Bảng giá vừa rồi, cùng lắm chỉ tăng dần mười lượng, hai mươi lượng, mà người này đã nhảy giá từ ba trăm lượng lên tới năm trăm lượng. Mức giá năm
trăm lượng này, đủ cho một gia đình thường dân sống cả đời. Vậy mà, lại
được vung ra để mua một đêm của cô nương kia. Đây là mức giá cao nhất
tại Miên Nguyệt Lâu từ trước tới nay, tuy cô nương này cũng có vài phần
tư sắc, nhưng có đáng giá tới mức đó không?
Nên khi mức giá này được đưa ra, tất cả mọi người đầu quay đầu nhìn về phía gian phòng trên tầng hai, chỉ thấy trước cửa phòng rủ xuống một tấm rèm trúc trang trí họa tiết hoa lan, bên trong chỉ có ánh đèn lờ mờ, ảm đạm vô cùng, người bên ngoài không nhìn được vào bên trong, nhưng người bên trong có thể quan sát rất rõ tình hình bên ngoài..
Hoàng Phủ Vô Song vừa nghe mức giá nâng lên tới năm trăm lượng, cảm thấy thú vị, nheo mắt cười nói: “Thú vị, thú vị ······”
“Điện hạ có muốn tham gia cho chuyện này thêm phần thú vị không?” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói.
“Xem tình hình trước đã rồi nói.” Hoàng Phủ Vô Song mở to mắt nói, “Tuy cô
nương này không tệ nhưng vẫn không thể so được với Uyển nhi, mà có khi
còn chẳng bằng Bảo nhi nhà chúng ta, Tiểu Bảo Nhi, nếu ngươi là nữ nhân, chắc chắn sẽ được phát giá rất cao!¨
Hoa Trứ Vũ nghe vậy chỉ thản nhiên cười nói: “Điện hạ thật biết nói đùa!¨
Khi mọi người đều nghĩ người bỏ ra năm trăm lượng sẽ có được một đêm của cô nương kia, thì từ phía căn phòng bên phải lầu hai có người phát giá:
“Sáu trăm lượng!”
Căn phòng này cũng tương tự như căn phòng vừa nãy, cũng có màn trúc che cửa khiến người ta không nhìn rõ tình huống bên trong, mà người vừa hô giá
cũng hô từ bên trong phòng.
Sáu trăm lượng, đúng là kiểu người vung tiền như rác, số tiền này thực sự
không ít nha. Tú bà đứng trên đài kích động không biết làm sao, ngay cả
cô nương áo trắng kia, trong đôi mắt đen thẫm như bồ đào cũng lóe lên
một tia sáng lấp lánh.
Xem ra, hai người kia đã vì cô mà lâm vào thế đối đầu, không biết, mức giá này sẽ còn tăng tới bao nhiêu.
“Bảy trăm lượng......¨
“Tám trăm lượng ······¨
“Một ngàn lượng·····¨
Mức giá cứ tăng lên một trăm lượng một, hai người không ai chịu nhường cho
ai. Không hiểu nếu Đan Hoằng biết mình có giá như vậy, trong lòng sẽ có
cảm giác gì!
Hoàng Phủ Vô Song nhìn hai bên đấu đá kịch liệt, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, hắn khẽ hỏi: “Các ngươi nhìn xem, cô nương này có đẹp tới mức như vậy
không? Ta thấy thật bình thường, sao lại cao giá như vậy?”
Cát Tường ghé sát vào tai Hoàng Phủ Vô Song nói nhỏ: “Công tử, nô tài thấy
chắc chắn cô nương này có vấn đề nên mấy người đó mới tranh giành kịch
liệt như vậy. Nô tài nghe nói trong số thuộc hạ của Doanh Sơ Tà có một
cô nương chuyên đánh đàn. Vừa nãy khi cô nương này đánh đàn, ngài có để ý thấy vài chỗ ẩn giấu sát khí rất nhẹ? Tuy đã cố ý che giấu nhưng vẫn bị người khác nghe ra. Nàng ta còn từ Tây Cương tới đây, có lẽ…có lẽ từ cô ta có thể tìm ra Doanh Sơ Tà.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy trầm mặc nói: “Nói như vậy, bọn họ muốn thông qua cô nương này để tìm ra Doanh Sơ Tà?”
Cát Tường khẽ gật đầu.
Hoa Trứ Vũ không ngờ, Cát Tường cũng có thể nhận ra sát ý trong khúc nhạc
vừa rồi, ngày thường nhìn hắn chỉ biết vâng dạ, rất ít nói, không ngờ
lại am hiểu tiếng nhạc như thế.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, căn phòng phía bên phải đã nâng tới mức giá một ngàn lượng.
Đúng là loại người vung tiền như rác. Trong đại sảnh lúc này không còn tiếng trò chuyện nữa, tất cả đều nín thở giương cao lỗ tai nghe ngóng, nếu
giờ có một cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe rất rõ.
Đúng lúc này, có một giọng nói uể oải vang lên: “Một ngàn lẻ một lượng”.
Sau một khắc yên tĩnh liền có tiếng “Phốc” vang lên, không biết là vị khách nào đã phun nước trà trong miệng ra ngoài, người ngồi trước bị dính
nước liền đứng lên mắng chửi. Nhưng lúc này không có ai chú ý tới bọn
họ, tất cả đều quay đầu lại nhìn xem vị khách dễ thương nào vừa ra mức
giá một ngàn lẻ một lượng kia?
Mọi người thầm nghĩ, cô nương áo trắng thật may mắn, có nhiều đại gia giành giật như vậy.
Hoa Trứ Vũ cũng không ngờ, có nhiều người cảm thấy hứng thú với Doanh Sơ Tà như vậy. Đêm đó, Hoa Trứ Vũ ra lệnh cho An Tiểu Nhị, bảo hắn lặng lẽ
tung tin ra ngoài, nói là trong số các cô nương tới từ Tây Cương, có một tay đàn vô cùng tuyệt diệu, không ngờ, có nhiều người hứng thú với
thông tin này như vậy.
Ước chừng, người đứng ra phát giá cũng không ngờ được mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này.
Hoa Trứ Vũ nhìn theo ánh mắt mọi người về phía người vừa phát giá, người
kia ngồi ở góc Tây Bắc đại sảnh, mặc một bộ hoa phục màu san hô, phía
trên bề mặt áo choàng thêu đầy những hoa văn đồng tiền vàng. Bộ quần áo
này, lại rất hợp với cảnh xa hoa, trụy lạc ở Miên Nguyệt Lâu đêm nay.
Hắn có một gương mặt tuấn mỹ bất phàm, tao nhã vô cùng. Chỉ riêng đôi
mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào bóng người áo trắng trên đài,
mang theo một vẻ đẹp cuồng dã, mộng mị khó phân biệt.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, người này chính là Thụy Vương Đông Yến Đấu Thiên Kim.
Không phải tên này bị bệnh chứ, lúc trước thì tới Bắc Triều cầu thân với
nàng, giờ còn ở đây đấu giá. Hơn nữa, hắn không phải là đông Tài Thần
sao, vậy là mỗi lần phát giá chỉ nâng cao hơn so với người khác một
lượng bạc mà cũng không sợ bị người khác chê cười.
Hoàng Phủ Vô Song cũng nhận ra Đấu Thiên Kim, vừa nhìn thấy hắn, liền hừ lạnh một tiếng: “Chuyện đêm nay, càng lúc càng thú vị!”
“Công tử, ngài có muốn ra giá hay không?!” Cát Tường cẩn thận hỏi.
“Đợi đến phút cuối rồi nói!” Hoàng Phủ Vô Song nhướn cao mi nói.
Hai vị khách ngồi trên lầu hai vẫn không ngừng nâng giá.
“Một ngàn một trăm lượng......”
“Một ngàn hai trăm lượng......”
“Một ngàn hai trăm lẻ một lượng......”
Đấu Thiên Kim luôn ra cao hơn người khác một lượng, hoàn toàn không có ý nhường nhịn.
Mọi người không dám tin vào mắt mình, đúng lúc này, chỉ thấy một quân nô
vội vàng chạy tới, nói vào tai tú bà mấy câu, sắc mặt tú bà đột ngột
trắng bệch, không để ý tới mấy vị khách đang tranh giành nhau, lắc lư
tấm thân mập mạp xuống khán đài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Những vị khách ngồi trong Miên Nguyệt Lâu ngăn bà lại hỏi.
“Trời ơi, nha đầu đáng chết kia, người ta trả nhiều bạc như vậy còn không
biết điều, đã theo một người khác chạy trốn rồi.” Tú bà thấy khó có thể
giấu diếm, liền vỗ đùi kêu khóc.
“Đi theo ai?” Có người hỏi.
“Nghe nói là một người mang mặt nạ!” Tú bà khóc lóc thảm thiết.
Người mang mặt nạ sao?
Những lời này lọt vào tai người khác không có gì lạ, nhưng đối với những
người hữu tâm lại chẳng khác gì khúc nhạc thần tiên. Chỉ nghe thấy tiếng rèm trúc căn phòng bên trái “bá” lên một tiếng, rồi một thân ảnh màu
tím lóe lên, tốc độ rất nhanh, mọi người chỉ cảm thấy có một cơn gió
lướt qua, đến khi định thần lại, người kia đã biến mất khỏi Miên Nguyệt
Lâu.
Hoa Trứ Vũ là người luyện võ nên nhìn thấy rất rõ. Nàng giống như bị sét
đánh đứng ngây người tại chỗ, tâm trí luôn bình lặng như mặt nước yên ả
bị người ném xuống một tảng đá lớn xuống, không ngừng dao động, vẽ ra
từng vòng, từng vòng sóng.
Nàng không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại hắn ở nơi này - Bắc Tử Bằng Tiêu Dận.
Nói vậy, con chim ưng nàng nhìn thấy ở Trúc Uyển hôm đó đúng là Hải Đông Thanh, nàng nhìn không hề sai.
Tiêu Dận tới Nam Triều là vì tin tức của về Đan Hoằng mà nàng đã tung ra
ngoài, còn tới thanh lâu ra giá. Thiết cục nàng bày ra, không ngờ lại
khiến nàng gặp lại hắn
“Chủ nhân, chúng ta có nên đi xem một chút không?” Cát Tường dè dặt hỏi Hoàng Phủ Vô Song.
“Đương nhiên, cảnh tượng náo nhiệt lớn như vậy sao bản điện hạ có thể bỏ
qua......” Hoàng Phủ Vô Song giẫm mạnh chân, lệnh cho một thị vệ giỏi
khinh công cõng hắn đuổi theo.
Ra khỏi Miên Nguyệt Lâu, mấy bóng người phía trước đã chạy đi rất xa, đoàn người Hoàng Phủ Vô Song đuổi theo phương hướng của bọn họ, chỉ lát sau
đã ra khỏi Thanh Thành, đi tới bờ sông Thanh Giang. Hoa Trứ Vũ, Hoàng
Phủ Vô Thương, Cát Tường cùng nhau nấp vào một bụi cỏ tươi tốt ở một nhà dân gần đó, nhìn ra phía bờ sông.
Lúc này, mặt trăng đã treo lưng trời, ánh sáng thuần khiết chảy xuống như nước, chiếu sáng mấy bóng người đang đứng bên bờ sông.
Trong đó có một người dáng cao gầy, mặc áo bào trắng rộng rãi, nho nhã đứng ở một góc. Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, chỉ để lộ
đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao thẳng, bờ môi thanh nhã.
Hoa Trứ Vũ giật mình, không ngờ người này có thể giả dạng Doanh Sơ Tà giống tới mức này. Nàng chỉ yêu cầu An Tiểu Nhị tìm một người có vóc dáng
tương đương với Doanh Sơ Tà là tốt lắm rồi, vậy mà người này không chỉ
có dáng người giống, mà cả khí thế kia, đầy cuồng ngạo và tà khí. Còn có cả một phần lệ khí tôi luyện trên chiến trường, nếu không phải người
từng kinh qua chiến đấu gian khổ, sẽ không có được lệ khí như thế.
Người này là ai vậy? Trong lòng Hoa Trứ Vũ tràn đầy nghi hoặc.
“Đây là Doanh Sơ Tà sao? Khí thế thật là bức người!” Hoàng Phủ Vô Song ẩn
sâu trong bụi cỏ, ánh mắt chăm chú nhìn Doanh Sơ Tà, cảm thán nói.
“Điện hạ, người này đúng là một đại nhân vật, nếu hắn có thể ra sức cho điện hạ thì tốt, chỉ tiếc là......” Cát Tường khẽ nói.
“Doanh Sơ Tà” đang cầm lấy tay một người con gái, đúng là cô nương áo trắng ở
Miên Nguyệt Lâu lúc trước. Cách chỗ hắn không xa, có hai người đang
đứng, một người là Đấu Thiên Kim, người kia là Tiêu Dận.
Tiêu Dận an tĩnh đứng ở bờ sông, ánh trăng phủ lên áo choàng màu tím của hắn một tầng sương bạc, nhìn từ góc độ của nàng cảm giác hắn rất cao lớn,
quanh thân tản mát một loại khí thế, khí thế vương giả vượt lên trên mọi thứ. Đôi mắt tím thâm sâu lạnh lẽo, lại có phần phức tạp nhìn chăm chú
vào “Doanh Sơ Tà” trước mặt.
Đấu Thiên Kim đứng cách hai người kia không xa, đang nghịch một đồng tiền
vàng lớn, giống như mấy trò xiếc ngoài đường, tung hứng tới lui.
“Doanh mỗ thật vinh hạnh, cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể gặp được
hai nhân vật lớn tại đây, không ngờ tại hạ có giá tới mức khiến cả ba
nước hợp lực vây bắt, thật quá vinh hạnh. Ha ha ha......” “Doanh Sơ Tà’’ nói xong. ngửa mặt lên trời cười đầy hào khí.
“Viêm Đế không có năng lực sai bảo bản điện hạ, còn nữa, bản điện hạ không có thời gian quản chuyện Nam Triều các ngươi!” Giọng nói Tiêu Dận trầm
khàn mà điềm tĩnh, còn có vài phần chua chát.
“Ồ? Vậy ngài đuổi theo tại hạ làm gì?" “Doanh Sơ Tà” nghi hoặc hỏi.
“Bản điện hạ coi trọng ngươi là một vị anh hùng, nếu ngươi đã bị truy nã như vậy, còn ngây ngốc ở lại Nam Triều làm gì, theo bản điện hạ về Bắc
Triều, được không?” Tiêu Dận cúi đầu nói.
Tiêu Dận đã biết Hoa Trứ Vũ chính là Ngân diện Tu la, nhưng lại không biết
Hoa Trứ Vũ đã biết hắn biết điều đó. Bởi vì hắn nói với nàng trong lúc
say rượu, sau khi tỉnh lại đã quên đi. Do vậy, hắn mới kiềm chế không
xông lên nhận “Doanh Sơ Tà” làm muội muội.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy những lời cuồng ngạo của Tiêu Dận liền nắm chặt
tay, nheo mắt lại căm hận nói: “Khá khen cho tên thái tử Bắc Triều ngang ngược kia.”
“Là ai, lăn ra đây!” Tiêu Dận đột ngột quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, ánh
mắt màu tím kiêu ngạo, lạnh lùng đầy sắc bén, khiến người ta không dám
nhìn thẳng.
Dựa vào nhĩ lực của Tiêu Dận, đã sớm phát hiện ra trong bụi cỏ có người,
chắc hắn cũng đoán ra đó là người Nam Triều, nên mới buông lời khinh
thường triều đình Nam Triều như vậy.
Cho dù Tiêu Dận đang đứng ở Nam Triều, thì vẫn lạnh lẽo, cuồng ngạo như cũ.
Hoàng Phủ Vô Song không nhịn được nhăn hai hàng lông mi xinh đẹp lại, trong
mắt lộ ra vẻ khinh thường ngạo nghễ, “Tiêu Thái Tử tới Nam Triều khi nào vậy? Sao không thông báo trước một tiếng, để Nam Triều ta mở tiệc khoản đãi!”
Hắn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi mấy cọng cỏ trên người, chắp tay ra sau
lưng, sống lưng thẳng tắp. Thong thả bước ra ngoài bụi cỏ.
Hoa Trứ Vũ cũng chậm chạp đi theo hắn, trên môi lộ ra một tia cười khổ,
nàng đi theo sau Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi bước ra ngoài.
Hôm nay là một buổi tối đẹp trời, bầu trời không có lấy một đám mây.
Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi bụi cỏ, càng đi ra ngoài càng sáng. Đầu tiên, ánh
trăng chiếu lên mái tóc nàng, rồi tới gương mặt, cổ, lưng áo, sau đó, cả người nàng tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trăng.
Nàng ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn về phía Tiêu Dận.
Nàng sợ Tiêu Dận quá kinh ngạc sẽ buột miệng nói ra thân thế của nàng. Nàng
khẽ cười với Tiêu Dận rồi từ từ buông tay ra, một cánh hoa vụn nát theo
kẽ hở lòng bàn tay rơi xuống. Trong tay, vẫn còn sót lại một mùi hương
thơm mát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT