". . . ." Hạ Du Huyên cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi người đàn ông tiến vào.

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bàn tay to lớn bóp mạnh nơi đẫy đà.

"Ưm. . " Không nhịn được khẽ rùng mình một cái, khóe miệng khẽ mở.

Lãnh Liệt Hàn thừa dịp miệng cô khẽ mở, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào trong, cuốn lấy cái lưỡi làm loạn.

"Hạ Du Huyên, nói. Em là của anh. . . là của anh." Lãnh Liệt Hàn lại tiếp tục động thân, đâm vào thật sâu.

"Lãnh thiếu, nam nữ hoan ái là cực kỳ bình thường. Giống như anh hôm nay cùng với mỹ nhân tóc đen đó! Nếu đã như vậy, tại sao anh còn đến tìm em? Không bằng trực tiếp chạy theo cô ta, sủng ái cô ta thật tốt." Hạ Du Huyên ê ẩm mở miệng, mặc cho ai đó đã nghe ra vấn đề.

Lãnh Liệt Hàn dừng lại động tác, ngẩng đầu, mây đen trong mắt vơi đi một nửa "Em. . ."

"Lãnh thiếu không nghe rõ sao? Muốn em lặp lại. . .Ưm. . ." Không đợi Hạ Du Huyên nói dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.

Nụ hôn lần này không còn mãnh liệt như trước nữa, nó ôn nhu triền miên hơn rất nhiều.

"Nhóc con, anh có thể hiểu đây là em đang ghen không?" Lãnh Liệt Hàn khẽ nói.

"Hừ, em không có. Đại khái anh có thể đi tìm người phụ nữ khác." Hạ Du Huyên hừ lạnh.

"Nhóc con. . ." Lãnh Liệt Hàn tinh tế hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên.

"Bảo bối, anh cho rằng, em không để ý."

". . . ."

"Cô ta là Lâm Mỹ Hàm, vốn hôm nay anh cùng công ty của cha cô ta có hợp đồng muốn bàn bạc, cha cô ta lại có việc bận, cho nên mới để cho cô ta đến đó."

Người đàn ông giải thích "Anh cùng cô ta thật sự không có chuyện gì."

"Hừ, đúng vậy a. Không có chuyện gì, miệng cũng đã sắp dính vào nhau rồi."

"Ôi chua quá. . . Bảo bối, hôm nay em ăn bánh chẻo phải không?" Lãnh Liệt Hàn dán sát lại gần, làm bộ lắng nghe.

"Không có, em ghét ăn bánh chẻo. Vì sao lại hỏi như vậy?" Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn vào người đàn ông đang dần tỉnh táo lại.

"Bởi vì ăn bánh chẻo mới chua a. Bảo bối chua như vậy, không ăn bánh chẻo cũng đúng. Ăn bánh chẻo chỉ hơi hơi chua thôi, khẳng định là uống giấm rồi, hơn nữa còn làm đổ cả bình giấm ra ngoài." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tâm tình cực tốt ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào ngực.

"Hừ."

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hạ Du Huyên, Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên đôi môi đang chu ra "Làm sao vậy? Vẫn đang giận sao? Là anh không đúng, có được hay không? Em biết mà, anh rất ghét em đứng một mình cùng người đàn ông khác. Thậm chí chỉ cần người khác nhìn em một cái, anh cũng đã không chịu được mà muốn lôi tròng mắt của hắn ta ra ngoài."

Từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Hạ Du Huyên. Chỉ là, vừa nghĩ đến buổi sáng hôm nay. . . .

Cô gái chết tiệt kia thế nhưng lại dám dựa vào người đàn ông của cô gần như vậy, cũng sắp hôn đến nơi rồi.

"Bảo bối, anh cùng Lâm Mỹ Hàm thật sự không có gì." Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồng tím, nghiêm túc nói.

"Đúng a, nếu không phải em xông vào thì môi cũng sắp chạm nhau rồi a." Hạ Du Huyên vẫn chưa chịu bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play