Tiêu Sơn từ từ mở mắt ra. Hắn bây giờ hiện tại vẫn là thái dương kỳ thực lực của Tiêu Sơn hắn ước chừng có lẽ là giới đấu sư đi nếu như không sử dụng thái dương phụ thể. Không biết thái dương phụ thể thực lực hắn đạt đến mức bao nhiều. Nhưng thức tế hắn có lẽ ước chừng đạt thực lực khoảng dưới đại đấu sư có lẽ đây là ước định của Tiêu Sơn. Hắn cũng không có nắm rõ. Hiện giờ hắn đọc một môn gọi là bàng môn tả đạo thiên. Hắn muốn ra sau núi làm thí nghiệm một chút. Hắn muốn bắt mấy con thỏ rừng làm thí nghiệm. Hiện giờ mẫu thân của hắn đã đến phường thì Tiêu gia thế nên dạo này cũng thường xuyên ít tiếp súc với hắn.
Hắn gõ gõ, có lẽ trước mắt qua Tiêu gia phường thị mua một vài con sủng thủ tiến hành thực nghiệm thì tốt hơn. Hắn bước qua một chút quảng trường thì thấy một thiếu nữ mười hai tuổi, mái tóc màu hồng nhạt, mặc một bộ y phục cũng là màu hồng. Khuôn mạt xinh xắn, làn da trắng, đôi môi, chiếc mũi xinh xinh. Một thiếu nữ la lị nhưng bắt đầu có dấu hiệu trổ mã. Đợi thời gian sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân bại hoại a. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía thiếu nữ ngầm suy ngẫm.
Thiếu nữ hiện nay đang tranh tại với một thiếu niên cũng ngang bằng tuổi của hắn. Thiếu nữ hướng về phía nam tử đánh ra một chưởng mang theo phong quyển đánh bật hắn lùi mấy bước. Thiếu niên lùi lại mấy bước mỉm cười hơi chắp tay làm lễ nói: "Tiêu Mị biểu muội thực lực thật là mạnh mẽ đã đạt đến năm đoạn đấu khí làm biểu ca như ta cam bái hạ phong!"
Thiếu nữ mỉm cười nói: "Tiêu Sơn biểu ca đã nường nhịn rồi!"
Thanh niên kia lại khách khí nói: "Đâu có đâu có là biểu muội đã nương tay thôi!"
Thì ra thiếu niên này tên là Tiêu Sơn trùng tên với hắn. Thường thường gia tộc đều có đến vài nghìn người thế nên tại Ô Thản thành này việc trong gia tộc có thể xuất hiện người trùng tên lại là một chuyện hết sức bình thường. Tiêu Sơn đứng ở phía xa nhìn về phía trước lúc này hắn nghe được dưới đài rất nhiều lời giem pha về hắn.
"Hahaha đây không phải là cuồng tu Tiêu Sơn cùng với Tiêu Sơn đại ca trùng tên sao?"
"Ngươi nói gì vậy giờ chúng ta phải nói là phế vật Tiêu Sơn, chúng ta nên dùng cách gọi này để phân biệt hắn và Tiêu Sơn đại ca ngươi thấy có đúng không!?"
"Không sai người nói hoàn toàn đúng a!"
Tiêu Mi nhấp nháy đôi mắt. Nàng đứng trên đài nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó quay sang phía thiếu niên bên cạnh lên tiếng nói: "Tiêu Sơn đại ca, hắn là ngươi đã đánh bại Tiêu An biểu ca sao!? Nhưng ta nghe nói hình như hắn bị Tiêu Ngọc biểu tỷ đánh cho thành phế nhân rồi mà!"
Thiếu niên mỉm cười nói: "Không sai, hắn chính xác là phế vật Tiêu Sơn a. Ta cũng không biết thông tin truyền được từ đâu rằng hắn đánh bại Tiêu An biểu đệ a, có lẽ là đồn nhảm thôi!"
Tiêu Sơn nghe thấy điều này, hắn cảm giác trong lòng dâng lên một mối hận vô cùng lớn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được giận dữ đến như vậy. Có lẽ năm xưa chính quãng thời gian trong ký ức hắn bị người người ức hiếp thế nên cứ nói đến hai chứ phế vật làm cho hắn giận sôi lên. Tiêu Sơn phất tay áo rời đi. Hắn vừa đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn.
"Tiêu Sơn đứng lại!"
Tiêu Sơn quay lại thì thấy người phát ra âm thành quát lớn kia không ai khác là người thiếu niên đứng bên cạnh Tiêu Mị, người trùng tên trùng họ với hắn. Hắn ngước nhìn về phía thanh niên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì!?"
Thanh niên ngước nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn cảm nhận rõ được tên này là một phế vật, một chút đấu khí cũng không bộc lộ ra ngoài. Thường thường dưới đấu giả mặc dù không thể xem được cấp bậc của đối phương xong lại có thể cảm nhận được đối phương có đấu khí hay không. Rõ ràng đối phương không có một chút đấu khí nào. Thiếu niên mỉm cười nói: "Không có gì chẳng qua ta chỉ muốn Tiêu Sơn biểu đệ chỉ giáo một chút. Nghe nói Tiêu An biểu đệ bị ngươi đánh bại không biết lời đồn này có thực hay không?"
Tiêu Sơn nhìn về phía thiêu cảm giác hắn quá vô sỉ rồi. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: "Vậy ngươi muốn chứng thực sao!?"
Thiếu niên đưa tay lên đài mời chào: "Ta rất muốn lời đồn ấy là thực hay giả, nếu như Tiêu Sơn biểu đệ có thể không ngại mà nói có thể thượng đài chỉ giáo một hai. Biểu ca như ta không ngại cùng với biểu đệ giao hữu..."
Nói lời này Tiêu Sơn cảm giác có vẻ khinh bỉ tên này. Đây rõ ràng là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh. Tiêu Sơn thở dài, hắn không muốn quá nhiều rắc rồi nhưng hổ không phát uy người khác sẽ tưởng nó là mèo bệnh. Nếu như vậy đánh một trận chiến coi như là giết gà dọa khỉ đi. Tiêu Sơn phất tay một cái, hắn mỉm cười nhìn về phía đài, đôi chân giảo bước: "Như ngươi mong muốn!"
Nghe những lời này thì toàn bộ những người dưới đài này đều có chút kinh ngạc. Một thanh niên trong nhóm đó không nhịn được kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Tiêu Sơn hắn có vấn đề đầu óc không a, Tiêu Sơn biểu ca đã bước vào lục đoạn đấu khí rồi. Khác nhau giữa lục đoạn đấu khí và ngũ đoạn đấu khí khá là lớn a... Hắn không biết chênh lệch giữa hắn và Tiêu Sơn biểu ca sao?"
"Ta xem chắc là vậy rồi!"
"Ta thấy chưa chắc vì nghe đồn hắn đạnh bại Tiêu An biết đâu hắn có đủ thực lực khiêu chiến Tiêu Sơn đại ca!?"
"Ngươi nghe lời đồn đại vậy mà cũng tin được sao. Đây rõ ràng là phiến diện không thể tin được!"
"Nhưng nghe nói Tiêu Sơn hắn luyện một môn đấu kỹ rèn luyện thân thể a!"
"Mặc dù đấu kỹ có khả năng tăng cường thể chất của cơ thể. Người mạnh nhất có thể tiến vào đại đấu sư nhưng ngươi nghĩ mấy loại đấu kỹ rèn luyện thân thể lên cấp dễ dàng vậy sao!?"
"Ngạch đúng là mỗi cấp của loại đấu kỹ này lên cấp vô cùng chậm. Ngày xưa ta cũng có luyện qua nhưng được một thời gian ta bỏ tiến vào tu luyện đấu khí!"
Rất nhiều lời bàn tán về phía hắn. Tiêu Sơn dảo bước nhẹ nhàng lên đài. Hắn ngước nhìn về phía thiếu niên này vì hắn cảm giác được người này yếu hơn hắn. Tiêu Mị nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn rõ ràng trong lòng nàng đều đầy nghi vấn về người này. Người này không phải là bị Tiêu Ngọc bị đánh thành đầu óc có vấn đề rồi đấy chứ? Nhưng rõ ràng khuôn mặt đầy tự tin của hắn lại không hề giả đây là chuyện gì?
Thiếu niên mỉm cười nói: "Mong Tiêu Sơn biểu đệ chỉ giáo!" Nhìn khuôn mặt của Tiêu Sơn, thiếu niên không khỏi cảm giác có chút khó chịu. hắn thầm mắng trong lòng:"nát nữa ta phải hung hăng trà đạp ngươi cho người thấy rằng ngươi không nên sinh ra lấy tên trùng tên với ta. Ngươi sinh ra là sỉ nhục với người sử dụng tên Tiêu Sơn..."
Tiêu Sơn đưa tay ra, hắn phất nhẹ về phía thiếu niên nói: "Ra tay đi, ngươi rất muốn dạy dỗ ta thì phải!? Còn chờ gì nữa?"
Thiếu niên mỉm cười đáp lại lời nói: "Biểu đệ hãy cận thận!" Hắn toàn lực thi chuyển, đấu khí cuồn cuộn điên cuồng vận chuyển vào nắm bàn tay của hắn. Hắn tung người về phía Tiêu Sơn đồng thời đấm ra một quyền thật mạnh về phía Tiêu Sơn. Quyền kình mãnh liệt mà đến.
Toái thạch quyền!
Ầm! Không như mọi người nghĩ người ăn đòn bay ra không phải là Tiêu Sơn mà người trung họ trùng tên với Tiêu Sơn. Hắn bị Tiêu Sơn một quyền oanh kích bắn ra xa. Hắn lê dài trên mặt của lôi đài tạo ra một vết dài khá lớn. Tiêu Sơn phủi phủi tay nói: "Quá yếu!" Tiêu Sơn xoay người rời đi để lại con mắt to tròn của mọi người đang nhìn hắn.
Một người trong đó không nhịn được lên tiếng hỏi: "Này ta tưởng hắn không tu luyện được đấu khí mà!"
Một thanh niên khác bên cạnh nói: "ừ nhưng mà nghe nói hắn tu luyện thân thể!"
Một thiếu niên khác bên cạnh ngờ vực hỏi: "Tu luyện thân thể mà cũng đạt được sức mạnh như vậy sao!?"
Thiếu niên trùng tên Tiêu Sơn lóp ngóp bò dậy. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngước về phía Tiêu Sơn cắn chặt hai hàm răng phát ra tiếng ken két, ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Tiêu Sơn ngươi chờ cho ta nhất định ta phải bắt ngươi trả giá đắt!"
Tiêu Sơn làm như không nghe thấy điều này, hắn giảo bước về phía Tiêu gia phường thị. Hắn càng tiến về phía bên trong càng sâu. Tiêu gia cùng với hai đại gia tộc khác chiếm cứ chia cả khu vực Ô Thản thành thành ba khu vực. Trong ba gia tộc này cũng thường thường xảy ra mâu thuẫn với nhau. Có nhưng khu vực mà cùng lúc xen kẽ hai cửa hàng với nhau thế nên thường xảy ra tranh chấp là chuyện bình thường. Thường thường các phường thị của các gia tộc đều bán hầu hết tất cả các mặt hàng vô cùng đầy đủ bao gồm hầu hết tất cả, đặc biệt là phục phụ cho dung binh thì khá là nhiều. Tiêu Sơn muốn đến là khu vực bán sủng thú của Tiêu gia...
Thường những con sủng thú này là ma thú cấp bậc thấp đặc biệt trong giai đoạn còn non. Tiêu Sơn cũng không có đối tượng để thử bất đắc dĩ mới đến đây bắt mấy con sủng thú mà thôi đồng thời thất bại thì làm món tẩm bổ cho thân thể a. Đây gọi là lợi ích hai trong một. Hơn nữa hắn cũng chưa thưởng thức mấy loại thịt sủng thú ở thế giới này bao giờ. Có lẽ mỗi thứ làm một lần cho biết a!
Nhìn thiếu phụ ở phía trước Tiêu Sơn khá quen thuộc người này không phải Tiêu Hoa Nguyệt cô mẫu của hắn đây sao. Thời gian mẫu thân hắn bị thương thì cô mẫu của hắn có đến thăm ắn vài lần. Cô mẫu của hắn cũng giống mẫu thân của hắn đều là góa phụ. Phu quân của cô mẫu trong một lần đi áp tải hàng cho Tiêu gia không ngờ lại bị cướp hàng kết quả là vì bảo vệ hàng mà vong mạng. Có lẽ chính vì hai người có trung tình cảnh thế nên khá là thân thuộc. Mẫu thân của hắn cũng làm cùng nơi này với cô mẫu của hắn.
Thiếu phụ thấy Tiêu Sơn đến thì nở ra nụ cười hỏi: "Sơn Nhi cháu đến thăm mẫu thân sao!?"
Tiêu Sơn gật đầu mỉm cười nói: "Cô mẫu! Sơn nhi đến đây thăm mẫu thân nhân tiện mua mấy con sủng thú a!" Tiêu Sơn ngó nghiêng nhìn về phía trong dạp hàng lên tiếng hỏi: "Đúng rồi mẫu thân của con đâu không có đây sao, cô mẫu!?"
Thiếu phụ nở nụ cười nói: "Hiện nay là cuối tháng mẫu thân của con cần mang sổ sách đến cho tộc trưởng xem a!"
Tiêu Sơn nghe thấy thế gật đầu, hắn nhìn về phía chuồng thú thì đầy đủ vô vàn các chủng loại thú mà hắn chưa từng biết đến: chuột tuyết, một loại chuột so với địa cầu không khác nhau lắm nhưng người nó trắng như tuyết vậy; lang hoa một loài sói có bộ lông khá đặc biệt, trên bộ lông có màu giống như những bông hoa vậy khá là kỳ lạ; nguyệt miêu loài mèo khá nhỏ nhắn có hình trăng tròn trên trán, trên trán của nó sau khi đạt được trưởng thành thì mặt trăng biến thành hình tròn đạt đến ngũ giai yêu thú, loài động vật này rất khó bắt bởi vì nó chỉ hoạt động vào ban đêm hơn nữa có khả năng che dấu rất giỏi, di chuyển trên cây cùng dưới đất tốc độ không kém hơn đối thủ cáo hơn chúng một giai thế nên muốn bắt chúng là vô cùng khó khăn.
Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Cô mẫu có thể cho Sơn nhi mua mấy con sủng thủ được không?"
"Nga" thiếu phụ hơi giật mình. Nàng suy nghĩ lại một chút sau đó mới hiểu lý do. Có lẽ tôn nhi của mình vì bị đánh phá thân thể mà trở thành phế nhân có lẽ mua một vài con sủng thủ thì tinh thần nó được tốt hơn. Thiếu phụ suy nghĩ là như vậy. Vì nàng nhận định rằng tôn nhi của mình mua sủng thú về làm chỗ dựa tinh thần a thế nên có lẽ mình nên giúp nó một chút. Thiếu phụ cười nói: "Được rồi, Sơn nhi con mua gì để cô mẫu chọn cho con. Yên tâm cô mẫu sẽ chiết khấu năm phần trăm cho con..."
Thiếu niên ngay lập tức chỉ vào mấy con thú: "Con này, còn này... còn con này nữa. Cô mẫu đem chúng cho con..."
Thiếu phụ nghe thấy thế có chút giật mình. Vừa rồi tên tiểu oa nhi này một lúc chỉ hơn mười con. Nàng lên tiếng hỏi: "Sơn nhi con mua nhiều như vậy làm gì, đây là hơn mười sủng thú a. Số lượng không nhỏ đâu!"
Tiêu Sơn ngước về phía thiếu phụ trả lời dứt khoát: "Cô mẫu ngươi cứ đem chúng cho con đi! Hết bao nhiêu kim tê con sẽ trả!"
Thiếu nữ hơi ngừng nửa ngày rồi sau đó lẩm bẩm tính toán nói: "Con có chắc muốn mua hơn mười con sủng thú này không!" Tiêu Sơn nghe thấy vậy lại một lần nữa gật đầu xác định, thiếu phụ nhanh chóng tính toán sau đó mở miệng nói: "Được rồi của con tổng cộng là tám ngàn bốn trăm vạn kim tê..."
Tiêu Sơn loay hoay một chút. hắn nhớ gì đó rồi lấy ra một cái tinh tạp thứ này hắn lấy chính là tinh tạp từ phía Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá a... Hắn suy nghĩ một chút rồi cầm ra tấm thẻ lên tiếng hỏi: "Cô mẫu người tính tiền cho con đi!"
Nhìn thấy thẻ tinh tệ này thiếu phụ giật mình, nàng không phải là không biết loại này tinh tệ xuất sử không hề thấp chút nào. Nàng cầm lấy tinh tệ sau đó xoay đi xoay lại kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Sơn nhi con lấy đâu thứ này vậy!?"
Tiêu Sơn nghe thấy vậy hắn lên tiếng hỏi: "Cô mẫu người nhận ra vật này sao!?"
Thiếu phụ nghe thấy thế nói: "Vật này đâu chỉ như vậy đây là thẻ tinh tạp dành cho khách quý của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc từ đâu mà con có nó!"
Tiêu Sơn nghe thấy thế hơi nhíu mày. Hắn quên mất một điều sự rắc rối của tấm thẻ tạp này mang cho. Hắn gãi gãi mũi nói: "Là một lão nhân tặng cho tôn nhi, hơn nữa lão còn nói với tôn nhi lão là một luyện dược sư thấy tư chất của con kỳ giai muốn nhận con làm đệ tử. Tôn nhi tất nhiên là không tin. Cuối cùng lão nhân lấy ra thẻ tinh tạp dụ dỗ con. Con chính là lừa được lão chiếc thẻ tinh tạp này a. À không đúng hơn là con được người tặng a. Nó có nhiêu tiền vậy cô mẫu!?" Tiêu Sơn lại giả vờ ngu gãi gãi đầu nói: "Lão nhân nói với con rằng ở đây có rất nhiều kim tê, lão tặng cho con làm quà gặp mặt. Lão nói với con nếu như bái lão vi sư có thể muốn có bao nhiêu kim tê cũng có..." Tiêu Sơn lại hướng về phía thiếu nữ nói: "Vì con không tin mới mang đến đây nói với cô mẫu..."
Thiếu phụ nghe thấy thế thì giật mình kinh ngạc. Sau đó nàng lên tiếng hỏi: "Vậy con có biết lão nhân ấy hình dáng ra sao không!?"
Tiêu Sơn tay bóp cằm ra vẻ suy tư lên tiếng hỏi: "Lão ấy sao? Con thấy lão bước ra từ Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, lão mặc một bộ y phục trường bào màu đen..." Tiêu Sơn đem chính mình chi tiết kể cho cô mẫu của mình nghe.
Thiếu phụ nghe thấy thế thì cũng không nghi ngờ a. Nàng nhưng tin tưởng thằng bé mười ba tuổi này. Bất quá Tiêu Sơn hôm nay vốn là nhận ra một điều không nên sử dụng loại thẻ này để trao đổi a. Có lẽ tốt nhất là quy đổi nó sang một thẻ khác sau đó lại dùng như vậy có lẽ là điều tốt nhất. Thiếu phụ thở dài một hơi sau khi tính toán xong, nàng cầm lấy thẻ tinh tạp đưa cho Tiêu Sơn dặn dò nói: "Được rồi cầm lấy đi..." nàng ngước nhìn về phía đằng sau lên tiếng nói: "Để cô mẫu sai người mang mấy con sủng thú này về Tiêu gia cho con. A Quý..."
Thiếu phụ lên tiếng gọi, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ bên trong chạy ra ngoài. Tiêu Sơn đoán người này là một thanh niên thuộc dòng dõi Tiêu gia khi đạt đến mười sáu tuổi nếu như không đạt được bảy đoạn đấu khí sẽ không có khả năng nhận được giúp đỡ tu luyện từ gia tộc chỉ có thể phân vào các công việc của gia tộc. Nếu như sau này tu luyện tốt mới có thể để cho gia tộc chú ý...
Thiếu niên nhanh chóng mang ra một cái xe ngựa. Hắn đem mấy lồng thú kiểng chất lên xe. Ở đấu khí đại lúc có mấy loại súc vật làm sức vận chuyển cho mọi người giống như ngựa ở địa cầu không khác biệt lắm. Hơn nữa ở đây còn có các loại phi cơ vận chuyển hàng hóa là những con ma thú phi hành như các loại chim vậy. Thế nên Tiêu Sơn thông qua ký ức cũng không lạ lùng với loại xe ngựa này...
Hắn vừa đi về phía trước thì thấy hàng loạt tiếng ồn ào vang lên. Một thanh niên đang chắn trước một thiếu nữ, thanh niên có chút anh tuấn nhưng trong mắt lại xuất hiện chút dâm tà. Tiêu Sơn theo đánh giá của hắn là một công tử ăn chơi chác táng a. Thiếu niên đứng chắn trước mặt của thiếu nữ lên tiếng nói: "Huân Nhi muội muội, muội đi đâu vậy, ta chẳng qua chỉ muốn tặng muội một món quá thôi mà!"
Thiếu nữ khó chịu nhìn về phía thanh niên lên tiếng nói: "Gia Liệt Áo thiếu gia xin tránh đường, ta còn có chuyện xin nhường đường. Hơn nữa quà của thiếu gia Huân Nhi xin ghi tạc trong lòng thiếu gia lên giữ nó lại đi..." Huân Nhi cải miệng nhỏ hơi nhếch lên, giọng bình thản như không có gì. Sau đó nàng quay người muốn vượt qua Gia Liệt Áo.
Bị Huân Nhi từ chối thẳng thừng nhưng Gia Liệt Áo khóe miệng hơi giật giật nhưng hắn vẫn nở nụ cười trên miệng. Hắn vỗ vỗ nhẹ tay một cái từ phía sau mấy tráng hán cầm đền một con sủng thủ. Con này là một con thỏ màu trắng, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt có tròng mắt màu đỏ có hơi nước, móng vuốt màu bạc. Phải nói nhìn con thỏ con đủ để làm cho tâm hồn thiếu nữ rung động có thể làm cho họ không nhịn được mà bế lấy âu yếm a. Gia Liệt Áo cười tiếp tục nói: "“Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Gia Liệt Áo mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi.”"
Gia Liệt Áo nhìn về phía thuộc hạ sau tiếp tục nói: "Huân Nhi tiểu thư đây là tấm lòng thành của ta a. Nó chỉ là một con sủng thú nhỏ bé hỏa linh thỏ. Nghe nói khi nó thành giai có thể đạt đến cấp bậc cấp năm a. Ta hy vọng nó được bầu bạn bên cạnh tiểu thư a. Mong tiểu thư đừng đừng từ chối làm cho ta mất mặt với thuộc hạ..."
Huân Nhi có chút động dụng nhưng ngay sau đó nàng lấy lại được bình tĩnh. Nàng có chút yêu thích con thỏ kia nhưng món quà lại xuất phát từ người mà nàng không ưa chút nào quả là làm cho nàng không tiếp nhận nổi. Nàng đang muốn tìm cách bất quá có một chiếc xe ngựa chay về phía nàng. Huân Nhi ngẩng đầu lên thì thấy đây không phải là tên dâm tặc Tiêu Sơn thì còn là ai nữa. Nhưng so sánh với tên đáng ghét Gia Liệt Áo này thì tên dâm tặc này có chút làm nàng dễ chịu hơn.
Thấy tiếng vó ngựa Huân Nhi ngước nhìn về phía xe ngựa thì thấy phía sau hàng loạt là thú kiểng. Thiếu nữ hơi nhíu mày. Gia Liệt Áo cũng ngước nhìn về phía đám người Lý Sơn. Huân Nhi đột nhiên nghĩ ra một kế nàng quay về phía Gia Liệt Áo lên tiếng nói: "Xin lỗi Gia Liệt Áo thiếu gia Huân Nhi đã có sủng thú thế nên món quà của thiếu gia Huân Nhi xin tâm linh rồi!"
Gia Liệt Áo nghe thấy thế nhíu mày, hắn mở miệng nói: "Không biết Huân Nhi tiểu thư có sủng thú từ bao giờ mà ta không biết!?"
Huân Nhi mỉm cười chỉ về phía xe ngựa kia nói: "Gia Liệt Áo thiếu gia xem người đang đánh xe ngựa qua đây. Số sủng thú đằng sau xe chính là người đó mua cho Huân Nhi a..."
Thanh niên đánh xe đột ngột dừng lại, hắn hướng về phía Huân Nhi lên tiếng nói: "Huân Nhi tiểu thư!"
Huân Nhi nghe thấy thế giật mình nói: "Ngươi là?"
Thanh niên cười nói: "Có vẻ như Huân Nhi tiểu thư không nhận ra ta a. Ta tên là Tiêu Quý một người trong gia tộc được điều động đến Tiêu gia phường thị!"
Gia Liệt Áo nghe thế cười lên một tiếng, sau đó ngón tay hắn chỉ về phía Tiêu Quý: "Hahahaha, thì ra là một tên tạp dịch không đạt đến bảy đoạn đấu khí tại lễ trưởng thành nên bị đuổi ra khỏi gia tộc a!" Nghe lời này thanh niên đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Hắn im lặng hơi cúi đầu bất đắc dĩ.
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía thanh niên lên tiếng hỏi: "Tiêu Quý đại ca sao huynh lại dừng lại!?"
Tiêu Quý nghe thấy thế mở miệng nói: "Ngạch chuyện này!?"
Huân Nhi nhanh chóng mở miệng nói: "Tiêu Sơn biểu ca, những thứ này huynh mua nó là dạnh tặng cho Huân Nhi sao? Huân Nhi cảm ơn Tiêu Sơn đại ca" nói xong nàng nháy mắt với Tiêu Sơn rồi tiếp tục nói: "Tiêu Sơn biểu ca, ta đang muốn trở về Tiêu gia chúng ta cùng về thế nào!"
"Xin lỗi a!" Tiêu Sơn phất tay, hắn nhếch miệng cười trâm trọc Huân Nhi nói: "Ta nhưng không thích làm bình phong cho người khác. Thứ nhất đống sủng thú này không phải là quà dành cho ngươi a. Thứ hai xin lỗi xe ngựa hết chỗ rồi!" Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu Quý lên tiếng nói: "Tiêu Quý đại ca chúng ta mau trở về Tiêu gia thôi nếu không ảnh hưởng tới công việc của huynh!"
Huân Nhi nghe thấy thế hai răng cắn lại sau đó trở nên có chút tực giận nói: "Ngươi!"
Thanh niên Tiêu Quý nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó mở miệng nói: "Ngạch việc này xem không được tốt lắm Tiêu Sơn biệu đệ!"
Tiêu Sơn khoanh tay hướng nhìn về phía Huân Nhi cùng với mấy người dưới đó lên tiếng nói: "Yên tâm đi Tiêu Sơn đại ca, xú bà nương này thực lực rất mạnh có thể xử lý được việc này. Nếu như chúng ta xen vào việc này người ta lại nói rằng chúng ta nhiều chuyện cũng nên!"
"Nga" thanh niên Tiêu Quý dừng hơn nửa ngày sau đó vỗ vào mông ngựa, chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển bánh. Gia Liệt Áo cau mày, miệng hắn hơi giật giật, hắn có vẻ khó chịu với thái độ của Tiêu Sơn. Hắn suy nghĩ thế nào đột nhiên cho người ngăn lại chuyến xe ngựa đồng thời hắn hô lớn:
"Tiêu Sơn ngươi đứng lại cho ta!"
Tiêu Sơn nghe thấy tiếng thì giật mình một cái. Hắn xoay người lại thì thấy Gia Liệt Áo đang dùng ngón tay chỉ về phía hắn. Hắn ngước nhìn về phía Gia Liệt Áo sau đó mở miệng hỏi: "Không biết Gia Liệt Áo thiếu gia muốn gì ở ta đây, huh!?"
Gia Liệt Áo nở ra nụ cười nói: "Không có gì chẳng qua ta chỉ muốn ngươi ngay lập tức xin lỗi Huân Nhi tiểu thư mà thôi!" Hắn hơi ngừng lại một chút sau đó nhìn về phía đằng sau thùng xe. Ở đằng sau đó là rất nhiều có hơn mười con sủng thú tất cả. Hắn nói tiếp: "Sau đó dùng thứ đó bồi thường cho Huân Nhi tiểu thư nếu không ta sẽ..."
Tiêu Sơn cười nói: "Nếu không thế nào!?" Tiêu Sơn bước xuống ngựa nhìn về phía thanh niên Gia Liệt Áo cùng với đám người hộ vệ lên tiếng nói: "Muốn lấy được số sủng thú không phải không thể, công bình quyết chiến nếu như ngươi có thể thắng ta toàn bộ số sủng thú thuộc về ngươi còn nếu ngươi thua thì lăn cho ta..."
Gia Liệt Áo nghe thấy thế thì cười ha ha hướng về phía Tiêu Sơn với con mắt khinh bỉ: "bằng vào phế vật mất hết khả năng luyện võ như ngươi?"
Tiêu Sơn khoanh tay nhìn về phía Gia Liệt Tất hỏi: "Thế nào không dám sao? Nghe nói ngươi đã ngưng tụ đấu khí toàn bước vào đấu giả, một đấu giả sợ một phế vật như ta..."
Gia Liệt Áo nghe thấy thế khuôn mặt tức giận, ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Ngươi muốn chết!"
Tiêu Sơn nhún nhún chân, hắn đấm đấm liên tục ra vài quyền sau đó quệt mũi một cái đứng theo thế trung binh tấn, bàn tay hướng về phía Gia Liệt Áo: "Đến đây nào!"
Gia Liệt Áo gầm lên một tiếng giận dữ: "Ngươi muốn chết!" Toàn lực khai chiến đấu khí vào đôi bàn tay. Trên tay của hắn phong đấu khí bốc ra ngùn ngụt. Hắn nhanh chóng đấm thẳng về hướng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cũng toàn lực thúc dục thiên hà nguyên lực công kích vô cùng nhanh mạnh về phí Gia Liệt Áo. Hai chưởng kình va chạm vào nhau phát ra những tiếng nổ lớn. Đồng thời hai người lùi về hơn mười bước chỉ là Tiêu Sơn lùi nhiều hơn Gia Liệt Áo ba bước rõ ràng thực lực của hắn kém hơn. Cả thân thể hắn chấn động. Nếu như hắn không đoán nhầm thực lực của hắn đạt vào chín đoạn đấu khí.
Gia Liệt Áo kinh nghi lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, hắn rõ ràng là một phế vật không thể tu luyện đấu khí. Ta không tin..." Hắn bay về phía Tiêu Sơn đồng thời đấm ra một quyền, Tiêu Sơn lách người trốn thoát đồng thời hắn tung một cú đấm cực mạnh về phía Gia Liệt Áo làm ra liệt áo bay ra miệng thổ huyết. Thường thường cấp thấp có thể sử dụng thân pháp cùng với thân thể để vượt cấp một chút khiêu chiến nhưng về sau mà nói nếu muốn vượt cấp khiêu chiến là một chuyện vô cùng khó khăn.
Huân Nhi không ưa gì Tiêu Sơn nhưng cũng càng không ưa Gia Liệt Áo. Cứ nghĩ đến Tiêu Sơn làm nàng vô cùng tức giận. Chính nàng cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại tha chết cho hắn nữa. Nhưng hiện giờ có lẽ là nàng tuyệt đối không giúp hắn. Nàng hy vọng Gia Liệt Áo có thể thoáng dạy dỗ hắn một cái cho hắn học được một bài học. Gia Liệt Áo bị đánh bay tức giận quát lớn: "Toàn bộ các ngươi lên cho ta!"
Nghe những lời này Huân Nhi cảm thấy khinh bỉ Gia Liệt Áo nhưng nàng cũng sẽ không giúp Tiêu Sơn nàng muốn biết đến tột cùng thực lực của hắn mạnh đến bao nhiêu. Với hộ vệ trong đám đó có ba tam tinh đấu sư cùng với hai tứ tinh đại đấu sư. Nàng muốn xem hắn đối phó như thế nào với đám người này. Hơn mười hộ về toàn bộ công kích về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn gõ gõ chán lắc đầu trán nản: "Cái này sao không phải chạy đến là các mỹ nữ đi a. Dù có một trăm thiếu nữ ta cũng một mình xử lý hết tại sao lúc này toàn bộ lại là nam nhân thế này ài!"
Khuôn mặt Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn càng chán ghét. Tiêu Sơn không quan tâm, hai tay hai chân của hắn bắt đầu bốc ra hỏa lực ngùn ngụt. Hắn mạnh mẽ lao vào đám đấu sư. Một quyền oanh kích lên một đấu sư làm hắn bắn ra hộc máu ngất tại đương trường. Một đấu sư hét lớn một tiếng: "Mọi người mau vận dụng đấu khí khôi giáp!"
Bốn đấu sư còn lại toàn lực thi triển đấu khí, trên người họ một bộ áo giáp phát ra ánh sáng bằng đấu khí tạo ra có đủ các loại màu sắc khác nhau. Một người đâm thương về phía Tiêu Sơn, hắn sử dụng ra kỹ năng mạnh nhất: "Độc long toản". Mấy người còn lại cũng bắt đầu lấy Tiêu Sơn làm trung tâm công kích. Nhưng hắn dễ dàng né tránh được. Hắn cần toàn lực ứng chiến tốc chiến tốc thắng không thể trì hoãn quá lâu được.
Tiêu Sơn điên cuồng oanh kích lên thân thể của mấy tên đấu sư. Mặc dù kinh nghiệm Tiêu Sơn ít nhưng thực lực chênh lệch không phải là thứ có thể bù đắp được, Thực lực của hắn hiện nay tương đương với cửu tinh đấu sư nếu nói về tình trạng này muốn chiến thắng hắn là cả một vấn đề. Trừ khi là đấu sư cấp bảy cấp tám nếu không muốn thắng hắn là không thể nào. Cao hơn nhiều cấp bậc muốn dùng số lượng bù đắp cũng là vô cùng khó khăn. Chỉ trong chốc lát toàn bộ đám người Gia Liệt Áo đã nằm xuống đất...
Tiêu Sơn xoay người bước về phía Gia Liệt Áo. Hắn mỗi lần di chuyển một bước là Gia Liệt Áo lại lùi một bước. Gia Liệt Áo run run ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn mở miệng nói: "Ngươi muốn làm gì phụ thân ta nhưng là Gia Liệt tộc trưởng..."
Tiêu Sơn một quyền oanh kích vào ngực hắn làm hắn bay ra mấy trượng phun ra một miệng máu. Tiêu Sơn lạnh nhạt nhìn về phía hắn nói: "Tốt nhất là ngươi đừng chọc đến ta. Nếu như ngươi còn một lần nữa động đến ta ta không ngần ngại đưa người vào tịnh tráng phế đi kinh mạch giống ta đâu!" Hắn bước về phía xe ngựa, Đột nhiên hắn nhìn thấy con thỏ nhỏ đang nằm trong cái lồng lăn lóc. Hắn nhẹ nhàng tiến tới túm lấy chiếc lồng mỉm cười nói: "Cái này sao coi như là bồi thường đi!" Không để Gia Liệt Áo kịp phản ứng hắn bước về phía xe ngựa.
Nhìn thấy đôi mắt động dụng của Huân Nhi, Tiêu Sơn thở dài một tiếng, hắn đưa ra con thỏ nhỏ nói: "Cái này cầm đi! Có lẽ nó có duyên với cô đấy!"
Huân Nhi nhíu mày lên tiếng hỏi: "Ngươi tặng ta sao!?"
Tiêu Sơn lên tiếng: "Nếu cô không muốn thì đừng nhận!"
Nghe thấy mấy lời này Huân Nhi có chút tức giận ngay lập tức nàng cướp lấy con thỏ giống như sợ hắn sẽ thu hồi lại. Tiêu Sơn lắc lắc đầu lên tiếng nói: "Nữ nhân thật là một loại động vật khó hiểu!" Hắn bước lên xe lúc này hắn ra hiệu cho Tiêu Quý. Tiêu Quý thở ra một hơi quất roi vào con ngựa để nó rời đi.
Tiêu Huân Nhi tức giận khẽ lẩm bẩm nói: "Xú nam nhân!" Nàng nhìn về phía con thỏ sau đó mở miệng nói: "Hi vọng sau này tính cách của ngươi không giống với hắn a!"
Sau khi trở lại Tiêu gia, Tiêu Sơn dặn dò thị nữ của mẫu thân cho sủng thú ăn. Sau khi mẫu thân của hắn bị thương Tiêu Chiến dành tặng thị nữ này cho mẫu thân của hắn. Tiêu Sơn đem mấy con thở đặt trong phòng, cả cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi hắn bắt đầu tiến vào không gian thần bí tiền hành tu luyện. Đến khi hắn mở mắt ra thì thấy tiếng gõ cửa một âm thanh vang lên: "Sơn Nhi con có ở đó không!?"
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía cánh cửa sau đó hắn nhanh chóng bò khỏi giường của mình, hắn nhanh chóng mở cửa sau đó nói: "Mẫu thân người có chuyện gì không!?"
Thiếu phụ ngước nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Mẫu thân muốn nói chuyện với ngươi.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT