Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Mặc dù động đất đã qua hơn hai tháng, nhưng tòa huyện thành bị thiên tai nặng nhất này vẫn còn đó thảm cảnh mặt đất lật nhào khi đó, tường thành đã hoàn toàn sụp đổ, khắp nơi là cảnh hoang tàn, căn bản không nhìn thấy một căn nhà nguyên vẹn nào.
Mọi người ở trong mái lều dựng tạm, người nằm người ngồi, hờ hững nhìn đội ngũ xâm nhập đầy bụi bặm đường xa, có người tò mò không hiểu bọn họ tới làm cái gì.
Thẩm Mặc cũng thắc mắc, hiện giờ đã là mùa xuân, là lúc nông vụ bận rộn, sao không có ai ra đồng làm việc?
Nhưng việc chính quan trọng hơn, y liền bảo một hộ vệ lanh lợi tên là Thường Tam Xích đi nghe ngóng tung tích Lý Thời Trân.
Thương Tam Xích chỉ dùng một khắc là hoàn thành nhiệm vụ, quay về bẩm báo: - Đại nhân, Lý đại phu tới huyện bên rồi.
- Đi. Thẩm Mặc xác nhận tin tức lại một lần nữa rồi xuất phát tới huyện bên, lần này Lý Thời Trân vẫn còn đó, nghe nói đang xem bệnh cho mọi người ở giáo trường.
Thẩm Mặc thở phào, liền được các hộ vệ vây quanh đưa tới giáo trường của huyện. Đi tới nơi nhìn thấy một khung cảnh ghê người, chỉ thấy cả một giáo trường lớn, chí ít cũng phải có một nghìn người thương tật nằm đầy ở đó, không gẫy tay mất chân thì cũng vỡ đầu rên rỉ, đều này làm y không hiểu. Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, sao thời gian dài như như vậy rồi vẫn còn có người gẫy xương như thế?
Những những người này rất có trật tự, mỗi hàng người đều để lại đủ đường để qua lại, ở giữa cứ cách chừng mười trượng thì có một nồi sắt lớn, bên trong không phải là nấu thảo dược, mà là một số thứ vỏ cây, hết sức là kỳ quái.
Mấy người Thẩm Mặc đi một vòng, không tìm thấy Lý thần y trong truyền thuyết, chỉ đành tìm người hỏi, người đó chỉ vào nơi không xa lắm: - Lão nhân gia người đang nối xương cho người ta ở kia kìa.
Nhìn thuận theo hướng tay hắn chỉ, Thẩm Mặc liền thấy một nam tử mặc áo vài thô, ngồi quay lưng lại với mình, đang xử lý vết thương ở chân một người. Ông ta không có gì nổi bật, khiến cho vừa rồi mấy người Thẩm Mặc đi qua, chỉ tưởng là một thấy thuốc đi dạo khám bệnh mà thôi.
Điều này chẳng trách Thẩm Mặc được, từ Thiệu Hưng tới Bắc Kinh, y gặp được phải trên trăm vị đại phụ rồi, có ai là không đạo mạo trang nghiêm, hết sức điệu bộ. Nhưng không ngờ thánh y Lý Thời Trân lại bình thường như thế.
Nhẹ nhàn đi đến, ngăn hộ vệ không lên tiếng, Thẩm Mặc đứng đằng sau Lý Thời Trân, tận mắt chúng kiến một cuộc phẫu thuật tuyệt đối chấn động.
Kiểm tra xong người kia vì không được chữa trị khiến cho xương lành lại gây biến dạng, Lý Thời Trân liền sai mấy đại hán giữ chặt lấy hắn, rồi nhét một khúc gỗ vào miệng. Dùng vải buộc chặt, sau đó lấy dao nhỏ, thuận theo cơ thịt rạnh một đường, xương cốt trắng ởn lộ ra. Không nhìn rõ ông ta làm thế nào liền cắt đoạn xương lệch kia xuống.
Lý Thời Trân lại ước chừng đoạn liễu được lột vỏ chỉnh thành hình khúc xương, giữ hai đoạn liễu khoét thành khoang xương, rồi đặt vào giữa hai đoạn xương gẫy của người bệnh. Ước chừng thấy đã kín kẽ, liền đem hai đầu xương tiếp xúc với , đổ lên máu gà còn nóng. Sau đó nhân lúc còn nóng nối lại. Rồi rải ít "thạch thanh tán" tác dụng giúp xương thịt mọc lại, rồi khâu vết thương lại. Đắt huyết cao lên chỗ nổ xương, kẹp gỗ cố định, thế là xong xuôi công việc...
Động tác của ông ta rất nhanh, từ đầu tới cuối không tới hai khắc.
Nhìn thấy cảnh thần kỳ đó, Thẩm Mặc không kìm được hỏi: - Cành liễu cũng có thể dùng làm xương sao?
Lý Thời Trân ngồi trên mặt đất không đáp lời, bên cạnh có một người bê chậu nước nóng dáng vẻ như học đồ, Lý Thời Trân cho tay vào chậu rửa vết máu , học đồ đó khoe khoang: - Không hiểu phải không? Đó là thứ tốt ông trời ban tặng, cành liễu tươi sau khi cho vào sẽ biến thành xương, khôi phục công năng ban đầu; hơn nữa trong quá trình liền xương sẽ không bị thối rữa, có thể tránh được phải chặt tay chân. Đáng quý hơn nữa là có vô số để dùng... Sư phụ, con nói có đúng không?
Vị đại phu đó gật đầu: - Người tiếp theo.
Liền chống hai chân đứng dậy, lưng khom khom, tới người bên cạnh. May là không phải ai cũng cần nối lại xương, đại bộ phần là giải phẫu đơn giản, không tốn nhiều thời gian lắm.
Thẩm Mặc theo đằng sau, mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng không nói ra được. Đành đứng một bên đợi ông ta xong việc mới nói.
Nhưng không phải ai cũng có kiên nhẫn như y, đại khái chừng một canh giờ sau, có vài tên nam tử dáng vẻ gia đinh vội vàng đi tới, ra sau lưng Lý Thời Trân, chắp tay nói: - Lý thần y , lão phu nhân nhà tôi có lờ mời lần nhữ, lần này bất kể thế nào ngài cũng phải di theo chúng tôi.
Lý Thời Trân không nghe cũng chẳng quay đầu lại, giọng khàn khàn: - Ta không có nhiều thời gian rảnh đi chẩn bệnh như vậy, có bệnh tới đây xêm hàng, đến lượt vị thiếu gia nhà ngươi rồi, ta tất nhiên sẽ khám bệnh cho hắn.
- Ngài làm thế không phải là làm khó người ta sao? Tên dáng vẻ quản gia không chấp nhận: - Lão gia nhà tôi là bố chính sứ, quan viên lớn của một tỉnh, thiếu gia nhà chúng tôi sao có thể tới loại địa phương như thế này?
- Thiếu gia nhà ngươi có phải là người không? Lý Thời Trân lạnh nhạt hỏi, tay vãn nhanh mà chuẩn xác, xem ra không biết làm đi làm lại ngàn lần rồi.
- Nói cái gì thế? Đương nhiên là người rồi. Quản gia bực bội nói.
- Nằm ở đây đều là người. Lý Thời Trân vừa băng vết thương vừa nói: - Người khác tới được, hắn cũng tới được.
- Lý Thần Y, ngài đừng ép chúng tôi dùng sức mạnh ... Đằng sau một tên gia đinh thường ngày cậy thế chủ ngông nghênh quen rồi, lên tiếng không biết nghĩ.
Vừa nghe hắn nói câu này Thẩm Mặc liền không đành lòng nhắm mắt lạ ... Dám uy hiếp Lý thần y được người bệnh và người thân họ sùng bái, hậu quả khỏi nói cũng biết.
Quả nhiên tên kia vừa dứt lời vô số rác rưởi ném rào rào xuống như mưa, bọn chúng đành ôm đầu lùi đi như chuột ... Đây chính là nguyên nhân Thẩm Mặc chù chừ không mở miệng.
Thẩm Mặc lại đợi hai canh giờ nữa, cho tới tận khi trời tối không còn nhìn rõ gì nữa, trong thời gian đó có mấy nhóm người tới mời ông ta đi khám bệnh. Uy hiếp nói không đi khiến ông ta không ra được huyện thành này nữa, tất nhiên bị quần chúng đuổi đi; có kẻ thậm chí bỏ ra năm trăm lượng bạc tiền khám bệnh, nhưng Lý Thời Trân chỉ cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục công việc.
Đợi đến tối hẳn, Thẩm Mặc nghĩ ông ta thế nào cũng phải nghỉ ngơi, ai ngờ Lý Thời Trân và đồ đệ đốt đuốc lên, tiếp tục công việc. Lúc này đám người buổi sáng bị đuổi đi đã quý lại, còn khiêng theo một cỗ kiệu với dáng vẻ giấu giấu diếm diếm, như sợ bị ai nhìn thấy.
Tên quản gia kia xuống nước cầu khẩn, Lý Thời Trân hoạt động cánh tay tê dại nói: - Được rồi, xếp hàng đi.
- Vậy phải bao lâu? Quản gia dè dặt hỏi, sợ chọc giận vị tổ tông lên mặt còn cao hơn của tuần phủ này.
- Khoảng hai ba trăm người. Đồ đệ của Lý Thời Trân đáp.
Quản gia quay đầu nhìn cái kiệu phát ra tiếng rên rỉ, đánh cắn răng nói: - Nếu như thần y xem bệnh trước cho thiếu gia nhà chúng tôi, Hàn gia chúng tôi nguyện quyên năm trăm thang thuốc trừ dịch... Điều này là lão phu nhân của hắn dạy.
Lý Thời Trân trầm tư một lúc, nói: - Một nghìn thang.
- Được. Đây chính là cái giá mà lão phu nhân nhà hắn đưa ra.
Xử lý xong vết thương của người ở đó, Lý Thời Trân đứng dậy, xoa cái eo nhức mỏi vô cùng nói: - Đưa ta đi khảm bệnh.
Dựa vào ánh lửa, Thẩm Mặc mới nhìn rõ Lý Thời Trân dáng không cao, vừa đen vừa gầy, mặt đầy vẻ mệt mỏi, phải dựa vào vai đồ đệ mới đứng thẳng dậy được.
Y thuật của Lý Thời Trân quả nhiên là thần kỳ, chỉ chừng một khắc liền từ trong kiệu đi ra, liếc nhìn quản qua nói: - Về dựa theo đơn này bốc thuốc, qua bảy ngày là khỏi.
Quản gia cảm tạ không thôi, muốn lấy đơn thuốc, nhưng Lý Thời Trân rụt tay, không để hắn lấy.
Quản gia hiểu ra, vội vàng sai người khiêng bốn gánh thuốc tới, Lý Thời Trân kiểm tra xong mới đưa đơn thuốc cho.
Đợi những người kia khiêng kiệu đi thì đã là canh bốn rồi, Lý Thời Trân văn eo, cuối cùng cũng nhìn Thẩm Mặc hỏi: - Quý tôn giá có gì chỉ giáo?
Thẩm Mặc chắp tay nói: - Mặc dù nói như vậy rất ích kỷ, nhưng tại hạ vẫn phải nói, trong nhà tại hạ có bệnh nhân, chỉ có ngài mới cứu được.
Lý Thời Trân thả ống tay áo xuống, nói: - Tôn giá cũng nhìn thấy rồi đấy, ta không có thời gian đi khám bệnh. Ông ta nhìn sao trên trời nói: - Nếu tôn giá không có việc gì khác thì xin quay về đi, ta ngủ hai canh giờ còn phải dậy làm việc.
Thẩm Mặc lại thi lễ nói: - Tại hạ biết mạng của thê tử không quý hơn bất kỳ ai, nếu như các vị hương thân ở đây bệnh như chỉ mành treo chuông, cần phải cứu gấp, học sinh sẽ quay đầu đi ngay. Nhưng nửa ngày qua học sinh đã nhìn đã nghe hết rồi, biết các hương thân ở đây đều là xương cốt đã lành bị biến dạng, nhưng thê tử tại hạ nguy trong sớm tối, chỉ muốn vài ngày cũng không ...
Lý Thời Trân đưa tay lên cắt ngang lời y: - Đi ra.
Thẩm Mặc không hề lay chuyển: - Tại hạ còn nghe đồ đệ của ngài nói, hiện giờ thời tiết ấm dần, nơi này chắc chắn sẽ phát sinh dịch, tới khi đó chắc chắn người chết còn nhiều hơn gấp mười lần, tại hạ nguyện ý quyên mười vạn lương bạc để tiên sinh đi mua thuốc trừ dịch, coi như giúp thê tử tích âm đức.
Ngón tay Lý Thời Trân cuối cùng ủ rũ buông xuống, thở dài thê lương vô hạn: - Mười lăm vạn lượng, mua hết thuốc trừ ôn dịch toàn thành.
- Được. Thẩm Mặc khom người: - Tại hạ lập tức viết văn tự cho thần y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT