Nhìn đỉnh đầu đại pháp" do Thẩm tôn sư mày mò ra được mọi người lần lượt luyện tập cả đêm. Hôm sau mang đôi mắt gấu méo cùng hơn năm mươi vị đồng niên rầm rộ rới Linh Ẩn tự được các sĩ tử hoan nghênh nhiệt liệt.
Nơi diễn giảng ở bên Linh Ẩn tử, một sườn núi khuất bóng mặt trời , bao quanh bởi suối trong rừng mát, sau khi hàn huyên qua vài câu, mấy đại diện sĩ tử mời Giải Nguyên lang lên đài giảng bài, Thẩm Mặc chối từ không được, đành lên đài gỗ dựng tạm thời.
Đi lên nhìn xuống , cả sường dốc ngồi đầy ắp người nghe giảng, ngay cả hai bên cũng không còn chỗ trống, ít nhất cũng phải hai nghìn người. Thẩm Mặc chóng mày hoa mắt, nội dung kinh sách chuẩn bị sẵn trong lòng quên sạch sành sanh, nửa ngày trời không nói ra được một câu nào.
Bên dưới truyền tới tiếng rì rầm, các sĩ tử không hiểu Giải Nguyên lang xảy ra chuyện gì, may mà lúc này nhóm Từ Vị ở dưới lầu cùng nhắc nhở: - Nhìn đỉnh đầu.
Thẩm Mặc liền điểu chỉnh ánh mắt lên một tấc, nhìn chẳmg chằm vào những cái đầu đen xì xì, y nghĩ tới ruộng dưa của Thổ Gia tộc, tâm tình thư thái hẳn lên, làm ra vẻ tiêu sái lau mồ hôi nói: - Vậy chúng ta bắt đầu nhé.
Mọi người dưới lầu đồng loạt hô: - Mời Giải Nguyên chỉ giáo. Âm thanh lớn tới mức làm Thẩm Mặc run cả người.
Nhưng bất kể thế nào kiếp sống giảng học chói rọi thiên của của y bắt đầu từ đây. Mặc dù khi ấy chỉ giảng văn bát cổ và kinh thi, tiến hành phân tích giảng giải, không thể hiện tư tưởng của y, nhưng vì am hiểu thấu triệt tinh túy, giải giải tỉ mỉ thấu đáo mà dễ hiệu khiến các sĩ tử thu được lợi ích không ít, thực lòng khâm phục y, bấy giờ mới đem lại mọi thứ sau này ...
Thẩm Mặc giảng xong các hội viên Quỳnh Lâm khác thay nhau lên đài, mỗi người một vẻ, đều được hưởng ứng nhiệt liệt. Trong đó Từ Vị lời nói hóm hỉnh trích dẫn thú vị, càng đem lại tiếng cười thoái mái, đều làm mọi người khâm phục sát đất. Gia tăng rất nhiều cho hình tượng chỉnh thể của hội Quỳnh Lâm.
Toàn bộ được giảng giải xong, các khảo sinh đứng dậy tạ ơn, sau đó xin thỉnh giáo làm văn bát cổ.
Bảy người theo phương pháp thương lượng trước, cùng hơn năm mươi cử nhân phân tán ra thành từng nhóm, triển khai giao lưu với mọi người.
Trong đó Thất Tử vẫn được hoan nghênh nhất, đám sĩ tử vây quanh bọn họ, đưa ra đủ các loại câu hỏi mong được giải đáp. May là đám Thẩm Mặc thiên tư cao, lại có chân tài thực học, đêm qua tập huấn trong biệt thự Tây Khê, còn câu hỏi nào chưa giao lưu với nhau? Nên so với giảng bài còn thoải mái hơn.
Những tân khoa cử nhân vốn còn có chút kiêu ngạo, nhưng nghe người của hội Quỳnh Lâm giảng giải, chỉ còn thầm cảm thán :" Cùng là cử nhân, sao chênh lệnh lớn đến thế?" Cùng thu lại sự ngạo mạn, chăm chú nghe bảy người giải đáp, còn thi thoảng đưa ra câu hỏi rất có giá trị.
Suốt nửa ngày, bảy người Thẩm Mặc nhẫn nại tiến hành giao lưu, làm những sĩ tử kia hài lòng quay về. Bọn họ thì cổ họng khát khô, đầu óc mê muội, người hơn yếu như Chư Đại Thụ thì ngất ngay đang lúc giảng gải. Khi ấy làm các sĩ tử cảm kích rơi lệ, nhao nhao nói :" Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa tiên sinh mệt lắm rồi." Quả nhiên không hỏi nữa, đồng loạt khom người vái tạ bảy người Thẩm Mặc, cảm kích nói: - Con đường khoa cử xưa nay , ai nấy bo bo giữ kín kinh nghiệm như giữ của, chưa từng bao giờ giống như hội Quỳnh Lâm, dốc hết gan ruột với chúng tôi, xin nhận của chúng tôi một lạy.
Bảy người vội vàng bảo mọi người không cần đa lễ, Thẩm Mặc giọng khàn đặc nói: - Một lần giảng bài không thể giải quyết hết toàn bộ câu hỏi của mọi người, nếu như sau này còn cần, cứ tìm hội Quỳnh Lâm chúng tôi, bất kể bao xa chúng tôi đều tới. Nghĩa cử vô tư này làm không ít sĩ tử khóc mãi.
Đây không chỉ là mua chuộc lòng người, bản thân Thẩm Mặc cũng cần một cơ hội để kiểm nghiệm tài học của bản thân, đốc thúc bản thân nỗ lực hơn, không được buông lơi.
Vì mục tiêu của y không chỉ là trúng tiến sĩ, mà muốn trở thành bậc đại nho thiên hạ sùng bái, chỉ có thành lãnh tụ học thuật được vạn dân kính ngưỡng, y mới có tư cách chạm vào linh hồn của bọn họ, cải tạo tư tưởng của mọi người. Con đường này khẳng định rất gian nan, nhưng chỉ cần kiên trì làm. Y tin tưởng nhất định mình sẽ có thành tựu.
~~~~~
Kết thúc chuyến giảng bài ở Linh Ẩn tử, mấy người Thẩm Mặc nghỉ một ngày rồi lên thuyền khách về quê. Có câu "công thành danh toại muốn về quê", ai nấy trong lòng nhớ nhà, hận không thể chắp cánh bay về, cùng người thân chia xẻ vinh quang.
Trong đó thong dong nhất là Từ Vị, vì người nhà của hắn đã mất hết rồi, về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sốt ruột nhất là Thẩm Mặc vì hôm qua nhạc phụ và hiền thê của y đã trở về, y cùng phải vội về Thiệu Hưng đính hôn.
Về tới Thiệu Hưng đã là ngày mùng năm, Thẩm Mặc phát hiện khi vào thành tra xét đặc biệt nghiêm khắc, liền hỏi thủ thành đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu giáo thủ thành thấy Giải Nguyên công về, vội khấu đầu hành lễ, Thẩm Mặc vội đỡ hắn dậy, nhắc lại câu hỏi lần nữa, tiểu giáo trả lời: - Bẩm Giải Nguyên công, hôm nay tiểu nhân nhận được lệnh, nói có một nhóm giặc Oa võ công cao cường xâm nhập, thoát khỏi sự truy tung của đại quân, bảo chúng tôi tăng cường cảnh giác.
*** Tiểu giáo : Quan võ cấp thấp.
Thẩm Mặc cau mày: - Đưa văn thư cho ta xem.
Tiểu giáo khó xử: - Điều này, đây là quân lệnh ... Tiểu nhân phải xin chỉ thị.
Thẩm Mặc cười: - Đừng quên ta là Chiết Giang tuần án giám quân đạo. Tuần án có quyền giám sát dân chính toàn tỉnh, giám quân thì có thể hỏi tới quân sự toàn tỉnh, kỳ thực rất có quyền lực, có điều Thẩm Mặc không muốn chuốc lấy rắc rối, nên không dùng mà thôi.
Tiểu giáo vỗ đầu, nhớ ra, nói: - Đúng rồi, cứ nghĩ ngài là Giải Nguyên mà quên mất điều này. Liều nầy mệnh lệnh phủ nha chuyển tới các cửa thành, mời tuần án đại nhân xem.
Thẩm Mặc mở ra thấy chữ "Bắc Tân Quan", không khỏi lẩm bẩm: - Vẫn là nhóm giặc Oa đó. Y vốn cho rằngHồ Tôn Hiến đích thân cầm quân, hơn trăm tên giặc Oa chỉ có bó tay chịu trói, sao lại để bọn chúng chạy thoát?
Nhưng hỏi chi tiết thì tiểu giáo kia không biết không nghe không thấy, Thẩm Mặc cũng ý thức được mình thất thổ, cười cám ơn rồi vào trong thành. Y vừa quay đi nghe thấy tiếng tiểu giáo kia hưng phấn kêu lên: - Giải Nguyên công về rồi.
Tức thì đám đông đổ xô lấy vây bốn xung quanh, Thẩm Mặc còn nhớ khi mình trúng Tiểu tam nguyên trở về cũng bị vây kín, tới đường về nhà cũng không thông, cuối cùng khó khăn lắm mới thoát thân, nhưng mũ giày đã mất hết, chẳng biết có phải bị người ta lấy đem về nhà làm kỷ niệm không.
Cho nên hôm nay vừa thấy đám đông, y bất giác sợ hãi, vội giữ chặt lấy mũ, nhưng phát hiện ra điều khác biệt, mọi người chỉ dám đứng xa xa nhìn, không ai dám tớ bắt chuyện. Ánh mắt Thẩm Mặc nhìn tới đâu, mọi người đồng loạt vái lạy, làm y bối rối, vội lên xe ngựa, hỏi Thiết Trụ: - Ngươi nói xem họ làm cái gì thế?
Thiết Trụ ngoạc miệng cười: - Những người già nói, cử nhân lão gia là Tinh Tú trên trời hạ phàm, đại nhân là Giải Nguyên, là sao Văn Khôi hạ phàm, ai dám tới gần?
- Toàn là bịa đặt. Thẩm Mặc mắng: - Hai kinh mười ba tỉnh đều có Giải Nguyên, ngươi bao giờ thấy mười mấy sao Văn Khôi chưa?
Thiết Trụ nghĩ cũng phải: - Xem ra những người già đó nói bậy rồi.
Đường đi thông suốt, về thằng tới nhà, điều Thẩm Mặc nhìn thấy đầu tiên là trên cửa treo tấm biển " Giải Nguyên phủ đệ", bất giác cười toe toét, đúng là rất đáng tự hào.
Chỉ thấy một trung niên áo xanh mũ nồi, đứng ở cửa thái độ rất chuyên nghiệp hỏi: - Xin hỏi vị quan nhân này có bái thiếp không?
Thiết Trụ quát: - Đây là nhà của đại nhân bọn ta, bái thiếp cái gì?
Gác cửa bấy giờ mới phản ứng lại, thì ra thiếu gia đã về, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, đồng thời tự giới thiệu, nói là gác cửa mới tới, tên Lưu Lão Lục.
Thẩm Mặc vịn vai Thiết Trụ xuống xe, cười đỡ hắn dậy nói: - Lão Lưu tới được bao lâu rồi?
- Bẩm thiếu gia, được hai ngày. Lưu Lão Lục vội đáp: - Nhà chúng ta là phủ Giải Nguyên, không có gác cửa không được, cho nên tiểu nhân mới tới.
Lúc này người trong nhà nghe được tin tức chạy ra, mười mấy người đứng đầy sân, đồng loạt hành lễ với y: - Cung nghênh thiếu gia về nhà ..
Thẩm Mặc mãi mới tìm ra được một người quen, gọi Xuân Hoa ra, cười khổ hỏi: - Cái gì thế này?
Chưa đợi Xuân Hoa trả lời, những người kia đã nhao nhao nói: - Thiếu gia, nhà chúng ta là phủ Giải Nguyên rồi, không thể không có đầu bếp. - Phủ Giải Nguyên không thể thiếu làm vườn. - Không thể thiếu gia đinh. - Phải có cả nhũ mẫu...
Thẩm Mặc tức giận: - Ngươi thấy nhà chúng ta cần bú sữa à?
Nhũ mẫu kia nói : - Thiếu gia thành thân, thiếu nãi nãi sau mười tháng hoài thai tất nhiên là cần sữa.
- Đợi tới khi đó ngươi còn có sữa không? Thẩm Mặc bất lực nói.
- Điều này thiếu gia yên tâm. Nhũ mẫu đó nói: - Dân phụ còn chưa hoài thai, đợi thiếu gia thành thân rồi, dân phụ mới có hài tử, đảm bảo không khiến tiểu thiếu gia thiếu sữa. Thiếu gia thấy dân phụ nghĩ có chu đáo không?
Thẩm Mặc tức tới tím mặt, nhẫn nhịn không phán tác, gọi Xuân Hoa vào thư phòng, nổi giận đùng đùng hỏi: - Cha ta làm cái gì đấy hả? Y vừa vào phòng thấy đủ các loại lễ vật bày chỉnh tế khắp nơi.
Xuân Hoa lí nhí đáp: - Từ khi thiếu gia trúng Giải Nguyên, có rất nhiều người tới xu nịnh, tặng điền sản, tặng cửa hiệu, còn tặng cả đồ cổ , châu báu. Còn có những nhà sa cơ thất thể, cả nhà tới xin làm nô bộc, thế là có mấy ngày đã chất đống đủ thứ rồi...
*** Linh cảm thấy đám giặc Oa này không bình thường, hôn lễ này không khéo lại hỏng ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT