Trong một căn phòng lớn, cả căn phòng chế tạo theo phong cánh cổ Trung Quốc cổ đại. Hai bên là hai bức hoành phi khá là đẹp vẽ nên một bức tranh vô cùng sống động. Một thiếu nữ mặc áo đỏ cùng với ba người một trung niên nhân cùng với hai lão nhân. Trung niên nhân mặc áo bào xám trên mặt có chút khí khài và uy vũ nhưng lại mang theo nét hiền hòa. Hai lão nhân kia một lão nhân mặc áo bào lam, một lão nhân mặc áo bào trắng kèm theo viền đen, khuôn mặt sóng mũi cao gầy. Hai lão nhân này lúc này cười đối với nữ nhân mặc áo đỏ vô cùng khách khí.

Ba người ngồi ở một chiếc bàn lớn cùng nhau phẩm trà. Hương trà nhẹ nhẹ bay lên thơm ngát trong ba chiếc tách của ba người. Bốn người hoàn toàn bàn bạc với nhau vô cùng vui vẻ. Thiếu nữ cùng với mấy lão nhân và trung niên nhân đồng thời đứng dậy mỉm cười. Thiếu nữ lên tiếng nói: "Nhã Phi hy vọng lần hợp tác này của hai bên Đặc Thước Nhĩ gia tộc và Tiêu gia sẽ thành công tốt đẹp!" Thiếu nữ khách khí cười với ba người.

Trung niên nhân cầm đầu cười nói: "Hy vọng là như vậy! Hơn nữa ta hy vọng Nhã Phi tiểu thư có thể gửi lời cảm ơn của Tiêu gia dành cho vị đại nhân luyện dược sư thần bí kia!" Trong con mắt của trung niên nhân ánh nên nét vui vẻ, nhưng con mắt của hắn cũng không khỏi nhìn về phía thiếu nữ vài cái. Đôi mắt của hai lão nhân đều lướt trên người nữ nhân. Nhưng lúc này nàng mặc một bộ quần áo đỏ lại vô cùng kín đáo. Chính xác đây là một bộ bó sát thân thể của nàng nhưng lại không để lộ ra bộ ngực cùng với đôi chân thon dài kia chút nào. Chính xác là sự kín đáo này lại làm cho ba người kia cả người màu huyết sôi lên.

Thiếu nữ biết điều này có muốn cũng tuyệt đối sẽ không trách khỏi. Nếu như thời gian dài nàng có lẽ huấn luyện một vài người trong gia tộc đảm nhiệm chức nghiệp của mình đến lúc đó nàng sẽ lui vào sau hậu đài để đảm nhiệm. Thiếu nữ bước ra ngoài, theo sau là ba người. Trung niên nhân cầm đầu mặc áo xám đi ra cửa đưa tay ra mời: "Mời Nhã Phi tiểu thư..."

Thiếu nữ cung kính làm chút hành lễ giao thiệp sau đó mỉm cười. Thiếu nữ lên tiếng nói: "Hiện giờ nghe nói Tiêu Sơn thiếu gia đã có chút khởi sắc! Nhã Phi là chỗ đã từng quen biết với Tiêu Sơn thiếu gia. Ta không biết là có thể đến thăm Tiêu Sơn thiếu gia hay không!?"

"Nga" Ba người thấy thế thoáng có chút kinh ngạc. Ba người này đều nhíu mày nhìn về phía thiếu nữ. Trung niên nhân trên mặt của hắn lại xuất hiện một nụ cười nói: "Nếu như vậy ta để cho người hầu đưa tiễn Nha Phi tiểu thư đi!?" Nói xong trung niên nhân muốn sai người đưa tiễn thiếu nữ. Thiếu nữ lại mở miệng lên tiếng ngăn cản.

Thiếu nữ mỉm cười, trên khuôn mặt của nàng mang theo tiếu ý: "Thật sự là không dám làm phiền Tiêu Chiến tộc trưởng. Ta có thể tự mình đi tới thăm hắn!"

Thấy được thiếu nữ trả lời như vậy trung niên nhân cũng không có ý ngăn cản, Tiêu Chiên đưa tay ra về phía trước sau đó nói: "Đã là như vậy thì ta cũng không tiện nhiều chuyện!" Thiếu nữ mỉm cười đối với hai trưởng lão lại tiếp tục vài câu khách khí. Sau đó thiếu nữ dảo bước tiến về phía trước. Thiếu nữ hướng về phía biệt viện của Tiêu Sơn mà bước đi. Tiêu Chiên nhìn về phía xa khe khẽ thở dài: "Tiểu tử này càng ngày càng có phúc! Hài, không thể không nói nữ nhân đều bị tiểu tử này hấp dẫn! Tiểu Viêm tử ngươi cần phải cố gắng thật nhiều a..."

Một biệt viện khá nhỏ bé, ở biệt viện chỉ trồng vài cây khá là cao. Gió thổi nhè nhẹ làm cho biệt viện dù có chút cô quạnh nhưng lại tạo ra cảm giác thoải mái quang đãng. Một thiếu nữ mặc một thân lam y, thiếu nữ mím mím đôi môi. Nàng nhìn về phía bát gà hầm vẫn còn đang nóng hổi. Thiếu nữ hít một hơi vào sau đó đem thứ đan dược kia bỏ vào trong bát canh gà. Không ngờ sau khi gặp nước viên đan dược này lại tan ngay mà không cần nàng bóp nát rắc vào. Thiếu nữ cảm giác có chút là lạ nhưng vẫn là tiếp tục bê món gà hầm tiến vào bên trong.

Thiếu nữ nhẹ nhàng gõ cửa phát những tiếng: "cốc, côc...". Tiêu Sơn ở trong phòng nhíu mày nói: "Tiểu ny tử này lại còn tới nữa không lẽ định độc chết ta đấy chứ!?". Âm thanh trong phòng lên tiếng nói: "Ai vậy!?"

Thiếu nữ nghe thấy được âm thanh này thì lên tiếng nói: "Là ta!"

Thiếu niên cười khổ đứng dậy. Hắn tiến về phía cánh cửa. Hắn mở ra cánh cửa thì nhìn thấy được một thiếu nữ mặc áo lam đang đứng ở trước cửa. Trong tay của nàng đang bưng một chiếc khay. Trong chiếc khay một bát gì đó được đậy khá kín. Thiếu niên nhíu mày nhìn về phía chiếc bát đang thông qua khe hở của chiếc lắp bốc khói ra ngoài. Tiêu Sơn nhìn về phía này mà cười khổ không dứt. Thiếu niên hít một hơi khí lạnh sau đó quay trở lại trong phòng đồng thời nói: "Tiêu Ngọc, cô vào đi!?"

Thiếu nữ cảm giác có chút lúng túng. Thiếu nữ tiến vào trong phòng đặt chiếc khay lên đó sau đó nói: "Đây là thứ ta mang đến! Dù sao thân thể của ngươi không được tốt lắm thế nên thứ này ta muốn đưa cho ngươi...." Thấy được đôi mắt của thiếu niên nhìn về phía mình với ánh mắt lộ ra kỳ quặc thì thiếu nữ có chút hốt hoảng, nàng nhanh chóng biện minh nói: "Là gia gia bảo ta mang qua bên này, cái này là cảm tạ ngươi đã khôi phục đan điền cho ta! Là như vậy đấy, ngươi đùng có hiểu lầm!,... Cũng không phải là do ta nấu!"

Tiêu Sơn nghe thấy vậy hắn tiến về phía chiếc bàn, dù sao hắn sau khi phun ra cũng có chút đói. Hắn mở ra chiếc nắp thì hấy món gà hầm đang bốc lên khói nghi ngút vô cùng thơm ngon. Tiêu Sơn nhìn thấy được món gà hầm này hắn lấy chiếc thìa húp lên vài miếng. Tiêu Sơn cảm thấy vị béo ngọt của thịt gà hầm, đặc biệt là mùi thơm của thịt gà hầm. Nhưng hắn cảm giác được trong đó có một mùi vì hơi là lạ. Thiếu niên chỉ về phía trong chiếc bát chứa gà hầm tò mò hỏi: "Này, tiểu tức phụ cô không bỏ thêm thứ gì vào đây để độc chết ta đấy chứ!?"

Nghe thấy vậy thiếu nữ thoáng giật mình, vẻ mặt của thiếu nữ xuất hiện sự hốt hoảng, thiếu nữ vội vàng biện mình mình, hai má phập phùng, thiếu nữ hơi ngước xuồng nhìn về phía bát gà hầm nói: "Không có, không có..." thiếu nữ chỉ về phía bát canh gà nói: "Canh gà hầm này không ngon hay sao!?"

Thiếu niên lại thử ăn thêm mấy miếng thịt gà sau đó nói: "Mùi vị không tệ cũng khá ngon!"

Thiếu nữ lên tiếng nói: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút!" Thiếu niên nghe thấy vậy lại tiếp tục ăn thêm vài miếng. Hắn dù sao biết thiên hà quyết đối với độc dược có tính khắc tinh cực mạnh. Trên đời này bất cứ loại kịch độc nào cũng không có thể giết chết hắn. Hắn cũng không sợ tiểu tức phụ này sẽ bỏ độc vào trong đó. Dù sao thì nàng cũng chẳng có gan mà bỏ thuộc độc vào bát gà hầm của hắn. Tính ra món này ăn cũng khá ngon, một món thức ăn bùi béo chỉ là có mùi vị hơi là một chút mà thôi. Tiêu Sơn nghĩ có lẽ đó là do nhà bếp canh lửa không kỹ mà thôi.

Bất quá khi hắn ăn thêm được vài miếng. Từ trong bụng dược lực bắt đầu phát tán toàn thân. Hắn cảm giác cả người sôi sục vô cùng, toàn thân nóng ran. Thiếu niên ngay lập tức thả rơi chiếc thìa. Chiếc thìa rơi trên bát canh phát ra những âm thanh leng keng. Hai mắt của thiếu niên đỏ ửng, hắn cảm giác được một cỗ nhiệt khí nóng bỏng giống như ném hắn vào hỏa lò, khí nóng sộc thẳng lên đầu, dòng khí khác đánh thẳng xuống hạ thể của hắn. Thiếu niên quay ngoắt đầu về phía thiếu nữ. Hắn bực tực nhìn về phía thiếu nữ gằn giọng nói: "Ngươi... ngươi đã bỏ thứ gì vào trong bát thịt này!?"

Thiếu nữ vội vàng lắc đầu lên tiếng nói: "Không có... không có..."

Thiếu niên khuôn mặt đỏ ửng túm lấy canh tay của thiếu nữ. Hắn cảm nhận được dược lực này bá đạo vô cùng. Thứ này không phải là thuốc độc mà là bá đạo xuân dược. Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ quát lớn: "Còn nói không có..." Nhưng rất nhanh thiếu niên ngay lập tức lảo đảo. Hắn run run thân thể. Thiên hà nguyên lực điên cuồng vận chuyển ép dược lực và hòa tan dược còn lại trong máu của hắn.

Thấy được thân hình lảo đảo của Tiêu Sơn, thiếu nữ vội vàng kinh hãi đỡ lấy hắn lo lắng hốt hoảng: "Tiêu Sơn, ngươi... ngươi làm sao vậy!? Đừng làm ta sợ!"

Thiếu niên cảm nhận được từng trận gió thơm mát từ hơi thở của thiếu nữ truyền sang, một mùi hương xử nữ vô cùng hấp dẫn của thiếu nữ truyền sang. Đó là một mùi hương vô cùng mê người kích thích mọi dục vọng của đàn ông muốn đem nàng đè xuống mà phát tiết. Tiêu Sơn cảm giác tinh thần sắp thất thủ hắn há miệng ra lấy một viên băng tâm thanh thần đan nuốt xuống. Một cỗ khí lạnh lan tràn khắp toàn thân đánh thẳng lên não của hắn làm cho hắn trở lên thanh tỉnh một chút. Thiếu niên hai mắt đỏ ửng nhìn về phía thiếu nữ vô cùng căm giận. Từ trước đến nay hắn bỡn cợt người khác hôm nay mình lại bị người khác bỡn cợt đúng là khốn kiếp mà...

Thiếu nữ thấy vậy run rẩy bất chợt khóc ô ô lên: "Ô... ô... xin lỗi ta không biết! Là gia gia bảo ta mang thứ này cho ngươi ăn! Gia gia nói chỉ cần ngươi ăn ngươi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu ta! Ô... ô... ta... thực không biết mà!"

Thiếu niên hít một hơi. Hắn điên cuồng dùng thiên hà nguyên lực áp chế dục hỏa trong lòng. Thiếu nữ gần hắn lúc này chẳng khác gì dầu đổ vào hỏa cả. Thiếu niên mạnh mẽ đẩy thiếu nữ ra. Thiếu nữ không ngờ bị hắn đẩy mạnh ngã lăn ra đất. Khuôn mặt của thiếu niên hoàn toàn biến thành đỏ ửng, khuôn mặt vặn vẹo, bàn tay chỉ ra ngoài nói: "Cút, nhanh... cút khỏi đây cho ta!"

Nghe thấy vậy thiếu nữ thoang kinh ngạc đững im ở đó không có bất cứ hành động gì ngơ nhác mở to mắt nhìn hắn. Thiếu niên lại gằn giọng một lần chỉ về phía cửa nói: "Còn không cút cho ta! Cút... mau cút khỏi đây!"

Thiêu nữ khuôn mặt trở nên xám xịt. Nàng không ngờ gia gia của nàng lại lừa nàng. Thiếu nữ vội vàng xoay người chạy ra ngoài. Trên khuôn mặt của thiếu nữ xuất hiện những giọt nước mắt. Thiếu niên nhắm mắt lại bắt đầu lay lay đầu. Hắn có cảm giác vô cùng choáng váng. Hắn tiến nhanh ra cửa bắt đầu đóng lại cánh cửa nhưng thần trí không tỉnh táo hắn lại không có chốt cửa lại... Sau đó hắn vội vàng ngồi phục lên giường nhắm mắt dùng thiên hà nguyên lực điên cuồng vận chuyển đánh tan dược lực ép chúng ra khỏi cơ thể. Từng dòng khí lưu theo cơ thể của hắn bắt đầu bốc ra ngoài.

Dược lực này không ngờ lại bá đạo cùng với ngoan cường như vậy dù gặp thiên hà nguyên lực khu trừ nhưng vẫn như cũ tồn tài trong máu của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không sợ cái gì gọi là nhuyễn cân tán cùng với thuốc độc. Hắn chỉ sợ nhất chính là xuân dược, xuân dược chính là chí mạng điểm yếu của hắn. Dù xuân dược có thể không tác hại lớn đến cơ thể của Tiêu Sơn như phục dụng một số loại xuân dược nếu không giao hoan sẽ tử vong mà chết nhưng hắn không có chết chỉ là vẫn bị trúng tác dụng chính trong xuân dược mà thôi. Tiêu Sơn cố gắng nén lại dược lực.

Trong thân thể máu huyết lúc này từng chút xíu dược lực bị Tiêu Sơn dùng thiên hà nguyên lực bọc lại gom gom ngăn chắn chúng phát tán. Hắn bao bọc càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ít dược lực trong máu của hắn sau đó hắn tập trung hết tất cả tinh thần vào việc làm sao đem tống đám dược lực này ra khỏi thân thể. Hắn toàn bộ tập trung không thể sơ sót khiến cho dược lực bộc phát ra ngoài.

Một thiếu nữ mặc áo đỏ hướng về phía biệt viện đi tới. Bất chợt một thiếu nữ mặc áo lam ở đằng trước chạy tới nàng. Thiếu nữ này hình như đang khóc. Lam y thiếu nữ khi thấy được thiếu nữ mặc một thân áo đỏ thì nhìn về phía nàng một chút sau đó lại xoay người rời đi không thèm chào hỏi áo đỏ nữ tử một câu. Áo đỏ thiếu nữ cau mày muốn chào hỏi nhưng không ngờ thiếu nữ này đi quá nhanh làm cho nàng không thể chào hỏi được câu nào. Thiếu nữ áo đỏ cũng không có tiếp tục truy vấn nàng chỉ tiếp tục đi về phía biệt viện.

Thiếu nữ quay đầu không có ai. Nàng ngay lập tức xuất một chiếc rèm hoàn toàn che kín bốn phía. Chỉ trong chưa đầy một phút nàng đã thay đổi thành một y phục hoàn toàn vô cùng gợi cảm. Một thân quần áo màu đỏ bắt mắt bóng loáng ép sát nàng, đôi môi đỏ mọng gợi tình, hai mắt uông uông đầy nước, lông mày như lá liễu, hai bên tai đeo một bộ bông tai hết sức xinh đẹp. Tóc được bó lên hết sức gọn gàng, dưới chân để lộ ra chiếc chân thon dài, hai chân của nàng đi một chiếc dày vô cùng xin xắn. Thiếu nữ tiến về phía cánh cửa một căn phòng nhẹ nhẹ gõ lên cửa: "cộp, cộp..."

Thiếu nữ gõ cửa không thấy được bất cứ ai trả lời. Thiếu nữ nhíu mày một cái nhanh chóng thử đẩy cửa ra. Két! Cánh cửa từ từ được cánh tay nàng đẩy ra ngoài. Cánh cửa nhưng không có khóa. Lúc này giữa giường một thiếu niên đang ngồi khoanh chân ở đó. Trên người của hắn ngực trần xuất hiện từng giọt mồ hôi. Thiếu nữ thấy vậy hai má hơi phớt hồng. Thiếu nữ mặc áo đỏ gợi cảm nhẹ nhàng tiến vào trong đó, đồng thời nàng cũng đóng cánh cửa lại.

Thiếu nữ với đôi chân thon dài trắng nõn bước về phía hắn. Âm thanh của đôi chân thon dài dẵm lên mặt sàn phát ra âm thanh nhỏ nhỏ. Thiếu niên nhíu mày một cái nhưng không có ý định mở mắt ra. Thiếu nữ mặc áo đỏ từ từ đi về phía hắn, trên miệng nàng hơi cong lên xuất hiện một nụ cười nhẹ. Sau đó thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn dùng khăn thơm nhẹ nhàng mà lau mồ hôi cho hắn. Khi thiếu nữ tiến về phía bên cạnh hắn, nàng không biết có phải hay không nàng cảm nhận được có một mùi vị gì đó không đúng.

Thiếu nữ ngay lập tức bỏ đi ý định này. Nàng dùng khăn tiếp tục vì hắn mà lau mồ hôi nhưng thiếu nữ đột nhiên cảm giác nàng cả người nóng gian. Nơi tư mật một cỗ lửa nóng vọt xuống, nó bắt đầu trở lên ướt át. Thiếu nữ khẽ rên lên: "Ư..." Thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt uông uông đầy nước. Thiếu nữ cảm giác hắn tại sao hôm nay đẹp trai hơn những ngày khác a. Thiếu nữ không kiềm chế được bắt đầu tiến về phía miệng của thiếu niên bắt đầu hôn lên. Chính nàng cũng quên rằng hắn lúc này đang trong lúc luyện công. Thiếu nữ tách miệng của hắn ra luồn chiếc lưỡi thơm của nàng tiến vào trong miệng của hắn.

Oanh!

Một âm thanh nổ trong đầu của Tiêu Sơn. Hắn đang kiệt lực áp chế dược lực của xuân dược lúc này nổ tung. Dược lực hoàn toàn phát tán ra khỏi thân thể của mình. Cả người hắn lúc này giống như một chiếc hỏa lò. Hai mắt của thiếu niên mở trừng ra, đôi mắt đỏ ửng như ác quỷ. Thiếu niên cảm nhận được mùi hương thơm ngát của xử nữ bốc ra đánh thẳng vào lỗ mũi tiến vào trong đầu của hắn. Một mùi hương cực độ phấn khích làm cho Tiêu Sơn hoàn toàn không tự chủ ý thức. Ý thức sâu trong lòng của hắn chỉ là bản năng đó chính là phải đè tiểu yêu tinh trước mắt này xuống mà phát tiết.

Thiếu niên ngay lập tức xoay người lại đè nghiến thiếu nữ lại. Thiếu nữ có chút kinh hãi nhìn về phía đôi mắt của thiếu niên. Nhưng người nàng lúc này khi bị hắn ôm đè trực tiếp xuống phía dưới lại trở nên hoàn toàn vô lực không có chút sức lực nào phản kháng. Thiếu nữ khẽ rên lên: "Ứ..." một tiếng. Tiếng rên này không những không làm cho thiếu niên hắn tỉnh táo lại dường như giống như dầu đổ vào lửa vậy. Tiêu Sơn hiện tại còn chút lý chí, hắn biết lúc này thiếu nữ là ai. Hắn muốn không chế bản thân nhưng đôi mắt ướt át của Nhã Phi cho hắn biệt một chút nàng cũng trúng xuân dược.

Bàn tay của Tiêu Sơn cầm chiếc áo của thiếu nữ xé toạc ra. Hắn đè nghiến lên người nàng. Hắn dùng bàn tay thô lỗ nhất trên thân thể của nàng. Từng tấc y phục dưới bàn tay mạnh mẽ của hắn bị xé toạc ra. Một thân hình lõa lồ xuất hiện trước mặt của hắn. Thiếu nữ hơi thở nhè nhẹ ấm áp phả vào ngực của Tiêu Sơn. Hai má của nàng phớt hồng đáng yêu, mi thanh mục tú, hai hàng lông mày như lá liễu, làn da trắng như mỡ đông được thoa nên mớt lớp phấn hồng nhẹ, đôi chân thoi dài trắng nõn hiện giờ đã trở nên hồng hào, đôi mắt uông uông nhìn về phía hắn. Đôi môi đỏ mọng ướt át. Thiếu nữ đôi mắt mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn đè nghiến nàng xuống, cả người hắn vô cùng khô nóng. Hắn mạnh mẽ áp thiếu nữ xuống. Đôi môi bắt đầu cuồng hôn thiếu nữ. Hắn há chiếc miệng ra đưa chiếc lưỡi mang tính xâm phạm bá đạo giống con du long vào trong miệng của nàng. Thiếu nữ dùng tay ôm lấy cổ của hắn. Hắn cảm giác được thứ nước trong miệng của nàng đặc biệt chiếc lưỡi thơm tho kia không những không làm cho hắn hết cơn khát mà cơn khô nóng trong người hắn càng trở nên mãnh liệt hơn. Hắn cần thứ gì đó mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa.

Hắn bắt đầu áp cả thân thể của hắn vào thân thể của thiếu nữ, bàn tay bắt đầu trên bộ ngực phong nhũ kia mà túm lấy vặn vẹo đủ các loại hình dáng. Chiếc miệng tham lam mang cực độ tính xâm phạm kia điên cuồng hôn bên cổ của nàng. Hôn lên vàng tai của nàng. Thiếu nữ dùng bàn tay vân vê trên lưng của hắn. Nàng cảm giác được cả người giống như đang trong một lò lửa. Thân thể giống như điện giật, từ miệng của nàng không hiểu phát ra những âm thanh vô cùng dâm đãng: "Ư, uhm, ư.. a..." Thiếu nữ run lên, từ nơi tư mật của nàng bắt đầu tiết ra dịch thể.

Bàn tay kia tưởng trừng vân vê bộ ngực của nàng còn chưa thỏa mãn. Nó nhanh chóng vọt xuống hạ thể nơi tư mật của nàng. Nơi này đã một mảnh ướt nhẹp. Bàn tay ma quỷ ấy bắt đầu điên cuồng vân vê hạt nhỏ cứng trên miệng tiểu huyệt động của nàng. Thân thể của thiếu nữ run lên bần bật giống như một con rắn liên tục vặn vẹo dưỡi bàn tay ma quỷ của thiếu niên.

Xoát!

Toàn bộ quần áo thiếu niên bị kình lực xé nát. Một cây đại bổng hùng dùng to bằng cả cổ tay của hắn xuất hiện trong không khí. Hắn đè nàng ép xuống. Thiếu nữ mê mang. Nàng chỉ muốn một việc duy nhất là được thỏa mãn cơn khát. Hai cánh hoa đã bắt đầu tách ra, trong chiếc khe nhỏ hẹp mật dịch tiết ra vô cùng ngứa. Thiếu nữ cảm giác ở đó vô cùng trống rỗng cần có cái gì đó để lấp đầy. Cảm nhận được khát vọng của thiếu nữ, thiếu niên cũng không phụ long nàng. Cây đại bổng to bằng cả cánh tay của hắn tách hai cánh hoa ra. Một chút nước dịch tráng nhớp nháp dính lên đầu của cây đại bổng. Thiếu niên gầm nhẹ, hai tay tách ra hai chân thon dài của nàng, thiếu nữ khuôn mặt nhăn nhó có chút khó chịu, hai tay nàng đặt trước bụng của thiếu niên. Thiếu niên vận dụng toàn bộ sức mạnh dùng eo cùng mông thúc cây đại bổng đâm mạnh về phía trước. Cây đại bổng giống như con thuyền hùng dũng tách hai cánh hoa lọt vào bên trong sau đó dùng sức tông tới.

Đại trưởng lão lúc này trong sân vô cùng vui vẻ, lão nhân liên tục vuốt râu của mình, vẻ mặt khoái trá dâm đãng cùng cực. Chính xác là vẻ mặt của người chiến thắng. Cứ nghĩ đến cảnh tên Tiêu Sơn trên người tôn nữ của lão không nhịn được mà bắt đầu hỳ hục cày cấy. Hai người ôm hôn nhau thắm thiết là lão cảm thấy vui mừng. Thứ nhất lão có được một tôn nữ tế tốt. Thứ hai tôn nữ của lão sắp sinh cho lão một bảo bảo để lão thăng chức. Đến lúc đó chẳng khác gì song hỷ lâm môn. Lão nhân lúc này đang vui mừng hí hửng tự vỗ đùi mình đến đét một cái thì một âm thanh làm cho lão nhân giật mình.

"Đại trưởng lão..." Có tất cả vài tiếng chào vang lên. Một trung niên nhân cùng với hai lão nhân khác đi cùng nhau.

Thấy vậy lão nhân cũng cung kính làm lễ chào hỏi: "Tiêu Chiến, các vị trưởng lão..."

Trung niên mặc bộ đồ màu xám thấy được lão nhân này vẻ mặt lúc này cực độ vui vẻ không nhịn được thì tò mò hỏi: "Đại trưởng lão, có chuyện gì mà ngươi vui vẻ như vậy!?Chẳng lẽ đột phá thành công!"

Thấy vậy lão nhân nhìn về phía mấy người sau đó ra vẻ đạo mạo đứng đó vuốt vuốt râu, hắn lên tiếng nói: "Tất nhiên lão phu có việc vui rồi! Lão phu bế quan vài ngày giờ đã là lục tinh đại đấu sư!"

Nghe thấy vậy mấy người kia cùng thoáng giật mình. Làm gia chủ như Tiêu Chiến cùng với hai vị trưởng lão cũng rối rít đối với lão nhân mặc áo bào xám tiến hành chúc mừng. Bất quá khi mọi người chúc mừng thì lúc này thấy một thiếu nữ mặc áo lam vẻ mặt xám xịt chạy đến chỗ mấy người. Thiếu nữ mặc áo lam cúi đầu xuống, hai mắt ướt át cầm tay che mặt. Lão nhân thấy vậy kinh hãi thầm nghĩ: "Làm sao mà nhanh vậy a!? Chẳng lẽ hai đứa đã làm xong rồi! Không, hình như không đúng..." Lão nhân mặc áo bào màu xám lên tiếng nói: "Ngọc Nhi, ngươi đi đâu vậy!?"

Tựa hồ nghe được lão nhân lên tiếng, âm thanh nghe vô cùng quen thuộc. Ngay lập tức Tiêu Ngọc dừng chân ngẩng mặt lên với giọng chất vấn: "Gia gia, người nói dối ta!"

Mấy trưởng lão cùng với Tiêu Chiến thấy vậy ho khan lên tiếng đáp lại: "Tiêu Ngọc..."

Thấy ngoài lão nhân áo bào xám còn ba người khác phân biệt lần lượt là gia chủ Tiêu Chiên cùng với hai vị trưởng lão. Ba người lúc này đang ở gần nhau. Hình như họ đang nói chuyện gì đó. Tiêu Ngọc theo phép tắc hành lễ: "Tiêu Chiến thúc thúc, nhị trưởng lão, tam trưởng lão..."

Đại trưởng lão nhìn về phía Tiêu Ngọc, sau đó tiến về phía ái tôn nữ của mình kéo nàng sang một bên ho khan nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi đã cho hắn uống thứ đó sao!?"

Tiêu Chiến cùng với hai vị trưởng lão đều nhìn về phía này tò mò. Tiêu Ngọc nghe thấy vậy, trong giọng nói có chút khó chịu: "Gia gia người lừa ta!"

Đại trưởng lão thấy vậy nhỏ giọng nói: "Ta không có lừa ngươi! Nhưng hắn đã uống chưa!?"

Tiêu Ngọc hừm hừm, trong giọng nói mang theo giận dữ nói: "Hắn uống rồi!"

"Hả" đại trưởng lão nghe thấy vậy kinh ngạc nói: "Hắn uống rồi sao! Thế, thế vì sao ngươi còn ở đây!?"

Tiêu Ngọc nghe thấy vậy bộ mặt đỏ bừng, bộ ngực phập phùng vì tức giận: "người còn hỏi tại sao!? Sau khi hắn uống xong thứ đó hắn tức giận đuổi ta ra khỏi đó. Ngươi, ngươi rốt cuộc cho hắn uống thứ gì!?"

Đại trưởng lão thấy vậy mặt nhăn nhó hỏi: "Ngươi... ngươi không ở đó mà chạy ra ngoài!"

Tiêu Ngọc thấy vậy ấp úng nói: "Hắn, hắn lúc đó trông rất đáng sợ. Hơn nữa hắn còn mắng chửi đuổi ta ra ngoài. Ta, ta tiếp tục ở đó để hắn mắng chửi ta sao!?"

Đại trưởng lão nghe được những lời này thì kinh hãi phất tay nói: "hồ đồ, hết sức hồ đồ..."

"Khụ, khụ..." Tiêu Chiến lúc này lên tiếng nói: "Nếu như nhà của đại trưởng lão có việc ta cùng với các vị trưởng lão cũng không tiện làm phiền!" Nói xong đến đây Tiêu Chiến nhớ đến gì đó sau đó tiếp tục nói: "Đúng rồi báo cho đại trưởng lão mấy việc sau, lần này Nhã Phi tiểu thư mang cho chúng ta tin vui. Hiện giờ mấy cửa hàng ở mấy thành thị khác bắt đầu mở. Chúng ta có thể đưa người đến đó làm ăn...."

Đại trưởng lão nghe thấy vậy nhíu mày hỏi: "Nhã Phi tiểu thư sao!?"

Tiêu Chiến mỉm cười nói: "Đúng vậy! Nhã Phi tiểu thư vừa đến đây bàn bạc chuyện làm ăn với chúng ta. Nhưng lúc đó đại trưởng lão đang bế quan nên nàng cũng không tiện làm phiền. Đúng rồi nàng cũng chưa rời đi Tiêu gia. Nàng nói muốn đến thăm Tiêu Sơn một chuyến. Nếu như đại trưởng lão muốn có thể qua đó chào hỏi một tiếng!" Tiêu Chiến đưa tay hướng về phía biệt viện chỉ phương hướng Nhã Phi rời đi.

"Cái gì!?" Đại trưởng lão con mắt to như con cá ngão. Miệng của lão mở to có thể đút được một quả trứng lọt hỏn vào bên trong. Mọi người nhìn thấy bộ dạng này của đại trưởng lão thì đều cảm giác có chút kỳ quặc. Đại trưởng lão hét lên: "Mau, mau... nếu không sắp xảy ra đại họa rồi!" Đại trưởng lão toàn thân vận khởi đấu khí vào đôi chân tăng nhanh tốc độ. Thấy vậy mấy trưởng lão cùng với Tiêu Chiến đều nhìn nhau. Sau đó họ không nhịn được bắt đầu vận khởi đấu khí vào đôi chân nhanh chóng đuổi theo. Tiêu Ngọc cũng cảm giác được có gì đó không đúng vận khởi chân nguyên lực vào đôi chân vội vàng vọt theo sau đám người Tiêu Chiến.

Đại trưởng lão thúc dục hết đấu khí vào đôi chân, cả thân hình giống như một mũi tên bắn đi lao vun vút về hướng biệt viện của Tiêu Sơn mà đi. Bốn người kia thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo. Mọi người lúc này thấy được biệt viện của Tiêu Sơn. Khi tiếp xúc được các biệt viện vài trăm mét thì họ rõ ràng nghe được một tiếng rên vô cùng lớn của một nữ nhân: "Aaaa..." Tiếu kêu kéo dài giống như âm thanh mang theo cực độ đau đớn vậy.

Mọi người hốt hoảng chạy tới, đại trưởng lão tiến gần tới thì nghe được những tiếng phát ra: "Bạch, bạch... ha... ha... ư... ư..."

Sau đó còn một tiếng của nữ nhân rên lên: "A, đau quá... a... ư... nhẹ... nhẹ một chút! ư...." Tiếng rên của nữ nhân liên tục vang lên kèm theo tiếng phát ra: "ba, ba..." giống như tiếng vỗ vào mông đít vậy.

Khi tiếng rên "Aaa..." kéo dài của nữ nhân vang lên. Đại trưởng lão dừng lại hoàn toàn ngây ngẩn bất lực trước cảnh này. Hắn đứng nhín biệt viện tĩnh lặng. Thành tinh hơn mấy chục năm giờ lão đầu tính kế còn không thành công. Đại trưởng lão thở dài một hơi cúi đầu xuống, cái đầu của hắn hơi lắc lắc.

Tiêu Chiến thấy vậy cảm giác có gì không đúng sau đó ngón tay chỉ vào căn biệt viện của Tiêu Sơn nói: "Đại trưởng lão, chuyện này là..."

Tiêu Ngọc lúc này cũng chạy tới. Nàng nghe được âm thanh trong phòng truyền ra thì hai má đỏ ửng. Vệt đỏ này không phải là vì xấu hổ vì những âm thanh này mà là sự tức giận. Thiếu nữ điên cuồng lao về phía trước thì đúng lúc này bàn tay nhăn nheo của đại trưởng lão chụp lấy cánh tay của nàng. Thiếu nữ bị kéo lại, đại trưởng lão quát: "Ngọc Nhi ngươi muốn làm gì!?"

Thiếu nữ thấy vậy ngẩn ra, mặt mũi lúc này của nàng cực kỳ khó coi: "Ta, ta..." sau đó nàng chỉ về phía trong căn phòng nói: "ta, ta muốn vào đó không... không cho họ làm vậy!?"

"hồ đồ..." lão nhân mặc áo xám phất tay một cái: "Chuyện này đã xảy ra rồi! Có muốn thay đổi cũng không được!" Cửu đỉnh âm dương đan cần phải giao hoan đạt được cực sướng chín lần mới có thể giải độc. Bây giờ cần để cho họ làm việc đó xong mới có thể giải độc. Sự việc dù sao đã xảy ra rồi có muốn thay đổi được. Đại trưởng lão chỉ biết cắn răng thở phảo lắc đầu.

Trong phòng liên tục truyền ra âm thanh của nữ nhân và nam nhân giao hoan. Tiếng nữ nhân cực kỳ phóng đãng: "A, ư... ứ...uh... Nhẹ một chút... ứ... từ... từ.. thôi!... uhm... a..."

Tiêu Chiến thấy vậy vẻ mặt âm trầm nhìn về phía đại trưởng lão lên tiếng nói: "Đại trưởng lão đây là chuyện gì xảy ra!? Có phải Nhã Phi tiểu thư đang ở trong đó!?"

Đại trưởng lão phất tay sau đó thở dài một hơi nói: "Ài, tất cả chuyện này thật sự là do một phút hồ đồ của lão phu mà ra!..."

Trong phòng một mảnh xuân sắc...

Thiếu niên dùng cây đại bổng của nàng mạnh mẽ tiến vào trong tiểu huyệt động. Khi cây đại bổng của hắn tiến vào huyệt động cảm giác đó chính là một lươi ướt át nhơm nhớp đặc biệt vô cùng co bóp. Nó giống như một miếng thịt ấm áp cuốn thật chặt... Cũng không giống nó giống như thứ gì đó mút lấy cây đại bổng của hắn thặt chặt. Giống như Nhã Phi dùng miệng giúp hắn nhưng cảm giác không được mãnh mẽ bằng thứ này. Thứ này toàn bộ từ đầu đến cuối mút chặt lấy cây đại bổng mà không để thừa một chút nào. Cái cảm giác bị nút chặt hơn nữa tiểu đệ đệ của hắn tiến vào trơn trượt nhưng không phải trơn tượt này làm cho Tiêu Sơn cảm giác mê hồn.

Nhã Phi cảm giác được có thứ gì đó tiến vào trong tiểu huyệt động của mình. Thứ này vô cùng nóng hơn nữa vừa thô to vừa cứng. Nó trượt vào trong người nàng. Một cảm giác như điện giật lan tràn sắp người của nàng.

Tiêu Sơn cảm giác được đầu đại bổng như chạm vào một cái màng gì đó vô cùng đàn hôi. Sau đó khi đại bổng đâm tới, cái màng hơi co bóp, đặc biệt hai bên thành ẩm ướt nóng ấm liên tục co bóp. Chiếc màng tụt lùi về phía sau có chút co giãn. Nhưng sau đó cây đại bổng của hắn tiến vào thì chiếc mãng giống như một tờ giấy bị chọc rách. Ngay lập tức cả tiểu động huyệt run lên, cả cái động điên cuồng co bóp, bóp chặt lấy đại bổng của hắn. Một cám giác có chút bị dây chun quấn chặt ép chặt lấy khó mà di chuyển. Nhưng Tiêu Sơn vốn thân thể vô cùng cường tráng hắn vẫn mạnh mẽ đẩy cây đại bổng vào sâu bên trong. Cây đại bổng đi qua một nơi rõ ràng có thứ gì đó tưới lên cây đại bổng của hắn, nó không giống như thứ dịch ấm ấm, nhớp nháp lại trơn. Nó giống như một thứ nước nói chính xác như là nước muối ấm tưới lên cây đại bổng vậy. Cây đại bổng tiến xâu vào trong đó đến khi đầu của hắn chạm vào một thành gì đó mà hắn ấn sâu vào cũng khó, nhưng vừa đúng lúc đó cây đại bổng của hắn cũng ngập sát nút. Một cảm giác tiêu hôn từ cây đại bổng xộc thẳng lên đầu của hắn.

"Aaaa..." Một tiếng rên đau đớn của thiếu nữ vang lên. Hai mắt của nàng chảy ra hai giọt nước mắt nóng hổi.

Nhã Phi cảm giác khi cây đại bổng của hắn đánh xuyên lớp màng kia thì nàng cảm giác giống như có một con dao vô cùng sắc bén đâm vào thịt của nàng. Cảm giác này vô cùng đau đớn. Nàng chưa bao giờ cảm giác được đau đớn như vậy. Hai tay của thiếu nữ siết chặt lên bả vai của hắn hình thành một vệt tay đỏ ửng trên đó. Hai bàn chân của nàng quắt lên hông của hắn hy vọng cái cảm giác đau đớn này sẽ nhanh chóng qua đi. Nhưng không như nàng nghĩ, hắn bây giờ không có ôn nhu. Thiếu nữ cảm giác được cây đại bổng của hắn không có ý định dừng lại để cho nàng hết đau. Nó liên tục trơn trượt thúc vào trong người nàng. Mỗi tiếng ba ba không phải do âm thanh nao khác mà do hai bên hông của hắn va chạm mạnh vào hai bên mông đít của nàng phát ra âm thanh bành bạch.

Thiếu nữ vội vàng ôm chặt ép cái mông đít của hắn vào sát mông của nàng đồng thời vội vàng hô lên đau đớn: "Từ... từ... nhẹ nhàng thôi... A... aa... ư..." Thiếu nữ cảm giác vô cùng đau đớn. Mỗi phát hắn dùng cây đại bổng đút vào trong tiểu huyệt động của nàng là một lần nàng cảm giác được mình như bị một con dao đâm vào vô cùng đau đớn. Mặc dù trong cơn đau đớn nàng có cảm giác được một chút khoái hoạt.

Cây đại bổng mỗi lần rút ra nó lại vẩy ra một chút máu đỏ hồng cùng với một chút nước nhờn nhờn. Không ngờ hai cánh hoa của nàng chỉ tách ra một khe nhỏ hẹp như vậy nhưng nó bây giờ lại hoàn toàn lộ ra, nó giống hệt một thứ gì đó khá lớn ngoạm cả cái cây đại bổng to giống như một cánh tay kia vào. Tiêu Sơn cảm giác được tiểu huyệt động của Nhã Phi không ngờ lại đàn hồi như vậy. Đúng là yêu tinh, mị cốt thể chất đúng là trời sinh câu dẫn nam nhân.

Cây đại bổng liên tục tiến ra tiến vào tiểu huyệt động với tốc độ vô cùng nhanh. Một giây nó rút ra đút vào tổng cổng bốn lần, hai lần đút ra hai lần đút vào. Mỗi lần đều phát ra âm thanh giòn vang ba ba liên tục. Đặc biệt một thứ nước keo keo dính dính hòa lần máu đỏ bắt đầu từ tiểu huyệt động rỉ ra ngoài. Nhã Phi đau đớn, hai mắt nhòa lệ vội vàng kêu rên: "A, a... ư... đau... đau quá... từ tư.. thôi! ư..."

Nhưng đáp lại thiếu nữ chỉ là những cơn thúc dục mãnh mẽ hơn, đặc biệt đại bổng tiến vào trong động của nàng nó cũng to hơn một chút cùng cứng hơn một chút. Nó hoàn toàn làm cho tiểu huyệt động của nàng vận hết sức lực dãn ra đề làm nơi cho nó đi ra đi vào. Tiểu huyệt động của nàng hiện giờ giống như nhà riêng của nó mà không phải của nàng. Nó thích ra vào lúc nào là tùy nó vậy.

"ba, ba..." Âm thanh vang dội ngày một dồn dập.

"Ứ, hahahah, a... ư..." Tiếng kêu rên của nữ nhân liên tục vang lên. Nàng còn cảm nhận được hơi thở dốc của nam nhân phả vào ngực của nàng. Hắn cũng không hề rảnh rỗi. Hắn không ngờ lại có thể dùng một tay của mình chống xuống giường làm điểm tựa. Tay kia trên ngực của nàng liên tục vuốt ve. Thân thể của hắn thì liên tục chuyển động để cho cây đại bổng to lớn như nắm tay đút ra đút vào tách hai cánh hoa của nàng ra mà xâm nhập sâu thêm.

Thiếu nữ cảm giác có đau đớn vô cùng. Đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh. Nàng nhớ đến song tu công pháp trong thiên mị công. Trong thiên mị công có nhắc đến song tu công pháp làm cho thiếu nữ ở lần đầu giảm được đau đớn, tăng thêm khoái cảm đặc biệt là trong lần đầu song tu với nam tử sẽ tăng lên tu vi. Hiển nhiên với xử nam và người có chí cương chí dương thân thể thì không có gì tuyệt vời hơn.

Thiếu nữ cố lén cơn đau bắt đầu nhắm mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Nàng bắt đầu dựa theo công pháp vận chuyển chân nguyên lực. Chân nguyên lực ngay lập tức từ đan điền của nàng vọt xuống hạ thể tập trung vào cánh hoa cùng với tiểu huyệt động của nàng. Chúng giống như một sợi tơ vậy. Sợi tơ này móc nối với xử nữ nguyên âm của nàng. Đặc biệt nó kết nối với nơi nàng bị rách màng. Bắt đầu cuồng hấp lực phát ra, hấp lực nhanh chóng hấp lên cây đại bổng của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cảm giác tâm chí có chút thanh tỉnh. Hắn đột nhiên cảm giác được tiểu thiên hà bạo động, tiểu thiên hà lúc này điên cuồng xoay tròn. Nó nhanh chóng tạo một luồng khí thiên hà nguyên lực vọt xuống hạ thể tiến vào cây đại bổng của hắn. Ngay lập tức thiên hà nguyên lực cùng với xử nam nguyên dương, chân nguyên lực với xử nữ nguyên âm bắt đầu tiến hành giao hòa. Chỗ hai người giao hòa không ngờ hình thành một dòng xoáy nguyên dương và nguyên âm giao hội. Thiên địa nguyên khí bắt đầu bạo động từ khắp bốn phương tám hướng vọt về hướng chỗ hai người giao dung.

Dòng lốc khí xoáy do thiên địa nguyên lực thông qua những kẽ rất nhỏ do hai người giao hoan mà tiến vào. Tiểu huyệt động của Nhã Phi lúc này lại giống như một cái động khẩu điên cuồng hấp thiên địa nguyên khí ở ngoài. Thiên địa nguyên khí tiến vào trong tiểu huyệt động của nàng giống như giọng suối ấm áp nhanh chóng làm cho hạ thể của nàng đỡ đau đơn. Nó tiến vào trong âm dương đồ liên tục quay tròn kia. Ngay lập tức lúc này âm dương đồ tạo ra một dòng liên kết vô hình giữa hai người. Một dòng khí tiến vào người của Tiêu Sơn sau đó tiến vào thái dương hệ sau đó quay lại âm dương giao dùng rồi tiến vào người của Nhã Phi sau đó lại quay lại âm dương giao dung.

Cứ như vậy không nó diễn ra liên tục không ngừng nghỉ. Nhã Phi cảm giác được bắt đầu hết đau đớn, một cảm giác vô cùng khoái cảm giống như điện giật từ hạ thể truyền đến, Thiếu nữ thân thể bắt đầu vặn vẹo, nàng dùng hông bắt đầu nghênh hợp với hắn. Mỗi lần hắn mạnh mẽ xâm phạm nàng là từ nàng không hiểu một âm thanh vô cùng dẫm đãng vang lên: "Ư, a..." Thiếu nữ dần dần có chút thanh tỉnh nhưng nàng cũng bắt đầu rên rỉ ngày một dâm đãng hơn. Thiếu nữ còn hô hoán hắn: "Mạnh, mạnh nữa lên phu quân! Trà đạp ta đi, ngươi dùng cây đại bổng của ngươi đâm chết ta đi! Ngươi dùng cây đại bổng mạnh mẽ chọc vào đi! Ta là của ngươi... Ư... ư... cả thân thể ti tiện... này của ta.. là của ngươi... giết ta đi! Dùng... thứ đó giết ta đi... ư..."

Thiếu nữ hoàn toàn cuồng hồ. Những âm thanh dâm đãng nhất từ trong người nàng bắt đầu phát ra. Hơn nữa nhưng âm thành bành bạch kia chẳng khác nào giờ phút này là tiên nhạc với nàng. Thiếu nữ ôm lấy cổ của hắn, hai chân quắp lấy hông của hắn. Đồng thơi hai mông của nàng trực tiếp nghênh tiếp hy vọng những cú dập của hắn có thể tiến vào sâu hơn.

Từng đợt khoái trào như điện giật đánh thẳng vào đầu của nàng. Miệng nàng rên rỉ vô cùng lớn: "Ư, a, ư..." Sau đó nàng cảm giác cả người mê man. Người mình giống như ở chín tầng mây. Thân thể của thiếu nữ run lên bần bật. Tiêu Sơn dù ý chí không còn nhiều nhưng hắn cảm giác được một điều. Cây đại bổng lúc này ở trong động huyệt. Cả động huyệt run lên bắt đầu phun ra nhiều dịch nước ấm ấp nhớp nháp nhiều hơn. Nó điên cuồng thít chặt lấy đại bổng của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không nhịn được bắt đầu rên rỉ cao vút, cùng lúc đó thiếu nữ cùng rên lên, từ tiểu huyệt động một dòng nước nhớp nháp phọt ra bắn lên đầu cùng thân cây đại bổng.

Tiêu Sơn ấn hết cỡ để cho cây đại bổng của hắn ngập vào nơi sâu nhất. Hắn cảm giác toàn bộ cây đại bổng của mình run lên. Một khoái cảm đến tột cùng. Hắn gầm nhẹ một tiếng, cây đại bổng bắt đầu điên cuồng run lên. Toàn bộ thứ gì đó nóng, dịch, nhớp, keo từ cây đại bổng của hắn vọt vào trong người của Nhã Phi. Nhã Phi run lên cảm giác được trong cửa động nơi cuối cùng của nàng có thứ gì đó nóng, dịch, keo nhớp tưới lên. Hơn nữa thứ này còn vọt vào bên trong bụng của nàng.

Hai người run run lên nhìn nhau một chút. Hai má của Nhã Phi ửng hồng, trên đó còn có chút nước. Hai mắt mê ly nhìn về phía hắn. Hai người trong giây lát liền nhìn nhau một chút. Sau đó hắn lại tiếp tục thở gấp mà vận động. Nhã Phi cũng lại tiếp tục rên rỉ. Không biết qua bao lâu, thân thể của nam nhân toàn bộ là mồ hôi, thân thể của nữ nhân cũng toàn bộ là mồ hôi. Tiếng thở gấp gáp nhưng lực càng ngày càng yếu. Tiếng rên rỉ cũng trở nên nhỏ hơn đặc biệt đã chuyển thành giọng khàn khàn.

Khi hai người hô to một tiếng thân thể của nữ nhân run lên bần bật. Thiếu niên cũng run lên bần bật sụi lơ trên người của nàng. Cái giường của hai người dùng hoàn toàn đã biến thành chiến trường, trên đó chăn, gối phủ lên nhớp nháp dịch thể lẫn thêm máu đỏ không ra hình dáng gì. Thiếu niên từ từ cử động rút ra vật cứng ở trong tiểu huyệt động của thiếu nữ. Thiếu nữ khẽ rên lên đau đớn: "Aa..." Cây đại bổng hoàn toàn đỏ ửng, tiểu huyệt động của nàng cũng đỏ ửng. Hai cánh hoa của thiếu nữ lúc này cũng ửng đỏ.

Khi cây đại bổng rút ra, từ phía tiểu huyệt động của nàng chảy ra một thứ dịch lỏng màu trắng nhớp nháp xen lẫn màu đỏ. Hai cánh hoa từ từ tách lại nhưng vẫn để hở một cái lỗ nhỏ mà từ đó dịch lỏng chảy ra ngoài.

Thiếu niên thở hổn hển. Hắn nhở cả ngày hôm nay điên cuồng. Đến lần thứ chín thì thuốc giải đã được giải. Nhưng là hắn vẫn muốn làm thêm một lần ai bảo tiểu yêu tinh này quá mê người. Thiếu nữ cảm nhận được ham muốn của hắn vẫn đồng ý ôm hắn chấp nhận cho hắn tiến vào người nàng mà tàn phá một lần nữa. Thiếu niên đưa bàn tay lên vuốt ve cửa động của nàng. Lúc này hai cánh hoa không thể khép lại để hở ra một lỗ nhỏ dịch lỏng theo đó mà chảy ra ngoài. Cảm nhận được nơi này đã sưng húp lên, Tiêu Sơn cảm giác có chút đau lòng hỏi: "Nhã Phi ngươi còn đau hay không!?"

Nhã Phi chớp chớp đôi mắt uông uông, giọng mệt mỏi mang theo khàn khàn mất tiếng: "Ta không có sao!? Tên hỗn đản này không ngờ của ngươi to thế khiến ta đau gần chết! Nếu đổi lại là nữ nhân khác đã bị ngươi chơi chết!"

Thiếu niên ôm lấy thiếu nữ vào trong lòng. Hắn thoáng cái giật mình lúc này thiên hà của hắn xuất hiện một viên tinh cầu khác. Hắn mấy tháng nay không có đột phá lần này thành công ngưng kết thủy tinh kỳ. Hơn nữa cấp bậc của hắn là thủy tinh hậu kỳ đỉnh phong, Chỉ kém một bước là tiến vào kim tinh kỳ. Thiếu niên thứ một chút trong tay hắn một con du long bằng nước bắt đầu tiến về phía giường bắt đầu dọng dẹp cuốn theo mọi thứ. Thiếu niên dựng thiếu nữ ngồi dậy ôm lấy nàng để cho con du long cuốn lấy hai người.

Nhã Phi thẫn thờ giọng khàn khàn nói: "Đây là phép thuật của ngươi sao!? Xì. A..." thiếu nữ kinh ngạc hô lên: "Ta đã là dưỡng hồn trung kỳ..." Nghe xong thiếu niên hoàn toàn choáng váng. Dưỡng hồn trung kỳ tương đương với đại đấu sư khoảng cấp bốn, cấp năm hoặc cấp sáu. Nhưng lần này hắn không tệ đột phá cũng nhiều. Nhưng quả thực so với Nhã Phi đúng là kém xa mà. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu.

Con du long sau khi cuốn sạch mọi thứ đúng lúc này Nhã Phi đưa ngăn nó dọn dẹp vết máu trên thảm. Nơi mà hai người giao phong kịch liệt nhất. Nhã Phi đỏ mặt nói: "Ta, ta... muốn giữ lại thứ này!"

Tiêu Sơn mỉm cười lắc đầu. Hắn cho con thủy long lão ra khỏi cửa sổ đẩy ra mấy thứ này ra khỏi hoa viên. Sau đó con thủy long bốc hơi không một chút bóng dáng. Nhã Phi ửng đỏ nhìn hắn lầm bẩm nói: "Vừa rồi hình như có người ở bên ngoài a..!?" Giọng thiếu nữ khàn khàn, Thiếu nữ sau khi trở thành thiếu phụ không ngờ diễm quang không giảm mà trên thân thể xuất hiện nét thành thục vô cùng mê người.

Tiêu Sơn vội vàng ôm lấy kéo nàng nằm xuống nói: "Kệ đi chúng ta đi ngủ thôi!"

Nhã Phi thấy vậy hẵng giọng, hai má ửng đỏ nói: "Ta, ta... còn phải trở về!" Nói xong nàng muốn đứng dậy toàn thân nhưng vô lực ngã quỵ xuống.

Tiêu Sơn cười gian manh nói: "Hahaha, thế nào không đi được sao!?"

"Hừ...' Nhã Phi hai mắt trừng về phía hắn mắng: "Còn không tại ngươi sao!?"

Tiêu Sơn cười đáp: "Được rồi hôm nay mọi người cũng rất mệt mỏi! Ngươi xem đã khuya như vậy chúng ta ngủ lại ở đây như thế nào! Dù sao đằng nào họ cũng biết rồi! Ngươi ngủ ở đây với ta một tối họ cũng coi như mắt mù tai điếc không thấy mà thôi..." Tiêu Sơn cười nhún nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ.

Nhã Phi giống như oán phụ dùng bàn tay liên tục đấm thùm thụp vào ngực của hắn. Nhưng lại không có chút sức lực nào, miệng oán trách nói: "Tại ngươi, tại ngươi..."

Thiếu niên thấy vậy ôm lấy nàng kéo vào trong ngực sau đó nằm xuống. Thiếu nữ hơi kinh ngạc sau đó vẫn tiếp tục đánh hắn. Tiêu Sơn cưởi khổ không thể làm gì bắt lấy tay của nàng sau đó hôn nàng một nụ hôn thật sau, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ nhẹ nhàng nói: "Hôm nay ngủ ở đây với ta đi!?" Thiếu nữ không có đạp trả lại hắn chỉ là dúc vào trong ngực của hắn. Thiếu niên cười ha ha sau đó dùng chăn đắp lên hai người. Thủy năng lực đúng là vô cùng hữu ích có thể không thủy dọn dẹp sạch mọi thứ mà không làm cho chăn bị ướt át.

Thiếu nữ dúc vào trong người hắn bắt đầu nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ. Trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Thiếu niên cũng thở ra một hơi khá dài sau đó ôm lấy thiếu nữ vào lòng. Thiếu nữ cảm giác được bàn chân của hắn gác lên mông của nàng. Bàn tay của hắn còn ôm chặt nàng lại làm cho nàng có chút khó chịu. Nhưng lúc này nàng đã khã mệt. Cả một ngày cũng hắn giao hoan hiện giờ nàng chỉ muốn ngủ. Thiếu nữ còn thấy được một tay hắn ôm lấy mình nhưng tay kia lại đặt lên ngực của nàng. Thiếu nữ quá mệt mỏi đành mặc cho hắn dở trò. Nàng lúc này chỉ muốn là ngủ một giấc mà thôi.

Trong đại sảnh mấy trưởng lão cùng với Tiêu Chiến và Tiêu Ngọc ở đó. Tiêu Chiến phất tay thở dài, vẻ mặt âm trầm nói: "Đại trưởng lão, ngươi hết sức hồ đồ! Sao ngươi lại có thể hồ đồ như vậy!?"

Đại trưởng lão lúc này ngồi ho khan nói: "Ta cũng không muốn a! ta chỉ muốn thúc đẩy tình cảm của hai đứa một chút!"

Tiêu Chiến nghe thấy vậy thì nghiến răng lên tiếng nói: "Hồ đồ! Thật hồ đồ! Xúc tiến tình cảm của hai đứa thì thiếu gì cách cơ chứ! Tại sao lại dùng thứ đó. Ài còn là thứ mạnh nhất. Cửu đỉnh âm dương đan nữa chứ! Chín lần đấy! Chín lần đấy! Lão đầu già đầu rồi! Lão có hiểu chín lần là gì không!? Đến chín lần phun ra ngoài! Chín lần đạt được cực sướng thì đến yêu thú cũng sẽ không nhịn được khiến cho tinh tẫn nhân vong! Hài, già rồi! Càng già càng hồ đồ..."

Nói xong Tiêu Chiến phất tay nói: "Đại trưởng lão ngươi có biết gây ra chuyện gì hay không! Nếu như chuyện này để Đặc Thước Nhĩ gia tộc biết được Tiêu gia ta khó mà sống ở Ô Thàn thành! Hài..."

Đại trưởng lão khụ khụ vài tiếng sau đó nói: "Ta thấy hai người vừa rồi làm chuyện đó cũng không phải một bên mà là người tình ta nguyện! Ta thấy nếu chúng ta kết thân được với Đặc Thước Nhĩ gia tộc cũng không phải là chuyện xấu!"

Tiêu Chiến nghe thấy vậy méo mó mặt chỉ về phía đại trưởng lão nói: "Ngươi..." sau đó Tiêu Chiến khe khẽ thở dài: "Chỉ có thể làm như vậy! Như vậy đi vài ngày nữa chúng ta sẽ đưa lễ đến Đặc Thước Nhĩ gia tộc hy vọng họ sẽ đồng ý cho Nhã Phi tiểu thư kết hôn với Tiêu Sơn..."

"Không được!" Bất chợt trong đám người có một âm thanh truyền ra. Mọi người để ý đến lúc này âm thanh phát ra không ngờ lại là Tiêu Ngọc. Vẻ mặt của Tiêu Ngọc lúc này kèm theo không biết là vị gì!? Đắng cay, chua chát, ghen...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play