"Người vẫn còn nhớ đến ta? Thật không ngờ người lại chính là Lãnh Phi danh chấn thiên hạ!" Lời nói của Kiêu Kỵ Hầu, nụ cười của Kiêu Kỵ Hầu làm cho Vân Chúc Vân Sam đúng là quay cuồng. Hầu gia này sao lại có thể cười tới mức vui vẻ thế được, lâu lắm rồi mới thấy ông ấy như vậy. Lục Ý lại càng nghi ngờ hơn, nương nương sao có thể biết Kiêu Kỵ Hầu...

"Ta cũng thật không ngờ, hôm gặp ông lại chính là đại danh Kiêu Kỵ Hầu a!" Tôi đáp lại bằng một nụ cười, không biết vì sao khi đứng trước mặt ông ấy, trong lòng tôi bỗng nhiên không còn thấy sợ nữa, ngược lại lại còn cảm thấy yên tâm.

"Các ngươi đều lui ra đi, bản Hầu và nương nương muốn nói chuyện riêng!" Kiêu Kỵ Hầu nhìn thấy tôi trả lời như vậy, bật cười to, trên mặt như có ánh hào quang lạ lẫm thu hút tôi.

"Lục Ý, nàng cũng lui ra đi!"

"Nhưng mà nương nương?" Lục Ý lo lắng nhìn tôi, ý muốn khuyên tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, đi ra đi!" Tôi nhìn lại cô ấy ngắt lời, không để cho cô ấy nói hết.

"Vâng, nương nương!"

Thấy bọn họ đều lui ra rồi, khuôn mặt Kiêu Kỵ Hầu đã không còn nghiêm nghị như lúc đầu nữa, khí thế bá quyền trên người cũng ẩn đi, cười rồi bảo tôi ngồi. Một cảm giác rất tự nhiên đúng như lần gặp hôm đó....

Bên ngoài doanh trại.

"Ca, nói xem Hầu gia và Lãnh phi sao có thể biết nhau chứ? Hơn nữa, anh xem Hầu gia và nương nương hai người như vậy, cơ hồ...." Vân Sam tỏ rõ thắc mắc. Vốn cho rằng Hầu gia sẽ nói gì đó nhưng lúc Hầu gia nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Phi, ông ấy lại hoàn toàn biến thành một người khác, lại còn cười. Bản thân đã bao nhiêu năm qua chưa từng thấy bộ dạng ông ấy như vậy.

"Vân Sam, việc của Hầu gia chúng ta không được đa ngôn! Biết chưa?" Vân Chúc nhắc nhở, có điều trong lòng cũng thắc mắc y như vậy. Hầu gia này sao lại đối đãi đặc biệt với Lãnh phi. Người bọn họ phải đề cao cảnh giác nhất chính là Lãnh phi a, có điều không thể không nói, Lãnh phi quả thực có lực hấp dẫn, không những xinh đẹp mà quan trọng hơn cả là khí chất toát ra từ người nàng....

Lục Ý nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng càng run. Nương nương sao lại quen biết với Kiêu Kỵ Hầu, hơn nữa, không có bản thân, nương nương có bị bắt nạt không, nghe ngữ khí của bọn họ, Kiêu Kỵ Hầu hình như là người rất hay làm người khác sợ hãi a, vậy có đối xử như thế với nương nương không. Nhìn hai người kia đứng một bên, Lục Ý cũng không dám làm gì, chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi, nghe ngóng tình hình bên trong. Ngộ nhỡ nương nương gọi sẽ ngay lập tức xông vào, nhất định sẽ phải bảo vệ nương nương.....

Còn phía trong hoàn toàn không hề căng thẳng như bên ngoài, không giống như dự liệu mà lại là một không khí an nhiên. Kiêu Kỵ Hầu vì tình cảm đối với nàng mà cười nói nhẹ nhàng, còn Lãnh phi cũng bởi vì sự ôn hòa của hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, lời nói cũng tự tại hơn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play