"Hoàng huynh, dù hôm nay huynh có nhốt Yên Nhi vào Hoàng am, Yên Nhi cũng phải nói cho hết. Cô ta làm hại hoàng huynh chưa đủ sao, nếu cô ta thật lòng với huynh thì sao lại mang thai đứa con của người khác? Vì sao trên
pháp trường lại đâm chết huynh? Cô ta ở lại đây chỉ vì muốn giúp Hoa
Mục! Yên nhi cầu xin hoàng huynh, đừng để bị mê hoặc, đừng bỏ ngoài tai
lời khuyên của mọi người."
Hoàng Phủ Yên biết Cơ Phượng Ly vẫn còn che chở cho Hoa Trứ Vũ, cũng không
biết nàng lấy dũng khí ở đâu mà nói một hơi không nghỉ, nàng chỉ sợ Cơ
Phượng Ly ngắt lời không cho nàng nói tiếp.
Lần này Cơ Phượng Ly không ngắt lời mà để nàng nói hết trọn vẹn. Vẫn là
dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh, chỉ có đôi mắt kia đã trở nên ảm đạm.
Hoàng Phủ Yên thấy Cơ Phượng Ly không ngăn nàng lại, đánh bạo tiếp tục nói: "Vì nữ nhân như vậy, thật không đáng!"
"Đi xuống đi! Đến Hoàng am phụng bồi mẫu hậu!" Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Yên, giọng nói nhàn nhạt như nước.
Hoàng Phủ Yên nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Yên Nhi.....
.cáo lui!" Xem ra, hoàng huynh đã tin lời của nàng, như vậy là tốt rồi!
Đúng là Cơ Phượng Ly tin, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ không tin. Chỉ là, hắn chợt nhớ tới hôm gặp lại nàng ở khu chợ đêm.
Khi đó, hắn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song đã hạ lệnh chém đầu nàng ở khu phố chợ,
cũng đúng hôm đó hắn đã gặp được Nhiếp tiểu thư, khi đó hắn vẫn chưa
biết Nhiếp tiểu thư là nàng, hắn chỉ nhớ, sau khi nàng ngã về phía hắn,
trong lòng bàn tay hắn đầy máu.
Khi đó hắn không quá chú ý tới chuyện này.
Mấy ngày nay, hắn vui vẻ bên nàng mà quên bẵng đi chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, đêm đó, có khi nào nàng bị sảy thai không!
Thế nên, hắn tin lời Hoàng Phủ Yên nói!
Nếu nàng từng mang thai, chắc hẳn người kia là người trong lòng nàng, Hoàng Phủ Vô Song cũng được, Tiêu Dận cũng được, tóm lại, người kia không
phải là hắn!
Hoàng Phủ Yên đã lui ra ngoài, cả cung điện to như vậy đột nhiên trở nên trống trải.
Hắn ngồi sau Long án, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn. Thái giám đứng
hầu bên cạnh vội vã đi tới rót trà, thế nhưng hắn lại lạnh giọng quát:
"Rót rượu!"
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái giám kia đâu có gan cất tiếng hỏi, chỉ đành truyền người mang rượu lên.
Cơ Phượng Ly nâng ly rượu lên, nhìn dung dịch rượu màu hổ phách sóng sánh
trong chén, thầm cười tự giễu. Loại rượu ngon hiếm có trong mắt người
khác, trong mắt hắn cũng chỉ là thứ dùng để giải sầu.
Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, một ly lại một ly, cuối cùng cũng không rõ mình đã uống hết bao nhiêu.
Đến cuối cùng, hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, nhịp tim co đập
dữ dội. Mỗi một lần hô hấp, trong ngực hắn như có một ngọn lửa thiêu
đốt. Đầu căng ra như muốn nổ tung.
Cảm giác này khiến hắn không tự chủ được nhớ lại cảnh trên pháp trường ngày đó, khi bị nàng đâm, cảm giác đầu tiên khi thức dậy của hắn chính là
như thế này.
Hắn như chìm vào không gian u ám, lạnh lẽo.
Hắn không biết mình đang ở đâu, xung quanh là những cơn ác mộng trong quá
khứ. Hắn cứ đi mãi về phía trước, trong lúc mơ hồ, hắn còn nghe thấy âm
thanh truyền từ phía xa tới.
...... Ngươi cho rằng nàng thích ngươi thật sao?...... Ngươi
cho rằng nàng có tình ý với ngươi sao?...... Người trong lòng nàng không phải ngươi, không phải ngươi, không phải ngươi......
Vô số âm thanh vọng lại trong bóng đêm, xa vời mà huyền ảo.
Hắn đứng lặng ở nơi đó, mặc cho tầng tầng lớp lớp âm thanh vây quanh hắn.
Hắn chỉ có thể đứng lặng ở nơi đó, một mình cảm nhận sự đau đớn trong lòng.
...... Đây là số mệnh của ngươi, cũng giống như số mệnh của mẫu hậu
ngươi...... Ngươi chạy không thoát...... Chạy không thoát...... Chạy không thoát......
Những âm thanh vang vọng tiếp tục bao vây hắn!
Nhưng lần này hắn không đứng yên như thằng ngốc nữa, hắn bắt đầu cắm cúi chạy như điên!
Hắn không tin vào số mệnh!
Hắn không muốn bị bất kỳ ai nắm trong lòng bàn tay. Trên đời này, ai muốn
thao túng hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho người đó. Chỉ trừ, có nàng......
Không biết hắn đã chạy bao lâu, màn đêm u ám bắt đầu tan biến, một khu rừng xanh mướt ngập tràn ánh sáng hiện lên trước mắt hắn.
Trong lúc hắn còn đang sững sờ, có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên hồ.
Người đứng trên thuyền có mái tóc dài, còn cả bộ váy màu hồng kia, đúng
là nàng.
Nàng vừa xuất hiện đã xua đi hết những âm thanh vang vọng bên tai hắn, xung quanh hắn lúc này vô cùng yên tĩnh.
"Bảo Nhi......" Hắn cất tiếng gọi tên nàng.
Nàng đứng trên thuyền mỉm cười với hắn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn với vẻ
yêu thương. Nàng lướt sóng bay về phía hắn, bộ váy dài phấp phới trong
gió, mái tóc đen dài đổ xuống như dòng thác.
"Phượng Ly......" Đôi môi anh đào hé mở, nàng dịu dàng gọi tên hắn.
Hắn chấn động đưa tay ra, hắn muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng sau đó, chiếc
váy màu hồng của nàng lại biến thành một bộ trang phục thái giám màu đỏ, trong tay nàng là một con dao sắc bén, mạnh mẽ đâm vào ngực hắn.
Cơ Phượng Ly giật mình tỉnh lại.
Bên trong tối đen như mực, thì ra trời đã tối rồi, ánh trăng mơ hồ chiếu
qua cửa số. Không biết có phải do tâm trạng của hắn lúc này mà ánh trăng cũng có vẻ lạnh lùng mà cô tịch, khắc nghiệt, vô tình!
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã say rượu ngủ thiếp đi, tất cả mọi chuyện
chỉ là một giấc mộng. Nhưng sao ngực hắn vẫn cảm thấy đau nhói, nơi đó
là miệng vết thương đã liền từ lâu! Rốt cuộc hắn cũng không biết, mình
đang đau ngực hay đau lòng nữa.
Hắn khẽ bóp trán nghĩ lại những việc xảy ra trong giấc mộng, trong lúc thất thần làm rơi ly rượu xuống đất.
"Vương Gia! Ngài sao vậy!" Thái giám bị hắn đuổi ra ngoài nghe thấy tiếng động, cẩn thận hỏi.
"Bản vương không sao! Vào thắp đèn đi!" Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói
Ánh đèn sáng lên, trong điện càng thêm yên tĩnh.
"Bây giờ là giờ gì?" Hắn lạnh giọng hỏi, vẻ mặt đã sớm bình tĩnh như thường.
"Bẩm vương gia, đã đến lúc dùng bữa tối!" Thái giám cẩn thận đáp. "Vương Gia có về Đào Nguyên Cư dùng bữa không?"
Cơ Phượng Ly cầm bút tiếp tục phê duyệt tấu chương. Cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bày bữa tối ở đây đi!"
Thái giám ngạc nhiên, bình thường Vương Gia vẫn luôn về Đào Nguyên Cư dùng
bữa, không biết vì sao tối nay lại dùng ở đây. Nhưng bọn họ nào dám suy
đoán lung tung, vội vàng sai người bày thiện ở Cần Chính Điện.
Từng món một bày lên, hắn ăn mà không cảm thấy mùi vị gì
......
Chất độc của Hoàng Phủ Yên cũng không phải kịch độc, ngoài việc hơi choáng váng cũng không có triệu chứng gì khác.
Nàng cũng đã sớm đoán ra Hoàng Phủ Yên không thật sự buông tha cho nàng. Thế nên nàng vẫn rất cảnh giác. Nàng biết Hoàng Phủ Yên sẽ không tới mức
hại chết nàng nên mới yên tâm cứu Hoàng Phủ Yên lên.
Mục đích của Hoàng Phủ Yên lần này chỉ để ngự y tới bắt mạch cho nàng, chỉ
cần xác định nàng không mang thai, thì có thể đẩy nàng vào đại lao.
Hoa Trứ Vũ không ghét bỏ Hoàng Phủ Yên nên cũng không muốn cô ấy bị Cơ
Phượng Ly trách mắng. Nàng lệnh cho Đường Ngọc và các thị vệ Đào Nguyên
Cư không được báo lại chuyện này cho Cơ Phượng Ly.
Đường Ngọc nghe Hoa Trứ Vũ nói vậy, liền gật đầu đáp ứng.
Những ngày tiếp theo rất bình yên. Chỉ có Cơ Phượng Ly bận rộn tới mức mấy
ngày rồi vẫn chưa tới Đào Nguyên Cư. Hoa Trứ Vũ cũng không quá để tâm,
may mà Cơ Phượng Ly đã tìm cho nàng rất nhiều sách, cuộc sống cũng không quá buồn tẻ.
Hôm đó, Hoa Trứ Vũ tựa người vào giá sách làm từ gỗ Đàn Hương, chăm chú đọc quyển sách “Nam Triều Sơn Thủy chí”.
Trước nay nàng luôn có mơ ước được chu du khắp thiên hạ. Bây giờ không thể
thực hiện được, đọc sách cũng tốt. Đang chăm chú quan sát, chợt có thứ
gì đó trong sách rơi ra. Nàng vội vàng nhặt lên, đó là một tờ giấy Tuyên Thành đã được gấp gọn gàng. Nhìn những vết loang lổ có thể thấy tờ giấy này được dùng từ rất lâu, cũng không biết là ai để trong quyển sách
này. Nàng định để nguyên tờ giấy Tuyên Thành vào vị trí cũ, nhưng nàng
lại mơ hồ nhìn thấy mặt sau của tờ giấy có vẽ hình một cô nương.
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, nàng từng nhìn thấy bức họa Ôn Uyển trong thư phòng
Tiêu Dận. Không phải bức họa kẹp trong quyển sách này cũng là Ôn Uyển
chứ? Cảm giác chua chát dâng trào, nàng không nhịn được mở tập giấy
Tuyên Thành ra.
Đúng là trên tờ giấy Tuyên Thành cũ kỹ có hình một cô nương, nhưng không phải là Ôn Uyển.
Đây là một cô nương có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, cô mặc một bộ quần
áo màu đỏ, tuy đã phai màu nhưng không mất đi vẻ duyên dáng. Mắt ngọc
mày ngài, nụ cười mê hoặc lòng người. Cô ngồi ở lan can gần bờ hồ, trên
lưng mang theo một thanh kiếm, mỏng manh mà không mất đi vẻ anh khí. Nét vẽ không quá điêu luyện, nhưng có thể thấy được tâm huyết, tình cảm của người vẽ.
Cô nương trong bức họa này là ai? Tranh này do ai vẽ?
Hoa Trứ Vũ nghi ngờ nhìn xuống lạc khoản, chỉ thấy trên đó có hai chữ rất
nhỏ: "Cẩn Hoa", mà ấn đỏ được dùng chính là ngọc tỷ của Viêm Đế dùng khi mới đăng cơ. Ngọc tỷ "Thiên hạ thái bình."
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, thì ra bức họa này là tác phẩm của Viêm Đế. Không
biết Cơ Phượng Ly có biết về sự tồn tại của bức họa này không.
Cẩn Hoa? Hoa Trứ Vũ chợt nhớ tới cung điện Cơ Phượng Ly ở lại dưỡng thương
trước đây là "Cung Cẩn Hoa ", nói như vậy, cô nương trong bức họa chính
là Tạ hoàng hậu sao? Nàng nhìn kỹ lại dung mạo của cô nương này, quả
nhiên có nhiều nét khá giống với Cơ Phượng Ly, thì ra khuê danh của Tạ
hoàng hậu là Cẩn Hoa.
Hoa Trứ Vũ không biết nhiều về Tạ hoàng hậu, nàng chỉ biết bà là phu nhân
của Viêm Đế trước khi ông đăng cơ làm Hoàng đế, đã từng theo Viêm Đế nam chinh bắc chiến. Nàng lặng lẽ nhìn vào Tạ hoàng hậu trong bức họa, thầm than hồng nhan bạc mệnh, một người xinh đẹp như vậy lại rời bỏ nhân thế quá sớm.
"Cô nương, Nạp Lan hoàng tử tới chơi." Lộng Ngọc đứng ngoài cửa bẩm báo.
Hoa Trứ Vũ bước ra ngoài, Nạp Lan Tuyết đang ngồi trên giường trúc, vừa
thấy Hoa Trứ Vũ hắn liền dùng đôi mắt đen nhánh như bảo thạch kia nhìn
nàng chăm chú, sau đó mới chậm rãi nói: "Nguyên Bảo, nếu ngày đó ta biết cô là mỹ nhân như thế này, ta không bao giờ tỷ thí với cô."
Hoa Trứ Vũ khẽ cười: "Thế mà ta không biết, hoàng tử cũng là một người biết thương hương tiếc ngọc."
"Đương nhiên rồi, đối với bản hoàng tử mà nói, nữ nhân sinh ra để được sủng ái mà!" Nạp Lan Tuyết đang cười ranh mãnh chợt nghiêm mặt, hỏi. "Nguyên
Bảo, nếu cô đã quyết định ở lại bên cạnh vương gia, vì sao lại không
đồng ý gả cho hắn? Cô có biết, bên ngoài có bao nhiêu người muốn tranh
giành Vương Gia không?"
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói. "Trong đó bao gồm cả Ôn tiểu thư chứ?"
"Thì ra cô cũng biết, nhưng có vài chuyện có thể cô không biết." Nạp Lan
Tuyết giũ tay áo, ghét sát về phía nàng, khẽ hỏi: "Cô có biết vì sao
Vương Gia chần chừ không chịu đăng cơ, cô có biết, mỗi ngày lên triều có bao nhiêu người dùng nguyên nhân nước không thể một ngày không vua áp
bức hắn không?"
Hoa Trứ Vũ cũng thấy rất kỳ lạ, hắn trù tính bao nhiêu năm, bỏ ra nhiều
công sức như vậy, chẳng lẽ không phải vì ngôi vị cửu ngũ kia sao?
"Có phải vì phụ hoàng của chàng không. Trong lòng chàng có tâm kết khó gỡ,
nếu không, chàng đã tiết lộ thân thế của mình từ lâu rồi." Hoa Trứ Vũ
khẽ nói.
Nạp Lan Tuyết nhìn Hoa Trứ Vũ như nhìn kẻ ngu ngốc, mãi sau mới nói: "Vương Gia vì cô!"
"Ta?" Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, nàng thì có liên quan gì tới hoàng vị của hắn.
"Cô biết Tạ hoàng hậu chứ?" Nạp Lan Tuyết hỏi.
Hoa Trứ Vũ hơi bất ngờ khi thấy Nạp Lan Tuyết nhắc tới Tạ hoàng hậu, trong
khi nàng vừa mới nhìn thấy bức họa của Tạ hoàng hậu. Nàng khẽ nói:
"Không nhiều lắm." Nếu không phải mới vừa nhìn bức họa Tạ hoàng hậu,
ngay cả khuê danh của bà, nàng cũng không biết.
Nạp Lan Tuyết tiếp tục nói. "Việc này phải bắt đầu từ tiền triều Mặc quốc.
Năm đó, Mặc quốc suy yếu, phiên vương các nơi dấy binh khởi nghĩa, dân
chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Lôi Đình Kỵ của Thái Thượng Hoàng
và Phong Vân Kỵ của Tạ hoàng hậu là hai đội quân có ảnh hưởng lớn nhất
thời đó, về sau, Viêm Đế và Tạ hoàng hậu nảy sinh tình cảm, hai người
kết làm phu thê, hai đội quân hợp làm một, thực lực tăng lên rất nhiều.
Mấy năm sau, đã đánh bại Mặc quốc."
Hoa Trứ Vũ không ngờ Phong Vân Kỵ lại là quân đội của Tạ hoàng hậu. Nói như vậy, giang sơn Nam Triều này, có một nửa thuộc về công lao của Tạ hoàng hậu. Nhưng trong những tài liệu ghi chép chỉ nói Tạ hoàng hậu là phu
nhân của Viêm Đế, vào cung được một năm thì bị bệnh qua đời, hoàn toàn
không hề ghi chép công đức của bà.
"Nói như vậy, Tạ hoàng hậu đúng là một vị anh thư rồi." Hoa lấy Vũ thấy hơi bất ngờ, đây là điều nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
"Đúng vậy, vì Tạ hoàng hậu chinh chiến liên miên nên Phượng Ly cũng lớn lên
trên chiến trường, lúc hắn năm tuổi đã có thể giương cung bắn chết kẻ
địch." Nạp Lan Tuyết chậc lưỡi nói.
Hoa Trứ Vũ cả kinh, nàng vẫn nghĩ mình mười mấy tuổi ra chiến trường đã rất tàn khốc. Không ngờ, Cơ Phượng Ly còn lớn lên ở chiến trường. Đối với
một đứa bé mà nói, đây là chuyện tàn khốc tới cỡ nào.
"Đáng tiếc Tạ hoàng hậu hồng nhan bạc mệnh, bà biết ngày tháng của mình không còn dài nên đã đem Phong Vân Kỵ giấu ở Nguyệt Thị, vì Tạ hoàng hậu từng ra tay cứu giúp Nguyệt Thị chúng ta. Sau khi Phượng Ly mười tuổi, một
năm lại tới Nguyệt Thị luyện binh hai lần, ta và hắn quen biết nhau nhờ
thế. Hắn từng nói với ta, trước khi Tạ hoàng hậu qua đời đã giao ước với Ôn Thái Phó, ông ta bảo vệ, phò tà hắn, còn khi Phượng Ly làm Hoàng đế, sẽ để Ôn Uyển làm hoàng hậu." Nạp Lan Tuyết tiếp tục nói.
Nghe xong, Hoa Trứ Vũ trở nên trầm mặc. Thì ra là, Nạp Lan Tuyết vòng vo một hồi, từ Mặc quốc tiền triều đến Tạ hoàng hậu, cuối cùng chỉ để cho nàng biết, Tạ hoàng hậu đã từng hứa sẽ cho Ôn Uyển làm hoàng hậu.
Thật không ngờ, nhất ngữ thành sấm.
Ban đầu, nàng để tên đạo sĩ giang hồ kia nói Ôn Uyển mang Phượng cách,
không ngờ điều đó lại trở thành sự thật. Khó trách hôm đó Ôn Uyển lại
nói những lời đó với nàng, Cơ Phượng Ly nhất định sẽ cưới cô ta. Thì ra, đây là di mệnh của Tạ hoàng hậu.
Mấy ngày nay, hắn tìm mọi cách sủng ái nàng khiến nàng quên mất một điều,
hắn sẽ làm Hoàng đế, còn nàng là nữ nhi của phản thần, nàng và hắn, đến cuối cùng vẫn cách xa thiên sơn vạn thủy.
Mấy ngày nay, hắn xa lánh nàng là vì Ôn Uyển sao? Hoa Trứ Vũ cảm thấy mất
mát, nàng ngồi xuống chiếc bàn để "Thanh liễm", ngón tay đùa nghịch dây
đàn phát ra những âm thanh hỗn loạn không có tiết tấu hệt như tâm trạng
của nàng lúc này. Nắng tháng ba ấm áp bao trùm lấy cơ thể nàng, nhưng
chẳng sưởi ấm được trái tim nàng.
Nàng đưa tay nghịch dây đàn, khẽ nói: "Ôn tiểu thư làm nhiều chuyện cho chàng như vậy, rất xứng đáng làm hoàng hậu."
Thái độ lạnh lùng, thản nhiên như việc này không có liên quan đến mình của
nàng làm Nạp Lan Tuyết tức giận, hắn nói: "Nguyên Bảo à, ta thấy cô là
người thông minh, nhưng cũng là người vô tâm. Nếu Phượng Ly có tình ý
với Ôn Uyển thì đã sớm thành thân với muội ấy rồi, đâu đến phần của cô?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT