Trưa ngày hôm sau, Lam Đạo Hành tới đúng hẹn, hai người Thẩm Mặc đã tới nơi rồi, hắn vừa thấy đã hỏi luôn:
- Ài, Thẩm công tử, mau nói muốn ta làm gì đi, nếu công tử không nói, ta hồi hộp chết mất.

Thẩm Mặc gật đầu với Chu Thập Tam, hắn liền đi tới cầu thang, bảo người đứng gác không cho ai lên.

Hành động thần bí này làm Lam Đạo Hành khẩn trương, chép miệng nói:
- Rốt cuộc là làm gì? Ta là lương dân gương mẫu, chuyện phi pháp ta không làm.

Thẩm Mặc cười hỏi:
- Ta hỏi đạo trưởng, mộng tưởng khi tới kinh thành có còn không?

- Đương nhiên là còn rồi.
Lam Đạo Hành nói:
- Ta trăm khó cũng không sờn.

- Được lắm.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Ta có thứ này khiến đạo trưởng không chỉ cởi bỏ khúc mắc với Đào công tử, mà còn khiến hắn coi đạo trưởng như ân công, muốn gì được nấy.

- Rốt cuộc là thứ gì thế?
Lam Đạo Hành hai mắt sáng lên:
- Rốt cuộc là thứ gì?

Thẩm Mặc chỉ tay:
- Chính là cái này.

Lam Đạo Hành nhìn theo, thì ra là một vò rượu sứ , liền hỏi lại:
- Rượu sao?

- Không phải rượu bình thường.
Thẩm Mặc nở nụ cười mà nam nhân đều hiểu.

- Rượu tráng dương?
Lam Đạo Hành hiểu ra.

- Đây không phải là rượu tráng dương bình thường.
Thẩm Mặc nói:
- Đây là Bách Hoa Tiên Tửu.

Thứ rượu này chính là do Vương Thúy Vân tặng cho, Thẩm Mặc khi ấy định để bản thân dùng trong tương lai, không ngờ hôm nay dùng tới. Có thể thấy số phận đều do trời định, câu này không sai chút nào.

- Bách Hoa Tiên Tửu?
Lam Đạo Hành đứng bật dậy, mở nắp ra, mặt hớn hở nói:
- Ừm, chính là thứ rượu này.
Hiển nhiên không lạ gì nó.

- Đạo trưởng biết nó ư?
Thẩm Mặc còn tưởng phải giải thích cho hắn một phen, ai ngờ đối phương còn am hiểu hơn mình, chỉ nghe Lam Đạo Hoành xuýt xoa:
- Thứ rượu này là do vị đại phu họ Vương ở dải Thanh Chân Sơn Đông chúng ta được tổ truyền, là thứ có thể tráng âm bổ dương sinh tinh, có tác dụng thần kỳ với chứng suy thận. Có thi nhân viêt :" Kiếp người chẳng hai độ xuân thì, củi khô gặp được Bách Hoa Tiên, kim thương bất đảo đè đêm xuân nát hồng mẫu đơn."

- Thần kỳ như vậy sao?
Thẩm Mặc không ngờ rằng thứ này lại nổi tiếng như thế, xem ra mình đúng là kiến thức hạn hẹp rồi.

- Đúng thế! Sư phụ ta hơn tám mươi rồi, hoàn toàn dựa vào thứ này mới có thể tinh lực sung mãnh, năm ngoái còn cho ta thêm một tiểu sư đệ Đấy. Nghe nói không biết bao nhiêu đại hộ phú gia muốn chiếm nó làm cử riêng, gây là cuộc giành gật kinh tâm động phách. Về sau Vương đại phu biến mất, thứ rượu này càng ngày chàng hiếm, người thường khó có được một vò ... Không ngờ hôm nay lại thấy được ở chỗ công tử.

- Xem ra đạo trưởng cũng hưởng lợi từ nó rồi.
Thẩm Mặc cười.

Không ngờ Lam Đạo Hành nhăn nhó nói:
- Ta còn là đồng nam đấy...

Thẩm Mặc mới nhớ ra, nhập thần phải giữ sự đồng trinh, không khỏi đồng cảm nói:
- Sư phụ đạo trưởng thật không ra gì, để đạo trưởng luyện thứ công phu vứt đi này.

Lúc này Lam Đạo Hành đã đoán ra ý đồ của y, hỏi nhỏ:
- Ý của công tử là bảo ta đem thứ rượu này hiến cho Đào Lương Phụ.

- Ừm.. Có đúng bệnh không?

- Đúng, đúng trăm phần trăm.
Lam Đạo Hành cười, nhưng tức thì xụ mặt xuống:
- Có điều một vò rượu chỉ uống được tối đa nửa tháng, nửa tháng sau thì làm sao?

- Ta nói ta có bài thuốc bí truyền đó, đạo trưởng có tin không?
Thẩm Mặc cười.

- Mang ra đây cho ta xem mới tin.
Lam Đạo Hành đưa luôn tay ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Mặc, liền ngượng ngùng nói:
- Không cho xem thì thôi vậy.

Không ngờ Thẩm Mặc lời cười nói:
- Nếu đã coi Lam đạo trưởng là bằng hữu, tất nhiên ta không đề phòng đạo trưởng.
Nói rồi lấy từ trong lòng ra một phong thư:
- Bên trong là cách điều chế và quan phiếu hai nghìn lượng.
Thẩm Mặc đưa cho hắn:
- Đạo trưởng mở ra xem đi, đừng cho người khác biết, quan phiếu thì chỉ cần có phiếu là ai cũng nhận tiền được. Cách điều chế càng giá trị ngàn vàng, cần thận đừng để đánh mất.

Lam Đạo Hành cứ ngây ra, vốn cho rằng đối phương chắc chắn không để lộ cách điều chế, mà dùng thứ này để bắt hắn ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ Tiểu Trầm không nói tới điều kiện, lại tặng kèm cho hắn một khoản tiền lớn nữa.

Ngây ra môt hồi, hắn mới nói được:
- Thẩm công tử vì sao lại tốt với ta như thế.
Hắn biết rõ, có hai thứ này đừng nói là thuận lợi vào được phủ thiên sư, mà ngày vươn mình bay cao cũng đã thấy ngay trước mắt.

- Bằng hữu mà!
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Tại hạ thấy đạo trưởng hổ lạc đồng bằng, ánh hùng mạt lộ, trong lòng thương cảm, nếu không giúp đạo trưởng một tay, lương tâm không yên được.

Lam Đạo Hành không kìm được hai hàng lệ nóng, lấy hết sức hịt một hơi, nói:
- Ta .. Ta lấy gì mà báo đáp đây?

- Cần gì chứ? Đó đâu phải khí khái của hảo hán Sơn Dông, đừng làm mất mặt anh hùng đả hổ Võ Nhị Lang.

Câu này là lời an ủi, cũng là lời khích lệ rất tốt, Lam Đạo Hành lau sạch nước mắt, bình tĩnh lại mới nhớ ra một việc. Găp nhau tới nay, nhận của người ta ơn huệ cực lớn, nhưng lại không hề biết lai lịch của đối phương, còn có chuyện gì hoang đường hơn không? Liền ngượng ngùng hỏi:
- Thẩm ... huynh đệ, xin hỏi quê hương ở đâu? Tới kinh làm gì?

- Tại hạ tên Thẩm Mặc, tự Chuyết Ngôn, là người Chiết Giang.
Ánh mắt Thẩm Mặc lộ ra thoáng bi thương :
- Tới kinh để ... Thôi, không nhắc tới cũng được.

- Sao thế?
Lam Đạo Hành hỏi tới:
- Ta thấy Chuyết Ngôn chắc chắn là người đọc sách, thi hội tới nơi rồi, chẳng lẽ không tới thi.

- Không giấu gì đạo trưởng.
Thẩm Mặc giọng buồn nản:
- Chỉ e nói ra khiến đạo trưởng ngại ngần thôi ...

- Huynh đệ nói gì thế?
Như bị vũ nhục cực lớn, Lam Đạo Hành phẫn nộ:
- Thẩm Chuyết Ngôn người có nghĩa khí, chẳng lẽ Lam Đạo Hành ta là cả thực dụng hám lợi vô lương tâm.

Thẩm Mặc vội vàng xin lỗi:
- Là ta cả nghĩ, xin lỗi huynh đệ là được ..
Rồi đem lai lịch bối cảnh của mình nói ra hết, trừ đoạn bị Cẩm Y Vệ chà đạp thì không che giấu gì.

- Thì ra huynh đệ còn là Giải Nguyên lang, thất kính thất kính.
Lam Đạo Hành đứng dậy chắp tay nói.

Thẩm Mặc xua tay bảo hắn ngồi xuống, cười chua chát:
- Hiện giờ ta khác gì kẻ tù phạm, có gì để người khác kính trọng chứ?

- Ta mặc dù là kẻ tu đạo, nhưng cũng biết khi quốc nạn trước mắt, phải nhất trí đối ngoại, Triệu bộ đường phá hoại đại cục như thế là không đúng.

Thẩm Mặc cười cảm kích:
- Mặc kệ là ông ta đúng hay sai, chúng ta đều chẳng tác động vào được.

Sặc mặt Lam Đạo Hành biến hóa một hồi, nói từng chứ một:
- Vậy ta giúp huynh đệ gặp hoàng đế.

- Thôi bỏ đi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Chuyện này quá khó khăn, nếu như vội vàng chỉ e liên lụy tới huynh đệ.

- Năm nay là hai mươi mốt.
Lam Đạo Hành thản nhiên nói:
- Trong vòng bảy ngày ta sẽ gặp được Đào Trọng Văn.

- Quá gấp không? Bách Hoa Tiên Tửu phải uống liền năm ngày mới thấy công hiệu, đạo trưởng vào đó, muốn gặp được Đào thiên sư còn cần phải có cơ duyên, thời gian khó mà nói chính xác được.

- Sẽ không muộn hơn đâu.
Không biết Lam Đạo Hành lấy đâu ra tự tin đó, nói:
- Ta rất hiểu tên tiểu tử đó, hắn không có lấy một đứa con nối dõi, hơn nữa lại bất lực rồi. Nhưng Đào gia không thể tuyệt hậu, nghe nói Đào thiên sư định đem tôn tử của huynh đệ ông ta nhận làm con thừa tự, kế thừa gia nghiệp. Có thể thấy tên tiểu tử đó là cái họa đau đầu, nhất định sẽ càng lấy lòng ta nịnh bợ tạ để có nhiều rượu hơn, ta thừa cơ đề nghị gặp Đào thiên sư, hắn không thể không đồng ý.

- Sau đó thì sao?
Thẩm Mặc khẽ gật đầu nói:
- Gặp được Đào thiên sư rồi thì như thế nào? Nghe nói lão tiểu tử đó cực kỳ cẩn thận, rất sợ phiền phức.

- Ừm... Ta gặp ông ta rồi..
Lam Đạo Hành hít một hơi:
- Thế nào chẳng nghĩ ra cách.
Thì ra hắn cũng chẳng có cách nào.

- Đúng là làm khó người khác..
Thẩm Mặc thở dài:
- Lam huynh đệ, không cần làm nữa đâu, ta cho huynh đệ cách điều phối này là vì nó có tác dụng với huynh, có thể giúp huynh chút nào đó, không phải muốn đòi hỏi gì ở huynh.
Tới đó cười lớn:
- Cùng lắm là ba năm chứ gì? Chớp mắt một cái là qua thôi, sao có thể khiến huynh đệ vì chút chuyện đó mà mạo hiểm.

Lam Đạo Hành cau mày trầm tư rất lâu nói:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ tận lực mà làm, nếu như không còn cách nào thì ta sẽ từ bỏ.

- Ngàn vạn lần lấy bản thân làm trọng.
Thẩm Mặc đinh ninh dặn dò :
- Huynh đệ có thể đứng vững chân trong cung là điều quan trọng hơn tất cả.

- Ta hiểu.
Kẻ thông minh không cần nhiều lời, Lam Đạo Hành gật đầu.

~~~~~~

Dùng mắt tiễn Lam Đạo Hành đi, Chu Thập Tam ghé tới hỏi:
- Thẩm huynh đệ đem cách điều chế thật đưa cho hắn rồi sao?

Thẩm Mặc gật đầu:
- Đúng thế.

- Sao huynh đệ thật thà thế.
Chu Thập Tam không sao tin nổi:
- Tên mũi trâu đó nếu cầm lấy rồi mà không chịu làm gì, chẳng phải gà con của huynh đệ bay cả rồi sao?

Thẩm Mặc gật đầu cười khẽ:
- Cho dù đúng là như thế thì đệ có tổn thất gì không?

- Tiền này, bí phương này, còn không kịp dự thi nữa.
Chu Thập Tam gật tay tính:
- Đó không phải là tổn thất à?

- Tiền và bí phương vốn đề không phải của đệ, khảo thí vốn không kịp nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tính toán vì một mục tiêu không thể, chẳng bằng phóng khoáng kết giao một người bạn.

- Kết bạn?
Chu Thập Tam lẩm bẩm:
- Khoản phí tổn kết bạn này lớn quá.

- Đệ coi trọng hắn.
Thẩm Mặc cười ranh mãnh:
- Hắn cũng rất coi trọng đệ.
Nói rồi như làm ảo thuật lấy ra một vò Bách Hoa Tiên Tửu:
- Cầm lấy đi sinh nhi tử đi.

Chu Thập Tam ôm lấy vò rượu, hắn nhìn không thấu Thẩm Mặc, nhưng hắn biết kẻ làm chuyện lớn phải có khí độ như vậy, nửa ngày trời mới phát ra được một câu:
- Ta cũng,, cũng rất coi trọng đệ ...

***
Có vẻ Bách Hoa Tiên Tửu đang giảm giá nhân dịp Giáng Sinh …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play