Vấn đề vây khốn y bao lâu cuối cùng cũng có lời giải, Thẩm Mặc thực sự được thả lòng, đứng dậy hưng phấn đi lại trong phòng, nhưng bước chân cứ chậm dần, ý đột nhiên nghĩ tới :" Dù ý thức được vấn đề, nhưng mình làm sao để giải quyết được đây?"
Năm xưa quyền bính của Chu Hoàn thậm chí còn lớn hơn cả tổng đốc hiện tại, nhưng cuối cùng vẫn bị bại trong tay đám người kia, thân bại danh liệt, oan khuất ngàn đời.
Bản thân y chỉ là tuần án nhỏ, không quyền không thế, tiếng nói nhỏ bé, lấy cái gì để đối đầu với thế lực đánh bại cả Chu Hoàn.
Lý trí bảo Thẩm Mặc lúc này phải giữ mình là hơn, dù sao y chỉ là quan hiệp trợ, không phải chịu trách nhiệm vì việc này, mặc cho kết quả cuối cùng ra sao cũng chẳng liên quan tới y, y cứ thành thực tới Bắc Kinh thi tiến sĩ thì hơn.
Nhưng trong lòng lại có một âm thanh khác nói, không phải ngươi lập trí cải biến thiên mệnh sao? Sau này ai biết còn gặp phải bao nhiêu khó khăn? Bao nhiêu nguy hiểm chứ? Nếu như hiện giờ né tránh, sau này gặp chuyện gì cũng sẽ né tránh, thì dù tương lai có quan cư nhất phẩm thì cũng có ý nghĩa gì?
Lo lắng này vừa qua, ưu phiền khác đã tới!
Đêm hôm đó Thẩm Mặc mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ yên. Nhưng mất ngủ cũng vô dụng, y không tài nào quyết định được, rốt cuộc có nên sa vào vũng bùn này không. Cho tới tận khi trời sáng không cần phải lăn lộn nữa, vì y phải dậy rồi.
Rửa mặt qua loa một phen, ăn tùy tiện mấy miếng điểm tâm buổi sáng, y mang đầy một bụng tâm sự, vác hai con mắt gấu mèo lên kiệu.
- Đại nhân, tới hành viên khâm sai sao? Thiết Trụ ở bên ngoài vén rèm lên hỏi.
Thẩm Mặc lắc đầu thở dài: - Đi vòng quanh Tây Hồ đi.
Y thực sự không muốn tới cái nơi khốn kiếp kia, vì y thực sự ngứa mắt với loại người tự cho mình là Thanh Lưu như Triệu Trinh Cát. Trong mắt loại người đó, trắng là trắng, đen là đen, không có màu xám. Cho nên đám người đó cho rằng, chỉ có quan viên liêm khiết mới là quan tốt, mới là quan có lợi cho dân. Còn quan viên chỉ cần có chút tì vết nào về phẩm hạnh là quan xấu, làm bất kỳ việc gì cũng là việc xấu. Cho nên phải diệt hết đám quan xấu.
Đúng là hạng chỉ biết giấy tờ chữ nghĩa vô dụng! Lão tiên sinh ông ta chẳng nghĩ xem, đương kim thiên tử chẳng lo triều chính, quốc sự bị gian đảng nắm giữ, bất kỳ ai không theo, không lấy lòng bọn chúng đều bị quét sạch. Ví như Trương Kinh Lý Thiên Sủng, là mình chứng quá rõ cho việc này.
Trong trình hình như thế, những người có tài có chí phải làm sao? Nếu chỉ mong bảo vệ danh tiết, chắc chắn là phải tránh thật xa quan trường mới được. Nhưng loại tài tử danh sĩ như thế có nhiều tới đâu cũng có ích lợi gì cho quốc gia bách tính?
Hồ Tôn Hiến là hậu duệ danh môn, con cháu thế gia chân chính, so với đám gia hỏa "Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử", chắc chắn hắn trân trọng thanh danh hơn nhiều lắm. Vậy vì sao hắn lại chủ động đi chung chạ với Ngiêm đảng.
Chỉ vì hắn là người thực sự yêu cái quốc gia này, vì trong lòng hắn mang tinh thần trách nhiệm bảo vệ quốc gia, giải cứu lê dân khỏi cảnh lầm than. Bởi vì trước khi tới Chiết Giang nhậm chức, từng lập lời thế :" Đi tới Chiết Giang, không bình giặc Oa, không ổn đông nam, thế không về kinh."
Vì thế hắn phải có đầy đủ quyền lực thì mới thực hiện được hoài bão của mình, cho nên mới phải ra sức nịnh nọt hạng ngu xuẩn như Triệu Văn Hoa, phải thỏa mãn lòng tham không đáy của nghiêm Đảng.
Trừ cách đó hắn không còn cách nào khác.
Thẩm Mặc rất hiểu Hồ Tôn Hiến, cho nên mới coi hắn là tri kỷ. Chỉ đáng tiếc là đám sĩ đại phu vĩnh viễn đứng trên chính nghĩa hoàn mỹ, những Thanh Lưu phẩm hạnh không thể bới móc gì được như Triệu Trinh Cát lại nắm cán cân phán định thiện ác của một người.
Hiện giờ Triệu Trinh Cát muốn đem Hồ Tôn Hiến lên cái cân thiện ác đó, muốn đem mặt tối của hắn phơi bày trước công chúng, để Hồ Tôn Hiến muôn đời không ngóc đầu lên được.
Đối với loại chính nhân quân tử cầm lá cờ chính nghĩa, nhưng lại làm việc ngu xuẩn khiến người thân đau đớn, kẻ thủ sung sướng này. Thẩm Mặc thậm chí cho rằng trước kia Nghiêm Tung lật nhào ông ta là vô cùng chính xác, sai lầm duy nhất là lại để ông ta nhảy ra làm bừa phá bậy.
Cứ nghĩ nghĩ mãi, y nghĩ tới bản thân, y tự hỏi mình là một quân tử, nhưng thành phần ngụy quân tử còn nhiều hơn. Đối với một kẻ ngụy quân tử thì yêu thanh danh hơn tất cả, phải chỉ cầu cái tốt đẹp cho mình, mong có thanh danh hoàn mỹ. Nhưng vì sao y lại căm ghét lựa chọn của bản thân, y kích động muốn xe toang lớp vỏ ngụy trang, làm chính mình một lần?
Nhưng y thấy mình không có gan đi đi bước đó, vì chuyện xảy ra trước kia đã chứng minh, chỉ có dưới tiền đề đảm bảo an toàn cho bản thân y mới có thể làm những chuyện có ích. Hoàn toàn khác với sư phụ của y.
Nghĩ tới đây trong lòng ngực y thấy ấm ách, Thẩm Mặc vén kiệu lên nói: - Dừng lại, ta muốn đi dạo. Y cởi quan phục ra vứt trên kiệu mặc một bộ nho sam đi xuống.
Thong thả dạo bước bên Tây Hồ, chỉ thấy khắp hồ sen tàn lay động, càng thêm nét điêu tàn của mùa thu. làm y nghĩ tới khi thi hương:
Trùng hồ điệp hoàn thanh gia, Hữu tam thu quế tử, Thập lý hà hoa. Khương quản lộng tình, Lăng ca phiếm dạ, Hy hy điếu tẩu liên oa. Thiên kỵ ủng cao nha, Thừa tuý thính tiêu cổ, Ngâm thưởng yên hà. Dị nhật đồ tương hảo cảnh, Quy khứ phụng trì khoa
***
Núi hồ trong đẹp bao la, Có hoa sen mười dặm, Hương quế ba thu. Tạnh trời sáo thổi, Thuyền đêm hát ca, Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha. Nghìn quân đứng dưới cờ, Tiệc say nghe đàn sáo, Thưởng thức yên hà. Mai ngày vẽ nên tranh đẹp, Mang về triều điện khoe.
Trong lòng y vốn u uất, khung cảnh càng thay đổi lớn lao càng làm cho tinh thần y sa sút. Thẩm Mặc bất giác cồn cào nỗi nhớ quê hương, y nhớ người cha hồ đồ nhưng đáng yêu của mình. Càng nhớ vị hôn thê không hồ đồ càng đáng yêu hơn kia, tình cảm này bình thường bị y dồn nén xuống đáy lòng, lúc này thoát ra, giống như nước lũ chảy cuồn cuộn không cản nổi.
Đưa mắt nhìn quanh, y phát hiện ra mình đã ở trên Bạch Đê, liền sải bước đi về phía cầu Tây Linh, nơi đó có một chỗ liên quan tới Nhược Hạm, có lẽ nơi đó có thể tìm thấy được một chút an ủi ... Cho dù có là "chỉ mai ngăn khát" thì cũng tốt hơn thất hồn lạc phách hiện tại.
Y liền bước nhanh hơn, con đường phía trước vẫn người qua kẻ lại, náo nhiệt sôi nổi. Xuyên qua đám đông, y tới cửa hiệu ngưng tụ tâm huyết của Nhược Hạm, rồi không hề suy nghĩ đi thẳng vào. Nhưng bị nhân viên xinh đẹp ngăn lại: - Vị đại nhân này, cửa hiệu không tiếp khách nam.
Thẩm Mặc ngượng ngùng lui ra, đứng ở cửa hồi lâu ... Có tới tận khi mặt trời lên đến ba cây sào, đoán chừng Triệu lão phu tử sắp lên cơn điên, y mới quyến luyến rời đi.
Đi được hai bước, tim đột nhiên có linh cảm, y quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe Du Bích thiết kế tinh xảo từ đường phía sau đi ra, đi ngược lại phương hướng của y.
Tích tắc đó, trong tầm mắt của y chỉ còn lại chiếc xe nhỏ khiến trái tim y vấn vít đêm ngày :" Là nàng, nhất định là nàng, nếu như nàng không tới Hàng Châu, cỗ xe này tuyệt đối sẽ không xuất hiện." Vì cỗ xe nay đối với hai người bọn họ có một ý nghĩa đặt biệt, là thứ liên quan tới tình yêu của họ, Nhược Hạm tuyệt đối sẽ không chia sẻ với ai.
- Mau, mau đuổi theo. Thẩm Mặc co chân chạy, nhưng bị Thiết Trụ kéo lại nói: - Đại nhân, còn hai khắc nữa là khai đường rồi, nếu ngài tới muộn, e rằng Triệu bộ đường sẽ trách phạt.
- Mặc kệ ông ta. Thẩm Mặc hưng phấn cười lớn: - Đi bảo với Triệu bộ đường, hôm nay lão tử không hầu hạ được. Liền chạy ù đi như đứa trẻ con, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, ném tất cả ở sau đầu.
Cỗ sẽ kia càng đi càng chậm, Thẩm Mặc cũng càng đi càng chậm, không phải y muốn giữ khoảng cách, mà là mệt tới hai chân mềm nhũn, phổi như có lửa đốt vậy.
Theo cỗ xe đó rời khỏi bên hồ đông người, xuyên qua mảng rừng tùng bách rậm rạp, dọc theo một con đường nhỏ, tới một nơi tĩnh mịch được liễu phủ bóng, đó là nơi hai người lần đầu tiên hẹn ước.
Xa phu và vú già đi xuống, thành lễ với Thẩm Mặc, rồi tản đi.
Thẩm Mặc đứng dựa vào thành xe, cảm thấy trái tim như muổn thoát khỏi lồng ngực, cảm tưởng có thể ngất đi bất kỳ lúc nào, không khỏi mắng thầm một tiếng ;" mình quá thiếu rèn luyện rồi."
Lúc này rèm xe lay động, khuôn mặt xinh đẹp lấy mất trái tim của y xuất hiện, Nhược Hạm mỉm cười nhìn y, Thẩm Mặc ngây ra nhìn về phía nàng, đôi mắt đẹp vô song đó chưa đầy ngọt ngào yên tĩnh, như dòng suốt mát chảy quanh núi. Mặc dù qua trùng trùng cách trở vẫn giữ sự thanh thuần trong vắt, dòng suối vẫn reo vui chảy một cách yên tĩnh.
Bất tri bất giác, nhịp tim của Thẩm Mặc bình phục trở lại, không còn chút nóng nảy nào, lẩm bẩm nói: - Nhược Hạm, không phải ta đang nằm mơ chứ?
Nhược Hạm khẽ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp kích động, đáp: - Trừ khi chúng ta đều nằm mơ.
Thẩm Mặc lúc này mới chăm chú nhìn người ngọc y ngăm bao lần không biết chán, chỉ thấy nàng mi mục rạng ngời, môi hồng tươi tắn, ánh nắng chiếu xuyên qua váy lụa, thoáng như có thể thấy gì đó lại như không thấy, nhưng chắc chắn vòng eo thon nhỏ đầy nhục cảm kia làm người ta hận không thể siết lấy ngay lập tức, đai lưng phất phơ như đang mời gọi tình lang nắm lấy giật ra thưởng thức tấm thân ngà ngọc khiến dục hỏa của y bốc lên hừng hực.
Thẩm Mặc bước tới gần, dùng một giọng nói đầy mê hoặc: - Thử một cái là biết mơ hay không ngay.
Khuôn mặt nàng tức thì đỏ như lửa, theo thói quen rụt mình lại, lập tức ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.
Thấy hiền thế như thế, trái tim Thẩm Mặc tức thì tan chảy, y ôm chặt lấy nàng, hôn lấy cánh môi nàng, u hương ấm áp truyền tới, đôi môi hồng mềm mại khiến y say sưa ngây ngất mãi mải miết không thôi.
Nhược Hạm đáp lại hai , nụ hôn ấy của hai người như núi lửa phun trào, nóng cháy không gì cản được,
Hai chiếc miệng mải miến quấn lấy nhau, hai chiếc lưỡi tham gia trò chơi không biết chán, còn tay Thẩm Mặc đầy nhiệt tình vuốt dọc thân hình căng tràn nhựa sống, một tay chiếm cứ đồi ngực nảy nở mềm mại, một giữ lấy eo hiền thê.
Dục vọng cứ thế cao dần, tiếng gọi bản năng vô thức sai khiến bàn tay Thẩm Mặc dần dần đi xuống dưới vùng cấm địa, mầy mò tìm lối vào bên trong, cuối cùng tay y cũng chạm được vùng da thịt mịn màng tiến vào vùng u ốc phủ cỏ thơm…
Nhược Hạm rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy, nhưng nàng sớm đã chìm ngập trong nhu tình, hàng mi dài chớp động, toàn thân như lửa đốt… nhưng không có chút nào có ý chối từ, chỉ theo tiềm khẽ cựa mình, mặt nóng bừng..
Bất giác hai người ngã vào trong khoang xe, Thẩm Mặc không quên kéo rèm xe lại...
Trời say, đất say, gió say, cây cũng say, đất trời chỉ còn lại một khung cảnh say lòng người...
Tiêm vân lộng xảo, Phi tinh truyện hận Ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng. tiện thắng khước, nhân gian vô sổ. Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.
Mây nhỏ khoe màu Sao bay truyền hận Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian Nhu tình như nước Hẹn đẹp như mơ Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước Tình này nếu như đã mãi lâu dài Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT