Đêm khuya, gió lạnh. Ánh trăng rót xuống những mái hiên cong cong, hắt thành vô số hình bóng trên ngự hoa viên.

Cơ Phượng Ly thản nhiên mang theo Nạp Lan Tuyết và thị nữ Nguyệt Phách đi dọc con đường ven ngự hoa viên về phía tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song.

“To gan, là ai dám tới đây làm loạn!” Một đội cấm vệ quân bao vây lấy họ, những thanh kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Thị nữ đi cạnh Cơ Phượng Ly giơ lệnh bài trong tay lên, nũng nịu nói:“Hoàng Thượng bị thương, hoàng tử mang thuốc giải độc tới, đây là lệnh bài Hoàng Thượng ban cho hoàng tử, mau để hoàng tử chúng ta vào trong! Hoàng tử của chúng ta không có tính kiên nhẫn!”

Người cầm đầu cấm vệ quân nhận ra chiếc mặt nạ Cơ Phượng Ly đang đeo, ra hiệu cho mọi người thu kiếm lại, hỏi: “Thì ra là Nạp Lan hoàng tử, đã thất lễ rồi. Chỉ là sao ngài không để thái giám dẫn đường?”

Thị nữ cáu giận nói: “Mới có một vị công công dẫn đường, nhưng lại bị Uyển quý phi gọi đi mất, không biết bên kia xảy ra chuyện gì, báo hại chúng ta tìm mãi không thấy đường, vừa may gặp được vị đại ca đây, xin hỏi, muốn tới tẩm điện của Hoàng Thượng thì đi như thế nào?”

“Đi dọc theo con đường này, rẽ trái là tới.” Người cầm đầu cấm vệ quân vẫy tay nói.

“Đa tạ!” Thị nữ nháy mắt với hắn, tiếp tục đi theo Cơ Phượng Ly.

Chỉ một lát sau đoàn người đã đi tới trước tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, ánh đèn lồng đỏ thẫm treo cao khắp nơi, chiếu sáng cả đại điện.

Cơ Phượng Ly chậm rãi bước lên bậc thang, Cát Tường và mấy thái giám trực đêm vội vàng chạy tới, cười hỏi: “Nạp Lan hoàng tử đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì không?”

Cơ Phượng Ly nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Hoàng Thượng trúng độc, bản hoàng tử cảm thấy lo lắng. Đây là thuốc giải độc đặc chế của Nguyệt Thị, bản hoàng tử tới tặng thuốc. Mong công công vào trong bẩm báo cho.”

Cát Tường giơ cao phất trần, chậm rãi nói: “Đa tạ ý tốt của hoàng tử. Nhưng chất độc của Hoàng Thượng đã được giải, giờ này cũng đã ngủ rồi. Huống chi, hôm nay còn là đêm động phòng của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hay là Nạp Lan hoàng tử đưa thuốc cho nô tài, ngày mai nô tài sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng.”

Cơ Phượng Ly nghe vậy, ngón tay bỗng run lên, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như bị sét đánh. Suy nghĩ trở nên mơ hồ, trống rỗng, đợi đến khi hắn hiểu được nghĩa của hai từ “Động phòng” này, cảm giác thống khổ ùa tới khiến hắn cảm thấy khó thở. Cảm giác thống khổ này khiến hắn có cảm giác mình sắp kề cận tới cái chết, thì ra, nàng còn quan trọng hơn những gì hắn nghĩ rất nhiều.

“Động phòng? Hoàng Hậu không phải công chúa Bắc Triều sao? Rõ ràng Hoàng hậu còn ở trong Khang Ninh điện với Bắc Đế mà, sao có thể động phòng cùng Hoàng Thượng?” Thị nữ đứng sau Cơ Phượng Ly duyên dáng hỏi.

Cát Tường nheo mắt nói: “Mọi người không biết rồi, công chúa Trác Nhã chỉ muốn đùa vui thôi, cô ấy không phải là Hoàng hậu thật sự.” Cát Tường nói tiếp. “Tóm lại, ngày mai Hoàng Thượng sẽ hạ ý chỉ, đến lúc đó mọi người sẽ hiểu. Đêm cũng đã khuya, Nạp Lan hoàng tử mau quay về đi! Yến hội đã chấm dứt, cửa cung cũng sắp đóng.”

Cơ Phượng Ly nhếch môi cười, nụ cười đầy uy nghiêm và lệ khí khiến người ta không dám coi thương. Nhưng dáng vẻ ung dung, thản nhiên của hắn lại khiến người khác khó phát giác ra điểm này.

“Cát Tường công công nói đúng, nếu đã là đêm động phòng Hoàng Thượng, bản hoàng tử nên cáo lui thì hơn. Làm phiền công công sáng mai đưa thuốc này cho Hoàng Thượng.” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói, sau đó khẽ gật đầu với Nạp Lan Tuyết và thị nữ đứng sau.

Nạp Lan Tuyết khẽ biến sắc, nhìn về phía Tây Bắc rồi lại nhìn Cơ Phượng Ly. Hắn chỉ đành thở dài, lấy lọ thuốc trong tay áo ra: “Mời công công nhận lấy!”

Một thái giám khác đi tới tiếp nhận, bỗng nhiên quanh thân mình Nạp Lan Tuyết tỏa ra một làn sương trắng bao phủ lấy tầm mắt mọi người. Cát Tường và thái giám kia cố mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng người khẽ lướt qua bọn họ để vào trong, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, chỉ biết đứng yên ở đó cười ngốc nghếch.

Nạp Lan Tuyết lạnh lùng nhìn lướt qua đám thái giám kia, cười nói: “Độc dược Đường Môn quả là lợi hại!”

Trong tẩm điện, ánh nến mờ nhạt khẽ chiếu qua đống rèm màu đỏ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người đang nằm trên giường.

Hoa Trứ Vũ vừa mới dùng chân đá Hoàng Phủ Vô Song ngã xuống một bên giường, nhưng đến khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Hoàng Phủ Vô Song, nàng mới nhận ra bộ quần áo trên người đã bị xé rách hoàn toàn lộ ra bả vai trơn mịn, trắng nõn, còn có cả xương quai xanh mảnh khảnh.

Hoa Trứ Vũ vội vàng ôm lấy vai, nhưng làm như vậy, trước ngực lại lộ ra nhiều cảnh xuân sắc. Nàng đưa tay kéo màn che, quấn quanh người chạy về phía tủ quần áo, nàng rất quen thuộc với cách bài trí trong phòng này. Nàng định tìm một bộ quần áo của Hoàng Phủ Vô Song mặc tạm vào.

Không biết là gió từ đâu thổi tới lay động bộ quần áo vũ cơ trên người nàng, còn có cả hàn ý lạnh lẽo.

Không khí như sợi dây đàn kéo căng, vô cùng nặng nề.

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Bóng đêm ngoài cửa sổ âm trầm, tối đen như mực, thỉnh thoảng mới có vài ngôi sao nhạt nhòa. Trong khung cảnh một màu đỏ rực rỡ, có một bóng người mơ hồ đứng phía ngoài cửa.

Hoa Trứ Vũ cả kinh, cũng không có ý định tìm quần áo nữa, nàng đưa tay kéo thêm một tấm mành che, quấn chặt quanh người.

“Ai?” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi. Bên ngoài có thái giám và cung nữ của Hoàng Phủ Vô Song, sao người này có thể vào đây mà không gây ra động tĩnh gì?

Hoàng Phủ Vô Song vô cùng tỉnh táo, nghe thấy liền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường.

Gió bên ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động những tấm mành che bằng lụa mỏng. Người mới tới đứng ở gần cửa, gió lướt qua làm tung bay quần áo hắn, hắn chậm rãi quay người lại, ánh nến phản chiếu chiếc mặt nạ tinh xảo của hắn.

“À, trẫm còn tưởng là ai! Hóa ra là Nạp Lan hoàng tử, đêm hôm khuya khoắt còn đến tẩm điện của trẫm có chuyện gì?” Hoàng Phủ Vô Song thản nhiên nói.

Cơ Phượng Ly khẽ cười, ánh mắt thoáng lướt qua Hoa Trứ Vũ: “Cướp tân nương thôi!” giọng nói đầy vẻ trêu đùa, nhưng cũng mang theo sự kiên quyết không gì lay động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play