Vân Sơn đem đám người mời vào bên trong đại điện. Toàn bộ đám người đều lần lượt ngồi vào ghế. Số người tu vi thấp nhất ở đây đều đã đạt đến cấp bậc đấu linh. Thực lực mặc dù yếu nhưng nhân số cũng không ít. Người người đều bình bình đạm đạm ngồi vào ghế của mình, ánh mắt của họ đều thi thoảng liếc về phía đám người Vân Lam tông. Trong những ánh mắt này bào gồm thương hại có, coi thường có, khinh bỉ có... Rất nhiều loại ánh mắt nhìn về phía họ.
Trong đại điện nguy nga của Vân Lam tông đã tồn tại trật cứng số người chen chúc với nhau. Số người chia làm hai bên, một bên hàng ghế ngồi vào đám người trưởng lão của Vân Lam tông. Một bên khác thì ngồi xuống đám người của Tiêu Sơn. Số lượng nhân số của bên Tiêu Sơn gần gấp đến ba lần so với bên ghế của Vân Lam tông.
Ngay cả Vân Sơn trong lúc này thấy được tình hình này thì bất lợi đã nghiêng hẳn về phía Vân Lam tông. Trận đánh này còn đánh cái gì nữa. Nếu như Tiêu Sơn muốn đánh thì cho dù bên Vân Lam tông chiếm được đại nghĩa thì cũng bị đánh cho gà bay chó sủa. Ngay cả khi Vân Sơn đã sống nhiều tuổi như vậy, hắn cũng không biết giải quyết việc này như thế nào cho phải.
Bàn tay Vân Sơn phất lên, hắn mở miệng phát ra tiếng lớn hướng về phía đám người thị nữ mà quát: “Người đâu mau dâng trà!”
Một đám người hầu mặc y phục của Vân Lam tông tạo thành đồng phục. Điều này làm cho khung cảnh trở nên trang nhã hơn. Từng người thị nữ một bưng trong tay một chiếc khay màu bạc, trên khay đựng từng chén trà đang bốc ra hơi nóng. Mùi trà nhẹ nhàng phát tán khiến cho lòng người trở nên an tĩnh. Mỗi người thị nữ bước từng bước uyển chuyển đi về phía mỗi vị khách nhân, bàn tay trắng nõn và mềm mại của họ nâng lên chén trà đem chén trà đặt tại trước mặt các vị khách nhân.
Vậy mà không đợi cho Tiêu Sơn lên tiếng thì Nhạn Lạc Thiên lại là người đầu tiên mở lời. Bàn tay Nhạn Lạc Thiên đưa ra, ánh mắt hướng về phía Vân Sơn, trong ánh mắt Nhạn Lạc Thiên chứa đầy coi thường. Hắn không hỏi đầu đuôi câu chuyện mà trực tiếp hỏi Vân Sơn: “Tiền tông chủ Vân Sơn, ta nghe nói ngươi đối với Tiêu gia hạ tử thủ. Nguyên nhân bởi vì tiền tông chủ muốn hai món đồ gì đó của Tiêu gia nhưng người ta không đồng ý nên ngươi muốn diệt môn nhà họ đem hai món đồ này cướp đi. Không biết món gì khiến cho tiền tông chủ Vân Sơn có hứng thú như vậy?”
Lời này nói ra không những dẫn phát ngòi nổ đồng thời còn khiến cho đám nhân sĩ ở nơi này đối với hai món đồ của Tiêu gia tràn ngập hứng thú. Hiển nhiên họ rất muốn biết được món đồ gì khiến cho Vân Sơn không tiếc giá nào cũng đạt được như vậy, cho dù có phải diệt môn Tiêu gia. Nhạn Lạc Thiên vừa gây ra ngòi nổ lại dẫn phát cả tai họa thèm khát món đồ của Tiêu gia.
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên. Hắn cảm giác được Nhạn Lạc Thiên rõ ràng muốn bỏ đá xuống giếng đối với sự kiện lần này. Sự kiện lần này thuộc riêng về phần Tiêu gia, Nhạn Lạc Thiên không có tư cách gì nói chuyện như vậy với Vân Sơn.
“Việc này...” Vân Sơn có vài phần ấp úng. Hắn ngay lập tức mở miệng bào chữa cho Vân Lam tông. Mọi người có thể thấy được bộ mặt tũng quẫn của Vân Sơn. Vân Sơn hướng về phía đám người đang ở phía bên kia: “Các vị, việc này thực sự không liên quan tới Vân Lam tông chúng ta. Việc này nhất định có người giá họa cho Vân Lam tông chúng ta. Các vị chớ bị người khác lừa gạt mà oan uổng cho Vân Lam tông chúng ta.”
Miệng Nhạn Lạc Thiên tiếp tục trở nên bén nhọn hơn, hắn mở miệng mỉm cười, bàn tay lần nữa chìa ra, để tăng thêm thuyết phục thì hắn vừa nói lại vừa nhìn về phía mọi người mà nói: “Vậy mà ta nghe được người nói Tiêu gia diệt môn có liên quan tới Vân Lam tông. Một số người trong đó đều chết dưới kiếm kỹ của Vân Lam tông, không biết có chuyện này hay không?”
Từng lời từng chữ mà Nhạn Lạc Thiên nói ra chẳng khác nào xoáy xâu vào sự kiện diệt môn của Vân Lam tông. Thấy được Nhạn Lạc Thiên nói như thế thì Vân Lăng trong lúc này mở miệng nói: “Tông chủ Kim Nhan tông, ngài cũng không nên nói như vậy. Vân Lam tông chúng ta có môn đồ trải rộng khắp bốn biển. Đấu kỹ hàng sa vô số. Nếu như một kẻ nào đó muốn học đấu kỹ của Vân Lam tông chúng ta cũng không phải là việc khó đi. Biết đâu có kẻ nào đó cố tình dùng đấu kỹ của Vân Lam tông chúng ta để đem đội danh diệt môn Tiêu gia lên đầu chúng ta thì sao? Nếu như họ dùng đấu kỹ của Kim Nhạn tông, chẳng lẽ việc này do Kim Nhạn tông làm hay sao?”
Nhạn Lạc Thiên không nghĩ ra được lời nói của Vân Lăng so với mình còn sắc bén hơn nhiều. Vân Lăng rõ ràng đánh trúng vào điểm yếu nhất trong lời nói của hắn. Nhạn Lạc Thiên cứng lại cả khóe miệng nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh của bản thân. Hắn lên tiếng nói: “Vậy vì sao hết lần này tới lần khác đám người diệt môn Tiêu gia không dùng đấu kỹ khác của người khác hay môn phái khác mà lại sử dụng đấu kỹ của Vân Lam tông!? Nếu nói việc này không liên quan tới Vân Lam tông đến ta cũng không tin!?”
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại. Hắn vô cùng tò mò. Hắn nghe được lời nói của Nhạn Lạc Thiên. Sau khi Nhạn Lạc Thiên nói thì Tiêu Sơn bắt được trong lời nói của Nhạn Lạc Thiên sử dụng “đám người” mà không phải “một người”. Hắn làm sao có thể biết được người diệt Tiêu gia là một đám người mà không phải một người. Phải biết Tiêu Sơn nghe được đám người điều tra hiện trường mới biết được một đám người diệt môn Tiêu gia mà không phải một người. Vậy tại sao Nhạn Lạc Thiên lại dùng từ một đám người một cách chắc chắn như vậy? Suy nghĩ điểm này thì Tiêu Sơn có cảm giác Nhạn Lạc Thiên đang dấu diếm gì đó.
Nhạn Lạc Thiên mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Nụ cười Nhạn Lạc Thiên làm cho người khác có cảm giác được vô cùng thân thiện và hòa ái. Trong khi đoàn người trưởng lão Vân Lam tông còn chưa làm ra đối sách thì hắn tiếp tục lớn tiếng nói: “Ta còn nghe được sau đó tiểu huynh đệ Tiêu Sơn cùng với tiểu thư Tiểu Y Tiên đi gặp đoàn người trưởng lão Vân Lăng. Ở đây họ đã xảy ra xung đột.” Nói xong lời này thì Nhạn Lạc Thiên quay ra nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn mở miệng hỏi: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, chẳng lẽ trong lúc đó ngươi tìm được bằng chứng gì có liên quan tới sự kiện diệt môn của Tiêu gia mới nổi lên xung đột với họ.”
Hai người Vân Lăng và Cát Diệp cứng miệng lại. Hàm răng của cả hai khẽ cắn lại. Người này đang cố gắng ác hóa mối quan hệ giữa Vân Lam tông và Tiêu Sơn. Bất kế thế nào thì hắn đánh vào điểm yếu của đám người ở đây. Không chỉ khóe miệng của hai người mà còn của các trưởng lão trở nên co quắp. Ánh mắt mang theo vài phần giận dữ nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên.
Từng lời từng lời Nhạn Lạc Thiên nói ra giống như đinh đóng cột, không có bất cứ lời nào có thể phản bác lời nói của hắn. Nhạn Lạc Thiên thì càng chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn giống như chờ đợi câu trả lời của Tiêu Sơn. Đám người Mộ Lan cùng với Ban Lão thì chỉ lẳng lặng im lặng nghe, họ cũng ngửi ra có mùi không đúng nhưng đám người bọn họ không quan tâm. Họ chỉ ở đây hy vọng có thể trả nợ cho nữ thân y Tiểu Y Tiên hoặc khiến cho nàng thiếu ơn mình là được.
Tiêu Sơn không để ý tới Nhạn Lạc Thiên nói. Đầu hắn quay về phía Vân Sơn, hắn bình bình đạm đạm mà mở miệng hỏi Vân Sơn: “tiền bối Vân Sơn, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu: Diệt môn Tiêu gia ta có hay không liên quan tới Vân Lam tông các vị.”
Con ngươi Tiêu Sơn đã trở nên đở ửng, từng tơ máu xuất hiện trên ánh mắt của hắn. Hắn nhìn chăm chú về phía Vân Sơn. Mặc dù Vân Sơn là một đấu tông nhưng hắn vẫn bị ánh mắt Tiêu Sơn làm cho mình có cảm giác lành lạnh. Hắn hít một hơi, hai hàm răng cắn nhẹ không biết trả lời sao cho phải. Vân Sơn trầm ngâm một chút sau đó hướng về phía Tiêu Sơn, hắn thở ra một hơi dài rồi nói: “Hài... Diệt môn Tiêu gia chắc chắn không phải do Vân Lam tông chúng ta làm nhưng chúng ta không tránh được liên quan.”
“Lão tông chủ!?” Mấy vị đại trưởng lão hướng về phía Vân Sơn mở miệng hỏi.
Tà áo trắng của Vân Sơn nhẹ nhàng gạt ra, nhất thời đoàn trưởng lão Vân Lam tông trở nên im lặng. Vân Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt tràn đầy kiên định, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Tiểu bằng hữu Tiêu Sơn, hiện giờ lão phu nói ra điều gì thì ngươi cũng không tin nhưng lão phu qua quyết lấy tính mạng của mình ra để đặt cược Vân Lam tông không gây ra diệt môn với Tiêu gia. Với tài trí của tiểu bằng hữu, ta tin ngươi đủ suy đoán ra việc này có do Vân Lam tông chúng ta làm hay không?”
Mặc dù tất cả chứng cứ đều hướng tới Vân Lam tông nhưng lời Vân Sơn nói không phải không có lý. Vân Sơn thay vì diệt môn Tiêu gia thì việc kết thân với Tiêu gia mang cho Vân Lam tông nhiều lợi ích hơn nhiều so với việc diệt môn cướp đi hai món đồ đó. Trừ khi hai món đồ đó có lực hấp dẫn quá lớn khiến cho Vân Sơn không thể từ bỏ được hoặc giả sử có thể lực sau lưng Vân Lam tông thúc đẩy.
Nhạn Lạc Thiên bị Tiêu Sơn vờ như không thấy thì trong nháy mắt Nhạn Lạc Thiên cảm thấy vô cùng tức giận. Bàn tay hắn trong thoáng chốc nắm lại gân xanh, hắn tràn đầy tức giận nhìn về phía Tiêu Sơn. Tại trong thoáng chốc, Nhạn Lạc Thiên không giữ vững bình tĩnh mà bản thân bộc phát ra một tia sát khí hướng về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không ngờ phát hiện được một tia sát khí, hắn thấy sâu trong ánh mắt Nhạn Lạc Thiên có sát khí đối với chính mình. Tiêu Sơn ngẫm nghĩ dù Nhạn Lạc Thiên đối với mình tức giận vì không để ý đến hắn nhưng cũng không cần phải bộc lộ ra sát khí muốn giết hắn như vậy.
Khuôn mặt Nhạn Lạc Thiên tươi cười nói: “Nga, có kẻ nào đi giết người sau đó muốn tự nhận mình là kẻ giết người hay sao? Tiền tông chủ Vân Sơn nói những lời này cũng quá buồn cười đi. Tất cả bằng chứng đều hướng về phía Vân Lam tông, vì sao hết lần này lần khác đều hướng về phía Vân Lam tông đây?” Nhạn Lạc Thiên lại một lần nữa cố gắng dẫn lửa thiêu tới Vân Lam tông.
Lão già Vân Sơn cắn nhẹ răng, hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy bất thiện nhìn về phía Nhạn Lạc Thiên. Hắn mở miệng chất vấn Nhạn Lạc Thiên: “Tông chủ Nhạn Lạc Thiên, tại sao người cứ nhắm vào Vân Lam tông chúng ta đây. Chẳng lẽ việc này có liên quan gì đó với tông chủ Nhạn Lạc Thiên sao?”
Vẻ mặt Nhạn Lạc Thiên hơi thoáng qua vẻ cứng nhắc, hắn chỉ mỉm cười lên tiếng nói: “Tiền tông chủ Vân Sơn, ngươi nói quá lời rồi! Ta lần này đến đây chẳng qua nhận được lời mời của tiểu thư Tiểu Y Tiên mà thôi!”
Tiêu Sơn có cảm giác được Nhạn Lạc Thiên đang cố che dấu điều gì đó. Tuy nhiên Tiêu Sơn hiện này hướng về phía Vân Lam tông đòi công đạo, hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy. Bất kể hôm này thế nào đi nữa cũng muốn đòi về một cái công đạo. Ánh mắt Tiêu Sơn quan sát một lão già ở đoàn trưởng lão Vân Lam tông thấy được thân thể lão già này hơi rụt lại. Ánh mắt Tiêu Sơn trở nên âm trầm, hắn mở miệng nói: “Tiền bối Vân Sơn, không biết quý tông có hay không một vị trưởng lão tên Vân Vũ?”
Nghe được lời này thì Vân Sơn và các vị trưởng lão Vân Lam tông đều nhíu mày một cái. Toàn bộ con mắt đều không tự chủ hướng về phía một lão già. Đó là một lão già có chút gầy gò, khuôn mặt gầy gò, mày rậm, râu dài. Khuôn mặt lão có chút phúc hậu. Lão già thấy được toàn bộ ánh mắt nhìn về phía mình thì lão già lập tức chắp tay chào hỏi Tiêu Sơn: “Tiểu huynh đệ, lão phu chính là Vân Vũ, kiêm nghiệm trưởng lão Vân Lam tông. Tiểu hữu có gì chỉ giáo với lão phu?”
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại nhìn về phía Vân Vũ, ngay sau đó hắn quay ra nhìn về phía Băng Hoàng Hải Ba Đông đang ngồi ở nơi đó. Hắn mở miệng hỏi: “Hải lão, là người này sao?”
Hải Ba Đông cắn chặt hàm răng lại, ánh mắt của lão trở nên cực kỳ sắc bén. Đôi mắt nhìn thẳng về phía lão già Vân Vũ. Sau khi nhìn chăm chú một chút thì Hải Ba Đông mở miệng nói: “Lão phu quả quyết không sai! Chính là hắn! Không sai vào đâu được. Mặc dù hắn đã cố gắng che dầu hơi thở khi đó nhưng lão phu tuyệt đối không nhận lầm.”
Một đám lão già mờ mịt nhìn về phía Hải Ba Đông. Họ không nghĩ ra được Hải Ba Đông tại sao lại nói như vậy. Tuy nhiên mọi người trong lúc này thấy được sắc mặt Tiêu Sơn đã biến thành âm trầm. Hắn mở miệng hướng về phía Vân Sơn mà hỏi: “Tiền bối Vân Sơn, ngài có thể cho chúng ta một câu trả lời hay không?”
“Nga, cái này...” Vẻ mặt Vân Sơn hoàn toàn mờ mịt khi nhìn về phía Tiêu Sơn. Ngay sau đó hắn nhìn về phía lão già Vân Vũ thấy được thân hình Vân Vũ thoáng run lên. Vân Sơn quay ra nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiểu huynh đệ, không biết trưởng lão Vân Vũ đã gây ra lỗi lầm gì?”
Hải Ba Đông cắn chặt hàm răng, hai bàn tay lão già siết chặt lại với nhau. Đấu khí của lão tràn cả ra ngoài. Nhất thời đám người xung quanh cảm giác được không khí nhanh chóng trở nên rét lạnh. Đám người rối rít dùng đấu khí của mình đem cái lạnh xua đi. Con mắt Hải Ba Đông trở thành đầy những tia máu nhìn về phía Vân Vũ mà nói: “Chắc chắn là hắn. Lão phu tuyệt đối không nhìn lầm. Đêm hôm đó tập kích vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bắt đi mẫu thân ngươi cùng với Nhã Phi chắc chắn có hắn tham gia. Đêm hôm đó chính tay lão phu đã đánh hắn một chưởng. Trên người của hắn chắc chắn còn lưu trữ thương thế. Lão phu vẫn cảm nhận được đấu khí hệ băng nhàn nhạt ở trên người của hắn.”
“Cái gì?” Nhất thời đám người có chút kinh hoàng thất thố kêu lên. Ánh mắt không tự chủ quay về phía lão già Vân Vũ đang ngồi ở ghế.
Hàng lông mày già nua của Vân Sơn nhăn nhíu lại. Ánh mắt tràn ngập khó hiểu rồi lại tức giận nhìn về phía Vân Vũ. Thế nào hết mọi việc đều nhắm vào Vân Lam tông. Hiện giờ lại thêm cái chứng cứ to lù lù nhắm vào Vân Lam tông, khẳng định Vân Lam tông là hung thủ diệt môn Tiêu gia. Vân Sơn quát lớn, khí thế đấu tông hướng về phía Vân Vũ mà chén ép đi: “Vân Vũ, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Ngươi chẳng lẽ thông đồng với người ngoài đem Tiêu gia diệt môn!”
“Ta không có!” Vân Vũ ngay lập tức phản bác. Hắn chắp tay hướng về phía Vân Sơn nói: “Lão tông chủ, ta thực sự không hiểu được họ nói gì cả. Ngài phải tin ta, chuyện này không liên quan gì tới ta cả. Ta không có đem đám người họ bắt đi.”
Hải Ba Đông trong lúc này đã thiếu đi sự kiên nhẫn và bình tĩnh của hàng ngày. Hai hàm răng cắn nhẹ, hắn hướng về phía Vân Vũ nói: “Lão phu tuyệt đối không nhầm lẫn. Lão phu đã đả thương trên ngực phải gần bụng. Chắc chắn bây giờ thương thế của hắn vẫn còn lưu trữ, thương thế không thể nào lành nhanh được. Trên cơ thể hắn còn lưu trữ một chút băng đấu khí của lão phu. Mọi người không tin có thể kiểm tra một chút.”
Không đợi đám người xông lên kiểm tra thì Tiêu Sơn đã xuất thủ đầu tiên, tốc độ của hắn tăng cực nhanh. Bàn tay đưa lên trực tiếp chộp tay vào ngực áo của Vân Vũ. Tốc độ cực kỳ quỷ mị, hắn đem tấm vải lập tức xé rách.
Vân Vũ không biết cố ý còn phản ứng châm bị Tiêu Sơn đắc thủ đem y phục xé rách một lỗ hổng để hở lộ ra ngực phải và một phần ở phần bụng. Ở trên đó vẫn lưu giữ một vết thương có chút tím tái. Nếu ở đây ai tinh mắt có thể cảm nhận được một chút đấu khí lành lạnh ở đó tỏa ra. Trên đó còn ẩn ẩn hình dấu tay lờ mờ có thể thấy đươc.
Thấy được mọi người nhìn về phía Vân Vũ như vậy thì Vân Vũ ngay lập tức mở miệng đáp lại: “Cái này... cái này bởi vì lão phu một lần đi lịch làm ở bên ngoài trở về. Mới gần đây lão phu bị ma thú hệ băng ngạc giao băng vĩ đánh bị thương...”
Nhạn Lạc Thiên lập tức mở miệng mỉm cười nói: “Điều này không khỏi cũng quá trùng hợp đi! Vì sao hết lần này tới lần khác trưởng lão Vân Vũ lại bị thương vào lúc này mà cùng lại là đấu khí hệ băng đây?” Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Vân Vũ.
Vân Sơn trong lúc này đã không nhịn được. Lão già Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ khí thế và uy áp đều hướng về phía Vân Vũ, hắn mở miệng quát lớn một tiếng: “Vân Vũ, chuyện này có phải hay không ngươi làm. Mau đem việc này khai ra đồng thời ngươi mau khai báo tại sao lại cấu kết với người ngoài đổ oan cho Vân Lam tông chúng ta. Họ là ai? Đã cho ngươi lời ích gì, tại sao ngươi lại phản bội Vân Lam tông chúng ta?”
“Ta...” Vân Vũ ngay lập tức cứng họng lại. Hắn không biết phải nói gì cho phải.
Mấy trưởng lão Vân Lam tông đều nhìn về phía nhau. Mấy lão không nghĩ ra được việc này lại có liên quan tới Vân Vũ. Một người trong đoàn trưởng lão đối với Vân Vũ có quen biết khá xâu. Hắn chắp tay hành lễ nói: “Lão tông chủ, việc này có phải hay không có người đổ oan cho Vân Vũ, cố ý đem việc này đổ cho Vân Lam tông chúng ta. Ta không tin Vân Vũ sẽ làm ra chuyện như vậy!”
“Hừ... ngươi đừng nói nữa!” Vân Sơn hướng về phía lão già vừa nói mà quát lớn. Lão già nhất thời trở nên im lặng. Lão không có dám nói câu nào chỉ lẳng lặng ngồi xuống. Lão già hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng và buồn biền. Lần này, Vân Lam tông rõ ràng bị người tìm đến tận nhà đánh vào mặt nhưng vẫn phải nhường nhịn khiến cho trong lòng mấy lão già cảm giác cực kỳ khó chịu và uất ức.
Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Vũ, trong con người của hắn tràn đầy lạnh lẽo và tức giận. Hắn gắn thành từng tiếng một: “Ngươi diệt môn Tiêu gia ta? Ngươi bắt đi mẫu thân ta? Ngươi bắt đi mẫu tử Nhã Phi? Những việc này có phải hay không ngươi làm?”
Đầu Vân Vũ cúi xuống, hắn không có đáp lại lời của Tiêu Sơn. Khuôn mặt Tiêu Sơn đỏ lên, hai bàn tay siết chặt có thể thấy được gần tay của hắn đang nổi lên. Giữa hai huyệt thái dương cũng bắt đầu nổi lên gân xanh. Đôi mắt thì như một con dã thú nhìn chằm chằm vào Vân Vũ, từng tia màu đỏ xuất hiện trong con mắt hắn. Hắn gào lên giống như một con thú bị thương: “Nói đi! Chuyện này có phải hay không do ngươi làm? Ngươi đã dấu họ đi đâu rồi?”
Thấy được Vân Vũ không trả lời mình thì Tiêu Sơn tiến tới, bàn tay trực tiếp bóp thẳng vào cổ họng của Vân Vũ. Sau đó Tiêu Sơn nhấc bổng hẳn lên. Vân Vũ chỉ dãy dụa, bàn tay nắm lấy cổ tay của Tiêu Sơn đồng thời liên tục dãy dụa. Hắn thấy được ánh mắt Tiêu Sơn giống như muốn giết người nhìn về phía hắn. Từng âm thanh văng vằng giống như từ chín tầng địa ngục chui vào trong tai của hắn: “Nếu ngươi không nói, chết! Nói hay không nói?”
Đứng ở ngoài quan sát thì Nhạn Lạc Thiên thấy được cảnh này, khóe miệng hắn hơi cong lên. Hắn để ra nụ cười rất nhẹ nhàng mà khó ai có thể phát hiện được. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa vốn có tâm tư tinh tế, nàng nhanh chóng phát hiện được dị trạng này của Nhạn Lạc Thiên.
“Ta... ta...” Lão già Vân Vũ nắm lấy tay Tiêu Sơn, lão liên tục dãy dụa nhưng không có làm ra phản kháng như vận dụng đấu khí hay làm kịch liệt chống trả gì. Lão già cắn nhẹ hai hàm răng, lão liếc mắt nhìn về phía Vân Sơn một cái sau đó mới mở miệng nói với giọng nói đứt quãng: “Chuyện... này... do một mình... lão... phu làm... không liên quan.... gì tới... Vân Lam tông!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT