Quản lý hạng mục: “Hiện tại các công ty tiến vào thương mại điện tử đều là ném tiền, cạnh tranh giá cả, làm sàn giao dịch. Chúng ta không làm sàn giao dịch, chúng ta làm thương hiệu, định vị của chúng ta là công nghiệp văn hóa trang phục. Bất cứ ngành sản xuất nào, hiện tại muốn phát triển sâu, yêu cầu về chất lượng, thuộc tính văn hóa và đặc tính đều rất cao. Đây mới là phương hướng mới để phát triển kinh doanh trong tương lai.”
Mấy vị lão đại đều gật đầu.
“Tư nhân đính chế” trên màn hình xuất hiện bốn chữ to ngắn gọn.
“Đây là tên trang web của chúng ta, cũng là ý nghĩa chính của trang web. Đầu tiên năng lực cạnh tranh chủ yếu của trang web là tập hợp được hơn một trăm nhà thiết kế nổi tiếng trong nước. Trong đó có nhà thiết kế người Hoa đứng đầu quốc tế, cũng có cả người đứng đầu trong nước, có các nhà thiết kế đã có kinh nghiệm 5-8 năm, cùng với bộ phận những nhà thiết kế trẻ tuổi. Bọn họ đều kí hợp đồng hợp tác độc quyền với Phong Thần, cũng đồng ý dựa vào nền tảng của chúng ta, tiến hành thử nghiệm và hợp tác.” Vẻ mặt của quản lý hạng mục hơi hãnh diện, “Những người này đều là nguồn tài nguyên nhân lực quý báu nhất trong ngành sản xuất trang phục trong nước. Nhìn cả nước cũng chỉ có Phong Thần mới có thực lực, tài lực, và danh tiếng trong ngành sản xuất trang phục, có thể thu bọn họ về dưới trướng. Những người này không phải là nhân viên của chúng ta, mà là người hợp tác với chúng ta. Cho dù là nhà thiết kế không có danh tiếng, nhưng có tài, bọn họ sẽ cùng Phong Thần tạo ra của cải kinh tế và thương hiệu mới phù hợp với thời đại Internet.
Nói đến đoạn này cũng khiến lòng người phấn khởi, nhóm nhân viên chuẩn bị hạng mục trang phục thương mại điện tử cũng lộ ra vẻ mặt tự hào và mong đợi. Quản lý hạng mục bắt đầu mở ppt, cũng giải thích:
“Tất cả thành viên trung tâm mua sắm thực thể của Phong Thần và nhóm sở hữu hạng mục bất động sản sẽ nhận được tư cách thành viên miễn phí của trang web. Nhóm khách hàng ban đầu này vô cùng lớn, hơn nữa còn chất lượng cao.
Sau khi khách hàng vào trang web, đầu tiên sẽ nhìn thấy lựa chọn đơn giản, có thể lựa chọn trang phục phù hợp với phong cách và sở thích. Ví dụ có người thích quần áo phù hợp với nghề nghiệp, có người muốn quần áo theo xu hướng, có người thích quần áo nghệ thuật, có người thích quần áo đơn giản tự nhiên.”
Trên màn hình xuất hiện một loạt hình ảnh và lựa chọn.
“Sau khi lựa chọn phong cách, sẽ đến nhóm các nhà thiết kế thích hợp. Đây cũng là sản phẩm chủ lực của “Tư nhân đính chế“. Tất cả các nhà thiết kế được phân chia dựa vào phong cách và trường phái để phát triển nhãn hiệu của mình. Đương nhiên định vị đều là từ trung và cao cấp trở lên. Khách hàng đến nơi đây có thể tiến hành lựa chọn và mua sắm thích hợp. Đồng thời tất cả trung tâm mua sắm thực thể của Phong Thần cũng sẽ có một số tác phẩm tiêu biểu quý giá. Nhưng vừa rồi đã nhắc tới chúng ta làm không chỉ có nhãn hiệu chất lượng mà còn phải có văn hóa.” Quản lý hạng mục phát một ppt mới, và một số trang web thiết kế, weibo của nhà thiết kế nổi tiếng, kênh tạp chí chính phủ, và một số trang truyền thông chính...
“Tất cả mọi người đều biết di động Tiểu M tạo ra một kì tích kinh doanh kiểu mới, dựa vào danh tiếng, dựa vào xây dựng văn hóa thị tộc kiểu mới, tiến hành truyền bá và tiếp thị. Mà khởi xướng của trang web “Tư nhân đính chế” cũng là chất lượng, cá tính và nhiệt tình. Đầu tiên là kí hợp đồng với nhà thiết kế, sẽ có một số người đồng ý trao đổi với khách hàng, tiến vào chiếm giữ “diễn đàn cộng đồng“. Đồng thời chúng ta dựa vào weibo người nổi tiếng, tạp chí thời trang và bên môi giới, tiến hành truyền bá danh tiếng và làm dậy sóng. Có lẽ một nhà thiết kế nổi tiếng sẽ tỉ mỉ thiết kế áo khoác, tạo thành trào lưu mới thịnh hành trên mạng. Cũng có thể nhà thiết kế dày dặn kinh nghiệm tạo ra thiết kế mới sẽ nhận phải phản ứng trái chiều. Tất cả những điều này đều hoàn toàn có thể. Mục đích là làm cho “Tư nhân đính chế” trở thành một trang web trang phục thời thượng, có ảnh hưởng lớn nhất khu vực.”
Lãnh đạo và nhân viên đang ngồi đều lộ ra ý cười, Lâm Mạc Thần cũng khẽ gật đầu. Trong hoàn cảnh kinh doanh hiện tại, anh và mấy nhân viên nòng cốt đã sớm có chung nhận thức, chỉ có đào sâu khai thác giá trị mới có thể hình thành khả năng cạnh trạnh thương hiệu không thể thay thế.
“Ngoài ra trang web còn cung cấp phần tự thiết kế cao cấp. Khách hàng tự lựa chọn nhà thiết kế, tiến hành thiết kế theo cá tính, nhận được sản phẩm độc quyền. Nhà thiết kế cũng tiến hành bàn bạc nhu cầu của khách hàng. Phần này cũng không thu được nhiều lợi nhuận, nhưng thắng ở sự ảnh hưởng trào lưu và chủ đề, cũng là chất lượng cao nhất của chúng ta.
Lợi nhuận của chúng ta sẽ thu được ở rất nhiều chỗ, ngoài tiêu thụ của trang web, thu vào từ tầng lớp trung cao cấp, đối với một số danh tiếng tốt, kiểu dáng kinh điển được truyền bá rộng rãi, chúng ta sẽ sản xuất được rất nhiều sản phẩm trọng điểm, mở rộng quyền cho các cửa hàng trên trang web, tác động đến kỉ lục doanh thu.”
Sau khi quản lý hạng mục kết thúc báo cáo, CEO Chu Tri Tố nói: “Hạng mục này nhắm vào nhóm khách hàng trung và cao cấp. Phong Thần là người dẫn đầu ngành sản xuất, cũng là doanh nghiệp nổi bật trong nước. Nếu làm nhất định phải tạo ra ảnh hưởng sâu sắc, chiếm vị trí số một. Điều này cũng có ảnh hưởng rất lớn đến cổ phiếu trên thị trường của chúng ta.”
Mấy ngày nay, Mộc Hàn Hạ bận đầu tắp mặt tối. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô nhắm mắt nghỉ ngơi trong văn phòng.
“Cốc cốc...” Hà Tĩnh khẽ gõ cửa bước vào, mang cho cô một cốc cà phê. Mộc Hàn Hạ mỉm cười nhận lấy: “Cám ơn bạn thân yêu.” Hiện tại Hà Tĩnh đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống công sở, cách ăn mặc cử chỉ đều phù hợp. Cô ấy khẽ ấn vai Mộc Hàn Hạ, thấp giọng nói: “Cậu phải giữ sức khỏe, đừng thức đêm nữa.”
Mộc Hàn Hạ im lặng cười.
Hà Tĩnh sợ quấy rầy đến cô, lui ra ngoài. Vừa ngồi vào vị trí trợ lý ở cửa không lâu thì di động vang lên, cô ấy nhìn số gọi đến, nhìn xung quanh, đứng dậy đi đến chỗ không có người mới bắt máy.
“A lô, Lâm tiên sinh.”
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Mạc Thần truyền tới:“ Hiện tại cô ấy có bận không?”
“Không, vừa mới họp xong, cô ấy đang nghỉ ngơi.”
“Cám ơn cô.”
“Không có gì.”
Cúp điện thoại, Lâm Mạc Thần nhìn số của Mộc Hàn Hạ một lát rồi gọi cho cô. Gọi điện thoại hỏi Hà Tĩnh trước cũng là bất đắc dĩ. Hai hôm nay gọi điện thoại cho Mộc Hàn Hạ, cô đều không nhận. Anh biết cô vô cùng bận rộn, không muốn quấy rầy, nhưng cũng không muốn rời xa cô.
Điện thoại nhanh chóng có người nhận. Giọng nói dịu dàng của Mộc Hàn Hạ truyền đến: “A lô, Jason.”
Cách gọi này khiến cho Lâm Mạc Thần hơi thất thần, anh nhìn hoang hôn buông xuống bên ngoài cửa sổ, nở nụ cười: “Đang làm gì vậy?”
Giọng nói anh dịu dàng trầm thấp khiến Mộc Hàn Hạ mềm lòng. Dường như trong nháy mắt thoát khỏi công việc bận rộn, trở lại quê nhà yên bình chỉ có hai người.
Hai người im lặng một lát, không hề biết ở cả hai đầu cả hai người đều nở nụ cười. Lâm Mạc Thần nói:
“Chờ một lát anh tới đón em.”
Mộc Hàn Hạ đáp: “Vâng.”
Chờ khi Mộc Hàn Hạ ra khỏi tập đoàn Phương Nghi, trời đã hoàn toàn tối đen. Đèn ở các tòa nhà cao tầng đều được bật sáng, trên đường vẫn đông nghịt. Mùa hè tới rồi, thành phố phồn hoa này khắp nơi đều tràn ngập không khí ấm áp. Xe Lâm Mạc Thần dừng bên đường, cửa kính xe hạ xuống. Người đàn ông trong xe không còn giống như hồi trẻ, luôn thích đeo kính râm, hiện tại anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám đơn giản, ánh mắt yên tĩnh nhìn cô tới gần.
Mộc Hàn Hạ ngồi vào ghế lái phụ, Lâm Mạc Thần hơi nở nụ cười, khởi động xe.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, co người tựa vào ghế lái phụ, không nói lời nào. Lâm Mạc Thần phát hiện hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đáp: “Mệt chết đi được.” Dừng một chút nói tiếp: “Em có người bạn rất thân ở Mỹ, anh ấy mắc bệnh sắp mất rồi.”
Lâm Mạc Thần không nói gì, tay khẽ chạm vào tóc cô. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng Mộc Hàn Hạ cảm nhận được sự bao dung và vỗ về của anh. Tâm trạng của cô cũng trở nê bình tĩnh hơn, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Mấy ngày nay anh bận gì vậy?”
Lâm Mạc Thần mỉm cười nhìn phía trước: “Liên quan đến bí mật kinh doanh, không thể nói được.” Mộc Hàn Hạ cũng không để ý, gật đầu: “Em hiểu.”
Cứ như vậy, suốt dọc đường cả hai đều im lặng. Bởi vì thời gian đã muộn, hai người cũng đã ăn tối, nên nhanh chóng tới dưới lầu nhà cô.
“Em về đây, ngủ ngon.” Mộc Hàn Hạ nói, nhìn ành một cái, quay người qua khẽ hôn lên má anh.
Lâm Mạc Thần im lặng.
Mộc Hàn Hạ mở cửa xe, “tích” một tiếng, truyền đến tiếng khóa cửa xe, không đẩy được cửa ra, cô quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào cô.
“Em từng nói một câu: Người về đêm gió tuyết nhìn thấy ánh sáng chiếu trên đường. Mấy năm nay anh vẫn nhớ rõ. Trong đế quốc kinh doanh này, cả anh và em đều có dã tâm, hướng lên phía trên. Anh gần như đã lên tới đỉnh rồi, vậy thì sao chứ? Trên đời này tiền không bao giờ kiếm hết, lợi ích đạt được cũng là vô tận. Chỉ có con đường về nhà là mỗi ngày đều phải đi, nhưng em không đi cùng anh. Hàn Hạ, đừng để cho anh chờ nữa, theo anh trở về được không?”
Mộc Hàn Hạ im lặng. Anh thấy thế, nghiêng người qua hôn cô, đồng thời kéo người cô, ôm chặt cô vào lòng. Nụ hôn của anh khiến cô thở dồn dập, khuôn mặt vùi trong lòng anh, khẽ nói: “Anh không cần phải nói nhiều như vậy, em về với anh.”
Anh im lặng ôm cô càng chặt hơn.
Bóng đêm thâm trầm, dưới bầu trời đêm mùa hạ, ánh trăng sáng ngời. Trên đường Cayenne chạy về nhà anh, Mộc Hàn Hạ nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, trong ánh sáng mơ hồ dịu dàng, trong lòng hơi hoảng hốt, còn Lâm Mạc Thần lái xe, nhìn cảnh sắc yên lặng đêm mùa hạ, một lát sau, nở nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT