Ngày nùng ba tháng năm năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư, là ngay khoa khảo của Thiệu Hưng. Số khảo sinh bao năm tích lũy lại thành một con số cực kỳ lớn, cho nên không thể xem thường được.
Vì để tránh thân bằng quấy nhiễu, Thẩm Mặc từ ngày mùng hai liền chuyển tới nơi huấn luyện thân vệ ở. Sáng mùng ba trời chưa sáng đã dậy, ăn một bữa sáng thanh đạm mà dinh dưỡng, y liền sai Thiết Trụ chuẩn bị xe, lặng lẽ xuất phát.
Thiết Trụ theo thông lệ, lập một đội thân vệ mười người, xếp hàng quanh xe ngựa, đợi đại nhân lên đường.
Thẩm Mặc vội bảo hắn rút mọi người đi, cười mắng: - Lần này ta đi thi, bày vẽ cái gì? Chỉ ngươi và Thẩm An theo thôi. Thiết Trụ chỉ đành tự làm xa phu, sau thủ hạ theo đằng xa, chở đại nhân và Thẩm An tới phủ học cung.
Trong xe, Thẩm An ngoan ngoãn ôm rương sách của thiếu gia, ngồi ở một bên, không dám nói thừa nửa chữ ... Qua hai tháng bị nhốt gian, cùng bị Tình Thúy cô nương chỉnh đốn, tật xấu của hắn sửa được rất nhiều, nhưng cũng kém thú vị hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc liền trêu hắn: - Tình Thúy ở lại Hàng Châu vậy là ngươi lại tự do rồi, mấy ngày qua có đi thanh lâu chơi không?
Thẩm An mặt mày rầu rĩ: - Bà nương nhà tiểu nhân quá lợi hại, không biết đã mua chuộc bao nhiêu thân binh của đại nhân, hiện giờ tiểu nhân đi tới đâu cũng cảm giác có người theo dõi sau lưng, đợi tóm lấy để về báo cho nàng ấy lĩnh thưởng ... Đừng nói tới loại chỗ như thế, dù là cô nương xinh đẹp bên đường cũng không dám nhìn lâu.
Thẩm Mặc cười ha hả: - Có người trôm nom được ngươi là đúng, như thế ta mới thả ngươi ra ngoài được.
Thẩm An mặt tái đi tức khắc: - Thiếu gia, người không cần tiểu nhân nữa sao? Gần đây tiểu nhân đâu có phạm sai lầm.
- Chẳng lẽ ngươi muốn làm thư đồng cả đời hay sao?
- Vậy không phải rất hay sao? Thẩm An lo sợ nói: - Tiểu nhân luôn cho rằng trên đời này không có việc gì nhẹ nhàng thoải mái hơn thư đồng nữa. Nếu thiếu gia không che, tiểu nhân sẵn lòng làm thư đồng cho người cả đời.
- Đừng coi ta là phiếu cơm của ngươi. Thẩm Mặc trợn mắt lên: - Nói cho ngươi biết, đợi ta thi xong thi hội, ta sẽ không cần thư đồng nữa. Nếu ngươi chỉ có chút tham vọng thế thôi thì đợi bị vứt bỏ đi.
Thẩm An mặt như đưa đám: - Thiếu gia, người không thể tuyệt tình như thế, tiểu nhân không có công lao cũng có khổ lao mà.
- Sao ta thấy ngươi sống có khổ chút nào đâu, còn hương diễm lắm. Thẩm Mặc tựa cười tựa không nói.
- Tất cả đều là quá khứ rồi, hiện giờ tiểu nhân đã tu tâm dưỡng tính. Thẩm Mặc mặt đỏ lên: - Vả lại không phải năm sau mới thi hội sao? Thiếu ga, trước tiên để tiểu nhân sống thoải mái qua hết năm nay đã được không?
Đối với tên thư đồng cực độ hài lòng với hiện trạng, không có chí tiến thủ này, Thẩm Mặc hoàn toàn bất lực rồi, chỉ đành gật đầu nói: - Được.
~~~~~~~~~
Tới đường bên sông, vẫn cứ là cảnh thuyền xe chen chúc chật ních, may mà Thẩm Mặc đã có kinh nghiệm phong phú, Thẩm Mặc có đủ thời gian, liền bỏ xe đi bộ tới, so với lần trước thong dong hơn nhiều, không bị chen cho rời giày mất mũ.
Tới dưa khảo bài tiến vào con đường trước học cung, bốn xung quanh vẫn ồn ào nhốn nháo, một phủ học thêm vào tám huyện học, có hơn ba nghìn khảo sinh, mặc dù không chen lấn như khi thi phủ, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Tốn rất nhiều công sức Thẩm Mặc mới tìm được đèn lồng của phủ học cung, được Thẩm Ân đi đầu hãm trận, khó khăn lắm mới chen tới được bên mép của đội ngũ.
Thấy Thẩm An không ngừng chen vào bên trong, có phủ học sinh không hài lòng, kéo hắn lại nói: - Chen lấn cái gì? Bọn ta là người của phủ học Thiệu Hưng đây rồi.
Thẩm An vùng khỏi tay hắn: - Đương nhiên biết là phủ học Thiệu Hưng, thiếu gia nhà ta đi vào đó.
Những khảo sinh kia đều quay đầu nhìn Thẩm Mặc, nhưng thấy y hết sức xa lạ. Phủ học mỗi tháng đều có kỳ thi lớn thi nhỏ, các sinh viên hoặc ít hoặc nhiều đều có ấn tượng với nhau. Nhưng Thẩm Mặc bắt đầu từ ngày vào phủ học đã bị Đường tri phủ kéo đi bồi dưỡng riêng, hơn nữa đồng niên của y không có cơ hội tham gia khoa khảo lần này, cho nên những người này không nhận ra y.
Thấy ánh mắt của mọi người hoài nghi, Thẩm Mặc xấu hổ cười nói: - Xin có lễ với chư vị sư huynh, tiểu đệ Thẩm Mặc xin ra mắt. Liền chắp tay với mọi người.
Đội ngũ khảo sinh huyên náo phủ học Thiệu Hưng tức thì yên tĩnh, đám khảo sinh giật mình, tới tấp quay đầu lại, tròn mắt ra nhìn Thẩm Mặc, tới tận khi mọi giọng nói lười nhác vang lên: - Này các chư vị, các người không phải cả ngày hận không thể được thấy Thẩm đại nhân, sao tới lúc gặp được lại ngây ra như gà gỗ thế?
Mọi người nghe ra đó là bằng hữu tốt nhất của Thẩm đại tài tử -- Từ đại tài tử, tới lức này mới biết không nhầm nữa, đồng loạt hành lễ với Thẩm Mặc, miệng hô vang: - Học sinh bái kiến đại nhân.
Thẩm Mặc vội đỡ dậy: - Đừng, đùng, hôm nay Chuyết Ngôn là sinh viên phủ học, các vị sư huynh làm tiểu đệ phải tội mát.
Y khiêm tốn lại càng làm mọi người phấn khích, xúm xít vây xung quanh, nhao nhao kích động hỏi: - Đại nhân chính là Thẩm đại tài tử, tiểu tam nguyên của năm ngoái.
Thẩm Mặc khiêm tốn gật đầu, lại có người hỏi:
- Sư huynh chính là đệ tử quan môn của Thanh Hà thiên sinh sao?
- Có phải là Chiết Giang tuần án giám quân đạo không? Là bằng hữu tốt của tuần phủ đại nhân không?
Thẩm Mặc liên tục phải gật đầu, lại nghe có người hỏi: - Đối với việc Thẩm Tiểu Hà không được tham gia thi hương, là sư đệ của huynh ấy, đại nhân thấy ra sao.
- Câu hỏi này thật khó trả lời. Thẩm Mặc gãi đầu: - Hiện giờ Hồ trung thừa và bố chính sứ, án sát sứ đại nhân cũng với Đường phủ doãn của chúng ta đều liên danh dâng thư, xin khôi phục quyền lực tham gia khoa cử của Tiểu Hà sư huynh, tin rằng xét tới lời thỉnh cầu mãnh liệt ấy, triều đình sẽ nhượng bộ.
- Vậy có kịp lục khoa không?
- Có khả năng lớn. Thẩm Mặc gật đầu: - Nhất định nỗ lực mười hai phần, để không làm lỡ thi hương của Tiểu Hà sư huynh.
Khi vấn đề này được giải đáp, mọi người bắt đầu hỏi lung tung hết cả , gì mà "đại nhân thích màu gì? " " thường ngày thích đọc sách hay có sở thích khác" " đã có ý trung nhân chưa?" V..v..v... Toàn là cầu hỏi vớ vẩn không trả lời không được, đối phó qua loa cũng không xong, vì người hỏi là đồng môn của y, là chỗ dựa đáng tin nhất trong tương lai, há có thể tùy tiện đắc tội.
Y đang chống đỡ mệt mỏi, khổ không kể siết thì một tiếng cồng vang lên, tiếp đó có người hô cao: - Bắt đầu điểm danh, không cho phép ồn ào. Các khảo sinh mới buông tha cho y đứng vào hàng ngũ.
Thẩm Mặc thoát thân, đứng cùng với Từ Vị, hạ giọng mắng: - Tên chết tiệt huynh không biết giải vây lại còn đứng đó xúi vào, không phải là bằng hữu tốt.
Từ Vị cười hăng hắc: - Kỳ thực ta cũng có vấn đề muốn hỏi đệ từ lâu lắm rồi, đệ có trả lời ta không?
Thẩm Mặc trừng mắt lên: - Vấn đề gì?
Từ Vị nói nhỏ: - Một nữ tử tài mạo song toàn như Lữ tiểu thư, sao lão đệ vứt bỏ tệ thế?
- Đôi giày chưa bao giờ đi làm sao có thể nói là vứt bỏ chứ? Thẩm Mặc lườm hắn một cái: - ***, đệ chỉ biết huynh có ý tứ với cô ta.
- Đừng có nói bậy bạ, đó là học sinh của ta. Từ Vị nói nhỏ: - Có phải là đệ có người trong lòng rồi không?
- Hỏi thừa. Thẩm Mặc bực mình: - Không phải đệ đã nói kiếp này không phải Ân tiểu thư sẽ không cưới sao?
- Không phải Ân tiểu thư xuất gia rồi à?
- Kẻ nào tung tin đồn. Thẩm Mặc hai mắt tóe lửa.
- Đệ nói chứ ai? Từ Vị buồn bực: - Ta không định chọc giận đệ đâu đấy.
Thẩm Mặc lúc này mới nhớ ra, đúng là mình nói, chỉ đành chắp tay: - Từ đại ca, từ đại gia, huynh tha cho đệ đi, coi như khi ấy đệ nói lung tung ... Chúng ta dừng lại ở đây được không? Tới đó y nghiến răng nghiến lợi nói: - Đợi lát nữa mà thi hỏng xem đệ xử lý huynh ra sao.
Từ Vị thấy y sắp khùng lên rồi, vội nói: - Bỏ qua, thi xong hãy nói.
Điểm danh vào trường thi, tất cả đều thuận lợi, Thẩm Mặc ngồi ở vị trí không xấu không tốt, đợi phát đề. Khoa khảo dù sao cũng chỉ là kỳ thi dự bị, không có nhiều thủ tục phức tạp lắm, đề thi rất chuẩn mực, không khó chút nào.
Còn chưa thi xong, đề học đã ngồi đó tranh thủ duyệt bài. Do nhân số khảo sinh khá đông, lại do một mình ông ta duyệt bài, mặc dù là tiên sĩ nhị giáp, chính là cao thủ làm văn bát cổ, nhưng cùng lúc xem nhiều bài thi như thế cũng không khỏi hoa mày váng mặt. Cho nên không phải quan tâm tới tất cả bài thi, chỉ xem lướt qua mấy cầu mở đầu, cảm thấy không hứng thủ lền không chọn.
Chỉ khi nhìn thấy cái tên quen thuộc hoặc là bài văn đặc biệt hay, ông ta mới xem lâu hơn một chút. Cho nên vào lúc này, danh nhân, người quen có lợi thế lớn . Chỉ khi thi hương thực sự mới có ghép phách, cho nên đề học đại nhân có thể nhìn thấy tên khảo sinh.
Khi nhìn thấy một bài thi rồng bay phượng múa, đề học đại nhân không khỏi mắt sáng lên, như nắng hạn gặp mưa rào, vội nhìn tên khảo sinh, "Sơn Âm Từ Vị", như có sấm nổ bên tai.
Đề học đại nhân liền chăm chú đọc một lượt, trong lòng không vui :" Chữ viết đẹp như thế mà toàn viết gì đâu đâu! Chẳng trách ngay cả cử nhân cũng không thi trúng."
Liền ném qua một bên không xem nữa.
Xem một hồi nữa mới một bài thi tươi mát, vừa xem câu văn chân thực ý tứ xâu xa, trong lòng ông ta cười:" Công lực của sư đệ tiến mạnh, lần này cho đõ đầu cũng không trái với lương tâm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT