"Cha, ly rượu này con gái kính cha, đa tạ cha đã đối tốt với con..... Đa tạ cha đã cho con gái một cuộc sống hạnh phúc" lời chưa nói xong, Hoàng thượng bên cạnh đã đứng bật dậy, mặt đã biến thành nịnh nọt từ bao giờ, nhìn nhìn tôi, nâng ly rượu lên....
"Nhạc phụ, tối nay trẫm đến đây với thân phận con rể, trẫm và Nguyệt nhi cùng kính người, đa tạ nhạc phụ gả giao bảo bối Nguyệt nhi cho trẫm..."
"Hoàng thượng, nương nương, lão thần không dám! Lão thần xin kính người trước..." Lãnh Phong đã sớm đứng lên, run run cầm ly rượu uống sạch.
Thụy hơi ngẩng đầu, rượu đã uống vào trong bụng.
Dũng khí vừa rồi của tôi đột nhiên mất hết, chỉ dám nhắp môi một chút, cay quá.... nhưng lại không thể...hối hận rồi....
Còn phải nâng rượu lên uống nốt, thì đã bị Thụy giành lấy, "Nguyệt nhi không uống được rượu, ly này, trẫm thay nàng ấy, mong nhạc phụ lượng thứ.."
Lãnh Phong nào dám trách cứ hắn a. Tôi nhìn thấy trên bàn, các đại thần cũng cảm thấy bất ngờ, xem ra, Hoàng thượng rất ít khi thế này đi.
"Hoàng thượng có thể đối đãi như vậy với Nguyệt nhi, lão thần vui mừng lắm rồi!" Tiếng của Lãnh Phong vang lên.
Một ly rượu sớm đã được rót trên tay tôi, vốn dĩ muốn tôi bị chê cười, không ngờ, Hoàng thượng trước mặt bao người không ngần ngại mà sủng ái. Trong cung đều biết Hoàng thượng yêu thương tôi, có điều bọn họ hiện nay có thể nói đã quen rồi. Tôi nhìn thấy trong mắt ba người bọn họ đầy nghi kỵ và hận ý, nhưng các vị đại thần kia mặt lại đầy tôn kính.
.....
Cứ như thế, thật vô vị khi nhìn bọn họ cứ uống từng ly từng ly, bọn họ nói chuyện, tôi cũng không hiểu những ngôn ngữ quan trường. Thật ra đã ăn xong từ lâu rồi, chỉ là bọn họ vẫn còn chúc tụng nhau. Tôi cứ như thế mà ngồi, hối hận rồi, hối hận rồi. Sớm biết như vậy đã không thèm đến.
.........
"Có phải là vô vị không?" Bên tai truyền đến giọng nói nho nhỏ của Thụy.
"Uhm, một chút cũng không thú vị"
"Được rồi, lát nữa ta sẽ đưa nàng đi chơi"
"Thật a?"
.....
"Trẫm thấy mọi người đều ăn xong rồi, nghe nói tối nay có hội thi thơ, các vị có thể cùng đi nhập hội cho vui"
Hắn vừa mở miệng, ai còn dám cự tuyệt, đều nói đồng ý...Bữa tiệc như thế là kết thúc.
Có điều không phải bọn họ đều đi hết, người mặc quan phục tự nhiên rời đi, như thế, tôi và Thụy, gia đình Lãnh Phong, còn có Huyền Vũ Sơn và vài vị văn thần, đường đường hướng về hội thi thơ...
Đến kịp hội thơ tôi mới biết, thì ra nơi đây mỗi năm đều do các thương nhân và những người giàu nhất kinh thành đứng lên khởi xướng. Ban đầu do mấy gia đình thương gia vì không có nam tử, chỉ có nữ nhi cho nên cũng tận dụng thời cơ này mà kén rể cho con gái, sau này, rất nhiều gia đình giàu có có con gái cũng lần lượt gia nhập, biến thành một hoạt động nổi tiếng ở kinh thành. Ngoài ra, người đứng đầu cuộc thi còn được nhận một nghìn lạng ngân lượng.
Trên đài đã có các vị công tử ngồi rồi, dưới đài xung quanh người cũng không ít, xem ra còn có các quy định gì đó. Vốn dĩ muốn hỏi mọi người xung quanh, không ngờ, Thụy đã ghé vào tai nói, hình như lần trước hắn cũng từng đến đây
"Nàng nhìn thấy rồi chứ? Trên đài có treo câu đối, đầu tiên phải đối được ít nhất một câu mới có thể lên đài. Lên được đài, bọn họ còn có các câu hỏi khác, mỗi một câu hỏi được đưa ra, ai trả lời được nhiều nhất, hay nhất chính là người sẽ được một nghìn lạng ngân lượng."
"Thụy, có phải người đã từng tham gia qua?" Tôi cười cười.
"Nàng nhìn bọn họ" Hắn không đáp lời, mà quay sang tôi nói tiếp. Tôi nhìn những người đi cùng mình cũng đã hòa vào những người phía dưới đài, thì thào bình luận những kẻ đứng trên đáp đúng.
"Được rồi, chúng ta cũng đi xem đi" Tôi kéo tay Thụy hướng vào phía trong.
Hắn tuyệt giữ tôi lại "Cẩn thận". Tôi xem xét xung quanh, biết rằng các hộ vệ luôn bên cạnh bảo vệ, hơn nữa, tôi tin vào võ công của Thụy, nên cũng yên tâm.
Vào gần đài, ngó ngó câu đối treo phía trên, có gì khó đâu a. Mặc dù tôi không biết đối, thế nhưng, trong đầu đã học qua rồi, miễn cưỡng nhớ lại cũng không có gì khó....
"Nguyệt nhi, nàng đều đối được rồi?" Thụy nhìn thấy khuôn mặt nũng nịu của tôi, cười hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT