Trong thành Thiệu Hưng, nghe được tin tức của nhi tử, Thẩm Hạ lập tức rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngất ngay tại chỗ.
May là ông ta mang hào quang "cha Giải Nguyên" cho nên bên cạnh thế nào cũng có rất nhiều người, vội vàng đỡ lấy, đưa về nhà mời đại phu thăm bệnh, khó khăn lắm mới đánh thức được.
Mọi người đều nói: - Tiền đồ tốt đẹp như vậy mà hỏng hết rồi, đổi lại là ai có nhi tử như thế cúng tức ngất xỉu. Đợi Thẩm Hạ tỉnh lại rồi, mọi người đều khuyên: - Mạng có thế nào cũng tới, mạng không thì không thể cưỡng cầu...
- Phải nghĩ thông một chút, đây là số mạng cả...
Thẩm Mặc lắc đầu: - Lựa chọn của nhi tử ta nhất định là đúng, ta có gì mà nghĩ không thông?
- Sao ngài còn ... Ý mọi người là "còn ngất xỉu?"
- Ai mà không thương con? Thẩm Hạ cựa mình ngồi dậy: - Vừa nghĩ tới cảnh hiện giờ nó trong tù ngục, ta đau lòng không muốn sống nữa ... Chỉ hận người cha này quá vô dụng, không thể giúp gì được cho nó. Nói tới đó liền muốn rời giường.
Mị người vội giữ ông ta lại: - Ngài đang bệnh, giờ còn muốn đi đâu?
- Ta phải tới Hàng Châu, không thể để Triều Sinh một mình chịu đựng, ta phải tới với nó. Thẩm Hạ nói xong liền ra ngoài, nhưng bị mọi người ngăn lại, tâm tình ông ta hết sức kích động, cố chấp nhất định phải đi.
May mà lúc này Thẩm lão gia bày ra uy nghiêm gia trưởng, đuổi Thẩm Mặc quay lại giường, đối diện với ánh mắt hoặc quan tâm, hoặc hả hê của mọi người, Thẩm lão gia liền nói: - Chư vị có biết Thẩm Mặc cháu ta vì sao gặp phải họa này không?
Có người nói: - Không phải vì y hủy vật chứng , phá rối khâm sai phá án sao? - Đúng thế, tôi đã nói mà, thiếu niên đắc chí sớm quá không có gì tốt đẹp đâu, giờ thì đúng chưa nào? Giọng nói rất là khoái trá.
Thẩm lão gia không khỏi thầm than :" Thói đói là dễ, ngươi gặp vận thì người ta nịnh bợ a dua, nếu ngươi không may ngã xuống, người ta hả hê chỉ hận không thể xông lên ném đá xuống giếng, cho ngươi nát thành bùn." Ông ta ta từng làm quan từng mất chức, cảm nhận sâu sắc được chuyện này.
Thấy mọi người vẫn đang sung sướng trên bất hạnh của người khác, trong long Thẩm lão gia nổi lên sự bất bình, phẫn nộ thay cho Thẩm Mặc, hắng giọng nói lớn: - Cháu ta là Giải Nguyên lang tiền đồ vô lượng, vì sao lại làm như thế, các ngươi có từng nghĩ tới không?
Mọi người lắc đầu, Thẩm lão gia nói tiếp: - Là vì có kẻ muốn đuổi thần bảo hộ cả chúng ta đi, đuổi Hồ trung thừa đi. Chuyết Ngôn vì muốn bảo vệ ông ta nên mới chọc giận khâm sai Triệu Trinh Cát. Các ngươi cho rằng nó tuổi trẻ xốc nổi sao?
Từ khi Hồ Tôn Hiến nhậm chức tới nay, Chiết Giang không gặp phải Oa họa lớn nữa, dân chúng hết sức yêu quý vị đại nhân này, gọi hắn là "thần bảo hộ" Chiết Giang. Nghe nói Thẩm Mặc vì bảo vệ ông ta mới gặp nạn, mình lại ở đây nói cạnh nói khóe, người kia không khỏi xấu hổ muốn chui xuống đất, liền vả vào mặt nói: - Ta phải cắt cái lưỡi thối tha này. Rồi che mặt mà đi.
Những người khác liền xin lỗi Thẩm Hạ đang nằm rơi nước mắt trên giường, tất cả xấu hổ bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ già và một thiếu niên tuấn tú.
- Vị này là? Thẩm Hạ kỳ quái hỏi, ông ta nhìn ra được đó là nữ giả nam, không biết theo đại lão gia làm cái gì?
Thẩm lão gia nói: - Đại phu bảo bệnh cũ của đệ lại tái phát, e rằng lần này phải nằm giường mấy ngày rồi.
Thẩm Hạ gật đầu than: - Lại khiến cho đại ca phải bận lòng rồi.
- Huynh đệ trong nhà cả, đừng nói điều vớ vẩn. Thẩm lão gia lắc đầu: - Bên đệ không ít người, nhưng toàn là hạng sai việc nặng, khẳng định chiếu cố không chu toàn, nghĩa nữ của ta nghe nói, liền khăng khăng muốn tới hầu hạ đệ. Ông ta quay sang nói với thiếu niên tuấn tú kia: - Đây chính là phụ thân của Thẩm đại nhân.
Nhu Nương lắc đầu: - Nô tỳ sao dám đùa với lão gia, nô tỳ là tỳ nữ của Thẩm đại nhân, tất nhiên phải gọi người là lão gia rồi.
Vừa nghe nói tới là người của Thẩm Mặc, Thẩm Hạ thầm nghĩ :" Hả, xem ra có quan hệ mờ ám rồi, chắc là sợ Nhược Hạm biết mới giấu sang nhà đại ca." Ông ta liền tìm cho mình một lời giải thích hợp lý, liền cười nói: - Được, vậy cháu ở lại đi, có điều đừng để lộ thân phận. Ông ta đoán chừng nhi tử muốn sau khi kết hôn xong mới bộc lộ quan hệ này, cho nên có ý tốt nhắc.
Nhu Nương không biết ông ta có ý gì, nhưng lời của phụ thân của đại nhân thì khẳng định phải nghe.
Thẩm Hạ liền bảo Nhu Nương đứng dậy, bên này vừa mới đứng lên, bên kia có một lão hán và một thiếu niên tuấn tú khác tới.
Thẩm Hạ nhìn thấy Ân lão gia, vội áy náy nói: - Ông thông gia, thằng con trai khốn kiếp của tôi làm liên lụy tới khuê nữ của ông rồi.
Ân lão gia phất tay: - Ông nói cái gì thế, tôi vốn còn chê thằng tiểu tử đó tâm cơ quá nặng, chuyện gì cũng không chịu để thua thiệt, hiện giờ mới biết nó là hán tử đường đường chính chính. Giao khuê nữ cho nó là tôi yên tâm rồi. Ông ta kéo tay thiếu niên tuấn tú mặt đỏ bừng bên cạnh nói: - Nữ nhi hướng ngoại, chẳng sai chút nào, vừa nghe ông đổ bệnh, nó nhất định thúc tôi tới thăm, cuối cùng chưa yên tâm cũng theo tới.
Đó tất nhiên là Ân tiểu thư, nàng đỏ mặt lí nhí chào Thẩm Hạ: - Cha ... Mặc dù sau khi đính thân xong, nàng phải đổi cách xưng hô, nhưng dù sao không hay gặp mặt nên chưa quen.
Ân lão gia hỏi thăm sức khỏe Thẩm Hạ xong, nói: - Thông gia mau mau khỏe lại, chúng ta cùng tới Hàng Châu cổ vũ cho thằng tiểu tử thối. Lại nói: - Chỗ này của ông không có người, tôi ở đây luôn, như vậy Nhược Hạm nó cũng tiện chiếu cố cho ông. Dù sao là con dâu chưa qua môn, nếu ông ta không làm thế, sẽ bị người ta nói này nói nọ.
Thẩm Hạ vội lắc đầu: - Không cần đâu, đại lão gia đưa người tới, là .. Thiếu chút nữa lỡ mồm, vội sửa lời: - Là đại nha hoàn thiếp thân của đại phu nhân.
Ân lão gia bấy giờ mới thôi, bảo ông ta nghỉ ngơi khỏe, lại hẹn ngày cùng tới Hàng Châu, rồi dẫn khuê nữ về.
~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này trong thành Hàng Châu, cây khô trút lá, Trường Giang cuồn cuộn chảy về chân trời.
Chớp mắt một cái Thẩm Mặc đã bị giam lỏng trong biệt thự Tây Khê hơn một tháng, mặc dù bị giam trong hậu viện, không được ra ngoài nửa bước, không được tiếp xúc với người ngoài. Nhưng y là kẻ tĩnh tĩnh không thích động, chỉ có ở bên cạnh Nhược Hạm y mới vừa tĩnh lặng, vừa hoạt bát, sức sống vô cùng. Trong hoàn cảnh hiện tại thì lại vừa khéo tĩnh tâm nghiên cứu học vấn, chẳng hề thấy khổ sở.
Điều khó chịu duy nhất là Lữ Đậu Ấn hai ba ngày lại xuất hiện, lấy tiếng là "tình hiểu tình huống", thực ra là đến ném đá xuống giếng, thừa cơ làm nhục y mà thôi.
Thấy Thẩm Mặc vẫn chuyên tâm nghiên cứu kinh văn, Lữ Đậu Ấn cực kỳ hả hê nói: - Ngươi phạm đại tội, còn muốn tham gia khoa cử sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Rồi sai người đem tất cả sách vở đi.
Nhưng Thẩm Mặc không bận tâm, vì với trịnh độ hiện nay cua y, kinh thư ngàn vạn quyền sớm đã nằm hết trong bụng, không nhất định cứ xem sách mới học tập được.
Cho nên lần sau Lữ Đậu Ấn tới thì thấy Thẩm Mặc đã viết được một chồng văn dầy.
Lữ Đậu Ấn tiện tay cầm một quyển lên xem, tức thì rùng mình, cho dù ông ta đầy thành kiến và thù địch với Thẩm Mặc, nhưng không kìm nổi kích động, trong lòng vỗ tay khen hay. Tất nhiên bề ngoài chế nhạo y: - Viết toàn những thứ thối hơn rắm chó, lãng phí bao nhiêu giấy tốt. Liền sai người lấy sạch sẽ toàn bộ giấy bút trên lầu đi.
Xuống lầu, Lữ Đậu Ấn thấy binh sĩ muốn ném văn chương của Thẩm Mặc vào lò than, vọt miệng nói: - Đừng đốt.
Tên binh sĩ đó dừng tay, Lữ Đậu Ấn nhanh tay cướp lấy, cẩn thận vuốt thẳng ra, thấy đã bị nhăn nhúm, lòng đau như cắt: - Văn chương thế này mà đốt đi sẽ bị báo ứng đấy.
Tên binh sĩ nghe thế ấm ức nói: - Không phải đại nhân nói thối hơn rắm chó, lãng phí bao nhiêu giấy tốt, sao?
Lữ Đậu Ấn nghẹn họng, lâu lắm mới phát ra được một câu: - Ngươi thì hiểu cái gì. Liền hầm hầm bỏ đi.
Về sau đến gặp Thẩm Mặc, lần này cũng thấy y ngồi trên bàn trống, nhắm mắt dưỡng thần, Lữ Đầu Ấn thầm nghĩ :" Xem ra là chịu từ bỏ rồi." Không khỏi đắc ý , nhưng cũng bực bội :" Sao ngươi lại là đồ đệ của Thẩm Luyện chứ? Nếu không sớm đã là nữ tế của ta rồi." Nhưng nghĩ tới hôm bị Thẩm Hạ làm nhục, lại hận không thể ăn sống nuốt tuơi y, chửi rửa một hồi cho đã đời rồi không tới làm phiền y nữa.
Thẩm Mặc nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không phải là không làm việc gì như Lữ Đậu Ấn nghĩ, từng trang từng trang sách y từng đọc hiện ra trong đầu, trước kia y đọc bằng mắt, già đọc bằn tâm. Phương thức này ban đầu có chút khó khăn, nhưng càng về sau y càng thấy mình thấu hiểu lời của thánh nhân, thậm chí như đang đối thoại với thánh nhân trong cõi u minh vậy.
Tiến vào cảnh giới huyền diệu như mê như say đó, Thẩm Mặc căn bản không cảm nhận được thời gian trôi đi. Bất tri bất giác đã gần tháng chạp, ngày hôm đó y đang luận đạo với Khổng Tử thì nghe thấy dưới lầu có tiếng hô: - Thánh chỉ tới, Thẩm đại nhân mau mau xuống tiếp chỉ.
Thẩm Mặc lúc này mới từ trong trạng thái xuất thần tỉnh lại, nhìn chỉnh lại vạt áo, nhìn vào trong gương đồng, ngây người ra: - Vị đại thúc này là ai? Một tích tắc sau mới phản ứng lại, thì ra lông tơ bên mép đã biến thành chòm râu dài rồi.
- Cuối cùng ta không còn là bạch diện tiểu sinh nữa. Thẩm Mặc ngửa mặt lên trời cười dài cực kỳ sảng khoái, cất giọng oai nghiêm: - Người đâu, mau lấy nước hầu hạ bản quan tắm rửa.
Người dưới sợ y đầu bù tóc rối tiếp thánh chỉ sẽ chuốc lấy rắc rối không đang có, vội vàng đi lên pha nước nóng, còn tìm cho y một bộ áo vải sạch sẽ.
Được đám binh sĩ canh gác giúp đỡ, Thẩm Mặc tắm rửa sạch sẽ, chải đầu, cạo mặt, nhìn vào gương, thấy mình vẫn đẹp trai như ngày nào, nhưng trông chững chạc hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT