Tiêu Sơn lúc này trên đầu của hắn chứa đựng đầy mồ hôi. Cả lưng áo phía sau của hắn đã thấm đẫm đầy mồ hôi. Hắn nhìn về phía thiếu nữ Tiêu Mị. Tiêu Mị lúc này thấy biểu hiện kỳ quái của Tiêu Sơn thì trong lòng càng nghi ngờ hơn. Ngay lập tức thiếu nữ đưa chiếc khăn lên ngửi ngửi hít hít, thiếu nữ vừa hít vừa lên tiếng nói: “Mùi thơm này thật khó chịu chắc chắn là mùi của một nữ hồ ly tinh!”
“Mùi này, ân… thật là thích! Nga, mùi này là… mùi của Tiêu Sơn ca ca” Thiếu nữ ngửi mùi chiếc khắn sau đó lên tiếng nói.
Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, trong lòng than thở: “Mũi của cô nàng này so với A Hoàng còn thính hơn nhiều đến mùi của mình cũng ngửi thấy!?”
Tiêu Mị nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó đôi long mày của nàng cau lại. Nàng mở miệng nói, trong giọng nói của nàng mang theo vị chua lè lè: “Tiêu Sơn ca ca huynh đi ra ngoài gặp nữ nhân khác!?”
“Ha, a, ha…” Tiêu Sơn đứng ngây ngỗng ở đó không biết nói gì. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra một diệu kế tạm thời cứu cánh. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó nghĩ ra hai phương án. Phương án thứ nhất nói khăn tay này của mẫu thân đưa cho hắn lau mồ hôi khi hắn luyện tập, phương án này bác bỏ rất có thể Tiêu Mị sẽ hỏi mẫu thân của hắn. Tiêu Sơn quyết định lựa chọn phương án thứ hai. Hắn ho khan nói: “Khụ, khụ… Mị nhi cái khăn tay này a…” hắn chỉ về phía khăn tay.
Tiêu mị cau mày nhìn về phía hắn chờ đợi câu trả lời. Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Thứ này là ta mua!”
Tiêu Mị nghe thấy thế ngẩn người: “Là huynh mua!?”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy! Nó là ta mua, ta mua khăn thơm này để dung tặng cho muội. Ta đoán mấy ngày nữa muội sẽ đột phá tám đoạn đấu khí thế nên định dung nó tặng cho muội… A, à…” hắn chỉ về phía khăn tay sau đó tiếp tục nói: “Mùi thơm là do bà chủ của cửa hàng tẩm hương thơm vào khăn tay. Bà ta nói như vậy nhiều khách hang sẽ thích còn mùi mồ hôi do hôm nay ta luyện tập thế nên… Ân chính là như vậy?”
“Hì hì… Là như vậy sao?” Tiêu Mị nhìn về phía Tiêu Sơn, trong con mắt mang theo vẻ dò xét.
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Ân là như vậy!?”
Tiêu Mị mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!” Tiêu Mị cầm lấy chiếc khăn tay vui vẻ. Sau đó đột nhiên nàng nhíu mày nói: “Di sao ở đây lại có dấu son môi!” Nàng mở chiếc khăn tay ra thì thấy trên chiếc khăn tay xuất hiện một vết son đỏ chói lõi. Tiêu Sơn lúc này hoàn toàn là chết đứng từ khi nào trên khăn tay của hắn xuất hiện dấu son đỏ chói như vậy. Chắc chắn Nhã Phi lưu nó lúc nào mà hắn không biết.
Tiêu Mị nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó nói với giọng chua lè lè: “Tiêu Sơn ca ca tại sao ở đây lại có dấu son môi của nữ nhân?”
Tiêu Sơn trong lòng càng ngày càng cảm giác phụ nữ là cái quả cầu đầy gai. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Là do bà chủ? Đúng rồi là do bà ta. Lúc đó ta mua cái khăn tay này bà ta không ngờ lại hôn lên tăng cho ta. Ta không muốn lấy nhưng bà ta chanh chua nói đồ đã bán không trả lại. Ta đang định đem nó đi giặt sau đó tặng lại cho muội. Ân… chính là như vậy!?”
Tiêu Mị hỏi lại lần nữa: “Thật không?”
Tiêu Sơn mồ hôi ướt đẫm toàn bộ lưng áo, hắn rối rít gật đầu nói: “Đúng vậy! Chính xác là như thế? Nếu muội không tin ta có thể thề!”
Hắn bắt đầu đưa tay lên ngay lập tức cánh tay của Tiêu Mị kéo cánh tay của hắn xuống. Đột nhiên nàng làm hành động vô cùng liều lĩnh. Lúc này không có ai ở chỗ này, Tiêu Mị kéo cánh tay của hắn xuống sau đó hai bàn chân nàng nhón lên đưa lên đôi môi. Tiêu Sơn chỉ cảm giác được một thứ gì đó như nhuyễn chạm vào đôi môi của mình.
Tiêu Mị chưa biết thế nào là hôn. Nàng chỉ biết chạm môi. Đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình bị một bàn tay rắn chắc túm lấy. Cả thân thể nàng run lên, nàng cảm nhận được đôi môi của Tiêu Sơn đã áp mạnh vào đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng của nàng sau đó đi vào bên trong. Đó là chiếc lưỡi thế nào vô cùng bá đạo cùng vô cùng ngang ngược.
Chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng. Hắn mơn trớn đầu lưỡi của nàng, một cảm giác đê mê giống như điện giật làn khắp toàn thân. Cả người nàng khí lực bắt đầu suy yếu.
Một lúc lâu sau hai người hoàn toàn tách nhau ra, hai má của Tiêu Mị đỏ hồng, đôi môi vẫn còn dính chất dịch keo keo, hai mắt mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc, trong đó có chút xấu hổ. Giữa miệng của hai người hình thành một đạo ngân tuyến nước dãi vô cùng dâm mỹ.
Tiêu Mị mị nhãn nhìn về phía Tiêu Sơn ca ca, hai bàn tay của nàng đánh lên ngực của hắn thùm thụp: “Tiêu Sơn ca ca, huynh thật là xấu!”
“Nga” Tiêu Sơn cười khổ, hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: “Chính muội chủ động hôn ta a!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ dung ngón chỏ gãi gãi mũi của mình. Hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ cái khăn tay vậy là xong rồi!
Trên khuôn mặt của Tiêu Mị lúc này đầy vui vẻ, nàng cười sau đó kéo tay của Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn ca ca chúng ta đi thôi!” Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị nàng kéo đi.…
Nhã Phi lúc này đã trở lại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ, nàng đã trở lại phòng gặp đại trưởng lão Đằng Sơn. Còn về hai vị công chúa nói do đi lại đường dài lên khá mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi.
Nhã Phi bước vào phòng khách lúc này nhìn thấy lão bào tóc hoa dâm đang ngồi trên ghế nhàn nhã phẩm trà. Nhã Phi đi đến cung kính nói: “Đại trưởng lão!” Lão nhân tóc hoa dâm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhã Phi lúc này phất tay, ngay lập tức đám người rời đi. Nhã Phi lẳng lặng đi về phía một chiếc ghế sau đó ngồi xuống. Đại trưởng lão nhìn về phía Nhã Phi sau đó lên tiếng hỏi: “Vị luyện dược sư ấy thật sự là sư phụ của ngươi!?”
Nghe thấy thế Nhã Phi ngẩn người, có lẽ đại trưởng lão đã phát hiện được gì đó. Nhã Phi cắn cắn đôi môi sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy!?”
Lão nhân tóc hoa dâm nhè nhẹ gật đầu rơi vào tram tư sau đó hỏi lại nói: “Nhã Phi ta nhớ ngươi thể chất là mộc hệ đi! Theo lý mà nói thì không thể trở thành luyện dược sư a!”
Nhã Phi nghe thấy thế biết đại trưởng lão nghi ngờ mình. Không sai với một luyện dược sư thường sẽ nhận một người có tư chất để trở thành luyện dược sư. Có lẽ Cốc Ni vẫn chưa nói cho đại trưởng lão việc này. Nhã Phi cắn cắn đôi môi sau đó nàng làm một quyết định. Nhã Phi mím môi mở miệng nói: “Đúng là Nhã Phi chi có mộc hệ thể chất nhưng sư phụ nói Nhã Phi có thể trở thành một thiên tài luyện dược sư!” Nói xong trong tay của Nhã Phi đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.
Thấy ngọn lửa nhỏ trong tay của Nhã Phi, đại trưởng lão hoàn toàn giật mình ngây người. Không phải là Nhã Phi là mộc hệ đấu khí sao. Trưởng lão run lên sau đó kinh hãi nói: “Nhã Phi… Ngươi làm sao có thể… Thật sự là như vậy!?” Trưởng lão liên tục lắp bắp nói không lên lời. Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Trưởng lão lúc này đột nhiên phá lên cười to. Sau đó thấy mình thất thố thì đỏ mặt cúi đầu ho nhẹ: “Tốt, tốt… như vậy gia tộc chúng ta lại có them một luyện dược sư nữa a!”
Nhã Phi cắn đôi môi sau đó lên tiếng nói: “Xin đại trưởng lão giữ bí mật với mọi người về việc này!”
Đại trưởng lão gật đầu lên tiếng nói: “Ân việc này tất nhiên ta biết phải làm gì. Ngươi chẳng lẽ nghĩ ta là người không biết nặng nhẹ!?”
Nhã Phi mím đôi môi nói: “Nhã Phi không dám!”
“E hèm…” Lão nhân tóc hoa dâm sau đó lên tiếng nói: “Sư phụ của ngươi cũng không tệ đi!?”
"Cũng không tệ lắm a." Nghe vậy. Nhã Phi lời này là thốt ra. Bất quá ngay sau đó. Phát hiện gì đó đích nàng vội vã ngừng miệng. Con ngươi nhìn chằm chằm Đằng Sơn. Nhẹ giọng nói:"Đại trưởng lão . Người nói lời này có ý gì?"
"Khụ khụ .Mặc dù có chút già nhưng ta cũng không có chút phản đối a..." Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lắc đầu cười khổ nói.
Nghe đại trưởng lão nói như vậy.Hai gò má Nhã Phi nhất thời đỏ lên nhìn rất quến rũ.Nhã Phi vội vàng nói:"Đại trưởng lão, ta và hắn nhưng là chưa có gì a!?”
Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Lấy một lão nhân như vậy hiển nhiên có chút ủy khuất cho ngươi nhưng với gia tộc chúng ta lợi ích được không nhỏ. Hơn nữa ngươi cũng thích hắn a! Ngươi hẳn là cũng biết, thân là người trong gia tộc cũng rất ít có hai bên tình nguyện, Nhưng nếu ngươi cùng người đó hợp nhau vùa lại có lợi ích cho Gia tộc thì đó là chuyện rất hạnh phúc.”
" Có thể nói khó nghe một chút ?. Trước khi hắn xuất hiện.bên trong gia tộc đã lựa chọn người thích hợp với ngươi, đó là Mộc Chiến. Bởi vì, nếu hai người đám cưới thì đối hai cái đại gia tộc mà nói thì đó là một kết cục rất tốt.”
Nghe thấy thế cả người Nhã Phi hơi run lên. Đại trưởng lão sau đó lên tiếng nói: “Nhưng ngươi hiện giờ đã là một luyện dược sư hiển nhiên bây giờ ngươi vẫn chưa đủ thực lực để quyết định mọi việc, ngươi hiểu chứ Nhã Phi!? Ai…" Nhìn phản ứng của Nhã Phi. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn thở dài một tiếng. Vỗ vỗ bả vai của nàng. Đi trở về đại sảnh.
Hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng. Nhã Phi cúi đầu nhìn chén rượu hồng.Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ động lòng người giờ phút này lại là chứa một nét thoáng hiện làm cho đích bởi vì chi tâm vỡ đích nhàn nhạt đau thương.
Nhã Phi biết theo như lời Đằng Sơn nói không giả. Mặc dù ở trong Đại gia tộc như vậy cũng rất thuận lợi . Bất quá đồng thời. Cũng là mất đi rất nhiều thứ Nếu như nàng không gặp hắn rất có thể cuối cùng nàng làm phải là gả cho Mộc Chiến người mà nàng cực kỳ ghét. Ngọc thủ hoàn tại trước ngực. Nhã Phi nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế. Ánh trăng lành lạnh làm cho nàng có chút nguội lạnh trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.Một lúc sau, cặp mắt mê người của Nhã Phi đột nhiên hơi hơi cong lên. Tựa như hồ ly nhãn. Lóe ra khôn khéo cùng hấp dẫn.
"Muốn không bị gia tộc nắm trong tay. Vậy... Cũng chỉ có nắm trong tay gia tộc..." Nhẹ giọng nỉ non . Đôi mắt đẹp của Nhã Phi nhìn chằm chằm về phía xa.
“Hắn đã mang cho ta đến cơ hội tốt nhất! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Với thiên phú của ta, với khả năng luyện dược của ta, với khả năng buốn bán của ta… tựa hồ hoàn toàn nắm trong tay gia tộc không quá khó đi!” Nghe tiếng vang thanh thúy. Nhã Phi khóe miệng cong lên đường cong mờ. Mị hoặc thiên thành. Quyến rũ động lòng người. Giờ phút này nàng. So với lúc trước. Không thể nghi ngờ càng thêm xinh đẹp.
Thiếu nữ đứng đó nhìn về phía ánh trăng, nàng dung ngón tay nhỏ nhu nhuyễn đôi môi đỏ mòng của mình nói: “Sơn, ngươi phải chăng đang nhớ ta sao?”