Kết thúc chín ngày dày vò người thành ma quỷ trong trường thi, các cử nhân mệt mỏi vô cùng nhưng vô cùng hưng phấn tụ họp với nhau, thảo luận xem tiếp theo đi đâu thả lỏng một chút.
Mấy vị lão huynh của hội Quỳnh Lâm cũng không ngoại lệ liền kéo hai người Thẩm Mặc về hội quán, muốn hỏi thăm tình hình hai người sau khi chia tay. Nhất là Từ Vị, sao Thẩm Mặc ngồi nhà lao hắn cũng biến mất hút, Thẩm Mặc khảo thí, hắn cũng xuất hiện. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Kỳ thực chân tướng sự việc là, khi ấy Từ Vị vừa thấy đại quân của Triệu Trinh Cát xuất hiện, vội lập tức quay lại báo tin cho Thẩm Mặc, lúc này Thẩm Mặc cũng đã tìm thấy sổ sách phía dưới bức tranh, không nói một lời giao cho hắn, bảo hẳn nhảy cửa sổ xuống nước bơi đi, còn bản thân tìm hai cuốn thơ đốt ...
Về sau Từ Vị liền mai danh ẩn tích, thực tế là hắn nấp ở chỗ bí mật, khi Thẩm Mặc đưa vào kinh, hắn cũng lên đường theo, dọc đường chịu đủ cực khổ, hai lần lọt vào hắc điếm, thiếu chút nữa bị chôn sống, may dựa vào một thân công phu cao cường và kinh nghiệm giang hồ phong phú tích lũy được năm xưa du lịch bốn phướng, nếu không bị người ta cướp sạch, làm bánh báo nhân thịt người tiếp lữ khách rồi.
Đợi tới cửa thành Bắc Kinh, Từ Vị cảnh giác phát hiện ra có không ít mật thám ngầm kiểm tra, phàm là những trung niên cao lớn, mặt mày thô bỉ là bị đưa đi thẩm vấn, tức thì hiểu ra đối phương đã biết sự tồn tại của mình rồi.
Thế là hắn không dám vào thành nữa, hóa trang thành ăn mày quanh quẩn ở ngoại thành, động đất làm tường thành bị nứt mấy chỗ, có nơi thậm chí có thể qua được. Từ Vị tìm một vị trí hẻo lánh, nhân một đêm tuyết lớn, chui qua khe hở vào thành.
Vào thành rồi hắn mới yên tâm trở lại, vì trong Bắc Kinh khắp nơi là ăn mày ngoại tỉnh, với tính cách của Từ đại tài tử rất được người dân tầng đáy xã hội hoan nghênh, mau chóng trở thành ăn may được hoan nghênh toàn thành, đồng thời thông qua huynh đệ ăn mày trong toàn thành tim được Thiết Trụ đang tìm kiếm hắn, chuyện sau này không phải nói nữa.
Nghe xong trải nghiệm nguy hiểm của hai người, tất cả xuýt xoa không thôi, sau đó thấy mệt mỏi ập tới, ngồi một chỗ cũng ngáp ngắn ngám dài. Thẩm Mặc liền nói: - Giải tán đi, nghỉ ngơi hai ngày nữa chúng ta tập trung.
Mọi người cùng nói: - Biết đệ muội tới rồi, không giữ ngươi nữa.
- Xấu hổ, xấu hổ. Thẩm Mặc cười nói với Từ Vị: - Chúng ta đi thôi, xe đang đợi bên ngoài đó.
Từ Vị cười hăng hắc: - Hai người chàng chàng thiếp thiếp, ta dại gì làm người thừa. Rồi bảo Chư Đại Thụ: - Đoan Phù, hai ta tiếp tục cùng một phòng đi.
Chu Đại Thụ cười méo xẹo: - Nhưng huynh phải rửa chân mỗi ngày...
Cùng mọi người cười đùa một hồi, Thẩm Mặc thực sự mệt lắm rồi, cuối cùng đứng dậy cáo từ, lên xe ngựa đã đợi ngoài từ lâu, dặn dò vào câu với Thiết Trụ rồi lăn ra ngủ.
Ngủ một lúc trong khoang xe chòng chành, Thẩm Mặc bị xe chấn động lúc dừng lại đánh thức, vén rèm xe lên thì đã chập choạng tối, ánh chiều tà màu vàng làm y nheo mắt lại.
Bảo Thiết Trụ tránh qua một bên, Thẩm Mặc tự nhảy xuống xe, còn đi mua một cành hoa mai mà Nhược Hạm thích nhất, muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Lần này y bị cuốn vào rắc rối lớn, khó khăn lắm mới thoát ra được thì phải ứng hó với thi hội, thực sự đã thiếu quan tâm vị hôn thê tình sâu ý nặng, hiện giờ cuối cùng cũng có khoảng thời gian an nhàn, phải bồi tiếp nàng cho tốt.
Tiền vào khách sạn, vệ sĩ bốn xung quanh hành lễ với y, thấy ai nấy sắc mặt nặng nề, lòng Thẩm Mặc lo lắng, lấy làm lạ hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?
Đám vệ sĩ mấy máy môi không nói ra lời, làm Thẩm Mặc tức tối vung tay lên, cầm ngược cành mai chạy vào hậu viện, đẩy cánh cửa khép hờ, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Trong viện tử im ắng, chỉ có Nhu Nương ngồi trước một lò than nhỏ, quay lưng lại với y, đang phẩy quạt, mùi thuốc khó ngửi kia chính từ nồi thuốc trên lò phát ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhu Nương quay đầu lại, thấy y về, nước mắt chảy ra ào ào, nghẹn ngào nói: - Lão gia mau mau đi thăm tỷ tỷ đi.
Thẩm Mặc cuống qua lên, nhào tới tây sương phòng nơi Nhược Hạm ở, khi đi vào bị vấp ngưỡng cửa, thiếu chút nữa ngã ra đất, nhưng y không hề thấy đau, đi nhanh vào gian trong, thấy Nhược Hạm mặt trắng như tờ giấy, mắt nhằm nghiền nằm trên giường, dù trên người đắp chăn dày, nhưng người vẫn không kìm được từng cơn run rẩy.
Cành hoa rơi xuống đất, hoa mai phiên tán khắp nơi...
Thẩm Mặc hoảng hốt nhào tới, đưa tay sờ lên trán Nhược Hạm, chạm vào thấy nóng rát, thậm chí nghe thấy răng nàng va vào nhau cầm cập, y lập tức chết đứng, gọi liền nàng mấy tiếng. Nhược Hạm nhắm chặt mắt, không có chút phản ứng nào.
- Tỷ tỷ đổ bệnh mấy hôm rồi, hai hôm trước còn tỉnh, hai hôm nay mắt không hề mở ra... Nhu Nương cũng theo vào, rụt rè nói.
- Không phải đã khỏe rồi sao? Thẩm Mặc đổi sang giọng chất vấn, y còn nhớ rõ ràng, chín ngày trước Nhược Hạm thức dậy vào nửa đêm chuẩn bị hành trang cho y, tiễn y ra tới tận cửa khách sạn. Lúc đó nàng nói cười tự nhiên, dáng vẻ không có chút bệnh tật nào, sao mới qua có vài ngày lại bệnh thành thế này?
- Tỷ tỷ không cho nô tỳ nói ... Nhu Nương gạt nước mắt đáp: - Nhưng giờ nô tỷ phải nói, thực r sức khỏe của tỷ tỷ chưa hề tốt lên, hơn một tháng qua uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, nhưng lão gia có đại sự phải làm, tỷ tỷ sợ lão gia lo lắng, cho nên trước mỗi lần gặp người, tỷ tỷ đều dùng sâm già cầm cự...
Thẩm Mặc nghe mà tin gan tan nát, trong lòng tràn ngập tự trách và hối hận vô bờ. Y vốn không phải là người bị lừa gạt, nhưng hai người gặp ít chia tách nhiều, y lại cho rằng Nhược Hạm tuổi còn trẻ, xưa nay không bệnh tật gì, chỉ có chút cảm nho nhỏ, khám đại phu, uống chút thuốc là qua thôi. Cho nên y mới tin là thật, thấy dáng vẻ nàng thành ra thế này, y muốn giết bản thân đi cho xong.
"Bốp! Bốp!" Hai tiếng tát tai đanh gọn vàng lên, y không chịu nổi lương tâm trách móc, tát mình hai cái, còn muốn tát nữa thì Nhu Nương ôm chặt lấy cánh tay của y, khóc ròng: - Lão gia, người muốn đánh thì đánh nô tỳ đi, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho tỷ tỷ..
Nhìn thấy Nhu Nương mắt đầy tơ máu tiều tụy vô cùng, Thẩm Mặc không tát xuống được nữa, y rút mạnh tay ra, ngồi xuống đất, tay ôm đày, vừa dày vò tóc của mình, vừa lẩm bẩm: - Ta là đồ ích kỷ, Nhược Hạm mù mắt mất rồi...
Thấy y như bị ma nhập, Nhu Nương đứt từng khúc ruột, quỳ trước mặt Thẩm Mặc nói: - Lão gia, nô tỳ xin người đừng như thế, khảo thi hao tổn tâm trí lớn như vậy, nếu người còn tự trách mình, chỉ e...
- Ta hận không thể cùng Nhược Hạm nằm đó. Thẩm Mặc mặt mày dữ tợn nói.
Nhu Nương rơi nước mắt nói: - Vậy ai đi tìm lương y cho tỷ tỷ?
Thẩm Mặc như bị sét đánh, tức thì đứng bật đậy: - Phải rồi, Nhược Hạm bệnh thành ra như thế này, các ngươi sao không đi mời đại phu cho nàng ấy? Không phải ta nói phải đi tới y quán tốt nhất trong kinh thành, mời đại phu tốt nhất hay sao?
Đối diện với câu hỏi dồn dập, Nhu Nương lí nhí đáp: - Đã tới " Thiên Kim Đường" nổi danh nhất kinh thành, bỏ tiền khám bệnh cao nhất, mời đại phu tốt nhất, vẫn luôn chẩn bệnh cho tỷ tỷ.
- Đại phu đó nói thể nào, chữa ra sao?
Nhu Nương khẽ nói: - Đại phu bảo, tỷ tỷ sinh trưởng ở phương nam, chưa từng chịu khổ, sức khỏe yếu, không chịu nổi gió lạnh phương bắc, dọc đường bôn ba vất vả, tâm tình lo lắng, dễ bị trúng tà, khiến hàn khí nhập thể, lâu ngày không tan, khiến cho khí huyết ngưng trệ, làm kinh mạch bế tắng...
Thẩm Mặc đọc qua y thư, tất nhiên biết điều này có nghĩa là gì, không muốn nghe nữa, hỏi; - Ta hỏi điều trị ra sao? Uống thuốc thế nào?
Nhu Nương đau lòng nhìn Thẩm Mặc như muốn ăn thịt người, mấy máy môi đáp: - Đại phu vốn kê một số thuốc bổ, nói thả lỏng tâm tình, dần dần điều dưỡng là khỏi, nhưng đại nhân bị giam trong Bắc trấn phủ ti, tỷ tỷ sao chẳng lòng như lửa đốt. Ban ngày nhờ vả quan hệ khắp nơi, buổi tối trằn trọc không ngủ được. Chết người nhất là tỷ tỷ vì che giấu đại nhân, còn dùng sâm già sức thuốc quá mạnh, khiến cho dương khí mạnh đẩy hàn tà vào tỳ thận... Dừng lại rất lâu, Nhu Nương nghẹn ngào: - Sau khi lần này đổ bệnh, đại phu nói, bọn họ không chữa được nữa.
Thẩm Mặc nước mắt như mưa, vuốt ve khuôn mắt mất đi sức sống của Nhược Hạm, lẩm bẩm: - Cô nương ngốc ơi cô nương ngốc, sao nàng xem trọng ta như thế.
Không có gì phải nghi ngờ, Nhược Hàm đã đem toàn bộ tình cảm đặt lên y, còn Thẩm Mặc đã bỏ ra quá ít, bất kể là hành động hay tình cảm đều không xứng với nàng.
Trên đời này luôn có người toàn tâm toàn ý vô tư trả mọi giá vì ngươi, chiếu cố cho ngươi từng li từng tí. Khi ngươi khát có nước ấm vừa đủ đưa vào tay, khi ngươi đói có thức ăn thơm ngon vừa miệng đất trước mặt; khi ngươi lên đường, nàng lặng lẽ giúp ngươi chuẩn bị hành trang, dùng lời nói âm áp nhất cổ vũ ngươi; khi ngươi rơi xuống đáy sau thất bại, nàng dịu dàng an ủi ngươi làm bến cảng tránh gió ấm áp nhất cho ngươi ...
Tình yêu đó không có giông tốt bão bùng, chỉ có gió xuân êm đềm lặng lẽ, làm ngươi cảm thấy tự nhiên như hít thở không khí, cho tới tận giờ khắc mất nó rồi, ngươi mới biết không có không khí hít thở thống khổ thế nào...
Đừng bao giờ để mất đi rồi mới biết quý trọng ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT