Lúc này gần như tất cả nhà hàng đã đóng cửa, Lục Chương mang các cô đến một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố. Người ta đang muốn đóng cửa, Lục Chương nói với chủ nhà hàng hai câu thì đèn trong cửa hàng lại được bật sáng, mấy đầu bếp mặc kimomo vì bọn họ lại quay về vị trí làm việc.
Bọn họ ngồi trên một chiếc chiếu tatami bên cạnh cửa sổ, xung quanh là tấm bình phong cao cao và tấm rèm trắng mộc mạc, hình thành không gian khép kín riêng tư. Lục Chương không gọi rượu sake, mà tự mình đi lấy hai chai rượu trắng, nghe nói là đồ quý của ông chủ. Sau đó sashimi và đồ nướng được bưng lên, cậu ta rót đầy chén cho ba người. Mộc Hàn Hạ kiên quyết từ chối, bởi vì sáng mai cô còn phải chủ trì đại cục, cũng không để cho hai người bọn họ uống.
Nhưng Lục Chương làm sao chịu chứ, cậu ta muốn bộc lộ chút kích thích trong lòng. Cậu ta nói: “Sư phụ, chén rượu này là tôi uống thay Trương Tử. Ngày mai coi như là ngày quan trọng của anh ấy, đúng không? Tôi phải chúc anh ấy mọi việc thuận lợi, chính mắt nhìn thấy lý tưởng thành hiện thực.” Nói xong cậu ta uống cạn chén.
Mộc Hàn Hạ không có cách nào, Lục Chương thực sự khiến cô cảm động, đành phải để mặc cậu ta. Còn Hà Tĩnh hình như hôm nay cũng không thoải mái, Lục Chương rót rượu, cô ấy cầm lên uống hết. Mộc Hàn Hạ đành chịu, cô ấy cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Cô cúi đầu ăn mấy miếng, ngẩng đầu lên đã thấy hai người bọn họ uống hết một chai rượu rồi.
Cái gọi là rượu quý cũng không phải hư danh. Qua không bao lâu, Hà Tĩnh đã ghé vào bàn ngủ, Mộc Hàn Hạ đành mặc kệ cô ấy. Dù sao cô và bên Lục Đống đã chuẩn bị chu toàn chuyện ngày mai. Quay người lại nhìn Lục Chương vẫn còn đang uống rượu, khuôn mặt uống đến đỏ bừng. Mộc Hàn Hạ muốn ngăn lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý tới, ỷ vào người cao tay dài, nâng chén lên cao không để cho cô với tới, sau đó khẽ nói: “Carol, cô đừng quản tôi. Tôi có chừng mực.”
Mộc Hàn Hạ mặc kệ, tiếp tục ăn. Một lát sau, chợt nghe thấy Lục Chương nói: “Sư phụ, chuyện hôm nay khiến tôi vô cùng cảm động.”
Mộc Hàn Hạ buông đũa, quay đầu thấy cậu ta tựa vào tường, mắt nhắm lại, khuôn mặt đỏ bừng. Bộ dạng kia vừa giống đàn ông trưởng thành, lại giống như đứa trẻ.
Cậu ta nói: “Cha tôi...tuy là người phúc hậu, nhưng nhiều lúc cũng là thương nhân. Lòng hại người có thể không có, nhưng phòng người thì không thể không có. Tôi sống hai mươi mấy năm, bạn tốt có được mấy người. Bọn họ gặp chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ dùng hết sức giúp đỡ, nhưng người thực sự có thể làm được cho tôi mấy phần thì không có. Sư phụ, tôi vô cùng muốn hỏi tại sao cô đối xử tốt với Trương Tử như vậy? Tại sao vậy?”
Cậu ta mở to mắt, trong ánh sáng mờ ảo nhìn cô.
Có một số việc chỉ có nghĩ lại mới biết gian nan. Cậu ta nhớ lại ngày Mộc Hàn Hạ về nước, chính mình gây khó dễ và khinh thường cô. Nghĩ lại một cô gái như vậy một thân một mình trở về nước, mang theo một kế hoạch lớn kinh doanh kì tích. Còn Lục Đống chỉ đứng ở phía sau, một mình cô ở phía trước, không có bất cứ ai giúp đỡ, không thể chia sẻ với ai, sau đó từng bước đi đến mục tiêu vĩ đại kia.
Đúng vậy, vĩ đại, đó là từ Lục Chương nghĩ đến. Cho dù là kế hoạch kinh doanh tài tình mà to lớn hay là tình cảm không vụ lợi của cô đều khiến Lục Chương cảm thấy vĩ đại. Cậu ta chưa từng nhận thức được sự vĩ đại như vậy. Cậu ta nghĩ sao cô có thể cứng cỏi, sống rộng lượng như vậy? Một cô gái dịu dàng như cô sao lại có bộ dáng ngày càng tỏa sáng như vậy?
Đối với câu hỏi của Lục Chương, Mộc Hàn Hạ chỉ dịu dàng cười nói: “Trung Quốc có câu ngạn ngữ: kẻ sĩ chết vì người tri kỉ. Trên thế giới này, tôi cảm thấy chuyện đáng giá thì sẽ làm. Hơn nữa phát minh của Trương Tử có thể đem lại lợi ích cho con người.”
Lục Chương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, đột nhiên cảm thấy đau đớn. Cậu ta thốt ra: “Vậy còn tôi, tương lại nếu có một ngày, tôi giống anh ấy cần cô, cô sẽ đối xử với tôi giống như vậy chứ?”
Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc nhìn cậu ta, im lặng một lát đáp: “Sẽ.”
Lục Chương nở nụ cười vô cùng sáng lạn vui vẻ, cậu ta cầm chén rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Cám ơn cô, Carol.”
Mộc Hàn Hạ vốn đang mỉm cười, nhưng thấy cậu ta hôm nay giơ tay nhấc chân đều mang theo rất nhiều cảm xúc khiến trong nháy mắt cô đã mơ hồ tra ra được điều gì đó. Vì thế cô im lặng không lên tiếng.
Cậu ta cầm lấy chai rượu dốc vào miệng, Mộc Hàn Hạ giơ tay ngăn cản: “Đừng uống nữa, sáng mai cũng là thời điểm quan trọng đối với Phương Nghi, cậu tính thực sự say vắng họp ư.” Lục Chương xoay người tránh tiếp tục uống. Hai người vốn ngồi xổm trên chiếu tatami, giằng co như vậy khiến Mộc Hàn Hạ nghiêng người, còn cậu ta phản ứng rất nhanh, sợ cô ngã xuống, duỗi tay ra ôm lấy eo cô.
Trong nháy mắt hai cơ thể tiếp xúc thật gần, cô cảm nhận được hơi nóng và mùi rượu trên người cậu ta, cậu ta cũng ngửi được hơi thở ấm áp trên người cô. Mộc Hàn Hạ phản ứng rất bình tĩnh, đứng dậy muốn đẩy cậu ta ra, nhưng trong ánh mắt nóng bỏng của Lục Chương, nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô gần trong gang tấc, nỗi đau trong lòng càng mãnh liệt, là khát vọng nóng bỏng mà ngây thơ. Cánh tay cậu ta đột nhiên siết chặt khiến cho cô không thể rời đi, ngược lại càng gần cậu ta hơn. Cậu ta cúi đầu hôn xuống: “Carol...”
Mộc Hàn Hạ dùng tay ngăn cản mặt cậu ta, cũng ngăn cản nụ hôn của cậu ta. Cô biết hiện tại cậu ta đang say rồi, một tay đấm vào ngực cậu ta, dùng lực vừa đủ, Lục Chương bị đau buông tay ra. Cô nhân cơ hội đứng dậy, rời khỏi vòng ôm của cậu ta, sau đó lùi mấy bước.
Hà Tĩnh vẫn ghé vào trên bàn ngủ. Trong không gian nho nhỏ vô cùng im lặng, Lục Chương cúi đầu không lên tiếng. Mộc Hàn Hạ tâm trầm như nước nhìn cậu ta.
“Không sao.” Cô từ từ nói, “Tôi coi như cậu vì rượu không khống chế được.”
Lục Chương im lặng một lát đáp: “Không phải tôi không khống chế được.”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có sự áy náy, cũng có sự chân thành tha thiết, là đau khổ cũng là khát vọng.
“Sư phụ, tôi còn có cơ hội hay không? Cho dù chỉ là một chút cơ hội? Cơ hội thử thách, cơ hội công bằng cạnh tranh cũng tốt. Tôi thích cô thì sẽ một lòng một dạ đối với cô. Về sau tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn bất cứ ai. Cô tin tôi không? Có thể chứ?”
Cho dù là đã phát hiện, nhưng Mộc Hàn Hạ vẫn cảm thấy chấn động. Cô chỉ im lặng một lát rồi nói: “Lục Chương, sau này đừng nhắc lại những lời này.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh cũng rất vô tình, Lục Chương cảm thấy sự phẫn nộ xuất hiện trong lòng, cho dù đây là kết quả đã sớm đoán được, nhưng cậu ta vẫn không thể chịu được. Sắc mặt cậu ta trở nên lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng: “Một chút cơ hội...cũng không có sao?”
Yên tĩnh.
Sau đó Mộc Hàn Hạ đáp: “Không có. Cậu vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn bè, đồ đệ của tôi.”
Vẻ mặt Lục Chương dở khóc dở cười, nhưng cậu ta cũng là người bướng bỉnh, dứt khoát đáp: “Tôi không làm được. Không làm được thì thế nào đây?”
Mộc Hàn Hạ từ từ đáp: “Không làm được chuyện lần này thì phần tình cảm của chúng ta cũng coi như hết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT