Đảo mắt đã tới cuối tuần, Mộc Hàn Hạ cũng không sắp xếp công việc cho mình và Lục Chương. Hiện tại là mùa xuân về hoa nở, Lục Chương tất nhiên không thể ở yên trong nhà, đã hẹn mấy người bạn đi hồ chứa nước câu cá.

Sau khi tan làm hôm vào thứ sáu, anh ta chạy tới hỏi Mộc Hàn Hạ: “Sư phụ, tôi thấy một mình cô cuối tuần cũng rất buồn chán, mang theo cô đi chơi nhé. Đều là người trẻ tuổi, cô sẽ cảm thấy mình trẻ hơn.”

Mộc Hàn Hạ vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp: “Không đi.”

Lục Chương: “Đúng là không thú vị gì hết.”

“Cuối tuần tôi đã có hẹn đi gặp bạn. Thứ hai, thứ ba tuần sau tôi còn muốn xin nghỉ hai ngày nữa.”

Ánh mắt Lục Chương đảo đi đảo lại, không khách sáo nói: “Không phải đi gặp tra nam tình nhân cũ kia chứ? Sư phụ, cô phải có chí khí của mình.”

Mộc Hàn Hạ liếc anh ta, từ trước tới nay cô không thích bàn chuyện về Lâm Mạc Thần với bất cứ ai. Người hiểu rõ nội tình cũng không cố gắng đề cập với cô. Còn Lục Chương hết lần này đến lần khác thẳng thắn nhắc tới người này, nên cô cũng không cảm thấy trong lòng chua sót.

“Không phải anh ấy, là người khác.” Cô đáp, “Sao cậu giống như quản gia vậy, tôi đi gặp ai liên quan gì đến cậu chứ?”

Lục Chương hì hì cười: “Không phải tôi muốn tốt cho cô sao. Cô là người đơn giản từ Mỹ trở về, chỉ là một người non nớt với nhân dân thiên triều chúng ta. Hiện tại tình hình xã hội cũng không còn đơn giản như mấy năm trước, cô thử đỡ một ông lão trên đường mà xem? Tôi thân là thái tử Phương Nghi cũng không dám đỡ! Cô thử tùy tiện tìm chỗ góp tiền từ thiện mà xem, thiếu cảnh giác là bị lừa...”

Mộc Hàn Hạ mặc kệ anh ta ba hoa, xách túi bước đi, để lại Lục Chương đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, huýt sáo, dạo qua một vòng trong văn phòng cô rồi mới đi.

Mộc Hàn Hạ không lừa Lục Chương, hôm nay tan làm, cô thực sự phải đến sân bay đón người.

Hoàng hôn buông xuống, trong sân bay đèn đuốc sáng trưng, Cô đứng ở cửa đến thật lâu, chờ chuyến bay từ Mỹ đến, hành khách dường như đã ra hết rồi, mới thấy hai y tá đẩy một chiếc xe lăn từ từ đi ra.

Người đàn ông trên xe lăn hình như lại gầy đi, trên người dắp một chiếc chăn dày, lộ ra hai cánh tay bên ngoài gầy dường như không có tí thịt nào. Đầu anh ta gục xuống, hình như đang ngủ.

Mộc Hàn Hạ bước nhanh đến đón, ngồi xổm xuống trước xe lăn, cẩn thận nhìn anh ta. Y tá khẽ nói:

“Cô Mộc, anh ấy vẫn ngủ suốt ở trên máy bay.”

“Tình hình trên đường thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

Mộc Hàn Hạ gật đầu nói: “Xe của bệnh viện ở ngay bãi đỗ xe, chúng ta đi thôi.”

Trời đã tối, mây trùng trùng lớp lớp vẫn đọng trên bầu trời Bắc Kinh.

Phòng bệnh im lặng sạch sẽ, Mộc Hàn Hạ ngồi bên cạnh giường, bật một ngọn đèn bàn gần đó.

Cho đến khi người đàn ông trên giường hơi di chuyển, cô bỏ sách ra, cúi đầu dựa vào gần, chờ anh ta mở to mắt.

Trong tích tắc bốn mắt chạm nhau, cả hai người đều nở nụ cười.

“Phơi nắng đen rồi.” Trương Tử sờ tóc cô.

“Go to the hell, mới gặp mặt đã không nói được lời hay.” Mộc Hàn Hạ cầm một tay anh ta, “Cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm.” Anh ta đáp, “Đáng tiếc lên máy bay cứ ngủ suốt, không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Bắc Kinh.”

“Qua mấy ngày nữa, em đưa anh đi.”

Hai người im lặng một lát, anh ta hỏi: “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

Mộc Hàn Hạ đáp: “Thuận lợi, anh đừng quan tâm, mọi thứ cứ giao cho em.”

Anh ta gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng cô, hơi vội vã: “Đã làm lành với Lâm Mạc Thần chưa?”

Mộc Hàn Hạ im lặng đáp: “Vẫn chưa.”

Ánh mắt Trương Tử lộ ra vẻ tiếc nuối: “Anh nghĩ hai người nhất định sẽ làm lành, ở bên nhau.”

Mộc Hàn Hạ yên tĩnh một lúc lâu mới nói: “Tại sao mọi người đều cảm thấy em nên ở bên anh ấy? Ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy. Nhưng lần này em trở về thực sự không nghĩ tới còn có thể có gì với anh ấy nữa. Em nghĩ phần tình cảm này sẽ nát vụn trong lòng em, sẽ chôn vùi...”

“Anh ấy còn yêu em, đúng không?” Trương Tử hỏi.

Mộc Hàn Hạ im lặng, sau đó gật đầu: “Em nghĩ...đúng vậy.”

“Vậy em còn yêu anh ấy không?”

Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn bóng đêm u ám ngoài cửa sổ, còn yêu anh ấy không ư? Đúng thật là một câu hỏi khó. Một mình cô ở nước ngoài, trong ánh mắt nghi ngờ của người ngoại quốc chuẩn bị thúc đẩy hàng trăm hàng nghìn hạng mục; một mình cô về nước gánh vác trách nhiệm sự nghiệp cho Phương Nghi cũng không có chút do dự nào, nhưng đối với vấn đề yêu Lâm Mạc Thần hay không, cô thực sự không tìm được đáp án.

“Nếu..” Cô chầm chậm nói, “Nhìn thấy một người chỉ có cảm giác đau đớn, chứ không phải ngọt ngào, cho dù nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp cũng không thấy ngọt ngào. Nếu anh ấy khiến em cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh nói xem, em còn yêu anh ấy hay không? Cho dù thật sự còn yêu, nhưng anh ấy khiến em không có cảm giác an toàn, em từng tin tưởng sẽ sống với anh ấy trọn đời, nhưng hiện tại bảo em tin tưởng anh ấy thì quá khó khăn. Em có nên tin tưởng nữa không? Em nên tin tưởng lần này anh ấy sẽ không làm cho em thất vọng nữa ư?”

Trương Tử lại nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Carol, vấn đề này, anh không thể giúp em tìm được đáp án. Cả hai chúng ta đều gặp trắc trở trong tình yêu. Chúng ta chỉ từng yêu một người, đúng không?”

Mộc Hàn Hạ gật đầu.

Trương Tử lại nói tiếp: “Nhưng em không nên bởi vì do dự mà dừng lại. So với anh, em còn may mắn hơn rất nhiều. Nếu lên trời có thể làm cho cô ấy sống lại, anh nguyện dùng tất cả để trao đổi. Em từng yêu anh ấy sâu đậm, em nói với anh, anh ấy là tình cảm chân thành duy nhất của em trong kiếp này. Sau đó em ngày càng bận rộn với việc học tập, càng ngày càng mệt mỏi vì công việc, em không nhắc đến nữa. Mấy năm sau này thậm chí cũng không nghe thấy em nhắc đến anh ấy, nhưng không phải anh ấy đã thực sự ở trong lòng em rồi sao? Carol, dũng cảm một chút, đừng để mất anh ấy, đừng giống anh cô độc đến chết. Nếu không xác định được còn yêu hay không, vậy hãy đi xác định đi. Nếu không biết anh ấy còn đáng để cho em tin tưởng, vậy thử tin tưởng đi, cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho chính em một cơ hội, có được không? Anh là người bạn quan trọng nhất của em mà.”

Khóe mắt Mộc Hàn Hạ đã ướt, nắm chặt tay anh ta nói: “Anh sẽ không chết đâu. Anh ấy... anh ấy không có được sự si tình và dịu dàng như anh. Em sẽ suy nghĩ lời nói của anh.”

Hôm nay Mộc Hàn Hạ lái một chiếc xe của tập đoàn, trên đường đi từ bệnh viện về cô hơi thất thần.

Đêm đã khuya, trong tiểu khu không còn người đi đường. Cô đi theo đèn đường về dưới lầu, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Cayenne màu đèn biển số Kinh AL8M29.

Cô đồng thời nhìn thấy người kia dựa vào xe, bóng lưng lành lạnh. Dưới ánh đèn chiếu rọi xuống người anh.

Mộc Hàn Hạ nhìn một lát, mới dừng xe vào chỗ đỗ xe, còn anh cũng ngẩng đầu nhìn.

Mộc Hàn Hạ xuống xe, anh đứng trước cửa tòa nhà, thản nhiên nhìn cô.

Anh cười: “Về rồi à?”

Mộc Hàn Hạ “vâng” một tiếng.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là áo len màu đen, gió đêm thổi tóc ngắn hơi tán loạn, trong bóng đêm ngày xuân đường nét càng thâm thúy.

Vẻ mặt anh bình tĩnh dường như cuộc điện thoại gay gắt trước đó hoàn toàn chưa hề xảy ra.

Anh đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Đây là anh đào của vợ Tôn Chí nhờ anh gửi cho em.”

Mộc Hàn Hạ không nhận: “Tại sao phải gửi anh?”

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, trong ánh mắt anh có sự trống trải của bóng đêm.

“Anh ở gần.” Anh đáp.

“Anh đang ở chỗ nào?” Mộc Hàn Hạ hỏi.

“Trên tầng cao nhất của Phong Thần có mấy căn phòng nhỏ.”

Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn về phía sau anh, giờ phút này trên tòa nhà của Phong Thần, vị trí của ngọn đèn kia đã tắt.

Cô im lặng một lát, tránh ánh mắt của anh, giơ tay nhận anh đào: “Cám ơn.”

“Khách sáo quá.” Anh nói.

“Em lên lầu đây.” Cô nói.

“Ừ. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nhìn cô đi lên lầu, một lát sau đèn nhà cô sáng lên, Lâm Mạc Thần mới ngồi vào trong xe, cũng không khởi động ngay, mà lặng lẽ ngồi một lát, cuối cùng nở nụ cười.

Sau khi về nhà. Mộc Hàn Hạ đi tắm rửa, vừa đi ra đã nhìn thấy túi anh đào trên bàn, cô lấy một ít đi rửa, tựa vào giường, từ từ ăn.

Anh đào vừa chua, cũng vừa ngọt.

Cô lặng lẽ nhìn nó.

Ngủ ngon, mơ đẹp, cô khẽ nói trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play