Mặt đất đầy những mảnh vỡ của chiếc bình hoa, nàng ngồi đó thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, không chút sắc khí...

"Tẩu tẩu" Ta gọi to, tuyệt không có chút phản ứng nào.

....

Hoàng huynh, sao người lại làm nàng tổn thương sâu nặng đến vậy, người có biết rằng, trong trái tim nàng từ đầu đến cuối chỉ có một mình người, vì người mà nàng mới ở lại nơi này, vì người, nàng mới cam tâm chịu sự trách móc đau đớn này.

Thật muốn ôm nàng vào lòng, nhưng ta biết, ta không thể, chỉ có thể kéo tay nàng nỗ lực gọi nàng...

Thế nhưng, một chút tác dụng cũng không có.

Hoàng huynh vào đến, nhìn thấy tình cảnh như vậy, người rất giận, nhưng, người cũng chỉ lạnh lùng mở lời. Ta biết, trong lòng Hoàng huynh có nàng, hơn nữa, so với ta cũng không ít hơn.

Nhìn thấy đôi mắt lo lắng của người, ta chỉ để lại một câu nói" Hoàng huynh, thần đệ biết Hoàng huynh có thắc mắc, nhưng Hoàng huynh hãy tin tẩu tẩu, ngàn vạn không nên tin vào kế ly gian của bọn họ, về việc tối nay, hôm khác nhất định sẽ giải thích với Hoàng huynh"

Ta không muốn người lại hiểu lầm nàng thêm nữa, ta không muốn nàng phải chịu thêm một chút đau khổ nào nữa.

Nhưng ta không thể không giao nàng bởi vì chỉ có Hoàng huynh mới có thể làm cho nàng hạnh phúc....

Nhìn thấy nàng bình phục dần, ta vô cùng vui mừng, Hoàng huynh cũng hiểu nên lại càng nhờ ta có cơ hội hãy đến nói chuyện với nàng.

Giúp nàng làm việc nàng đang làm, dùng hết sức để giúp nàng....

Nhìn thấy nàng hạnh phúc, ta rất mãn nguyện.

Thật không ngờ, nàng là một người kiến tạo thần kỳ.

Lũ lụt ở Lợi Châu, không ai muốn đi, suy cho cùng đây không phải là một việc tốt gì, những người dân rất dễ tạo phản, vậy mà nàng lại chủ động hiến kế xử lý lũ lụt.

Đám dân đen ở kinh thành, rút cuộc cũng giảm được một nửa.

Thật là hoàn toàn ngoài ý liệu của mọi người, ngay đến cả ta cũng không dám tin.

Biết việc nàng cầu xin đám dân đen, biết việc nàng mở tiệm lẩu.....Biết nàng làm rất nhiều việc kỳ tích, nhưng thật không ngờ nàng lại có thể làm được việc này....

Sau đó, lúc sắp khởi hành, trong hội thi thơ ở kinh thành, nàng lại một lần nữa làm nhân vật chính..

Trở thành nữ tử đầu tiên của cuộc thi, càng trở thành người mà làm cho tất cả mọi người trên đài cam tâm bội phục.

Nàng, làm chấn động cả kinh thành, làm tất cả nam tử phải xẩu hổ.

Liên tục những vế đối của nàng làm người ta phải bội phục, hơn nữa cuối cùng nàng còn để lại vế đối " yên diên diễm nham nhân yên nhãn" càng trở thành kinh điển của kinh thành.

Nàng còn gửi tặng một bài thơ đơn giản mà thâm sâu

"Xứ xứ phi hoa phi xứ xứ

Sàn sàn bích thuỷ bích sàn sàn

Trọng trọng lục thụ lục trọng trọng

Thanh thanh tiếu ngữ tiếu thanh thanh"

cũng đề tài khen ngợi của tất cả mọi người.

Không tham gia, cũng không tận mặt chứng kiến, thế nhưng khi ta nghe thấy bọn họ nói Nguyệt nhi cô nương, thời khắc đó, ta đã biết nhất định đó là nàng, ta càng có thể tưởng tượng ra sự tự tin và nụ cười của nàng khi đứng trên thượng đài.

Luận điểm nam nữ bình đẳng của nàng, không chỉ ta, mà còn dạy cho lớp tài tử kinh thành một bài học đi! Nữ tử cũng bình đẳng như nam tử, không được phép khinh thường.

Nàng, đột nhiên làm ta cảm thấy kính phục, nàng, càng làm ta phải chôn chặt trong tim.

Nàng đi Lợi Châu, vì bách họ mà đi, vì giang sơn mà đi, còn ta, việc duy nhất có thể làm chính là giúp nàng chăm sóc tốt những người nàng bảo vệ, những nỗ lực của nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play