Cô từng nhớ bộ dáng mờ đờ mờ mịt khi say của anh, nhưng từ sau đêm uống say ở KTV, anh cũng rất chú ý. Nhất là với trường hợp việc công, anh chưa bao giờ uống say đến mất đi ý thức. Anh còn tinh ranh hơn hồ ly. Hôm nay ăn cơm với Dung Duyệt, làm sao anh có thể để cho bản thân đi sai bước nhầm chứ?

Chẳng lẽ thật sự là...rượu không say nhưng người tự say? Trong lòng anh chôn giấu chuyện của hai người bọn họ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như bị làn mưa lạnh lẽo bao trùm, trời lạnh ẩm ướt, trong lòng không yên. Cô yên tĩnh một lát, cuối cùng lại gọi taxi đi đến mảnh đất A bọn họ đến mấy ngày trước.

Đã là hơn mười một giờ đêm, trời cũng tối đen. Mộc Hàn Hạ đội mũ lông, để hạt mưa khẽ rơi trên mặt. Nơi này vẫn đồng không mông quạnh như cũ, ban đêm lại càng vắng vẻ, không có một ngọn đèn. Mộc Hàn Hạ vừa dẫm lên mặt cỏ, quả thực muốn mắng người. Cô không thể tin được Lâm Mạc Thần sẽ chạy đến nơi này.

Kết quả, mới bước vào bãi cỏ không xa, đã nhìn thấy anh đờ người ngồi ở bãi cỏ ngày đó, bên cạnh còn để đèn dầu, ngọn đèn chiếu bóng dáng mơ hồ của anh, không phải Lâm Mạc Thần thì là ai?

Mộc Hàn Hạ cảm thấy anh quả thực điên rồi. Nhưng lại nghĩ đến người như anh cũng phát điên sao?

Cô đi đến phía sau anh, cách vài bước, dừng lại, lớn tiếng nói:“Lâm Mạc Thần, anh phát bệnh à, tất cả mọi người đang tìm anh đấy.”

Lâm Mạc Thần từ từ quay đầu lại, sau đó đứng lên. Trong đêm đen, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại cảm nhận ánh mắt sáng bức người như ngày thường của anh.

“Tôi không cần bọn họ tìm.”

Anh bước từng bước về phía trước, nhờ ánh đèn dầu, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy rõ mặt anh. Đôi mắt vô cùng trấn tĩnh, nào có chút say rượu. Cô lập tức hiểu ra, anh cố ý dẫn cô tới.

“Nói đủ chưa, anh tự giải quyết đi.” Cô xoay người muốn đi.

“Summer!” Anh gọi tên cô,“Đêm trong kho hàng kia, anh mang theo di động. Hơn nữa

không chỉ có một cái ga trải giường.”

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.

Mưa từ từ nặng hạt, rơi trên trán cô, xuống chóp mũi, tiến vào miệng. Cô cắn môi, cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân, không nhúc nhích.

Anh từ từ đi tới từ phía sau, khẽ cầm một bàn tay cô, tay cô lạnh lẽo giống như anh. Anh nắm lấy, thấp giọng nói:“Summer, xin lỗi.”

Không biết tại sao anh phải giải thích, hốc mắt Mộc Hàn Hạ đã ươn ướt.

Anh nói:“Anh đã muốn có em từ sớm, nhưng anh chưa từng gặp được tình yêu chân chính, nên anh không muốn thừa nhận em khác biệt. Anh thừa nhận thói quen chiếm giữ chủ động, thừa nhận không thích bị phụ nữ dắt mũi, nhưng hiện tại không phải anh bị em dắt mũi rồi sao?”

Mộc Hàn Hạ nghe tiếng cười thản nhiên tự giễu của anh, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Anh nắm tay cô không buông, cúi đầu, khẽ tới gần mặt cô nói:“Hiện tại, em không còn phải lo lắng gì nữa bởi vì anh chỉ muốn có em. Anh đã nói người phụ nữ anh yêu thương sẽ trở thành uy hiếp của anh. Hiện tại em đã thực sự trở thành uy hiếp duy nhất anh không thể từ bỏ được.”

Mộc Hàn Hạ nghe thấy mấy chữ “người phụ nữ anh yêu thương”, nước mắt suýt nữa rơi xuống, cuối cùng không nhịn được, khẽ “ừ” một tiếng. Trong lòng Lâm Mạc Thần giống như sóng nước triền miên gập ghềnh, ôm lấy cô, để cho cô xoay người đối mặt với anh.

“Em nói anh luôn gõ cửa, nhưng không đẩy cửa. Nhưng sau này mỗi lần anh đều sẽ đẩy cửa ra cho em nhìn thấy anh. Em có thể tiếp tục cân nhắc có muốn ở bên anh không, anh sẽ không quyết định thay cho hai ta.”

Anh cúi đầu khẽ nói:“Anh yêu em.”

Sau đó nhẹ nhàng hôn cô.

Nước mắt Mộc Hàn Hạ lập tức rơi xuống, hòa lẫn với nước mưa, trong mắt mơ hồ. Anh không ngừng hôn cô, sau đó nụ hôn ngày càng sâu, tách môi cô ra, truy tìm lưỡi của cô. Anh ôm chặt cô trong ngực, hoàn toàn triền miên với cô.

Nước mắt Mộc Hàn Hạ vẫn rơi, cô không phải là người dễ dàng rơi lệ, nhưng lúc anh hôn, trong lòng cô xuất hiện cả ngọt ngào và uất ức.

Lâm Mạc Thần cũng nhận ra ý nghĩa của nụ hôn này, sự thương yêu càng tăng lên trong lòng, cũng lại càng kích động. Trong trời đất lúc đó, trong đêm mưa, anh ôm lấy người phụ nữ của mình, trong lòng chưa bao giờ vui sướng như thế. Anh hôn cô không muốn buông tay.

Mộc Hàn Hạ bị anh hôn đến mờ mịt, nhất thời không biết đang ở nơi nào. Cô nghĩ mình có nên đẩy anh ra không? Không, cô không đẩy được. Cô thật sự cảm thấy không đủ.

Không phải cô không thương anh, không phải lần lượt muốn đẩy anh ra.

Không phải trong lòng khó chịu, bất bình.

Anh cũng biết đấy, thiên chi kiều tử như anh cũng biết, trên thế gian này biệt ly nhiều lắm.

Em sợ không nắm giữ được sự tốt đẹp của anh.

Môi bị anh cắn, cơ thể bị anh ôm, cô mê mang thấp giọng nói:“Không phải anh nói, muốn cho em cân nhắc có ở bên anh không mà?

“Ừ, em cân nhắc đi.” Anh hàm hồ đáp.

Mảnh đất hoang vu ở trung tâm thành phố, mưa to tầm tã, hai người như đúng ở trong thế giới yên tĩnh của chính mình. Anh ôm chặt cô, cô cũng ôm chặt anh, nụ hôn càng sâu, ai cũng không nỡ tách ra.

Khi Lâm Mạc Thần đưa cô đến cửa phòng khách sạn đã là hơn một giờ đêm. Hai người đã ướt như chuột lột, anh dựa vào cạnh cửa, ôm được mỹ nhân về, trong mắt vẫn còn ý cười rõ ràng, thấp giọng nói:“Từ từ cân nhắc.”

Mộc Hàn Hạ:“Em biết rồi, ngủ ngon.”

Anh cũng không di chuyển.

Mộc Hàn Hạ:“Sao anh còn không đi.”

“Muốn nhìn em thêm một lát.” Anh nói.

Tim Mộc Hàn Hạ dập mạnh, nhưng không thể chịu được ánh mắt anh nhìn chăm chú như vậy. Cô đóng cửa nói:“Mau đi tắm rửa đi, nếu ngày mai bị cảm, lại khiến cho người thân đau lòng kẻ thù vui mừng.”

Lâm Mạc Thần cười lại hơi đăm chiêu nhìn hai mắt cô, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn trở về phòng mình.

Mộc Hàn Hạ đi vào nhà tắm, cởi quần áo ướt ra, vừa mở nước ấm, ngẩng đầu nhìn mình tỏng gương.

Tóc tai rối loạn như cỏ dại, mặt lạnh đến trắng bệch, quần áo dính vào người vừa ẩm ướt vừa nhếch nhác, chỉ có đôi mắt sáng ngời như sao. Đôi môi đã bị anh hôn đến sưng lên. Dưới cổ còn có mấy dấu hôn ngân anh để lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy chính mình như vậy, Mộc Hàn Hạ giống như một đứa trẻ, vui vẻ, mù quáng, mê muội, ngọt ngào, khoái trá, hoảng sợ... Cô cúi đầu nở nụ cười, không nhịn được bật cười. Cô mở nước ấm ra, vươn hai tay chạm vào dòng nước ấm áp.

Sinh thời, bạn chưa từng gặp được tình yêu chân chính ư?

Khi tình yêu thực sự đến, nó tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không hối tiếc tuổi trẻ, cháy hết mình.

Lời tác giả: Sinh thời không thể buông tha, cuối cùng không thể may mắn tránh khỏi. Đây là tình yêu của Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play