Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không hề khách khí, nhận lấy con gà rừng trơn bóng nhẫy kia, sau đó khẽ hít lấy một hơi, mùi vị này đã rất lâu chưa được ngửi thấy, nó làm nàng nhớ tới mưa gió đất Tây Cương, khói báo động đất Tây Cương, còn cả cuộc sống tự do đầy khoái hoạt. Nàng không thích ở lại chốn thâm cung này, mỗi ngày sống trong sự căng thẳng, khắp nơi đầy những ám tiễn hại người, nàng thật không hiểu từ khi nào, một lời đồn đại cũng có thể tước đoạt tính mệnh người khác. Còn vùng đất như Tây Cương, tuy chỉ có chiến tranh, nhưng ngay cả nhát đao chém ra cũng vô cùng chân thật.

Nàng không hề khách khí vặn một chiếc đùi gà, há miệng cắn một miếng lớn, mùi hương này, hương vị này, suýt nữa làm nàng nuốt lưỡi vào bụng. Hình như đã thành thói quen, tuy lần này không có ai tranh cướp với nàng, nhưng nàng vẫn ăn rất nhanh. Trước kia, phàm là đồ ăn ngon, bọn họ đều dùng mọi thủ đoạn từ dụ dỗ, cướp đoạt, chỉ có ai nhanh nhẹn mới được ăn. Có những lúc, Hoa Trứ Vũ bảo An Tiểu Nhị lén làm mấy món để nàng ăn một mình, vậy mà mấy chiếc mũi kia, lần nào cũng có thể phát hiện ra.

Lúc này, không có ai tranh đoạt với nàng, chỉ có một mình nàng thưởng thức, vậy sao lại chẳng có mùi vị gì?! Hơn nữa, ngay cả Tiểu Nhị, cũng không cướp của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy bất ngờ.

“Tiểu Nhị, ngươi có ăn không? Ôi trời, Tiểu Nhị, ngươi đừng nhìn với đôi mắt kích động như vậy? Ngươi khóc sao?” Hoa Trứ Vũ ăn đủ no, mới nhớ tới An Tiểu Nhị. Chỉ thấy hắn ngồi khuất trong ánh trăng, bóng người vô cùng cô đơn. Trạng thái như vậy, rất hiếm khi nhìn thấy trên người Tiểu Nhị, còn có, đôi mắt kia sao lại ẩm ướt như vậy.

An Vũ An Tiểu Nhị nghe thấy Hoa Trứ Vũ hỏi, ngẩng đầu cười chế giễu: “Mắt nào của ngươi thấy ta khóc? Ngươi cứ từ từ ăn đi, nhìn cái miệng của ngươi kìa, tướng ăn đúng là quá khó coi, làm......” Chữ thái giám còn chưa kịp nói ra. An Vũ liền nghẹn lời:“Tướng quân, không phải ngày...... Thật sự làm...... Cái kia......”

Yên lặng cả ngày, hóa ra là vì chuyện này. Hoa Trứ Vũ khẽ cười trộm, tuy miệng lưỡi An Tiểu Nhị cay độc nhưng tâm lại mềm như bún. Nhưng, để trừng phạt cái câu “Bảo sao ngày thường không dám lộ mặt, đúng là bất nam bất nữ”, còn có câu, “Biến các binh sĩ thành đội quân đoạn tụ” của hắn, nên nàng không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chuyên tâm nhét cả con gà vào bụng, khẽ liếm hai tay đầy dầu mỡ, nàng đã quá no rồi không thể ăn nổi con cá kia nữa, đánh hái một chiếc lá cây lớn, gói con cá kia lại, vội vàng nhét vào trong người.

Lúc này nàng mới rảnh rỗi, cười khanh khách hỏi hắn: “Tiểu Nhị, ngươi vừa mới nói gì? Ta chỉ mải ăn, không nghe rõ lắm! Ngươi nói lại lần nữa xem.”

An Tiểu Nhị trừng mắt nhìn nàng, nói thật, tuy cái miệng của hắn cay độc, nhưng mỗi khi gặp phải tên tướng quân vô lại này, liền hoàn toàn không có đất dụng võ. Hắn luôn tìm mọi cách để tên thượng cấp này tức chết, nhưng tên thượng cấp này lại vô cùng bất tử! Chỉ thấy hắn giật giật khóe môi, câu hỏi ra đến miệng đành phải thu lại.

“Tiểu Nhị, chuyện ta bảo ngươi điều tra tiến hành đến đâu rồi?” Hoa Trứ Vũ thôi cười, nhàn nhạt truy hỏi. Từ khi biết An Vũ chính là An Tiểu Nhị, tuy nàng không lộ diện, nhưng vẫn phái người tới truyền nhiệm vụ cho hắn.

An Tiểu Nhị nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Bức mật hàm kia, quả thật là do người Tây Cương viết. Nhưng cụ thể là ai, thuộc hạ vẫn chưa tra được. Nếu có thể có lá thư đó để lần theo, có lẽ sẽ tra ra được manh mối. Nhưng bức thư này đang nằm trong tay Viêm Đế, hay là, để thuộc hạ thử đột nhập vào ngự thư phòng một lần?”

Hoa Trứ Vũ lắc đầu, nheo mắt nói: “Không cần, như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa, chắc chắn lá thư này không giúp ngươi tra thêm được gì.” Vụ án của Bình Tây hầu Hoa Mục. là do có một người Tây Cương viết mật hàm, bẩm báo tới tai Viêm Đế, khiến Viêm Đế giận dữ, phái mấy viên quan đi điều tra, kết quả điều tra mọi chuyện đều có thật, do đó, Hoa Mục mới bị định tội.

Phụ thân tuyệt đối không bao giờ mưu phản, cho nên, kết quả điều tra ra được, là do bị người khác vu hãm. Người viết thư, chắc chắn bị người khác giật dây, nếu quả thực như vậy, chỉ e hắn đã bị diệt khẩu, có tiếp tục điều tra, cũng sẽ lầm vào bế tắc.

Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi cửa động, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng nơi rừng núi, trầm mặc nói: “Lưu Mặc đã chết, đến cả ta còn không biết hắn từng là thuộc hạ đi theo Hầu gia, vậy mà vẫn bị người ta sát hại!”

Yến tiệc phủ Khang vương đêm đó, khúc ca Lưu Mặc xướng lên, chính là khúc mà các binh sĩ trên chiến trường Tây Cương thường xuyên xướng, lúc nàng nghe xong, đã cảm thấy hoài nghi, nhưng cũng không dám chắc hắn là thuộc hạ cũ của phụ thân. Mà người kia, cũng không buông tha cho hắn, thủ đoạn quả nhiên vô cùng độc ác, có lẽ, bọn họ không xác định được Lưu Mặc có phải là thuộc hạ cũ của phụ thân hay không, nếu không, tấm khăn tay ghi tên đội Ám tử của phụ thân, sẽ không tới được tay nàng. Tuy không chắc chắn, nhưng bọn hắn vẫn động thủ.

Tốt xấu gì, Lưu Mặc cũng là một vị tướng trong quân, một tướng quân bị sát hại, nên Viêm Đế đã hạ lệnh điều tra, kết quả là do một sát thủ giang hồ gây nên. Còn Hoa Trứ Vũ lại nghĩ đó không phải sát thủ, bởi vì, nếu vì chuyện đêm đó mà nghi ngờ Lưu Mặc, cũng không thể liên hệ với sát thủ nhanh như vậy, khiến người ta không thể không suy nghĩ. Cao thủ bên người Cơ Phượng Ly nhiều như mây, liền ngay cả cái tên thư sinh Lam Băng kia, cũng có võ công cao cường, ai nấy đều lợi hại hơn cả sát thủ, chỉ cần một trong số đó ra tay, đều có thể giết chết Lưu Mặc.

Nhưng đêm đó, nhìn thấy cảnh Cơ Phượng Ly chạy tới xem, có thể nhận ra hắn không phải người đứng sau mọi chuyện, nhưng, Cơ Phượng Ly gian xảo như vậy, biết đâu hắn giấu đầu hở đuôi, đêm đó, nàng lấy thân phận Doanh Sơ Tà ra tay với hắn, nếu Cơ Phượng Ly biết Doanh Sơ Tà đã xuất hiện ở Vũ Đô, thì những thế lực ngầm trong Vũ Đô cũng bắt đầu hành động, dù sao, Doanh Sơ Tà cũng là thuộc hạ dưới trướng Hoa Mục.

“Vũ Đô, còn thái bình được nữa không?” An Tiểu Nhị là Phó thống lĩnh Cấm vệ quân, đối mặt với những chuyện kiểu này, đương nhiên sẽ rõ ràng hơn người khác nhiều.

“Tạm thời vẫn coi như thái bình, chỉ là, đã có người lặng lẽ tìm kiếm ngài.” An Tiểu Nhị thấp giọng nói, “Mấy người bọn họ, vẫn chưa quên được tướng quân, nhưng bọn họ lại không biết, tướng quân vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ!¨

Hoa Trứ Vũ khoanh tay đứng lặng trong bóng đêm.

Gió đêm thổi tung mái tóc nàng, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đẹp tới kinh tâm động phách nhưng lại chẳng có lấy một tia biểu cảm, toàn thân tản mát ra một sự lạnh lẽo, nặng nề, bi thương. Nàng, giống như một thanh lợi kiếm vừa rút khỏi vỏ, sự sắc bén lạnh lùng này, đến cả ánh trăng trên cao cũng tự thẹn không bằng.

Đúng vậy, ai có thể ngờ được, một thiếu tướng quân vung đao hoành hành ngang dọc, trên mặt đeo chiếc mặt nạ bạc kia, trên môi luôn nở nụ cười bất bại, kiêu ngạo mà lạnh lung kia lại chính là một tiểu thái giám bị người ta chế nhạo ở Đông cung?

Cho dù có nghĩ, cũng không thể nào nghĩ tới!

Nếu có người đi tìm Doanh Sơ Tà, vậy nàng sẽ để Doanh Sơ Tà xuất hiện, nàng rất muốn nhìn xem, ngoài Viêm Đế ra, còn có ai, thấy hứng thú với tính mạng của Doanh Sơ Tà như vậy. Người ở ngoài sáng, dán thông báo tróc nã khâm phạm Doanh Sơ Tà, người trong bóng đêm, thì âm thầm phái người tróc nã nàng. Xem ra, chưa trừ bỏ được Doanh Sơ Tà, bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên.

“Tiểu Nhị, ngươi lại đây!” Hoa Trứ Vũ nhếch môi lên, cười nói.

An Tiểu Nhị cuống quít bước lại, Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói nhỏ với hắn vài câu, An Tiểu Nhị gật đầu liên tục, nói: “Được, thuộc hạ lập tức làm ngay!”

Sắp xếp xong xuôi, Hoa Trứ Vũ lại hỏi: “Ngươi vẫn còn liên lạc với bọn họ sao?” Bọn họ mà nàng nói tới chính là Bình Lão Đại, Khang Lão Tam, còn có Đan Hoằng.

“Thuộc hạ đã tìm được chỗ bọn họ trú chân, nhưng, bọn họ không liên lạc được với tướng quân, nên đã tự mình hành động, Đan Hoằng, nàng......” An Tiểu Nhị ngập ngừng.

“Nàng làm sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt lại, chẳng lẽ Đan Hoằng đã làm ra việc ngốc nghếch gì?

“Nàng đã vào trong cung, ngươi sẽ thấy nàng nhanh thôi. Nhưng, nếu nàng biết được thân phận hiện tại của ngươi,” An Tiểu Nhị dừng một chút, thở dài nói, “Không biết nàng sẽ thương tâm tới mức nào.”.

An Tiểu Nhị nhấn mạnh từng chữ, sự si mê Đan Hoằng dành cho Doanh Sơ Tà, tất cả bọn họ đều biết rất rõ.

Nếu ý trung nhân bỗng nhiên biến thành thái giám. Mọi người nói xem, đây là chuyện động trời tới mức nào!

Nhưng chuyện Đan Hoằng tiến cung, cũng là một chuyện động trời với Hoa Trứ Vũ. Nàng đã có lỗi với Cẩm Sắc, chẳng lẽ giờ lại hủy hoại cả Đan Hoằng hay sao?

Nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Đan Hoằng, Đan Hoằng vì nàng đã hy sinh cả hạnh phúc chung thân của đời mình, lần này có thể vào cung, chắc chắn là thông qua đại hội tuyển phi, thật không biết Đan Hoằng đã tự tạo ra thân phận gì, mà vào được trong cung, nếu có người điều tra ra, vậy chỉ có một con đường chết!

“Tiểu Nhị, thân phận của ta, không được nói cho bất kỳ ai!” Gương mặt của nàng, ngoài phụ thân ra, cũng chỉ mới có An Tiểu Nhị nhìn thấy, còn những người khác, không có một ai biết. Cho dù, Đan Hoằng có chạm mặt nàng, cũng không thể nhận ra nàng.

Chuyện của Đan Hoằng, phải làm thế nào đây?

Gió trên núi càng lúc càng lớn, thổi tung cánh tay áo Hoa Trứ Vũ, cảm giác như nàng đang theo gió bay đi, chỉ có biểu tình trên gương mặt nàng, lại vô cùng nặng nề.

“Tướng quân, loại chuyện này, cho dù ngài có thần thông quảng đại tới đâu, chỉ có một mình ngài, vĩnh viễn cũng không thể tra rõ chân tướng, còn chúng tôi, tất cả đều cam tâm tình nguyện giúp đỡ tướng quân, dốc sức vì Hầu gia, Đan Hoằng cũng vậy. Mạng của chúng tôi, đều do Hầu gia và tướng quân ban cho, nay có thể góp sức cho tướng quân, chính là vinh hạnh của chúng tôi. Tướng quân không cần phải tự trách.” An Tiểu Nhị nhận ra nỗi phiền muộn trong lòng Hoa Trứ Vũ, chậm rãi khuyên nhủ.

Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, nàng biết, những lời Tiểu Nhị nói chính là sự thật. Con đường này, cho dù làm cách nào, một mình nàng cũng không thể thuận lợi đi tiếp, làm một tướng quân điều binh khiển tướng, sao nàng lại không rõ tác dụng của việc hợp sức đồng lòng này.

Nàng dõi mắt nhìn về phía xa, ánh trăng thản nhiên bao phủ khắp nơi, địa hình nơi này vô cùng hiểm ác, khắp nơi đều là thạch đá lởm chởm, giống như bị búa rìu đập phá, khiến người ta sợ hãi, con đường nàng phải đi, cũng ngập tràn hung hiểm như vậy.

Trúc Phạm.

Hậu viện Thúy trúc, trong làn gió đêm lay động, trên chiếc bàn trong phòng, có một chiếc bình sứ thanh hoa màu trắng, cắm mấy nhánh hoa kiều diễm, là màu trắng của tuyết, thanh nhã mà không mất đi sự rực rỡ. Dưới ánh đèn vàng hắt vào, tản ra hương thơm tươi mát.

Hai bên cửa sổ dán chữ Phúc Thọ Duyên Niên màu đỏ khẽ mở ra, làn gió đêm tinh tế, xuyên qua tấm màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng tiến vào trong. “Tứ giác vô biên, lần này ngươi lại thua rồi......” Cơ Phượng Ly phẩy tay áo. Đặt một quân cờ đen lên bàn cờ, thản nhiên cười nói.

Lam Băng nhìu mày đứng dậy, nói: “Tướng gia, ngài có thể thắng thuộc hạ, thuộc hạ không dám nói gì, nhưng cái tên bất nam bất nữ kia, kỳ nghệ của hắn không biết chừng còn cao hơn ngài, bằng không......”

Cơ Phượng Ly thôi cười, ánh mắt âm u vô cùng: “Lam Băng, hay là ngươi cũng muốn làm người bất nam bất nữ? Hay là ngươi để ý tới tên đoạn tụ kia?”

Lam Băng cuống quít xua tay nói: “Không, thuộc hạ không dám!”

Hiện tại, xem như hắn hiểu được, tuyệt đối không thể nhắc tới tên bất nam bất nữ kia trước mặt tướng gia, nếu không, hắn sẽ không có trái cây ngon để ăn. Tướng gia đã bị cái tên bất nam bất nữ cho nên không ít mùi đau khổ rồi.

“Bẩm tướng gia. Cơ Phong và Cơ Nguyệt đã về.” Ngoài cửa có thị nữ bẩm báo.

Trong mắt Cơ Phượng Ly xẹt qua một tia lãnh ý, nói: “Truyền ý của ta, bảo hai người họ, đến ngày mai phải tinh thông đủ mười loại trận pháp, nếu không làm được, tự đi lĩnh hai mươi đại bản!”

“Vâng!” Thị nữ đáp lời.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt Cơ Phượng Ly hơi nheo lại, bóp nhẹ quân cờ trong tay,

Vậy mà trong nháy mắt, quân cờ kia đã hóa thành bột mịn, tan vào làn gió đêm.

Lam Băng cũng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ nghe thấy Cơ Phượng Ly bảo Cơ Phong, Cơ Nguyệt đi nghiên cứu trận pháp, có thể khẳng định hai người này đã bị trận pháp vây khốn, nên mới không tìm được tướng gia, mà tướng gia cũng không thể khỏa thân chạy đi tìm thuộc hạ của mình. Hắn ta sẽ không bao giờ để mình mất thể diện trước mặt thuộc hạ. Cho nên, hắn ta tìm cách lặng lẽ trở về. Chỉ có hắn là xui xẻo, tự nhiên nhiệt huyết dâng trào, đi đến khu rừng trúc luyện công. Ai mà biết được, nhiều khi chỉ vì cảnh giác mà hại chết mình, vốn hắn nghĩ có thích khách lẻn vào trong rừng trúc, liền chạy tới nhìn xem, ai biết...... Lại bị sấm sét đánh chết.

“Thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo tuyệt sắc, tuy võ công không cao, nhưng vẫn có thể giữ lại. Biết bày trận, còn nhìn bản tương gia không hợp mắt......Người này, liệu có thể là ai?” Cơ Phượng Ly lại cầm lấy một quân cờ, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, trong mắt ẩn hiện lên sự sắc bén, toàn thân lại lạnh lẽo thấu xương.

Lam Băng biết hắn đang nói ai, chỉ biết ngậm miệng lại, người này, tướng gia có thể nói, nhưng hắn thì không thể tùy tiện đề cập tới. Mãi sau mới khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ là một tên đoạn tụ tự cho mình là đúng, nhân tài như vậy, trên đời cũng có không ít!¨

Cơ Phượng Ly gật đầu, nhíu mày nói: “Có lẽ là vậy!” Nhưng vì sao, hắn luôn cảm thấy Nguyên Bảo này, hoàn toàn không hề đơn giản như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play