Không thể không nói, những người trưởng thành thì đều có một đức tính đó là uy lực khi răn dạy tiểu thí hài của họ vô cùng lớn. Lần này Tiêu Chiến không có trách phạt Tiêu Sơn bất quá sau khi mẫu thân của hắn nghe đến việc này vội vàng trở về gặp hắn. Hiển nhiên một đợt răn dạy là không thể thiếu rồi.

Tiêu Sơn quỳ xuống phía dưới đất. Cả người trên dưới của hắn đều đẫm mồ hôi. Hắn trong lòng khe khẽ lắc đầu thở dài: “Vì sao ta không mang theo bông tai nhỉ!?” Hắn nhìn trước mắt, một thiếu phụ đi đi lại lại không ngừng, ngón tay của nàng liên tục chỉ chỏ, miệng không ngớt chút nào. Thiếu phụ liên tục nói hơn hai canh giờ vậy mà không có chút mệt mỏi nào.

Tiêu Sơn lúc này hoàn toàn bị ngu. Hắn không ngờ một điều khi nữ nhân tiến hành cái gì gọi là đạo lý cuộc sống, hay một loạt các triết lý, họ có thể nói liên tục trong vài tiếng mà không ngừng nghỉ. Tiêu Sơn cười khổ, đây là bệnh chung của mọi nữ nhân sao? Họ nói liên tục không biết mỏi sao? Vậy có trời mới biết được tại sao thượng đế lại tạo ra một loài sinh vật hoạt động còn mạnh mẽ hơn cả tivi cùng với đài phát thanh làm gì?

Tiêu Sơn vẻ mặt tỏ ra vô cùng hối lỗi, hắn liên tục gật đầu nói: “mẫu thân hài nhi đã biết lỗi rồi!”

Thiếu phụ liên tục đi lại, trong mắt của thiếu phụ là sự lo âu. Thiếu phụ nhìn về thiếu niên này, hắn quả thực là nhi tử của mình a. Nhi tử xuất sắc bất cứ phụ mẫu nào đều hy vọng đều mong mỏi nhưng nhi tử quá xuất sắc lại trở thành nỗi lo của mọi bậc phụ mẫu. Thiếu phụ lên tiếng nói: “Sơn nhi làm người nên biết thu liễm. Mặc dù ngươi có thực lực nhưng cũng không nên dễ dàng bộc lộ như vậy không những không để ngươi đạt được lợi ích gì mà còn mang họa sát thân!”

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu nói: “hài nhi đã biết!”

Thiếu phụ cười khổ lắc lắc đầu. Nàng sao không rõ tính khí của hắn chứ. Hắn năm xưa điên cuồng tu luyện chẳng qua vì muốn chứng tỏ bản thân. Hiện giờ với thực lực của hắn, tốc độ lớn nhanh như vậy hiển nhiên là hắn muốn bộc lộ. Cũng khó trách một điều thanh niên vốn là khí thịnh. Thiếu phụ mỉm cười gật đầu nói: “Biết như vậy là tốt rồi!” Nhưng trong nụ cười của thiếu phụ lai mang theo vẻ bất an.

Tiêu Sơn gật đầu hành lễ cáo lui. Hắn lúc này vừa bước ra khỏi phòng thì hồng y tiểu thiếu nữ vội vàng nhảy đến. Nàng dùng bộ ngực nho nhỏ áp tay của hắn vào ngực của mình, bàn tay của nàng túm lấy tay của Tiêu Sơn liên tục lắc lắc: “Tiêu Sơn ca ca, huynh không có vấn đề gì chứ!?”

Tiêu Sơn cười khổ, hắn lúc này tinh thần có chút căng thẳng. Hắn cảm giác được mùi thơm từ người thiếu nữ, đầu của hắn ong ong, tâm ma ý loán. Hắn nhìn chăm chú về đôi môi của thiếu nữ. Đó là đôi môi đỏ mọng, căng tròn kết hợp với khuôn mặt thiếu nữ của nàng quả là hấp dẫn mê người. Đôi môi ấy còn liên tục động đậy khe khẽ mở ra lại mím lại.

Thấy Tiêu Sơn nhìn chằm chắm về phía mình thì hai má của thiếu nữ xuất hiện một rặng mấy đỏ. Thiếu nữ xấu hổ lắc lắc tay của Tiêu Sơn sau đó hỏi: “Tiêu Sơn ca ca huynh nhìn gì vậy!?”

Nhưng hắn không có đáp lại lời của thiếu nữ. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên, hắn nhẹ nhàng túm lấy cằm của thiếu nữ. Thiếu nữ có chút kinh ngạc, con mắt mở to nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng áp môi của mình dần dần tới môi của thiếu nữ.

“Khụ, khụ…” Một âm thanh đánh vỡ không khí. Người này không ai khác thì là mẫu thân của Tiêu Sơn. Thiếu phụ trừng mắt nhìn hai tiểu thí hài. Hồng y thiếu nữ vừa rồi đã xấu hổ bây giờ càng xấu hổ hơn. Hai bàn tay nàng đan chéo vào nhau liên tục vân vê tà áo. Ánh mắt cũng không rảnh rỗi mà liếc nhìn Tiêu Sơn một cái, trong ánh mắt của nàng mang theo vẻ trách cứ dường như muốn nói: “tại huynh a? Tất cả là tại huynh, chọn chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này!”

Tiêu Sơn cười khổ lên tiếng nói: “Mẫu thân!”

Thiếu phụ hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người bước ra ngoài. Thiếu phụ cũng biết rõ để không khí riêng tư cho đám trẻ tuổi. Tiêu Sơn bất đắc dĩ gãi gãi mùi nhìn về phía thiếu phụ rời đi. Hắn sau khi sử dụng thái dương phụ thể trong thời gian ngắn đã dừng lại nhưng thời gian hư thoát vẫn còn kéo dài. Bất chợt Tiêu Sơn khẽ rên lên: “Ui…”

Hồng y thiếu nữ dùng cùi chỏ huých vào eo của hắn làm cho hắn mếu máo khuôn mặt. Tiêu Sơn nhăn nhó nói: “Mị Nhi a, không phải lúc đó muội cũng đồng ý rồi sao?”

“Còn dám nói! Còn dám nói! Là tại huynh, là tại huynh!” Thiếu nữ liên tục đánh thùm thụp vào người của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cười khổ trong lòng: “Phụ nữ a, họ không bao giờ nói lý!” Lúc này Tiêu Sơn bất kể thiếu nữ đánh mình. Hắn nhìn trung quanh hiện giờ không có bất cứ ai. Bàn tay hắn mạnh mẽ kéo thiếu nữ vào ngực. Thiếu nữ bị Tiêu Sơn tập kích bất ngờ khẽ rên lên: “A”. nàng cảm nhận được cánh tay của hắn kéo sát nàng vào ngực, đặc biệt bộ mặt của hắn đang sát mặt của nàng. Hắn vô lại mở miệng: “Hiện giờ không có ai chúng ta có thể rồi chứ!?”

Tiêu Mị hiển nhiên trong lòng suy nghĩ: “Mẫu thân nói nếu như để cho nam nhân dễ dàng có được thứ mình muốn họ sẽ không biết quý giá. Mình tuyệt đối không thể để hắn muốn làm gì cũng được. Tuyệt đối không thể!” Tiêu Mị lúc này lên tiếng nói: “không được… Ưhm…”

Nàng chưa nói hết nữa câu đã bị cánh tay của Tiêu Sơn kéo vào, một bờ môi ấm áp của hắn đã đè lên đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn giống như du long nhẹ nhàng cạy ra bờ môi của nàng, cùng với hàng răng trắng tiến vào bên trong. Nó mạnh mẽ nhưng cũng hết sức nhuần nhuyễn tiến vào bên trong. Nó cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Một cảm giác tê dại từ đầu lưỡi của nàng chuyền khắp cơ thể. Cả người nàng sức lực dường như bắt đầu hư thoát. Chiếc lưỡi của hắn giống như có ma lực bắt đầu điên cuồng tác quái trong miệng nàng. Thiếu nữ cảm giác được mê ly bắt đầu mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Ư…” Thiếu nữ khẽ rên lên. Bởi vì nàng cảm giác được một bàn tay to lớn đang chui vào trong ngực của nàng. Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn bộ ngực của nàng. Đặc biệt cái đầu đỏ màu nhỏ trước ngực của nàng đang bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy cùng mơn trớn. Từ bộ ngực của nàng một cảm giác tê giống như điện giật lan tràn khắp toàn thân. Thiếu nữ muốn đầy hắn ra nhưng cánh tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Hai người rời môi ra, giữa môi hai người hình thành một tuyến nước dãi cực kỳ dâm mỹ. Tiêu Sơn nhìn thấy hai má của Tiêu Mị đỏ hồng. Hơn nữa miệng của nàng bắt đầu rên rỉ ra những tiếng vô cùng tiêu hồn: “A… ư… uhm… Tiêu Sơn ca ca dừng lại… uhm…”

Thiếu nữ lúc này vô cùng xấu hổ. Nàng cảm giác hình như dưới hạ thể của mình hình như bắt đầu ướt ướt. Dưới đó nóng nóng, ươn ướt hơn nữa còn có cảm giác ngứa ngáy trống rống. Nàng rất muốn được đút thứ gì đó về phía hạ thể của mình. Chính Tiêu Mị cũng không hiểu tại sao mình có ý nghĩ này. Đặc biệt nàng muốn thứ đút vào trong hạ thẻ của mình thì lại liên tưởng tới cái vật thô to của Tiêu Sơn.

Tiêu Mị dùng hết sức lực của mình đẩy ra Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn ca ca dừng lại đi!”

Tiêu Sơn lúc này cũng cảm giác được một cỗ lửa nóng dưới hạ thể. Thứ quan trọng nhất của đàn ông đã bắt đầu chào cờ. hắn cũng biết nếu như làm thêm hắn nhất định sẽ lấn tới. Việc tiếp theo hiển nhiên hắn sẽ bế Tiêu Mị vào trong phòng sau đó trên người nàng bắt đầu tiến hành cái gọi là thiên kinh địa ngĩa duy trì nòi giống.

Tiêu Sơn cười khổ, hắn vận dụng thiên hà nguyên lực xua đi nguồn lửa nóng dưới hạ thể. Hắn nhìn về phía Tiêu Mị nói: “Thế nào Mị Nhi nụ hôn cùng với bàn tay của ta không tệ đi!”

Tiêu Mị liếc về hắn, ánh mắt của nàng hiển nhiên là tức giận. Nhưng hiển nhiên trên ánh mắt của nàng đang mang theo ít ướt át trông vô cùng mê người. Tiêu Mị hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Sơn ca ca hỗn đản, sắc phôi, đáng ghét…” Nói xong thiếu nữ xoay người đi về phía trước.

Tiêu Sơn cười khổ gãi gãi mũi. Bất quá khi hắn thấy Tiêu Mị định rời đi thì Tiêu Sơn vội vàng đưa tay với tới hỏi: “Mị Nhi muội đi đâu vậy!” Tiêu Mị hiển nhiên là không thể trả lời hắn, nàng chỉ hừ nhẹ tiếp tục tiến tới. Thiếu nữ hai má đỏ ửng trong lòng suy ngẫm: “Chẳng lẽ ta phải nói với ngươi vì ngươi mà quần ta ướt đẫm cần phải trở về thay quần áo sao?” Hiển nhiên nàng không thể nói ra lý do này được rồi.

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai ra vẻ mặt mình vô can. Hắn sau khi chờ đợi tại phòng Tiêu Mị. Sau khi Tiêu Mị thay đồ ra là một bộ đồ màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt. Tiêu Sơn nhìn có chút ngây người, so với bộ y phục màu hồng thì thêm phần quyến rũ thì bộ màu xanh nhạt lại thêm vẻ thanh thuần đáng yêu. Tiêu Mị hừ lạnh chẳng thèm cho hắn một thái độ tốt đẹp. Hắn có chút rõ ràng tại sao Tiêu Mị lại thay quần áo.

Tiêu Sơn cười khổ thầm nghĩ trong lòng: “Cô bé này cũng quá nhạy cảm đi! Đúng rồi không biết vị thứ đó của Mị Nhi so với Nhã Phi thì như thế nào nhỉ? … Di… sao ta ngày một biến thái giống như yêu râu xanh thế nhỉ!?”

Tiêu Sơn cười khổ lên tiếng hỏi nhằm mục đích kéo việc này sang việc khác: “Mị Nhi, muội đã chuẩn bị quà chưa!? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Huân Nhi, chúng ta sẽ mua quà cho cô ấy thế nào!?”

Tiêu Mị khe khẽ: “Hừm, hừm…” trong lòng ngẫm nghĩ: “Đến cuối vẫn là quan tâm tới cô ta…” nhưng vẻ mặt của nàng bình thản nói: “Có ta chuẩn bị rồi, nếu như huynh muốn có thể đi cùng với ta!”

Tiêu Sơn cảm giác được trong lời nói của Tiêu Mị mang theo mùi vị của dấm chua. Hắn bất đắc dị chỉ làm như không biết, không nghe thấy. Suy nghĩ một chút bất đắc dĩ Tiêu Sơn đành nói một chút vấn đề liên quan tới sinh nhật của Huân Nhi. Hắn biết không sớm thì muộn dù hắn có tự làm một mình thì Tiêu Mị cũng biết. Thà rằng để cho nàng biết sớm còn hơn dẫu diếm sau đó bị biết.

Tiêu Mị nghe xong kế hoạch của Tiêu Sơn thì giọng chua lè lè: “Hừ, lại còn chuẩn bị kỹ như vậy? Xem ra Tiêu Sơn ca ca với Huân nhi tỷ tỷ tâm ý cũng không nhỏ đi!?”

Tiêu Sơn cảm giác phụ nữ không thể vô lý vậy a? Dù sao cũng là đồng tộc đừng có nhỏ mọn như vậy a. Đúng là hắn có chút tiểu tâm nhưng nàng cũng không thể nói huỵch toẹt ra như vậy. Tiêu Sơn đành phải khe khẽ thở dài. Nhưng cuối cùng thì Tiêu Mị cũng vẫn cùng hắn hoàn thành việc này.

Hai người tiến về phía sau núi, Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành bành biện mọi thứ. Thấy mọi thứ đều đẹp như vậy đắc biệt là cái loại bánh mà nàng chưa bao giờ ăn. Thứ bành này cực kỳ đẹp mắt hơn nữa cực hấp dẫn nàng. Hơn nữa các loại nước ép trái cây cũng cực kỳ đẹp mắt và ngọn. Đây là những điều mà Tiêu Mị nhận thấy hiển nhiên càng đẹp lại càng khiến nàng cảm giác nóng người, trong người chứa đựng một cỗ lửa giận chỉ chờ một chút xích mích mà bộc phát.

Cả khung cảnh được trang trí vô cùng đẹp mắt. Một chiếc bàn được trải tấm vải trắng tinh ở giữa. Một số dụng cụ thì được thiết kế bằng nguyệt quang thạnh ánh ra sắc thái mờ ảo. hàng vạn bông hoa kết thành chữ: “Chúc mừng sinh nhật Tiêu Huân Nhi”. ở giữa chiếc bàn là một chiếc bánh lớn được gắn lên mười bốn chiếc nến nhiều màu, không thể không nói nó là một bữa tiệc mà chính Tiêu Mị chưa bao giờ trải qua.

Tiêu Mị lúc này liên tục hừm hừm nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ kéo nàng vào trong lòng. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ lên bộ mông nhỏ nhắn vểnh cao của nàng phát ra từng tiếng ‘ba, ba. ba’. Thiếu nữ bị hắn vỗ mông thì khuôn mặt đỏ bừng. Vừa xấu hổ vừa tức giận đặc biệt lại có chút khoái cảm làm cho tâm tình nàng có chút loạn.

Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ nói: “không nên ăn dấm. Nếu như muội muốn tại sinh nhật của muội ta sẽ làm to hơn thế này a!”

Khuôn mặt của Tiêu Mị lúc này mới trở nên thoáng hòa hoãn. Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ lên nhìn hắn: “Coi như huynh biết điều! Chụt…” Thiếu nữ nhẹ nhàng thơm lên má của hắn: “cái này coi như thưởng cho huynh!”

Tiêu Sơn cười khổ, hắn sờ nhẹ lên má của mình. Hắn nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ lúc này giống như con bướm tung tăng hoạt bất khắp nơi nhảy loạn. Thi thoảng nàng nhẹ nhàng dùng mũi của mình nâng cánh hoa lên mà ngửi, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm bằng một câu rất khỏ hiểu: “Hy vọng nàng vượt qua thử thách của ta!”

Chuẩn bị hoàn tất, Tiêu Mị mặc dù không muốn nhưng nàng vẫn phải làm thuyết khách đi mời Huân Nhi. Hiển nhiên lúc đó Tiêu Viêm cùng mọi người và Huân Nhi đang vui vẻ nói chuyện. Do sinh nhật của Huân Nhi, thiếu nữ này nói không muốn làm to nhưng các trưởng lão hiển nhiên vẫn là phải chào hòi quà cáp qua loa. Dù sao vị trí của Tiêu Huân Nhi ở trong gia tộc cũng không phải nhỏ, mẫy lão nhân hiển nhiên là cũng muốn lấy lòng.

Tiêu Mị hướng về phía Huân Nhi nói: “Huân Nhi biểu tỷ Tiêu Sơn ca ca muốn mời tỷ đến sau ngọn núi Tiêu gia. Không biết Tiêu Huân nhi biểu tỷ có hứng thứ hay không. Nếu như biểu tỷ không muốn đi ta sẽ truyền lại lời cho huynh ấy!”

Tiêu Viêm nghe thấy những lời này đều nhíu mày không vui. Tiêu Huân nhi thấy vậy thoáng giật mình. Nàng nhìn về phía Tiêu Mị. Hiển nhiên bây giờ Tiêu Mị chỉ hy vọng Tiêu Huân Nhi sẽ từ chối lời mời này rồi. Nhưng để cho nàng thất vòng là Tiêu Huân Nhi lại đáp ứng, Tiêu Huân nhi mỉm cười nhìn nàng nói: “Vậy làm phiền Tiêu Mị biểu muội dẫn đường rồi!”

Tiêu Mị hừ nhẹ một tiếng sau đó xoay người rời đi. Tiêu Huân Nhi cùng với Tiêu Viêm hai người theo sau Tiêu Mị. Tiêu Ninh ở đó cũng muốn đi cùng nhưng bị Tiêu Huân nhi cùng Tiêu Viêm lấy lý do cự tuyệt. Tiêu Mị vừa đi vừa bĩu môi, trong lòng khinh thường Tiêu Huân Nhi. Rõ ràng là thích Tiêu Sơn ca ca nhưng lại tỏ ra vẻ không có gì.

Trời lúc này về đêm, ánh trăng cùng ánh sao sáng chiếu xuống làm cho không khí trở nên tươi mát. Hiển nhiên thời gian này bắt đầu một bữa tiệc là tốt nhất. Ba người lúc này tiến về phía trước. Tiêu Sơn lúc này đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đi đến trước mặt thì hoàn toàn ngây ngẩn trước mọi thứ trước mặt.

Bữa tiệc được làm tại gần suối. Một mảnh suối đang tung bọt trắng xoa. Trên cây treo những vật vô cùng bắt mắt. Hơn nữa phía trước là một bàn giấy trắng có bốn chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. Có vẻ như Tiêu Sơn đã tính toán sẽ có bốn người tham gia vào bữa tiệc này. Tiêu Sơn hắn lúc này đang vì thiếu nữ châm nên những cây nên.

Những cây nến liên tục lập lòe trong đêm., chúng khiến cho buổi tối ở đây không khí trở nên vô cùng lãng mãn. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía ba người nói: “Đã đến sao? Ngồi vào bàn đi!”

“Tiêu Sơn ca ca” Huân Nhi lên tiếng nói.

“Tiêu Sơn biểu đệ!” Tiêu Viêm đáp lại chào hỏi.

Tiêu Mị lúc này mỉm cười hô lên: “Tiêu Sơn ca ca!” Nói xong nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiêu Sơn đồng thời nàng dùng cánh tay ôm chặt lấy cánh tay của hắn giống như sợ hắn chạy mất. Đặc biết là nàng còn hướng về phía hai người kia thị uy như Tiêu Sơn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.

Mọi người đều ngồi vào bàn. Tiêu Viêm có chút hơi kinh ngạc nhìn về phía chiếc bánh đang cắm những cây nến sau đó lên tiếng hỏi: “Là bánh gato không ngờ lại là bánh gato!”

Tiêu Huân Nhi nghe thấy vậy quay sang Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi: “Tiêu Viêm ca ca biết loại bánh này sao?” Sau đó nàng nhìn về phía mấy chiếc nến đang cháy hỏi: “Còn chúng là thứ gì? Đúng rồi tại sao cắm chúng nên đây a!?”

Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Thứ này sao nó gọi là cây nến. Bánh này gọi là bánh gato. Nó thường được làm vào các buổi sinh nhật!” Tiêu Sơn bình thản nhìn về phía Huân Nhi nói: “năm nay tính ra muội mười bốn tuổi đi!” Thiếu nữ nhàn nhạt đáp lại xác nhận, Tiêu Sơn lên tiếng nói, ngón tay của hắn chỉ về phía mấy cây nên nói: “ở đây có tất cả mười bốn cây nên tượng trưng cho số tuổi của người người sinh nhật. Theo truyền thuyết thì trong ngày sinh nhật họ chỉ cần ước một điều sau đó thổi tắt nến như vậy ước muốn của họ sẽ trở thành sự thật!”

Nghe thấy vậy Tiêu Mị kinh hô, cái miệng mở to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn ca ca có chuyện như vậy sao?”

Tiêu Sơn cười khổ nói: “Ta làm sao mà biết? Chẳng qua đây là truyền thuyết mà thôi! Chính ta cũng không rõ nó có thành hiện thực hay không!?’ Hắn nhún nhún vai biểu hiện mình vô can. Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Huân Nhi nói: “Vậy thì thử đi, Huân Nhi biểu muội nhắm mắt lại nghĩ đến điều ước của mình. Cũng đừng nói ra điều ước sau khi ước xong thì mở mắt ra thổi một hơi toàn bộ hết đám nến này được chứ?”

Tiêu Huân nhi nhìn về phía mọi người, đặc biệt là Tiêu Viêm. Tiêu Viêm khe khẽ gật đầu xác nhận. Tiêu Huân Nhi hai mắt nhắm lại, bắt đầu vì điều ước của mình mà suy nghĩ. Thời gian không quá lâu chỉ đến một vài phút sau thì Huân nhi đã mở mắt ra thổi phù một hơi tắt toàn bộ những chiếc nến.

Mặt của Tiêu Mị thể hiện ra sự ghen tị nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Nàng vội vàng dò hỏi: “Huân Nhi biểu tỷ không biết là tỷ ước gì a!?”

Tiêu Huân nhi thấy vậy thầm bĩu môi trong lòng nhưng vẻ mặt cười lắc đầu nói: “Không thể nói nếu nói không linh a!”

Tiêu Mị bĩu môi kinh thường lắc đầu nói: “Thiết ai cần chứ!?”

Sau đó buổi tiệc diễn ra một cách bình thường. Tiêu Sơn đành làm chân phục vụ giúp mọi người cắt bánh. Hắn lúc này trong lòng có chút lo lắng. Lúc này thời gian đã khá muộn không biết có thể đến kịp chỗ Nhã phi không. Hắn đã nói sẽ có một lão nhân hẹn bọn chúng ở ngoài phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Chính hắn cần hoàn thành thật nhanh sau đó chạy đến chỗ đó.

Cũng phải nói món bánh gato này đối với nữ nhân có sức hấp dẫn cực lớn. Đặc biệt đối với hai nữ nhân chưa từng bao giờ thưởng thức bánh gato thì mấy món này quả thực vô cùng mê người. Hai thiếu nữ ăn thì liên tục khen miệng ngon. Tiêu Viêm cũng tham gia nhưng trong nụ cười của hắn lại mang theo vẻ buồn bã, ghen ghét cùng với sự thất vọng. Tiêu Sơn cũng không hiểu tình cảnh hiện nay đến tột cùng tại sao lại trở thành như vậy.

Tiêu Sơn đem quà đưa tặng cho Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!” Nàng nhìn về cách bọc quà của Tiêu Sơn hiển nhiên nữ nhân đều cực kỳ thích thú món quá được trang trí một cách đẹp mắt.

Tiêu Viêm lúc này cũng lấy ra một thứ dây chuyền lấp lãnh, hiển nhiên dây chuyền này không rẻ. Thứ này vô cùng đắt giá, Tiêu Sơn nhìn qua là biết hơn nữa ở giữa có một viên ma tinh cấp bốn. Trang sức được làm cực kỳ tỷ mỷ. Tiêu Viêm cười nói: “Đây là quà của ta hy vọng Huân Nhi muội muội sẽ thích!”

Tiêu Huân nhi một lần đáp lại: “Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca!”

Tiêu Mị cười hi hì lấy ra từ trong tay áo cùng một dây chuyền nhưng không quý trọng bằng Tiêu Viêm mà thôi: “Còn đây là của muội!”

Tiêu Huân nhi lại mim cười đáp: “Cảm ơn Tiêu Mị biểu muội!”

Tiêu Viêm lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Không biết quà của Tiêu Sơn biểu đệ là gì a? Ta nhưng rất muốn biết!” Hiển nhiên Tiêu Viêm không tin tưởng món quá của mình quý trọng như vậy. Tiêu Sơn liệu có món quà nào quý trọng hơn hắn. Tiêu Viêm mấy ngày này đều bỏ ra bàn ra một lượng lớn đề luyện một loại trúc cơ linh dịch sau đó đem đi bán sắm lấy thứ này.

Tiêu Mị cười hì hì nói: “Huân nhi biểu tỷ mau bóc ra. Chúng ta rất muốn biết Tiêu Sơn ca ca dành tặng cho tỷ thứ gì!? Chẳng lẽ Huân nhi biểu tỷ không nóng lòng sao?”

Tiêu Huân Nhi cảm thấy khó xử; “Việc này…’ Nàng khe khẽ thở dài. Sau khi bị hai người thúc dục nàng bất đắc dĩ phải bóc món quà ra. Khi mở ra là một bức tượng của thiếu nữ. một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc một bộ đồ màu tím đang thể hiện ra một nụ cười mê người. Nó giống hệt người sống. Tiêu Viêm vẻ mặt trở nên âm trầm khi nhìn về phía bức tượng.

Tiêu Mị mắt trắng nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt của nàng mang theo vẻ oán trách. Tiêu Sơn cười khổ gãi gãi mũi. Tiêu Huân Nhi nhìn về mấy thứ này, trong con mắt của nàng thoáng ra vẻ vui vẻ rất nhiều. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!”

Tiêu Sơn chỉ cười khổ bất đắc dĩ gãi gãi mũi. Hắn đánh nói qua loa ứng phó: “Không có gì!” Sau đó hắn nhìn về phía hai người khác chỉ thờ dài một tiếng. Bữa tiệc cũng kéo dài không quá lâu bởi vì ngoài bánh gato cũng chỉ có nước ép trái cây. Sau khi dùng xong mọi người cũng nhanh chóng tan tầm.

Tiêu Sơn đưa Tiêu Mị trở về. Hiển nhiên Tiêu Mị bụng đầy oán tránh hắn. Khi quay trở lại phòng nàng cũng không quên đóng cửa đánh rầm một tiếng thể hiện sự bất mãn của mình. Tiêu Sơn nhìn trời lo lắng nói: “hy vọng không muộn!”

Thời gian đã về khá khuya, chỉ còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là kết thúc một ngày. Thiếu nữ buồn bã nhìn về phía ánh trăng khe khẽ lẩm bẩm nói: “tên đáng chết chẳng lẽ thực ngươi không có biết ngày sinh nhật của ta sao?” Thiếu nữ hai tay bóp chặt vào nhau.

Bất chợt một tỳ nữ vội vàng chạy tới hô lên: “Tiểu thư có ngươi muốn gặp tiểu thư…”

Nhã Phi bất mãn chu cái miệng đỏ thắm ra: “Hừ, ai muốn gặp ta giờ này!? Giờ này ta đã mệt không muốn gặp bất cứ ai!?” Thiếu nữ phất tay nói: “Bạo họ ra về đi!”

Nữ tỳ nghe thấy vậy thất thần nói: “Nhưng…”

“Hừ…” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói của nàng hàm chứa sự tức giận. Nàng phất tay nói: “Ngươi hãy nói như vậy? Còn không lui!”

Nữ tỳ cung kính cùi đầu: “Dạ!” nàng xoay người lại định rời đi. Nhưng chưa đi được vài bước thì…

“Chờ chút!” Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng nói: “Đúng rồi là ai!? Là ai muộn như vậy muốn gặp ta!?”

Nữ tỳ vội vàng lên tiếng: “Dạ, là vị luyện dược sư hay thường đến đây!”

“Cái gì!?” Nhã Phi kinh hãi hô lên một tiếng: “Có phải vị có mái tóc bạc hay mặc một bộ đồ màu đen!?”

Nữ tỳ cung kính đáp lại: “vâng!”

“Hừ” Nhã Phi quát nhẹ: “Còn không mau dẫn đường!” Hiện giờ tất cả những tức giận của nàng dường như bị quét sạch. Trong nội tâm đều là vui vẻ cùng chờ mong. Nàng không nhịn được muốn chạy nhanh đến chỗ đó.

Nữ tỳ vội vàng dẫn đại tiểu thư mình ra phía sau hậu hoa viên. Lúc này hậu hoan viên được chăng chi chít mọi thứ. Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi, nàng ăn mặc một thân màu đỏ nhưng hoa văn họa tiết đã khác so với mấy bộ trước kia. Đặc biệt dưới ánh trăng thân ảnh uyển chuyển của nàng vô cùng mê người. Khuôn mặt của nàng hiện lên sự vui vẻ. Tiêu Sơn hơi thất thần khi nghe thấy được Nhã Phi lên tiếng nói: “Sư phụ người đã đến!”

Không biết lúc nào thì tiểu thị nữ đã bị nàng ra lệnh rời đi. Tiêu Sơn khẽ hô lên: “Ân!” Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng vỗ tay. Từ phía bên ngoài khoảng hơn chục đứa tiểu hài tử ăn mặc khá là xinh đẹp. Chúng tiến về phía trước cúi chào Nhã Phi.

Nhã Phi vội vàng kinh ngạc hô lên: “Những tiểu hài tử này…”

“Suỵt!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng.

Mấy đứa trẻ bắt đầu đứng thành hàng. Chúng bắt đầu mở miệng ca hát: “Chúc mừng sinh nhật…” Đèn trang trí trong đêm, khung cảnh vô cùng lãng mạn. Tiêu Sơn cùng với Nhã Phi ngồi trên một chiếc bàn được giải thảm trắng tinh. Trong mắt thiếu nữ mê ly nhìn khung cảnh xung quanh.

Thiếu nữ thầm mắng trong lòng: “Tiểu hỗn đản, vậy là ngươi không quên sinh nhật của lão nương. Tạm tha cho ngươi mấy việc kia…” Ở đấu khí đại lục này có lẽ chưa có người nào làm ra được kiểu cách này. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn muốn tìm một nam nhân quan tâm đến cảm nghĩ của nữ nhân là vô cùng hiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play