Hai người cơ thiếp vốn không hề chú ý tới Hoa Trứ Vũ, giờ nghe thấy Bạch Mã phu nhân hỏi như vậy, mới dời tầm mắt khỏi người Tiêu Dận nhìn về phía
nàng.
Hoa Trứ Vũ đứng dưới ánh trăng mông lung, bị vài ánh mắt phức tạp soi mói
mà trên mặt vẫn thản nhiên như cũ. Trong lòng nàng chợt nhớ tới ngày hôm đó, nàng bước trên tấm thảm đỏ gả ra ngoài, cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như vậy. Trong lòng nàng nhất thời cảm thấy phiền muộn.
Tiêu Dận quay đầu, vân đạm phong khinh nhìn Hoa Trứ Vũ, thản nhiên nói: “Nhũ mẫu, đây chỉ là một nô tỳ.”
Trong mắt Bạch Mã hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ
khẽ gật đầu rồi lãnh đạm xoay người đi vào bên trong phủ.
Cơ thiếp Tiêu Dận nghe thấy Hoa Trứ Vũ chỉ là một ả nô tỳ, lại nhìn thấy
trang phục thị nữ trên người Hoa Trứ Vũ, cảm giác như trút được gánh
nặng cười cười, quay người đi theo Tiêu Dận và lão phu nhân.
Hoa Trứ Vũ theo sau bọn họ, bước vào phủ thái tử của Tiêu Dận.
Tuy cũng không còn sớm nhưng khắp phủ Thái Tử đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng, Bạch Mã phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi tiệc tẩy trần cho Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết, qua một hành lang thẳng dài và một sân viện
mới tới được đại điện, trên cánh cửa đại điện ghi rõ ba chữ: Khánh An
Cung.
Toàn bộ chỗ này đều được xây bằng đá cẩm thạch, dù không được tinh xảo quý
giá như Nam Triều, nhưng vẫn có nét độc đáo riêng. Sàn điện làm từ những khối đá xanh mài vuông vức, cỡ ba thước một khối, bóng loáng soi được
cả người. Nóc nhà rất cao, những cây trụ gỗ thô chạm khắc hình phi long. Đứng trong điện rộng lớn như vậy, có thể vọng lại tiếng người nói
chuyện.
Trong điện trang hoàng lộng lấy, chính giữa đại điện là một chiếc ghế dựa dát vàng ngọc, nên Hoa Trứ Vũ đoán nơi này chính là tẩm cung của Tiêu Dận.
Tiêu Dận vừa mới nói nàng là nô tỳ của hắn, không biết Hồi Tuyết đưa
nàng tới nơi này làm gì.
“Hồi Tuyết, không biết điện hạ muốn xếp ta ở đâu?” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Hồi Tuyết đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Đan Hoằng, hiện giờ cô là nô
tỳ phủ Thái Tử, sau này khi nói chuyện trước mặt chủ nhân nhất định phải tự xưng nô tỳ. Phủ Thái Tử không thể so sánh với bên ngoài, cô phải làm cho tốt bổn phận của mình, nếu chọc giận điện hạ hoặc những chủ nhân
khác, thì chỉ có cô phải chịu thiệt thôi.”
Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, lập tức cong miệng cười nói: “Đan Hoằng nhớ rồi.”
Nàng đã từng chết một lần, quân kĩ cũng từng làm qua, chẳng lẽ không làm nổi một nô tỳ hay sao?
Vẻ mặt Hồi Tuyết hòa hoãn lại, tiếp tục nói: “Nơi này là tẩm cung cua điện hạ, sau này cô sẽ ở thiên điện, làm tư tẩm của điện hạ.”
“Tư tẩm là chức gì? Làm những việc gì?” Hoa Trứ Vũ vừa nghe thấy “Tư tẩm”, trong lòng lại sững sờ thêm lần nữa.
“Nói trắng ra, là người chuyên trải giường xếp chăn cho điện hạ.” Hồi Tuyết thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, còn có loại công việc như thế này. Chuyên trải giường xếp chăn cho Tiêu Dận?
“Này, thế không có việc gì khác, giống như nấu nước, giặt giũ, hay quét dọn sao?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
“Đó đều là những việc nặng nhọc, việc tư tẩm chính là công việc nhàn hạ
nhất, bọn thị nữ ai cũng tranh nhau làm.” Hồi Tuyết thản nhiên nhìn Hoa
Trứ Vũ nói.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cũng hiểu, bọn họ tranh giành công việc này, tuyệt đối
không phải vì nó nhẹ nhàng, mà là có thể nhìn thấy Tiêu Dận mỗi ngày.
“Nếu mọi người đều muốn tranh giành, vậy để bọn họ làm sẽ tốt hơn. Hay cô
cho ta đi quét dọn đi.” Có thể cách ly Tiêu Dận càng xa càng tốt, tốt
nhất là để hắn quên mất nàng, như vậy đợi vết thương bình phục, nàng có
thể tìm cách chạy trốn.
“Đây là mệnh lệnh của điện hạ, Hồi Tuyết không có quyền thay đổi, nếu cô
không muốn làm, có thể đi cầu xin điện hạ.” Hồi Tuyết vừa nói vừa đi đến thiên điện, mở cửa một căn phòng nói “Sau này cô sẽ ở đây, mỗi ngày cô
chỉ cần thay ga giường, trải chăn màn trước khi điện hạ đi ngủ, nếu trời lạnh, cô chỉ cần ủ ấm chăn cho điện hạ là được. Cô nhớ rõ chưa?”
Hoa Trứ Vũ nhăn mày nhăn mặt, không biết mình có nghe lầm hay không.
Mặc dù nàng xuất thân phú quý, tỳ nữ trong phủ cũng xếp thành đàn, nhưng
tối nay là lần đầu tiên nghe thấy có chức “Tư tẩm”, lần đầu tiên nghe
thấy việc ủ chăn. Có lẽ nàng ở bên ngoài chịu khổ quá lâu, chưa được
trải qua cảm giác hưởng thụ này, không biết có phải nhà quyền quý nào
cũng bày ra nhiều trò như thế không.
Ủ chăn, không lẽ giống như làm ấm giường trong lời Bình Lão Đại nói
chuyện phiếm với Khang Lão Tam? Chẳng lẽ nàng phải vào đó ủ cho ấm, rồi
Tiêu Dận mới vào ngủ? Đừng nói tới làm, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy
thật xấu hổ.
Nàng không muốn làm việc này.
Bây giờ đã là tháng ba, vùng Tây Bắc cũng dần dần ấm lên. Chắc chưa phải đi làm ấm giường, nhưng đợi đến mùa đông giá rét, ai biết được nàng phải
làm thế nào?
“Nhớ hết rồi, còn gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ cười nói.
“Hết rồi, ta đi trước đây. Lát nữa, cô nhớ trải giường chiếu cho điện hạ.” Hồi Tuyết nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Hoa Trứ Vũ dựa vào giường nhìn qua chỗ ở của mình, đây là một gian phòng
nhỏ sạch sẽ, tuy bày biện khá đơn giản, nhưng vật dụng đều là những đồ
quý giá, không hổ danh là cung điện của Thái Tử.
Mấy ngày bôn ba trên xe ngựa khiến nàng cảm thấy rất buồn ngủ, vừa đặt lưng lên giường, Hoa Trứ Vũ đã cuộn tròn người trên chiếc giường êm ái.
Trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người truyền tới, Hoa Trứ
Vũ ngẩng đầu tỉnh dậy, thì thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã lên rất
cao, trời đã rất khuya.
Hoa Trứ Vũ xoay người rời khỏi giường, nghĩ tới những lời Hồi Tuyết dặn dò
nàng, liền mở cửa đi về phía tẩm điện của Tiêu Dận. Bây giờ nàng phải
giấu nghề ở lại phủ Thái Tử, an tâm dưỡng thương, không thể bị trách
phạt.
Nàng bước nhanh vào tẩm điện Tiêu Dận, dẫm lên những tảng đá xanh soi rõ
gương mặt người, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn lụa vàng óng ánh, đi về chiếc giường lớn khảm vàng ngọc. Không thể không nói, Tiêu Dận đúng là
người biết cách hưởng thụ, chiếc giường này cũng thật lớn quá đi.
Nghe tiếng người tới càng lúc càng gần, Hoa Trứ Vũ vội vàng đi tới gần một
chiếc tủ bên cạnh, lấy ra một bộ chăn đệm. Tay nàng vẫn còn mang nẹp gỗ
không được linh hoạt lắm, chỉ có thể dùng một tay trải giường chiếu,
động tác có phần chậm chạp, đến khi làm xong đã nghe thấy tiếng người đi đến cửa đại điện.
Xem ra Tiêu Dận đã trở lại. Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua giường, thấy không còn gì chê trách mới lui ra ngoài. Cửa đại điện vang lên tiếng thị nữ quỳ
lạy, Tiêu Dận đã bước vào trong.
Lúc này đi ra ngoài đại điện sẽ chạm mặt với Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ vội trốn
vào một góc khuất bên ngoài. Lặng yên nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Dận đang
uể oải nhấc từng bước chân đi qua đám thị nữ kia, hắn không chỉ có một
mình, mà còn đang ôm lấy một người phụ nữ trong lòng.
Người này, chính là nữ nhân mặc áo đỏ nàng mới nhìn thấy ngoài cửa phủ Thái Tử.
Lúc này, nàng ta như con chim nhỏ nép vào trong lòng Tiêu Dận, đôi mắt đẹp
nhìn về phía trước, trên mặt thoáng ửng hồng đầy vẻ quyến rũ phong tình, thật là kích thích. Dáng người phiêu dật như một đám mây màu hồng, trên tay áo thêu chỉ sáng màu, lấp lánh dưới ánh đèn. Sợi dây lưng nhiều màu rủ xuống, lộ ra vòng eo thon thả thướt tha.
Xem ra người đàn ông này không thể thiếu phụ nữ, mới từ chiến trường trở về đã vội vàng cho gọi cơ thiếp tới thị tẩm.
Chắc Tiêu Dận đã uống không ít rượu, trong mắt lộ rõ vẻ say mê. Kim quan cột tóc đã rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, toàn thân mang theo sự quyến rũ tà ác, cùng với sức hấp dẫn khó có thể chống cự.
Hai người ôm ấp lướt qua Hoa Trứ Vũ đi vào trong phòng, chỉ một lát sau,
Hoa Trứ Vũ liền nghe thấy tiếng cười từ tình đầy sung mãn của Tiêu Dận
vọng ra.
Nàng xê dịch bước chân, lặng lẽ rời khỏi góc khuất vội vã bước ra cửa đại điện.
Nhưng vào đúng lúc này, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lạnh của Tiêu Dận: “Tư tẩm! Là ai tư tẩm, lăn ra đây cho bản điện hạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT