Hoa Trứ Vũ đứng ở phía đầu thuyền, để gió tùy ý thổi qua hai má, trong mũi
tràn ngập hơi thở trong mát. Nàng thích cảm giác gió vờn tay áo như thế
này, chính là cảm giác tự do, làm lắng lại những hỗn loạn trong lòng
nàng. Dõi mắt nhìn về phía xa, ngoại trừ non xanh nước biếc còn có những áng mây phiêu đãng, giống như câu nói “Thuyền hành bích ba thượng, nhân tại họa trung du” miêu tả khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Thỉnh thoảng đi tới chỗ nước sông chảy xiết, sủi lên những bọt nước trắng xóa, khiến người ta nhớ tới câu: Kinh đào phách ngạn, quyển khởi thiên đôi tuyết
(sóng lớn vỗ vào bờ, cuồn cuộn như tuyết nghìn năm).
Ngoài việc ngắm nhìn phong cảnh, thì quả thật trên thuyền rất nhàm chán, ngày thứ nhất, Hoàng Phủ Vô Song còn cảm thấy thú vị, sang đến ngày thứ hai
cảm thấy có phần mệt mỏi, ở đây ngoài nước ra chẳng có thứ gì khác, cũng chẳng có gì đáng xem, liền gọi mấy tên thái giám tới đánh mạt chược
tiêu khiển.
Hoa Trứ Vũ không am hiểu mấy thú tiêu khiển trong cung, bị hắn kéo đi đánh
mấy ván, thua rối tinh rối mù. Cũng may hành cung nghỉ mát cũng không
quá xa, đến giữa trưa ngày thứ ba, đã đi tới địa giới hành cung.
Hành cung Thanh Giang nằm ở lưng một ngọn núi cao, thế dựa vào sông. Kiến
trúc bên trong hành cung không hề tráng lệ huy hoàng như hoàng cung, mà
hòa với thiên nhiên tươi đẹp, những biệt viện thấp thoáng sau tán cây
xanh ngắt, lúc ẩn lúc hiện. Cây trong hành cung đều là loại cổ thụ trăm
năm, tán cây rất lớn, hoàn toàn che khuất mặt trời, vừa mới đi vào
trong, đã cảm nhận được làn gió lạnh hiu hiu, râm mát thoải mái, không
hổ là danh lam thắng cảnh.
Làm hoàng thân quốc thích của Hoàng thất cũng thật có phúc, mùa hè có thể
thể đến hành cung nghỉ ngơi, mùa đông lạnh thì có Noãn các (phòng có lò
sưởi), còn những người ở biên quan đánh giặc, lại không được hưởng phúc
như vậy, không chỉ chảy mồ hôi mà còn chảy cả máu, cả nước mắt. Lúc nào
quân địch cũng có thể tập kích bất ngờ, nên dù cho mặt trời chói chang,
tuyết rơi dày cả tảng vẫn phải khoác chiến bào ra ngoài nghênh địch.
Cũng do nàng quanh năm suốt tháng đeo mặt nạ, nếu không, chỉ e khuôn mặt này đã bị phơi nắng thành màu đen sạm.
Oan nhất là, chỉ cần một người cảm thấy mất hứng, toàn bộ đầu bọn họ đều rơi xuống đất, bảo sao người khác cảm thấy thống hận!
Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song vòng qua một đoạn đường ngoằn nghèo,
mới đi tới “Thanh Uyển” phía Tây, đây là chỗ ở của Hoàng Phủ Vô Song
hàng năm, kiến trúc bên trong cũng rất khác biệt, hàng mái cong nhếch
lên, giống như cánh chim tung bay. Trong viện còn có các loại hoa cỏ quý báu, hương thơm thấm vào lòng người.
Ngồi hai ngày trên thuyền, không tránh được mệt mỏi, tất cả mọi người đều đi ngủ, trong hành cung im ắng vô cùng, đến cả tiếng chim hót cũng trở nên chói tai. Đợi qua hai canh giờ sau, hành cung mới bắt đầu trở nên nhộn
nhịp.
Nghe nói hoàng đế rất hào hứng, truyền lệnh cho các đại thần chơi “xúc cúc” tiêu khiển.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy, hai mắt lập tức tỏa sáng, sở thích của hắn chính là mấy trò này, gần đây phải tu chỉnh bản thân, khiến hắn phải đè nén
thú vui này, bây giờ nghe nói hoàng đế cho bọn hắn xúc cúc, sao hắn chờ
nổi nữa? Hắn lập tức dẫn theo Hoa Trứ Vũ, Cát Tường và ba tên tiểu thái
giám chạy tới tràng đấu.
Chỉ thấy mấy lá cờ vàng cắm quanh khu vực thi đấu, có hơn mười người đang
đứng xếp hàng, phần lớn là thị vệ và thái giám của hoàng thượng, những
cận thần đi theo hoàng thượng đến hành cung đều là những người có tuổi,
cho nên, cũng không có nhiều đại thần tham gia.
Dưới gốc đại thụ, là chiếc lọng che màu vàng, Viêm Đế dựa người ngồi trên
ghế, quan sát tràng đấu với tâm trạng vui vẻ. Có một người đứng bên cạnh ông ta, chính là Tả tướng Cơ Phượng Ly.
Hoàng Phủ Vô Song đi tới chỗ Viêm Đế thỉnh an, nhìn Cơ Phượng Ly đầy khiêu
khích: “Tả tướng đại nhân, sao ngài không xuống dưới kia? Ngày thường
cũng đã ra sức cho quốc gia, giờ cũng nên thư giãn một chút, hơn nữa, tả tướng đại nhân là một trong những đại thần trẻ tuổi nhất Nam Triều ta,
lại chỉ bàng quan đứng ngoài quan sát hay sao?
Cơ Phượng Ly phe phẩy chiết phiến trong tay, bị Hoàng Phủ Vô Song mỉa mai
như vậy, nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại, nụ cười trên môi càng
thêm phần ôn hòa.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nheo mắt, nhiều lúc, nàng rất muốn đập vỡ cái mặt nạ
ôn hòa, tao nhã kia, xem bản chất bên trong là một người như thế nào.
Viêm Đế ngồi thẳng người dậy, nhìn Cơ Phượng Ly, cười nói: “Cơ ái khanh,
Thái Tử nói rất đúng, ngươi cũng nên thư giãn đi. Xuống dưới kia chơi
với bọn họ một chút!”
Cơ Phượng Ly nghe vậy, thu hồi chiết phiến trong tay, dù trên mặt có nét
khó xử, nhưng vẫn thi lễ với Viêm Đế, nói: “Phượng Ly tuân mệnh.”
Hắn đứng dậy cùng đi theo Hoàng Phủ Vô Song tới chỗ thay quần áo, rồi bước ra ngoài.
Trang phục trên người bọn họ không cùng một đội, trang phục của Hoàng Phủ Vô
Song là một bộ quần áo bó sát màu đỏ thẫm, trên trán đeo một tấm băng
cùng màu, trông rất hăng hái, hai màu trắng đen rõ ràng trong mắt, tỏa
ra ánh sáng chấn động lòng người, hắn nheo mắt nhìn Cơ Phượng Ly, nói:
“Tả tướng đại nhân, lát nữa lên đài nhớ phải cẩn thận nhé!”
Hoa Trứ Vũ vừa nghe đã biết Hoàng Phủ Vô Song có ý đồ – xem ra hắn nhất định phải phân thắng bại với Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly mặc một bộ trang phục bó sát màu lam, giống kiểu trang phục
của Hoàng Phủ Vô Song, cũng mang một chiếc băng màu lam trên trán, mũ
quan trên đầu tháo xuống, mái tóc đen dài được búi cao lên, có vài sợi
tóc phiêu đãng trong gió. Trang phục tôn lên dáng người hắn, thiếu đi
vài phần tôn quý, tăng vẻ linh hoạt.
Hắn không để tâm tới lời của Hoàng Phủ Vô Song, chỉ nhíu mày cười, nói: “Phượng Ly sẽ cẩn thận, tạ điện hạ quan tâm!”
Hai người bước nhanh tới tràng đấu, trước khi đi, Cơ Phượng Ly còn đưa mắt
nhìn Hoa Trứ Vũ một cái, trong đôi mắt đen có một tia nghiền ngẫm.
Trong đội của Hoàng Phủ Vô Song còn thiếu một người, Hoàng Phủ Vô Song liền chỉ Hoa Trứ Vũ nói: “Nguyên Bảo, ngươi lên đây đi.”
Lại nói, trò xúc cúc này Hoa Trứ Vũ cũng biết. Khi ở biên quan, những lúc
không có chiến sự, ngoài việc huấn luyện, có rất nhiều người tự đi tìm
thú vui, xúc cúc cũng không ngoại lệ. Mà nàng lại muốn hòa đồng với các
tướng sĩ, nên mỗi dịp như vậy không thể thiếu mặt nàng. Kết hợp với bốn
thân vệ Bình, An, Khang, Thái vô cùng ăn ý, đánh đối phương tới hoa rơi
nước chảy.
Ban đầu, nàng không định lên đó thi đấu, mua vui cho lão hoàng đế có gì thú vị? nhưng khi nhìn thấy Cơ Phượng Ly lên đài, lửa nóng trong người dâng lên. Đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, khẽ xẹt qua một tia sắc lạnh.
Nàng chạy ra trại phía sau, nhanh chóng đổi một bộ quần áo khác, rồi mới ra ngoài tập trung.
Hai bên xếp thành hàng, đội của Hoàng Phủ Vô Song, phần lớn là thái giám,
thị vệ, thống lĩnh thị vệ, còn đội của Cơ Phượng Ly, có đại thần trong
triều, con cháu thế gia danh môn, đều là những thiếu niên lông bông, rất có khí thế.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Thường công công thay mặt Viêm Đế giương cao phất trần nói: “Thánh Thượng có chỉ, tất cả mọi người muốn phải dốc hết toàn lực, trên tràng đấu không phân biệt quân thần! Đặc biệt, không được
dùng nội lực.”
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Cúc cầu được đưa tới, tiếng chiêng trống bốn phía vang lên, thanh thế rung trời.
Trận đấu bắt đầu.
Hoàng Phủ Vô Song xông về phía trước, động tác nhanh nhẹn, một cước đá cúc
cầu đi, tư thế tiêu sái, động tác lưu loát. Tiểu tử này, trên tràng xúc
cúc, vô cùng dũng mãnh. Mà phía đối phương cũng không hề yếu thế, đồng
loạt xông tới ngăn cản.
Nhất thời, thanh thế trận đấu vang trời, vô cùng sôi nổi, quyết liệt.
Hoa Trứ Vũ không ngờ mình và Hoàng Phủ Vô Song có thể kết hợp ăn ý như vậy, chỉ một lát sau, đã thắng được hai quả. Trận đấu càng lúc càng kịch
liệt, đối phương nóng vội tới đỏ mắt, ngay khi Hoàng Phủ Vô Song nhận
được cúc cầu, có mười võ tướng bên phe đối phương, đồng loạt xông tới
cướp cúc cầu dưới chân Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song là Thái Tử, vậy mà những võ tướng này cũng dám xông lên
đoạt cúc cầu trong chân hắn, đúng là không nể đạo quân thần. Còn những
thị vệ nhìn thấy đại thần, cũng không hề sợ hãi, dốc toàn lực chiến đấu.
Xem ra, trận đấu này cũng thật thú vị.
Hoa Trứ Vũ vừa nghĩ, có một võ tướng đá cúc cầu về phía nàng, thế nhanh như chớp, người thường nhìn thấy khó mà né tránh. Hoa Trứ Vũ đang do dự có
nên phát nội lực ra không, liền cảm thấy vùng bụng trĩu nặng, cúc cầu
kia đã đập trúng bụng nàng.
Cúc cầu làm từ da động vật, bên trong nhồi lông, cũng không quá nặng, nhưng cũng không thể coi là nhẹ, lúc nện vào người vẫn cảm thấy rất đau. Mà,
võ tướng kia còn dùng nội lực. Bụng nàng giống như bị người đấm một
quyền, đau âm ỷ.
Hoa Trứ Vũ ôm bụng, nheo mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy người kia làm động tác ngoắc tay với Cơ Phượng Ly.
Hoa Trứ Vũ giận dữ, thì ra là do Cơ Phượng Ly giật dây, đúng là loại tiểu
nhân vô liêm sỉ, dùng lời đồn yêu nghiệt mê hoặc chủ không giết được
nàng, nên tranh thủ trút giận sao?
Hoàng Phủ Vô Song cuống quít chạy tới, đỡ Hoa Trứ Vũ đứng dậy, khẽ hỏi:
“Nguyên Bảo, ngươi không sao chứ?! Hay ngươi đi nghỉ đi, ta bảo Cát
Tường thay ngươi.
“Không cần, nô tài vẫn chịu được!” Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói, đứng thẳng lưng lên.
Mắt phượng nheo lại, hơi lạnh từ từ tràn ra.
Mới đứng lên, nàng đã cảm giác được không khí xung quanh có điểm khác
thường, mấy tên đối thủ, thậm chí cả mấy người bên ta, trên mặt họ lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt, nàng biết bọn họ đang nghĩ cái gì. Lại cho rằng nàng là nam sủng của Hoàng Phủ Vô Song sao, tuy sự việc lần trước đã được
Viêm Đế áp chế, nhưng tin đồn vẫn lọt được vào tai mọi người.
Tất cả những thứ này, đều là do Cơ Phượng Ly ban tặng!
Trận đấu tiếp tục tiến hành, vẫn kịch liệt như cũ.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy chỗ sơ hở, liền xông tới cướp cúc cầu dưới chân đối
phương, sau đó lại nhìn thấy có một người ở đội mình đứng cạnh Cơ Phượng Ly, khéo léo truyền cúc cầu qua đó, nhưng, người kia không đón được cúc cầu, chỉ thấy cúc cầu lướt qua vai hắn, trùng hợp đập thẳng vào mặt Cơ
Phượng Ly.
Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười, nàng biết Cơ Phượng Ly không dám dùng nội lực né tránh, chuyện hắn có võ công, ngoại trừ tình huống nguy cấp như đêm
nàng lao từ trên cây xuống tập kích hắn, mới có thể bức hắn rút quạt ra
nghênh chiến. Còn trong một trận đấu với hàng ngàn cặp mắt theo dõi như
thế này, một Tả tướng trói gà không chặt như hắn lại càng không thể bộc
lộ mình biết võ công.
Quả cầu này, Hoa Trứ Vũ đã dồn vào trong một chút nội lực, khiến gương mặt tuyệt mỹ của đệ nhất công tử xuất hiện màu xanh tím.
Hoa Trứ Vũ tiếc nuối nhìn lại, nếu không phải Viêm Đế hạ chỉ không được
dùng nội lực, Cơ Phượng Ly không chỉ bị bầm mặt đơn giản như thế này.
Hoàng Phủ Vô Song cười vô cùng sảng khoái. Khiến những người ở đội bên kia rất tức giận.
Có một tên công tử thế gia lao vào quần chiến với một tên thị vệ. Một trận xúc cúc, trong nháy mắt đã biến thành loạn chiến.
Viêm Đế ngồi dựa vào long ỷ, vẻ mặt uể oải, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt dài nheo lại, cảm thấy hứng thú vô cùng.
“Bệ hạ, có cần cản bọn họ lại không?” Thường công công cúi người hỏi.
Viêm Đế mỉm cười, phất tay nói: “Không cần, cứ để bọn họ đánh đi.” Viêm Đế
trầm ngâm một chút, lại nói: “Ngươi đi truyền chỉ, nói đổi xúc cúc thành đấu vật.
Thường công công lĩnh mệnh đi truyền chỉ, có cơ hội xả giận tuyệt vời như vậy, ai có thể đành lòng bỏ qua. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều
xông lên, lao vào vật lộn lẫn nhau.
Có hai người xông về phía Hoa Trứ Vũ, còn định dùng chiêu lấy thịt đè
người, muốn áp đảo Hoa Trứ Vũ dưới thân. Hoa Trứ Vũ tức giận vô cùng,
nói thế nào, nàng vẫn là nữ nhi.
Chỉ thấy nàng lắc mình lùi về phía sau, rồi nhanh như cắt nhảy tới trước mặt Cơ Phượng Ly.
Đám hỗn loạn trên đài, đa số là những công tử thế gia danh môn và những thị vệ dưới trướng Hoàng Phủ Vô Song.
Cơ Phượng Ly và những đại thần khác không hề tham dự, Hoàng Phủ Vô Song
cũng rảnh rỗi đứng một bên, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ chạy tới đây, Hoàng Phủ Vô Song cười nói: “Nguyên Bảo, hay là ngươi tới khiêu chiến tướng
gia đi!”
Hoa Trứ Vũ vội vàng đáp: “Nô tài tuân mệnh!” Điều này, nàng cầu còn không được.
Thân ảnh lóe lên, xông tới nhanh như chớp. Một tay bám vào bả vai Cơ Phượng
Ly, Cơ Phượng Ly cũng không hề trốn tránh, rất nhanh đã bị Hoa Trứ Vũ
chế trụ.
Hoa Trứ Vũ nhìn Viêm Đế đang ngồi trên long ỷ phía xa, thấy ông ta vô cùng
hào hứng theo dõi diễn biến trận đấu, trong lòng rung động, chỉ sợ, Viêm Đế đã có lòng đề phòng Cơ Phượng Ly. Có lẽ, ông ta cũng muốn biết, liệu Cơ Phượng Ly có võ công hay không.
Nghĩ tới đây, nàng ra tay không chút lưu tình. Nhưng nàng cũng không dám bộc lộ toàn bộ võ công thật sự của mình, tránh việc người khác nghi ngờ.
Cho nên, chỉ dám dùng một chút công phu mèo quào.
Hoa Trứ Vũ nhìn vào khóe môi đang nở nụ cười của Cơ Phượng Ly, đôi mắt đẹp
nhíu lại, một quyền đấm xuống, khóe môi hắn liền rỉ máu. Nàng nhìn thấy
búi tóc đen nhánh kia của hắn cũng cảm thấy ngứa mặt, lại đấm một quyền
xuống, tóc tai Cơ Phượng Ly rối tung lên, có vài sợi rơi xuống bám vào
gương mặt đầy vết thương, giống hệt như quỷ.
Cơ Phượng Ly bắt đầu trốn tránh nàng, nhưng cứ bị đánh liên tục như vậy,
lửa giận trong lòng cũng dâng lên, hắn liền ra tay đánh trả, đương nhiên hắn không dám dùng nội lực, chiêu thức nhìn qua còn rất vụng về.
Cả hai đều không dám dùng võ công thật sự của mình, ngươi một quyền ta một cước, lao vào đánh đấm lẫn nhau. Hoa Trứ Vũ thật vất vả mới có cơ hội
này sao có thể bỏ qua, nàng đấm từng quyền không chút lưu tình, đấm vào
từng mảng thịt kêu thùm thụp, đấm tới đai ngọc đeo trên hông nứt thành
một mảng.
Có thể hình dung trận đấu này thê thảm tới mức nào.
Đánh thêm một lúc nữa, Cơ Phượng Ly vẫn biểu hiện hệt như một người không có võ công, nàng biết, cho dù có bị nàng đánh chết, hắn cũng không dám để
lộ võ công của mình ra lúc này. Nhưng nàng cũng không thể giết chết hắn
trước mặt Viêm Đế. Cơn tức bùng lên, nàng đột ngột túm lấy tóc Cơ Phượng Ly. Không ngờ lại giật đứt một mảng tóc của hắn.
Hoa Trứ Vũ sửng sốt, nắm đoạn tóc kia trong tay, rồi lại nhìn vào đôi mắt
thâm sâu của hắn, trong mắt hắn, chỉ tràn đầy một vẻ kinh ngạc. Sau đó,
khóe môi hắn giật giật, giống như muốn cười, nhưng không cười nổi, tạo
thành vẻ mặt dở khóc dở cười. Bộ trang phục màu lam đã bị xé rách nhiều
chỗ, trông vô cùng nhếch nhác, hơn nữa, trên mặt còn có mấy vết thâm tím sưng vù, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu.
“Ha ha ha……” Tiếng cười của Viêm Đế truyền tới, cười vô cùng thoải mái, chỉ vào mấy tên thị vệ đứng ngoài quan sát trấn đấu, “Mau, kéo bọn họ ra,
đừng để bọn họ đánh nhau nữa!”
Mấy tên thị vệ cuống quít chạy qua đó, kéo hai người cách xa nhau cả trượng.
Cơ Phượng Ly ôm đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Viêm Đế, hành lễ nói: “Bệ
hạ, Phượng Ly thật không phải là đối thủ của Bảo công công.”
“Thường công công, mau đem thuốc trị thương của ta ban cho Cơ ái khanh lấy, Cơ
ái khanh, ngươi mau đi thay quần áo, rồi đi nghỉ sớm đi!” Viêm Đế cố nén cười nói.
Hoa Trứ Vũ cũng quỳ xuống trước mặt Viêm Đế, nói: “Mong bệ hạ thứ tội!”
Viêm Đế nhếch môi cười: “Nguyên Bảo, ngươi thật dũng mãnh, trẫm rất thích, mau lui xuống đi!”
“Vâng!¨ Hoa Trứ Vũ dập đầu ba cái lạy tạ, rồi mới đứng lên. Đi theo Hoàng Phủ Vô Song trở về “Tây Uyển”.
Trải qua một trận xúc cúc, mặt trời đã ngả về tây.
Các đại thần đều ở phía Đông hành cung, phía đó có một đại viện, bên trong
có mấy căn phòng, kiến trúc vô cùng giản dị. Bởi vì trong viện này có
rất nhiều trúc, nên đặt tên là “Trúc Uyển”.
Sau khi Cơ Phượng Ly quay trở lại Trúc Uyển. Mấy vị đại nhân khác vẫn chưa về. Họ phải ở lại dùng bữa với Hoàng thượng.
Mấy thị nữ theo hầu trong Trúc Uyển nhìn thấy hắn trở về, vội vàng chuẩn bị trà nước, đặt lên bàn đá trong rừng trúc.
“Gia, ngài bị sao vậy? Có cần nô tỳ tới chỗ đại phu lấy thuốc không?” Hai thị nữ hoảng sợ nhìn vào bên má phải đã bầm tím của Cơ Phượng Ly, hoảng hốt hỏi.
Cơ Phượng Ly lãnh đạm phất tay, hai thị nữ kia yên lặng lui xuống.
Đợi đến khi bọn họ đã lui xuống, Cơ Phượng Ly mới tháo mũ quan xuống, lấy
tay chạm vào chỗ bị thương, đau tới nhăn mặt lại, nhìn xuống tay, còn có vết máu nhàn nhạt.
Cả đời này, hắn chưa từng trải qua trận hỗn chiến nào như thế này, chỉ cảm thấy việc đánh đấm này cũng rất đã nghiền. Hắn nhìn vào bàn tay mình,
lúc thì nhếch môi lên, khi thì cau mày lại, dở khóc dở cười.
Tuy hắn cười không nổi, nhưng người khác lại cười vô cùng thoải mái.
Một nho sinh áo lam xuất hiện phía sau hắn, đôi mắt cong híp chặt lại, cười đến trời đất nghiêng ngả.
“Đường đường là một tả tướng, lại đi đánh nhau với một tên thái giám, thật……
Thật là…… quá mất mặt.” Hắn vừa cười, vừa chỉ vào mặt Cơ Phượng Ly nói
“Tiểu thái giám kia đã đánh đệ nhất công tử dung mạo tuyệt sắc thành một cái đầu heo, đánh cho đệ nhất công tử tới choáng váng, sau đó đệ nhất
công tử liền biến thành……”
Một câu nói chưa xong, nho sĩ áo lam đã cười tới gập bụng lại.
“Không được phép cười!” Cơ Phượng Ly lạnh lùng trừng mắt với hắn, khiến thư
sinh áo lam ngậm chặt miệng lại. Nhưng cảm giác nén cười cũng thật khó
chịu, mặt hắn càng lúc càng đỏ, hai vai không ngừng run rẩy.
Thật ra, không chỉ có mặt với đầu cảm thấy đau, mà chỗ nào trên người cũng
rất đau. Mới vừa rồi, hắn không dám dùng nội lực, sợ có người phát hiện, chỉ là, tiểu thái giám kia cũng thật độc ác, mỗi một quyền, mỗi một
cước, đánh hắn xanh tím cả người.
Tiểu thái giám kia rất thông minh, chắc tên đó đã biết sự kiện yêu nghiệt mê hoặc chủ là do hắn đứng phía sau giật dây, nên mới đối xử với hắn như
thế này.
“Tướng gia, sao ta cảm thấy, tiểu thái giám kia càng lúc càng thú vị, bảo sao
Thái Tử lại thích hắn như vậy. Nếu ta là một tên long dương chi hảo, chỉ sợ cũng sẽ thích hắn! Thiếu niên như vậy cũng rất hiếm có, nhưng bị
đoạn tụ như vậy thật đáng tiếc. Ai mà ngờ được, hắn lại độc ác như vậy,
còn không khác gì những mụ đàn bà chua ngoa đánh đá ngoài chợ, may là
còn chưa dùng miệng cắn.” Nho sinh áo lam vừa nén cười, vừa nhìn Cơ
Phượng Ly nói.
Cơ Phượng Ly nghe vậy, khóe môi giật giật, khẽ thở dài một hơi, bưng ly rượu trên bàn lên, đổ thẳng vào cổ họng.
“Trương Nguyên càng lúc càng lỗ mãng!” Cơ Phượng Ly buông ly rượu xuống, sắc
mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói. Trên người Cơ Phượng Ly lúc này, tỏa ra
khí thế khiến người ta nơm nớp lo sợ, không dám làm càn.
Nho sinh áo lam thôi cười, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Thuộc hạ sẽ bảo hắn
an phận một chút! Nếu không có hắn, trận xúc cúc hôm nay cũng không bị
chuyển thành trận đấu vật, tướng gia cũng sẽ không bị một tên thái giám
đánh ra nông nỗi này.”
Cơ Phượng Ly cúi đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ phức tạp. Khóe môi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười lãnh khốc.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song đến “Phiên Uyển” Mặt trời đã khuất sau núi, Cát Tường đi hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song tắm rửa, còn Hoa Trứ Vũ,
nhìn thấy toàn thân mình là mồ hôi và bụi đất, cũng thấy khó chịu nhăn
mày lại.
Khi còn ở trong cung, nàng không đi tắm rửa chung với những thái giám khác, mà luôn đợi tới đêm khuya, lén lút chạy tới nhà tắm chuyên dụng, tắm
rửa một phen.
Nhưng lần này ra khỏi cung, số lượng thái giám giảm đi, nên cũng không có khu vực tắm riêng cho các thái giám. Cả hành cung chỉ có một chỗ tắm duy
nhất, Hoa Trứ Vũ không thể đi tới nơi đó. Nên sau khi hầu hạ Hoàng Phủ
Vô Song nghỉ ngơi, Hoa Trứ Vũ liền nói với Cát Tường một tiếng, còn mình lén lút chạy ra ngoài hành cung, tìm tạm con suối nhỏ tắm qua.
Trong hành cung cũng có không ít ao, hồ. Nhưng sao nàng dám tới đó, chỉ có
thể lén lút ra khỏi hành cung, chạy dọc theo con đường núi phía sau.
Dưới ánh trăng, cả khu rừng vắng vẻ không tiếng động, Có cơn gió nhẹ nhàng
thổi qua, đưa tới mùi hương cỏ cây thơm ngát. Chạy qua một con đường
núi, trước mắt liền xuất hiện một khu rừng hoa, các loại hoa thi nhau nở rộ dưới ánh trăng, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta có cảm giác
đang lạc vào cõi mơ.
Sâu trong rừng hoa có một hồ nước, dưới ánh trăng lấp lánh như gương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT