh, con người đa phần tự tư ích kỷ, dù số ít anh kiệt nhìn thấu thì cũng không chống nổi phần đông tầm thường, chẳng thay đổi được gì.

- Vậy ngươi thấy quyền bính của vương phủ phải xử trí ra sao?
Từ Giai hỏi:

- Học sinh thấy điều này cũng không thể quá gấp, dù diện giờ có cưỡng ép chẳng qua cũng chỉ để chúng chuyển từ sáng vào tối, nhân lúc kháng Oa thắng lợi, thuận thế giải quyết vấn đề quân chế. Nâng cao sức mạnh của quân đội, tới lúc đó giải trừ binh quyền của vương phủ thành thuận lý rồi.

- Đây lại là việc lớn nữa.
Từ Giai lắc đầu cười khổ:
- Trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt rồi hẵng hay.

Sư phụ nói đúng, hiện giờ hoãn khai đao với vệ sở, chỉ cần so nhân số, lệnh họ giảm tải số vượt biên chế, còn rốt cuộc có giảm hay không, hiệu quả ra sao thì sau này hẵng hay.

Từ Giai vuốt cằm hài lòng:
- Tóm lại là làm từng bước một, hai ta suy nghĩ giống nhau rồi. Không nói chuyện xa xôi nữa, nói cửa ải hiện nay phải vượt qua thế nào đi, đúng là chẳng có cách nào trấn áp bọn họ.

- Sư phụ, ngươi xem có nên ...
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Mời toàn bộ phiên vương tới kinh thành nói chuyện.

Từ Giai chấn động, mãi mới lắc đầu:
- Vào thời điểm này, bọn họ không dám tới đâu.

- Học sinh vốn mong họ không tới.
Thẩm Mặc cười toe toét:
- Đám phiên vương chỉ dám cắn càn ở lãnh địa của mình, không dám tới kinh thành.

Triều đình thời gian qua vừa bắt vừa giết, rõ ràng muốn cứng rắn với tông thất, đám vương gia tham sống sợ chết kia làm sao dám tới đâm đầu vào lưới.

Từ Giai hơi hiểu ra:
- Ngươi biết bọn chúng không dám tới nên mới mời?

- Đúng là như thế? Không phải bọn chúng thấy ủy khuất sao? Chúng ta mời tới cho cơ hội lên tiếng. Tới, bọn chúng không dám. Không tới, bọn chúng hiện nguyên hình. Triều đình lúc này khiển trách, hạ uy phong bọn chúng, sau đó mới tung Tông phiên điều lệ mới ra, khả năng sẽ thuận lợi bất ngờ.

- Ngươi tính cũng phải, tát một cái cho một quả táo mà.
Từ Giai cười ha hả.

- Đó là do sư phụ dạy học sinh.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng nịnh một câu, quả nhiên Từ Giai cười không khép miệng lại được.

Hai người đang nói chuyện hào hứng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên:
- Các lão, hỏa tốc sáu trăm dặm.

Từ Giai chỉ sau bình phong, ý bảo Thẩm Mặc tránh một chút, Thẩm Mặc vội đứng dậy trốn đi, y không biết trước kia chỉ một người được hưởng thụ đãi ngộ này.

Thóng chốc yên tĩnh, rồi nghe Từ Giai trầm giọng nói:
- Lui đi..
Tiếp đó người kia đáp lời, rồi tiếng đóng cửa.

- Ra đây.
Giọng Từ Giai trở nên nặng nề.

Thẩm Mặc đi ra hỏi:
- Sư phụ, có chuyện gì rồi.

- Tự xem...
Từ Giai nói xong nhắm mắt lại.

Thẩm Mặc bình ổn tinh thần, lấy thư xem , thấy bên trên viết "Hạ quan tuần phủ Chiết Giang Vương Bản Cố tấu gấp: Ngày 30 tháng chạp năm ngoái tới Bình Hồ, tiếp quản binh quyền của Hồ Tôn Hiến, nhưng binh tướng Chiết Giang tựa hồ bị kẻ nào xúi bẩy, chẳng những cự tuyệt tiếp nhận hạ quan chỉ huy, còn đánh đuổi người của hạ quan, cực kỳ ngang ngược. Hạ quan lấy đại cục làm trọng, tạm lui khỏi Hàng Châu, đồng thời lệnh Lô Thang tổng binh Chiết Giang, Du Đại Du đề đốc thủy quân, tiến thành tiếp chỉ, nhưng đều tìm mọi cách chối từ, mang lòng bất lương. Tất cả đều do họ Hồ ngầm giật dây, lòng Tư Mã Chiêu, người Giang Nam đều rõ. Mong triều đình tức tốc định đoạt, tránh thành đại họa."

Còn chưa xem xong Thẩm Mặc đã toát hết mồ hôi, tên Vương Bản Cố này quá tàn độc, ý đồ dồ Hồ Tôn Hiến vào chỗ chết.

Chuyện ở đông nam, Thẩm Mặc hiểu hơn bất kỳ ai. Vì giữ thể diện cho Hồ Tôn Hiến, ổn định thế cục, triều đình không phát chỉ lệnh bảo Hồ Tôn Hiến giao binh quyền, nhưng ngầm ám thị hắn từ chức tổng đốc đông nam.
Từ các lão cũng xem như tình nghĩa, cho hắn nghỉ hưu với hàm thiếu bảo thượng thư binh bộ, coi như bảo vệ lúc tuổi già.

Phải biết ban đầu triều đình định áp giải Hồ Tôn Hiến vào kinh thẩm tra, đủ thấy Thẩm Mặc phải nỗ lực lớn thế nào. Nhưng Hồ Tôn Hiến không nhận ý tốt này, lơ đi ám thị triều đình, không chịu chủ động từ chức.

Ở chuyện này triều đình không nói rõ cho Vương Bản Cố thay Hồ Tôn Hiến, chỉ có Từ các lão dùng hình thức thư riêng, bảo hắn đàm phán với Hồ Tôn Hiến, xem có thể giao binh quyền, hai bên vui vẻ không. Chưa từng bảo hắn cưỡng chế đoạt binh quyền của Hồ Tôn Hiến.

Nhưng tinh thần thanh lưu chó dại của Vương Bản Cố lại phát tác, cho rằng với loại người như Hồ Tôn Hiến chẳng cần nói chuyện, cứ giơ cao tay mà đánh.
Vì thế chủ động xuất kích, làm tổn thương tự tôn của Hồ Tôn Hiến, xỉ nhục nghiêm trọng tướng sĩ đông nam, làm thế cục vốn khẩn trương càng thêm khẩn trương.

Nhưng Hồ Tôn Hiến không dâng thư biện hộ, chỉ toàn do Thẩm Mặc nói ở đây tất nhiên không hề có sức thuyết phục, Từ các lão nghiêm túc nói:
- Ta biết Vương Bản Cố và Hồ Tôn Hiến có trở ngại lớn, nhưng ta tin hắn không lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Không khí hài hòa vừa rồi bị phá vỡ hết.

Thẩm Mặc vội nói:
- Sư phụ, Hồ Tôn Hiến không hề có lòng phản nghịch, hắn là kẻ trung trinh, cũng không có năng lực ấy.

- Ta nghe nói tướng sĩ đông nam chỉ biết Hồ đại soái, không biết hoàng thượng.

- Sư phụ..
Thẩm Mặc quỳ xuống, đau đớn nói:
- Đây nhất định là hiểu lầm, nếu như chỉ nghe lời một phía, khinh xuất giết trọng thần, sợ khi chân tướng sáng tỏ, khiến Đại Minh bị sỉ nhục.

- Nhưng ngươi nói cũng là lời một phía.
Từ Giai thở dài:
- Từ đồng hương đồng niên của ngươi, tướng lĩnh bộ hạ của hắn có ai nói tốt cho hắn chưa?

Thẩm Mặc nghẹn lời, người đời thích thêu hoa trên gấm, còn tặng than trong tuyết chẳng có mấy ai, Nghiêm đảng đổ, bọn họ vội vàng vạch rõ giới hạn với Hồ Tôn Hiến, không ném đá xuống giếng là tốt lắm rồi.

- Hơn nữa chuyện này khẳng định tới tai thánh thượng.
Từ Giai nghiêm mặt nói:
- Vương Bản Cố có quyền mật tấu, khẳng định cùng lúc báo lên nội các, cũng cáo trạng với hoàng thượng. Gần đây hoàng thượng tính khí không tốt, không cho phép chuyện này xảy ra.

- Nhưng chuyện này căn bản không xảy ra.
Thẩm Mặc không hề né tránh ánh mắt của Từ Giai:
- Sư phụ, tất cả đều do một mình Vương Bản Cố nói, Chiết Giang cách xa ngàn dặm, mấy ngày trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta chỉ nghe tiếng nói một phía, có lẽ Hồ Tôn Hiến sẽ có tấu khác.

- Nếu hắn dâng tấu thì chuyện đâu tới nước này.

- Lần này nhất định dâng tấu.
Thẩm Mặc cắn răng nói:
- Nếu không có, học sinh không nói gì nữa.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không khí trong phòng như đóng băng.

Lúc này lại có tiếng thông báo phá vỡ sự im lặng của hai người:
- Hỏa tốc sáu trăm dặm, tổng đốc đông nam Hồ Tôn Hiến cấp báo.

Thẩm Mặc lộ vẻ nhẹ nhõm, Từ Giai phất tay bảo y tránh đi.

Khi Thẩm Mặc từ bình phong đi ra, Từ Giai đã đặt tấu báo của Hồ Tôn Hiến trước mặt y.

Quả nhiên trên đó là lời khác hẳn, theo Hồ Tôn Hiến báo, Vương Bản Cố từ khi lên làm tuần phủ Chiết Giang, tổng quản tiền lương, liền cắt xét đủ thứ quân lương, khiến lời hừa trước cuộc chiến của hắn không được thực hiện. Ngay cả khao thưởng năm mới chỉ có hai phần mười, khiến sĩ khí sụt giảm, lòng quân bất ổn.

Vương Bản Cố không trấn an đã đành, còn vào quân doanh phạt tướng lĩnh, khiến quân đội thiếu chút nữa biến loạn, họ Vương sợ hãi bỏ chạy. Hồ Tôn Hiến xin triều đình lập tức thay Vương Bản Cố, bù đắp toàn bộ số quân lương thiếu sót, phái người trấn an quan binh, để ổn định thế cục đông nam.

- Ngươi nói đúng rồi.
Từ Giai liếc nhiên Thẩm Mặc:
- Quả nhiên là đối nhau chan chát.

- Học sinh đã bảo hai người đó không ưa nhau mà.
Thẩm Mặc cười ngượng:
- Lời này cũng không thể tin được.

- Ngươi cứ ở đây đợi.
Từ Giai đứng dậy:
- Lão phu phải lập tức báo cho hoàng thượng.
Nếu điều này không báo, hoàng đế thế nào cũng hỏi, ngươi coi ta là đồ trang trí a?


-o0o-





- Học sinh nên ra ngoài đợi thì hơn.
Mặc dù không tới mức xảy ra chuyện "Lâm Xung đi nhầm Bạch Hổ Đường." Nhưng chốn quân cơ trọng địa, nên tránh thì tránh.

- Không bảo ngươi ngồi đợi xuông.
Từ Gia chỉ đống bản tấu trên bàn:
- Toàn là tấu sớ trọng đại khẩn cấp các tỉnh đưa tới, ngươi xem rồi phê thử theo ý của ngươi.

Từ Giai bảo y xem tấu, thảo ý kiến xử lý, rõ ràng muốn bồi dưỡng y. Trước đây nó là đặc quyền của Trương Cư Chính, không biết giờ Từ Giai có suy nghĩ gì.

Thẩm Mặc tất nhiên là kích động, vâng một tiếng rồi đứng bên bàn bắt đầu xem tấu chương.

- Lấy ghế ngồi, thong thả mà xem.
Từ Giai đứng bên cạnh một lúc, dặn:
- Trị nước lớn như nấu con cá nhỏ, dù trời sập xuống người chủ sự không được nóng vội phải bình tâm, nghĩ kỹ càng, rồi mới định quyết sách.
Rồi mỉm cười:
- Với tể tướng, do dự không đáng sự, mà sợ lỗ mãng, mỗi một quyết định ở đây, ảnh hướng tới vận mệnh của trăm vạn người, thậm chí hưng suy quốc gia.

Thẩm Mặc vốn không cảm thấy gì, nhưng Từ Giai nói thế liền thấy tấu chương nặng nề, đọc mỗi chữ đều khó khăn.

Thấy dáng vẻ của y giống hệt Trương Cư Chính năm xưa, khóe miệng Từ Giai cong lên thành nụ cười, lặng lẽ rời khỏi trị phòng, tới thẳng cung Thánh Thọ.

Tới ngoài cùng mới biết hoàng đế đang luyện công, phải nói mức độ si mê tu luyện của Gia Tĩnh đế thuộc hạng không thể vượt qua, rõ ràng bệnh tới không rời giường nổi mà còn kiên trì đả tọa mỗi ngày, nhưng thời gian ít đi nhiều.

Từ Giai cả ngày trong cung, nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, nên canh giờ mà tới, không ngờ hoàng đế chưa thu công, ngạc nhiên hỏi:
- Sao hôm nay hoàng thượng luyện công lâu thế?

Mã Toàn nhỏ giọng nói:
- Hình như xong rồi, sau đó hoàng thượng đốt tiền giấy, hình như đang bói quẻ.

- Bói quẻ..
Từ Giai cau mày, hỏi:
- Hôm nay có tấu báo không?

- Có hai bản tấu của phương nam.

Từ Giai hiểu ngay, không nói nữa, đợi tới tận trưa bên trong mới có động tĩnh, Lý Phương đi ra, chắp tay :
- Hoàng thượng nói các lão nhất định sẽ tới, quả nhiên đoán việc như thần.

Từ Giai cũng chắp tay nói:
- Công công, hạ quan có thể và gặp hoàng thượng không?

- Hoàng thượng mệt rồi, không muốn gặp ngài.

- Hả?
Từ Giai cả kinh, sao mình lại chọc giận hoàng đế rồi?

- Các lão đừng hiểu lầm, hoàng thượng mệt thật.
Lý Phương vội nói.

- Vậy hạ quan về trước, muộn sẽ quay lại.

- Đại nhân đi cẩn thận..
Lý Phương nói xong vỗ đầu:
- Đại nhân dừng bước, coi trí nhớ của ta này, đây là hoàng thượng đưa ngài.

Từ Giai vội dùng hai tay nhận lấy, không mở ra mà khấu đầu rời khỏi cung Thánh Thọ.

Thẩm Mặc ở trong trị phòng thủ phụ, lật xem tấu chương các tỉnh tấu lên, đây là lần đầu tiên y đứng ở tầm cao người quản lý đế quốc nhìn xuống toàn cảnh Đại Minh, gần như kêu khổ liên miên, dường như chuyện nào cũng là lửa cháy ngang mày, không giải quyết là sơn hà biến sắc.
Nhưng nếu giải quyết hết thì triều đình không có năng lực, rốt cuộc phải phân chia những chuyện này nặng nhẹ ra sao làm Thẩm Mặc buồn thối ruột, bấy giờ mới hiểu lời của Từ Giai.

" Nếu do dự là một tính tốt, thì tiếp tục để ta giữ cái tính tốt này." Thẩm Mặc tự trào, vì thế y ổn định lại tinh thần, chuyên tâm đọc tấu chương, đế khi Từ Giai về vẫn chưa phê chữ nào.

Từ Giai không hề bất ngờ, cười hỏi:
- Vì sao lâu thế mà chưa có chứ nào?

- Học sinh không dám...
Thẩm Mặc cười khổ:
- Sợ rằng không theo sư phụ học ba năm năm, học sinh không dám nấu con cá nhỏ này.

- Không phê là tốt, nếu ngươi lỗ mãng động thủ, lão phu sẽ hoài nghi nhãn quang của mình.
Từ Giai thu lại nụ cười:
- Chuyện này không gấp, sau này từ từ học, trước tiên giúp ta nghĩ cái này.
Rồi lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.

Trên tờ giấy là ba con sông vắt ngang, giống như chữ "tam", lại dài ngắn giống nhau.

- Ta vừa cầu kiến, nhưng hoàng thượng không gặp, chỉ đưa cho cái này.
Từ Giai chậm rãi nói:
- Nghe nói là hoàng thượng bấm quẻ được.

Thẩm Mặc hiểu ngay, khẽ thốt lên:
- Quẻ Càn.

- Đúng, ngươi thấy ý hoàng thượng là gì?

- Quẻ Càn, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Ý hoàng thượng hẳn không khác là bao.

***Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ.

Từ Giai cười không rõ ý, nói:
- Càn, nguyên hanh lợi trinh. Ngươi nói có phải chỉ Hồ Tôn Hiến không?
Hồ Tôn Hiến hiệu Nhữ Trinh.

***
Cái đức Nguyên là cái khởi đầu sự sinh vạn vật,
Cái đức Hanh là sự thông đạt của sự sinh vạn vật,
Cái đức Lợi là sự thỏa thích của sự sinh vạn vật,
Cái đức Trinh là sự thành tựu của sự sinh vạn vật
Giải nghĩa của Khổng Tử , xem thêm:
http://caodaism.org/CaoDaiTuDien/ng/ng4-051.htm

Thẩm Mặc nghĩ :" Cả đời ông suy đoán thánh ý tới độ tẩu hỏa nhập ma rồi, sao còn thích cả đoán đố hơn cả ta chứ?" Y vui vẻ thuận theo phương hướng Từ Giai, nói:
- Sư phụ nói thế học sinh bừng tĩnh .. Ý tứ phải chăng thiên ý có lợi cho Hồ Tôn Hiến?

Từ Giai không hề cảm thấy Thẩm Mặc nói bừa, vì nó phù hợp với tư duy của hoàng đế, ít nhất có thể xác định, sau khi nhìn quẻ này, hoàng đế tám phần nghĩ gì, liền vuốt râu nói:
- Xem ra mạng của Hồ Tôn Hiến chưa tuyệt.

- Sư phụ nói phải ...
Thẩm Mặc như trẻ nhỏ cung kính lắng nghe, còn tích cực phát biểu:
- Trinh giả, tiết dã, hoàng thượng hẳn cũng muốn Hồ Tôn Hiến có kết cục đẹp ... Dù sao hắn là đại tướng nhiều năm của hoàng thượng, nếu vì tội danh có thể có mà thân bại danh liệt, hoàng thượng khó tránh khỏi mang tiếng xấu giống Tống Cao Tông.

Kỳ thực câu này rất hiểm, nếu Gia Tĩnh là Tống Cao Tông, vậy Từ Giai là Tần Cối. Từ Giai đỏ mặt lên:
- Chuyết Ngôn, nếu trời không tuyệt đường hắn, ngươi phải bảo hắn quý trọng cơ hội này.

- Học sinh sẽ tận lực.

Từ Giai trầm ngâm hồi lâu nói:
- Chiến sự đông nam đã sắp tới hồi kết, hoàng thượng kỳ thực sớm đã có ý triệt nha môn tổng đốc sáu tỉnh lâu rồi, ta sẽ xin thánh chỉ, lệnh hắn về triều đảm nhận chức vị trọng yếu, thế nào?
Chưa đợi Thẩm Mặc trả lời, ông ta đã tự cảm thán:
- Đây đã là cực hạn triều đình có thể chấp nhận rồi.

Thẩm Mặc biết, chức này chỉ là thứ quá độ, để mọi thứ không quá đột ngột, chiếu cố lòng tự tôn của Hồ Tôn Hiến, khống chế phản ứng ở mức nhỏ nhất.

Từ Giai đã định, Thẩm Mặc còn tranh thủ thêm chỉ gây chuyện không vui, nên đành ngậm miệng.

- Ngươi về chuẩn bị đi, giao trả lại công việc đang làm, mấy ngày nữa soạn thánh chỉ xong, ngươi vất vả tới Giang Nam truyền chỉ một chuyến.
Từ Giai nói không cho thương lượng.

Bỏ quan hệ hai người, lấy thân phận lễ bộ thị lang truyền chỉ, tỏ rõ thái độ trịnh trọng của triều đình, nếu còn không biết điều thì đừng lăn lộn quan trường nữa.

- Tuân lệnh..
Từ Giai không dân chủ, y chỉ có cách tuân lệnh.

Thấy y có vẻ không vui, Từ Giai thở dài, giọng hòa hoãn lại:
- Nói chuyện kỹ càng với hắn, cho hắn biết thái độ của triều đình, công thần như hắn, bất kể làm sai chuyện gì, chỉ cần biết hối cải, triều đình sẽ không tính chuyện cũ, có hắn kết cục có thể diện.

- Học sinh hiểu.

Tâm sự trùng trùng rời khỏi Tây Uyển, Thẩm Mặc ngồi trong kiệu thấy ngột ngạt, liền vèn rèm lên, không khí lạnh buổi tối tràn vào, làm y thấy tinh thần hơn một chút. Nhưng vẻ mặt vẫn rất nặng nề, bên cạnh không có ai, y chẳng cần che giấu nội tâm của mình, không phải y buồn vì Hồ Tôn Hiến, mà lo cho thế cục đông nam mai sau.

Thẩm Mặc và Hồ Tôn Hiến tuy chẳng thể nói là tri âm tri kỷ, nhưng ít nhất cũng mến tài nhau.
Ở đại nghiệp kháng Oa, Thẩm Mặc toàn lực phối hợp với hắn, điều có thể làm, nên làm, không nên làm y đã làm hết rồi. Những điều đó Hồ Tôn Hiến cũng đã thấy, hiểu y là con người thế nào, cho nên rất nhiều bố trí của Thẩm Mặc ở đông nam, hắn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhất là phương châm kinh tế hoàn toàn tiếp thu ý kiến của Thẩm Mặc.

-o0o-





Một loạt chính sách tiến bộ được chấp hành triệt để dưới quyền uy của tổng đốc đông nam, làm Giang Nam bị chiến loạn dày vò nhanh chóng khôi phục sức sống.

Những người bị mất mát vì kháng Oa tụ tập lại, từ trên xuống dưới đều mang đầy hi vọng, có thể nói, tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, thứ xấu xa chưa sinh ra, người Giang Nam sắp tiến vào niên đại phục hưng.

Nhưng tất cả những điều đó không khiến các đại lão gia ở tít tận Bắc Kinh hưng phấn, bọn họ chỉ quan tâm tới những tỉnh gặp họa nạn, dân sống không yên.
Vì nếu bỏ mặc những nơi đó, khả năng bùng phát tai họa gây an nguy cho xã tắc. Còn với những nơi còn chấp nhận được là họ không thấy hứng thú.
Như xem thái độ khác hẳn của họ với Giang Nam trước và sau loạn giặc Oa là đủ biết.

Nguyên nhân trước tiên là tư duy của giai cấp thống trị, cái bọn họ truy cầu là giang sơn bền vững, hưởng thụ đặc quyền.

Ngay cả thái tổ gia hùng tài đại lược cũng không thoát khỏi tính cực hạn bản thân lấy ý thức tiểu nông xây dựng chính quyền đề quốc, 200 năm qua đã chứng minh, thứ dùng để suy trì trường tồn của Đại Minh thành sợi giây thừng trên cổ, thời gian trôi đi, nó càng siết càng chặt, gần như bóp chết đế quốc do chính ông ta tạo ra.

Chu Nguyên Chương thiếu nhận thức về tài chính TW cho rằng, đem tiền lương từ địa phương tới TW từ TW phân phối tới địa phương là chuyện thừa thãi, cho nên mỗi tỉnh chỉ cần hàng năm nộp khoản tiền cung cấp bộ máy quốc gia vận hành là được. Số còn lại để địa phương tự sử dụng, không cần cho vào quốc khổ nữa.
Hộ bộ thành bộ kiểm toán, quốc khổ mỗi năm ngoài mấy trăm vạn lượng bạc ít ỏi trả lương cho kinh quan thì chẳng còn nguồn thu nào, dù Giang Nam có giàu tới chảy mỡ thì Thái Thương vẫn nghèo tới chết đói cả chuột.

Trời âm u giống như tâm tình của Thẩm Mặc, Hồ Tôn Hiến chắc chắn rớt đài, đả kích với y ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai. Cảm giác thất bại lan khắp cơ thể, nhìn tầng mây trầm trầm, y thậm chí có chút nản lòng.

Thì ra tất cả thứ y khổ tâm xây dựng chỉ là lâu đài trên cát, vẻ đẹp của nó chỉ là vỏ bề ngoài, bị người ta tàn phá mà không có đường chống cự.

Y không cả muốn về nhà, sai người đi lung tung khắp đường phố Bắc Kinh, lần đầu tiên không phải y tìm cách giải quyết sự việc, mà muốn trốn tránh.

Trời tối dần, bụng sôi ọc ạch đánh thức Thẩm Mặc từ trạng thái thất thần, y chỉ ăn mỗi bát cháo buổi sáng, cả ngày bận rộn chẳng có gì vào bụng. Y áy náy nói với kiệu phu:
- Ta tệ quá, bắt các ngươi khiêng lâu như vậy.
Kiệu bốn người khiêng nặng như thế, sức khỏe có tốt tới đâu cũng chẳng chịu nổi.

Các kiệu phu cười:
- Chúng tôi thay nhau khiêng, không thấy mệt chút nào.
Dù cánh tay tê dại, nhưng câu nói kia của đại nhân, làm bọn họ thấy đủ rồi.

- Mau dừng kiệu đi.
Thẩm Mặc xuống kiệu hoạt động gân cốt, phát hiện tới một căn ngõ nhỏ yên tĩnh ở thành đông.

- Sao lại tới đây nhỉ?
Cảm giác trong lòng y thật khó nói thành lời.

Đám Tam Xích không đáp, huynh đệ gần mười năm rồi, bọn họ hiểu lòng đại nhân, một số chuyện không cần y nói cũng biết phải làm thế nào ...

- Tới rồi thì vào chơi vậy.
Nhìn bên trong có ánh đèn, Thẩm Mặc lẩm bẩm:
- Thôi, về nhà ăn cơm vậy.
Trong lòng y ngứa ngáy tự mâu thuẫn với mình, hộ vệ và kiệu phu ẩn trong bóng tối , chỉ có Tam Xích đứng đằng sau.

- Từ đây về nhà lại xa.
Thẩm Mặc làm bộ làm tịch:
- Nếu đã thế ...

- Vậy thì vào vậy.
Tam Xích hói hộ điều đại nhân khó nói ra lời.

- Cần ngươi lắm mồm à?
Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đi vào ngõ.

Hai người sắp đi tới căn nhà cuối cùng đột nhiên cửa nhà đó mở ra, cả hai vốn chột dạ, vội nấp vào cổng nhà bên thò đầu ra xem, thấy hai bóng người dài chiếu lên tường.

Sau đó là giọng nói trầm thấp, ngõ nhỏ yên tĩnh, nghe rất rõ ràng, là giọng của Tô Chí Kiên:
- Tỷ, chuyện này nghĩ kỹ vào, đừng từ chối dứt khoát như thế.

Sau đó là giọng không vui của Tô Tuyết:
- Còn cùng người khác bán đứng ta thì đệ đừng tới nữa.

- Sao lại bán đứng?
Giọng Tô Chí Kiên cao lên:
- Đệ quan tâm tới tỷ mới nói thế, người khác thèm để ý tới tỷ cô độc lẻ loi không?

Lời này làm Tô Tuyết im lặng, Tô Chí Kiên tưởng nói trúng chỗ yếu của nàng, liền thừa thắng truy kích:
- Qua tháng hai là tỷ tỷ đã 25, người ta có con cái biết đọc sách rồi, tỷ vấn đau khổ chờ đợi mỏi mòn .. Tỷ, nữ nhân rốt cuộc vẫn phải lập gia đình, để muộn không đáng giá nữa.

- Đừng nói nữa.
Giọng Tô Tuyết run run:
- Ta sống rất tốt.

- Tốt? Tốt cái gì mà tốt?
Tô Chí Kiên nổi giận:
- Rốt cuộc tỷ nghĩ cái gì? Trên đời này có nữ nhân ngốc như tỷ không? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra? Họ Thẩm kia không hề có ý cưới tỷ, khi nào y chán ở nhà mới tới tìm tỷ giải khuây. Y có coi tỷ là con người không? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Bóng của hắn trên tường như con dã thú nổi điên:
- Hiện giờ tỷ đã quá lứa lỡ thì, lại được Thương Minh tiên sinh nhìn trúng, luận tướng mạo, tài ba, người ta kém gì họ Thẩm? Hiếm có là hắn si tình, tới năm ngoái phu nhân qua đời mới dám tìm đệ cầu thân. Cưới hỏi đàng hoàng đó tỷ, gả vào đó tỷ là phu nhân! Là vận may trên trời rơi xuống, đốt đuốc tìm đâu ra nhân duyên tốt như thế.

- Ngươi thích thì tự gả cho hắn ấy.
Giọng Tô Tuyết không còn do dự như vừa nãy:
- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.

- Đệ không nghe nhầm chứ, không muốn làm chính thất lại muốn ở đây làm quả phụ sống, tỷ cho rằng đợi phu nhân của y chết rồi sẽ đón tỷ về sao? Nằm mơ đi, y chơi tỷ chán lâu rồi, vứt tỷ đi như dép rách rồi .. Thiên hạ có nữ nhân ngu xuẩn như vậy không?

- Câm mồm.
Tựa hồ Tô Tuyết tát hắn một cái, cố nén giận nói:
- Đi đi, đừng quát tháo ngoài cửa, ta không muốn để hàng xóm nghe thấy.

- Nghe thì nghe.
Tô Chí Kiên khinh bỉ:
- Đã đê tiện thành thế này rồi còn sợ à?
Hắn đề cao giọng:
- Đường phố ra đây mà xem này, nữ nhân ngu xuẩn năm trăm năm khó gặp...
Ai ngờ lời chưa dứt đã "hự" một tiếng, gục ngay xuống đất.

Tô Tuyết vốn mặt tái nhợt nhìn đệ đệ hung hãn, thấy hắn biến thái xỉ nhục mình, nàng hoài nghi, đây chính là đệ đệ nàng hi sinh cả đời để toại nguyện cho hắn sao? Có phải hắn bị ma nhập rồi không?

Đang lúc tuyệt vọng thì thấy hắn ngã ra đất, nhìn lại thấy một hán tử vạm vỡ đưng đó, cái tay lớn còn giơ lên, hiển nhiên là hung thủ đánh gục Tô Chí Kiên.

Tô Tuyết định thét lên nhưng người kia nói:
- Tô đại gia, là tại hạ.
Giọng nói này quá quen thuộc, chẳng phải vệ sĩ trưởng luôn theo "y" như hình với bóng sao?

Tô Tuyết thở phào, vội tới sờ mũi đệ đệ, may là vẫn đều, chỉ bị ngất đi.

Tam Xích nói nhỏ:
- Tại hạ thấy hắn nói lời xúc phạm, không nhìn được mới ra tay giáo huấn, Tô đại gia yên tâm, tại hạ ra tay rất có chừng mực.

Tô Tuyết trừng mắt nhìn hắn:
- Khiêng vào đi, đất lạnh lắm.

Tam Xích vất vả vác Tô Chí Kiên cao lớn the Tô Tuyết vào nhà, bỏ đại nhân ở đằng sau.

Thẩm Mặc tuy bị ngó lơ nhưng chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại thấy lòng đầy day dứt, tự trách.
Vừa rồi Tô Chí Kiên nói cho Tô Tuyết nghe, nhưng chẳng khác nào cái tát vào mặt y, làm y hận không thể kiếm lỗ mà chui vào ...

Nói thật, nếu không phải Tô Chí Kiên nói quá khó nghe, y lo Tô Tuyết giận quá xảy ra chuyện không hay, có khi y đã lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Có điều hiện giờ nói gì cũng đã muộn, nhất thời kích động, giờ phải đối diện với thời khắc xấu hổ, Thẩm Mặc đứng trong sân nhìn mặt trăn u ám, thầm nghĩ hôm nay chắc chắn ra đường không xem ngày, nếu không sao gặp chuyện phiền lòng từ sáng đến tối.

Đang do dự có nên rời đi không thì Tam Xích đi ra nói nhỏ:
- Tiểu tử kia phải sáng mai mới tỉnh được.
Rồi nháy mắt với Thẩm Mặc, chuồn ra ngoài cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp