Biết đã tới lúc, Hồ Tôn Hiến lấy từ ống tay áo ra một tờ văn tự, khẽ nhét vào tay Thẩm Mặc, nói nhỏ: - Ta sai người dùng danh nghĩa của đệ, gửi một vạn lượng bạc trong tiền trang Thông Hối ở kinh thành, đây là tín vật nhận tiền, ngàn vạn lần đừng tiết lộ số tiền với người khác, tránh chuốc lấy họa sát thân.
Thực ra trên người Thẩm Mặc cũng có một tờ văn tự như thế, số tiền là cũng là một vạn lượng, do lão nhạc phụ cấp cho y, để tới kinh thành lo lót, cho nên y chẳng thiếu gì tiền, hơn nữa cũng không muốn có dính líu tiền bạc gì với Hồ Tôn Hiến, nên kiên quyết từ chối.
Ai ngờ Hồ Tôn Hiến còn kiên quyết hơn y, bày ra thế hôm nay không nhận tiền quyết không cho đi, bên ngoài lại giục gấp, Thẩm Mặc đành thu lại trước, sau này hẵng hay.
Tiễn y tới cổng, Hồ Tôn Hiến không đưa lên đường lớn nữa, chỉ lưu luyến tạm biệt, đến khi không nhìn thấy bóng dáng của y nữa mới thở dài nói: - Quay về thôi.
Sau khi đi rất xa rồi Thẩm Mặc vẫn thấy mấy Cẩm Y Vệ cười không khép miệng lại được, không khỏi kỳ quái: - Có chuyện gì mà vui như thế.
Chu Thập Tam cười nói: - Vị Hồ trung thừa này thật là hào phóng, mỗi người chúng tôi được chừng này. Hắn đưa một ngón tay lên: - Một nghìn lượng đấy, mẹ ơi, cả đời này chúng tôi chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như thế.
Thẩm Mặc chỉ cười không nói.
Đi tới phía trước được một đoạn, Thái Đầu phụ trách đoạn hậu nói: - Cái xe phía sau trông quen quen. Mấy người liền cùng quay đầu lại, thấy ở chỗ cách đó có một cỗ xe ngựa, Chu Thập Tam nheo mắt nói: - Đúng thế, khi chúng ta rời thành cỗ xe này đã theo đằng sau rồi ... Hai con ngựa đen đó với cả hán tử đánh xe kia nữa, ta đều có ấn tượng, không sai được.
Thẩm Mặc ra sức trợn mắt lên cũng không sao thấy rõ được, không khỏi lấy làm lạ: - Sao mọi người nhìn thấy cả người đánh xe.
- Ha ha, chúng tôi đều có chút công phu nội gia, cho nên mắt tinh. Chu Thập Tam đảo mắt tìm kiếm xung quanh, đợi thấy một đồi trước mắt có thể che khuất tầm nhìn, liền nói: - Tới kia mai phục, xem xem bọn chúng có mưu đồ gì.
Cẩm Y vệ không phải là đám quân vệ sở hưởng thái bình, bọn họ phải sống ngày tháng trên đầu đao mũi kiếm, nghe thế hứng phấn nhận lệnh. Không nhanh không chậm đi vòng qua đồi, rồi mai phục hai bên chờ cỗ xe kia tới.
Thẩm Mặc cũng mai phục ở trong bụi cỏ, nghe tiếng võ ngựa ngày một gần, trong lòng không sao lại trở nên khẩn trương. Chu Thập Tam ở bên cạnh dặn dò: - Đợi lát nữa đại nhân không cần làm gì, nhìn chúng tôi là được.
Thẩm Mặc cảm thấy tim mình sắp vọt ra khỏi lồng ngực rồi, nghe thấy thế gật đầu. Liền thấy một cỗ xe ngựa do hai con ngựa và một khoang xe kín mít tạo thành được một hán tử đội mũ dạ điều khiển, thong thả đi tới.
Đợi tới khoảng cách thích hợp, Chu Thập Tam ra hiệu một cái, Hắc Bỉ và Thái Đều liền từ hai bên vọt tới trong tay đồng thời bắn ra hai dây thừng gắn móc câu, như hai con rắn độc mổ vào xa phu.
Bọn họ vừa ra tay, xa phu cảnh giác ngay, thân thủ của hắn không tầm thường, rung tay một cái, roi ngựa liền quấn lấy dây thừng bên phải, đồng thời ngả người sáng trái né tránh dây thừng bên phải, nhưng mũi trên đầu đã bị rơi xuống.
Một khắc sau hắn không may may xây xát đừng ở bên cạnh xe ngựa, tay có thêm một tay trường đao sáng loáng, đứng bảo vệ khoang xe, oai phong lẫm liệt như thiên thần. Dáng vẻ oai nghiêm không thể xâm phạm đó không ngờ làm hai Cẩm Y Vệ do dự không dám ra tay.
Nhưng Chu Thập Tam âm thầm xuất hiện sau lưng hắn, giơ một chiếc nỏ tinh xảo lên, tay đã đặt lên cò.
Chính lúc Chu Thập Tam muốn bóp cò thì Thẩm Mặc đứng bật dậy, hét lớn: - Mau dừng tay cả đi, người mình đấy.
Chu Thập Tam tay vẫn không rời khỏi chiếc nỏ, hắn lạnh lùng quan sát, chỉ cần có biến cố là lập tức ra tay.
Nhưng tức khắc hắn liền yên tâm, vì hắn thấy người kia ném đao sang một bên, quỳ xuống lạy, Thẩm giải nguyên hết sức kích động, vỗ vai người đó bồm bộp, vui mừng như đứa bé vậy.
Chỉ nghe Thẩm Mặc hỏi: - Thiết Trụ, sao lại là ngươi?
Người đó chính là Thiết Trụ, đội trưởng đội hộ vệ theo y vào nam ra bắc. Ngày hôm ấy sau khi bị thân binh của Triệu Trinh Cát bắt đi, hai người bọn họ liền mất liên lạc. Đến khi Thẩm Mặc từ Tây Khê ra, chuyện đầu tiên là nghe ngóng tung tích của bọn họ. Về sau mới biết được Hồ Tôn Hiến can thiệp, đám Thiết Trụ sớm đã được thả rồi mới hơi yên tâm một chút.
Nhưng thời gian eo hẹp, không kịp nghe ngóng thêm, Thẩm Mặc nhờ lão trượng nhân tìm kiếm hộ, đồng thời chiếu cố cho họ, không ngờ gặp được ở đây.
Điều này thật sự quá bất ngờ, khiến cho y thấy chắc chắn không phải là bất ngờ, cho nên cao hứng hỏi: - Ngươi tới tìm ta hả?
Không đợi Thiết Trụ trả lời, Hắc Bỉ và Thái Đầu đã đi tới đáp thay.
Hắc Bỉ nói: - Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể khi chúng ta rời thành, hắn ở đằng sau, chúng ta dừng lại hai canh giờ, hắn vẫn ở đằng sau.
Thái Đầu vỗ vai hắn, nửa đùa nửa thật nói: - Huynh đệ công phu không tệ đâu, nhưng bọn ta ở Bắc trấn phủ ti ra, đều mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, muốn bám sát chúng ta là không thể đâu.
Thiết Trụ cười rất chân thật, nói: - Đúng thế, ta thụ giáo rồi. Hắn cao giọng hô: - Nghe thấy cả chưa, mau ra học tập các tiền bối Cẩm Y Vệ đi.
- Cái gì vẫn còn? Thái Đầu chưa dứt lời thấy bốn phương tám hướng một loạt người đứng dậy quây thành hình tròn, người dùng co ngụy trang, đều là hán tử ánh mắt dữ dội, tới hơn ba mươi người, ai nấy tay cầm một chiếc nỏ ngắn! Vây lấy bốn Cẩm Y Vệ vào giữa, hai bên cách nhau chưa tới năm trượng.
Lần này cả bốn sợ tới ngây người, Chu Thập Tam lặng lẽ thu nỏ lại, Thái Đầu cười ngượng ngập: - Đây đúng là ... Hắn định nói bọ ngựa bắt ve, se sẻ đằng sau. Nhưng nói thế mất khí thế quân mình quá, liền ngậm miệng lại.
Hơn ba người kia không hề có vẻ đắc ý, lần lượt khoác nỏ lên lưng, tập hợp trước mặt Thẩm Mặc.
Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, Thẩm Mặc thấy sống mũi cay xe, mắt đỏ lên, y phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng không chảy nước mắt.
Giống như khi ở nơi huấn luyện Thiệu Hưng, tất cả hộ vệ đứng thành ba hàng dựa theo chiều cao từ trái qua phải, đứng chỉnh tề trước mặt Thẩm Mặc.
Thiết Trụ tới trước đội ngũ, ưỡn ngực lên hét vang: - Nghỉ. Tất cả đồng loạt đưa chân trái ra.
- Nghiêm. Tất cả thu chân lại, mặt ngẩng cao, rất khí thế, động tác chỉnh tề như một người. Đám Chu Thập Tam chấn động, vì ba mươi bốn chục người này đứng đó, nhưng mang lại cho bọn họ cảm giác khí thế ngùn ngụt, cho dù là những đại hán gác cửa hoàng cung, cũng phải dựa vào khôi giáp sáng loáng cùng uy nghiêm của hoàng quyền mới làm được điều này.
Nhưng đám gia hỏa ăn mặc rách rưới này cũng làm được, bảo sao người ta lại chẳng chấn động.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Cẩm Y Vệ, Thiết Trụ hô: - Bắt đầu báo danh.
- Một , hai ... Ba ba, ba tư ... Bốn một. Các vệ sĩ báo danh theo thứ tự từ trái sang phải, giọng gọn mà mạnh.
Đợi báo danh xong, Thiết Trụ xoay người về phía Thẩm Mặc, mắt đỏ hoe nói: - Đại nhân, đội hộ vệ của ngài có bốn một người, tới bốn một người, tập kết xong, xin chỉ thị.
Thẩm Mặc lại nghiêm mặt nói: - Các ngươi tới làm cái gì?
Thiết Trụ trố mắt: - Bảo vệ đại nhân, nếu không đại nhân tới Bắc Kinh, lộ trình hơn ba nghìn dặm, trên đường gặp phải hổ lang sài báo, cường đạo thổ phỉ thì sao?
Thẩm Mặc cứng rắn lắc đầu: - Ta đã không phải là đại nhân nữa, không có quyền lập đội hộ vệ, ta đã giới thiệu các ngươi cho nhạc phụ đại nhân, các ngươi tới công trường của người làm đầu mục cảnh vệ, đừng theo ta nữa. Nói xong quay đầu đi.
Đám hộ vệ vẫn đứng im, Thiết Trụ nói: - Nếu đại nhân đã nói thế vậy bắt đầu từ bây giờ chúng tôi không phải là hộ vệ của ngài nữa, chúng tôi là đội lữ hành tới Bắc Kinh, mong đại nhân cho phép chúng tôi đi cùng ...
- Ta không cho phép. Thẩm Mặc xầm mặt xuống.
- Không cho phép chúng tôi cứ đi. Thiết Trụ cùn: - Chẳng ai quản được.
- Các ngươi, các ngươi ... Thẩm Mặc muốn nói gì, nhưng cổ họng cứ nghèn nghẹn không sao nói lên lời.
Lúc này đây nói gì cũng là thừa, cứ nhìn hai hàng nước mắt trào ra trên mặt Thẩm Mặc thì không cần phải nói thêm gì nữa.
Khi bị giam lỏng, bị xỉ nhục, Thẩm Mặc chưa từng rơi nước mắt, nhưng nhìn thấy đội hộ vệ của mình, thấy bọn họ lại lần nữa tập kết lại tới bên mình, Thẩm Mặc không sao khống chế được tình cảm nữa.
Khi y xuân phong đắc ý, như mặc trời đang lên, bọn họ cũng tập kết bên người y, có lẽ lúc ấy xen vào nhan tố tiền bạc, lợi ích. Nhưng hiện giờ y đã ngã nhào, không còn bất kỳ quan chức nào nữa, bị áp giải lên Bắc Kinh thẩm vấn, chẳng cho được bọn họ cái gì, cũng chẳng nhìn thấy được hi vọng nào, bọn họ vẫn cứ tập hợp bên cạnh y ...
Hoạn nạn thấy chân tình, chính là thế.
Thấy đại nhân mãi không nói, Thiết Trụ còn cho rằng y đang tức giận, nhưng hắn không sợ, vì hắn có vũ khí bí mật, liền ghé tới nói: - Không chỉ có chúng tôi tới, đại nhân đoãn xem còn có ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT