Thân thể của Tiểu Long Nữ trong lúc này đã biến về nguyên hình. Toàn thân thương thế vô cùng nặng. Thân thể của nàng đã tróc ra vảy màu tím. Trên vảy màu tím có chứa đầy những vết máu khô. Trong vết thương còn có thể thấy được cả gân và những khối cơ thịt. Chiếc sừng của nàng đã hoàn toàn gẫy nát. Bộ dạng có vẻ cực kỳ dọa người.
Tiêu Sơn không cố kị nhiều như vậy. Hắn ngay lập tức vọt tới. Bất kể thân thể con có chút suy yếu khi sử dụng tín ngưỡng khôi giáp. Hắn trực tiếp đem cơ thể tiến hành vắt kiệt và nghiền ép. Thân mình vọt thẳng tới bên Tiểu Long Nữ.
Tiểu Y Tiên cũng ngay lập tức tiến tới gần Tiểu Long Nữ. Tiêu Ngọc thấy vậy cũng cực kỳ kinh hoàng. Nàng cũng vọt tới bên cạnh Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Tiểu Long Nữ vậy?”
“Trước hết đừng nói chuyện này! Chúng ta phải chữa trị thân thể cho Tiểu Long Nữ đã!” Tiêu Sơn cũng không có cố kị Vân Lam tông ở đây, bàn tay hắn phất ra hướng về phía Tiêu Ngọc nói. Thực sự thì thực lực đám người Vân Lam tông ở đây hắn còn chưa phải sợ hãi.
Bàn tay của Tiêu Sơn trực tiếp đặt lên trên vết thương của Tiểu Long Nữ. Một đám xương màu trắng trực tiếp từ bàn tay Tiêu Sơn phún phát ra tản vào vết thương của Tiểu Long Nữ. Bởi vì thân hình khổng lồ của Tiểu Long Nữ khiến cho Tiêu Sơn chữa trị có chút khó khăn.
Toàn thân Tiểu Y Tiên mồ hôi nhễ nhại. Quần áo của nàng bị bết dính vào với nhau khiến cho thân thể nàng hiện lên những đường cong tuyệt mĩ, xinh đẹp đến mê người. Đáng tiếc Tiêu Sơn hiện giờ đâu có tâm tình đi hưởng dụng những thân thể xinh đẹp của Tiểu Y Tiên. Trong lòng Tiêu Sơn giống như có một đoàn ngọn lửa không biết. Hắn rất sợ, hắn sợ đã có việc xảy ra với đám người Nhã Phi và mẫu thân hắn.
Toàn lực thúc dục năng lượng thiên hà nguyên lực, Tiêu Sơn đem thân thể của Tiểu Long Nữ nhanh chóng chữa khỏi. Mọi người đều trợn tròn mắt, họ không nghĩ ra ngay cả Tiêu Sơn cũng có năng lực như vậy. Hiển nhiên mọi người cũng chỉ có chút kỳ quái mà thôi. Bây giờ họ rất muốn tiến lên đánh giết Tiêu Sơn bởi vì chính Tiêu Sơn đã giết chết bằng hữu, người thân của họ.
Từng đám sương khói màu trắng nhanh chóng phủ lên trên vết thương Tiểu Long Nữ. Vết thương lúc nha lúc nhúc như nhưng con sâu nhỏ. Chúng nối vào với nhau sau đó bắt đầu mọc ra da thịt. Vết thịt rở thành bóng loáng. Cuối cùng nó cũng mọc ra những chiếc vảy màu tím lớn.
Mặc dù toàn thân mệt mỏi nhưng Tiêu Sơn vẫn tỏ ra bình thản. Tuy nhiên mồ hôi và máu trên người hắn rất khó có thể qua mặt được đám người ở đây. Mặc dù thế thì đám người ở đây cũng không dám làm gì cả. Hiện giờ chỉ duy nhất đám người Vân Lam tông có Cát Diệp còn lực đánh một trận mà thôi. Cát Diệp cũng không phải người ngu ngốc mà quyết định làm mọi việc xấu đi vào lúc này.
“Chủ nhân, chủ mẫu...” Từ miệng con giao long phát ra âm thanh khàn khàn nhè nhẹ.
Tiểu Y Tiên trở nên ôn nhu đưa bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên cằm của nàng nói: “Tiểu Long Nữ, không sao rồi!” Toàn thân Tiểu Y Tiên trở nên ướt đẫm nhưng nàng nở nụ cười cực kỳ thân thiện.
Tiểu Long Nữ trong lúc này vội vã mở miệng nói: “Chủ nhân, ngài mau... mau đi cứu lão phu nhân và chủ mẫu Nhã Phi. Hai người bọn họ bị bắt.”
Lời này nói ra khiến cho toàn thân Tiêu Sơn giống như điện giật. Hắn biến thành một bức tượng đất đứng tại chỗ, con mắt mở to nhìn về phía Tiểu Long Nữ. Tiêu Sơn mở miệng quát lên một tiếng: “Tiểu Long Nữ, rốt cục chuyện gì xảy ra?”
Chiếc hàm đã chữa khói nhưng chính bản thân Tiểu Long Nữ trong lúc này vẫn cực kỳ suy yếu. Nàng cố gằng thều thào ra từng chữ một: “Tối ngày hôm qua, có một đám người tấn công vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đem lão phu nhân và chủ mẫu Nhã Phi bắt đi. Ta và bốn người Thanh Viêm, Hắc Nha, Hoàng Tử Yên cùng với Hoàng Phi Hổ đuổi theo đám người này. Tất cả bốn người đều bị thương rất nặng để cho kẻ địch bắt đi lão phu nhân và chủ mẫu.”
Thân mình Tiêu Sơn run lên. Hắn lập tức có xung động muốn trở về đem hai người cứu lại. Hắn đang muốn di chuyển thân mình thì đột nhiên bị một cánh tay chạm tới. Người này không ai khác là Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc. Tiểu Y Tiên mặc dù có chút xung động nhưng nàng lại là người tỉnh táo nhất trong đầy, Tiểu Y Tiên mở miệng nói: “Phu quân, cẩn thận trúng kế!”
Tiểu Ngọc mặc dù trong lúc phiền lòng, nàng vẫn còn đau đớn sau việc gia gia chết. Hiện giờ nàng không biết phải làm gì. Con mắt thâm thúy ướt át nhìn về phía Tiêu Sơn mở miệng nói: “Phu quân...” Nàng cũng không có nói gì thêm với Tiêu Sơn.
Cát Diệp thấy được tình hình này thì quay ra nhìn về phía Vân Lăng. Hai người nhất thời nhìn về phía nhau. Cả hai đều cảm giác được chuyện này chắc chắn bất bình thường. Tuy nhiên Cát Diệp trong lúc này lại lên tiêng nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, ngươi yên tâm đi. Phu nhân Tiêu Yến cùng với Nhã Phi, lão phu nhìn hai nàng không phải người đoản số. Lão phu tin tưởng họ sẽ bình an vô sự” Tất nhiên đây chỉ là những câu cửa miệng khách khí của Cát Diệp mà thôi.
Hai hàm răng Tiêu Sơn cắn lại với nhau. Tiểu Y Tiên khi chạm vào thân thể Tiêu Sơn thấy được thân thể của hắn đang run lên. Hai bàn tay siết chặt với nhau, móng đâm vào vịt giống như sắt bật cả máu. Trên bắp tay và dọc cánh tay của hắn đã nổi lên cả gân xanh.
Tiểu Y Tiên quay sang nhìn về phía Tiêu Ngọc một chút. Hai người quỷ dị nhìn về phía nhau. Dường như Tiêu Ngọc muốn nói gì đó thì Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu. Đầu Tiêu Ngọc từ từ cúi xuống.
Thân mình Tiêu Sơn liên tục run rẩy. Hắn đứng ở đó một lúc vô cùng lâu. Không biết qua bau lâu nhưng hắn cuối cùng cũng tỉnh. Khuôn mặt của hắn từ lo lắng biến thành kiên nghị. Hắn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi mang theo Ngọc Nhi cùng với Tiểu Long Nữ, trước hết chúng ta rời đi nơi này.”
Nói đến đây Tiêu Sơn hướng về phía Cát Diệp nói: “Trưởng lão Vân Lăng và Cát Diệp. Bất kể thế nào thì chuyện này cũng có liên quan tới Vân Lam tông các vị. Ta hy vọng các vị có thể nhanh nhất đem chuyện này làm rõ. Tiểu Y Tiên chúng ta đi!” Nói xong Tiêu Sơn trực tiếp đem thân thể mệt mỏi cố gắng ôm lấy eo Tiêu Ngọc vọt thẳng về phía trước.
Tiểu Y Tiên cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào nhưng hai hàm răng trắng nõn vẫn khe khẽ cắn. Nàng đem Tiểu Long Nữ trực tiếp thu vào trong không gian. Thân mình Tiểu Y Tiên trực tiếp bay vọt theo Tiêu Sơn và Tiêu Ngọc.
Nhìn thấy ba người đã rời đi thì Cát Diệp chỉ nhìn về phía Vân Lăng thở dài ra một hơi. Hiện giờ có không ít đệ tử Vân Lam tông bị người giết chết. Tuy nhiên số lượng này cũng không nhiều. Đáng tiếc việc này quả thực nháo lớn, việc này nếu như đồn ra ngoài hắn sẽ mất hết mặt mũi Vân Lam tông. Bất cứ tông môn nào đều yêu mặt mũi.
Ba người bay đến một mảnh đất cây cối rậm rạp, Tiêu Sơn ngay lập tức mở miệng nói: “Tiên Nhi, mở ra truyền tống đem Ngọc Nhi thu lại. Chúng ta hãy trở lại sơn cốc đi!”
“Vâng!” Tiểu Y Tiên nghe được điều này thì gật đầu. Nàng cũng không cố kỵ nhiều phất tay ra đem Tiêu Ngọc thu vào trong không gian màu xanh. Tiêu Ngọc cũng không cố kị trực tiếp tiến vào trong không gian màu xanh của Tiểu Y Tiên.
Hai người trực tiếp biến mất. Ngay sau đó cả hai xuất hiện tại một sơn cốc màu xanh. Khắp nơi đều lá cây cối rậm rạp. Khu vực này cách nơi đế đô không quá xa. Khắp nơi đều là núi đá cao cùng với cây cối khắp nơi. Khi mà họ vừa xuất hiện thì ngay lập tức có một con ma thú nhất giai tấn công về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng. Toàn thân hắn bây giờ không có chút lực nào. Quả thực chính là hổ xuống đồng bằng mà. Tiểu Y Tiên biết rõ nhược điểm của Tiểu Sơn, nàng vội vã đem Tiêu Ngọc trực tiếp trục xuất ra khỏi không gian màu xanh.
Thấy được một con ma thú nhị giai lại muốn tấn công phu quân mình thì Tiêu Ngọc cực kỳ tức giận quát: “Súc sinh, ngươi muốn chết!” Từ tay của nàng đem thanh kiếm chém ra. Một luồng khí lạnh bức người đem thân thể của con ma thú trực tiếp đóng băng.
Bàn tay Tiêu Sơn phất ra. Hắn trực tiếp sử dụng năng lực triệu hồi ma thú của mình. Ngay sau đó xuất hiện hai con ma thú khác. Một con là Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, một con là Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Khiến cho Tiêu Sơn sợ hãi là con thú thứ ba không có triệu hồi được. Điều này nói nên điều gì. Rất có khả năng Hoàng Phi Hổ đã chết.
Ngồi ở một ngọn núi cao, sương mù tản ra che kín khắp nơi. Một lão già nhàn nhã đứng ở nơi đó. Ánh mắt hắn quan sát khắp nơi, vừa quan sát thì hắn vừa vuốt bộ râu dài của mình. Một người mặc áo bào đen hướng về phía hắn đi tới. Người mặc áo bào đen cực kỳ cung kính chắp tay nói: “Đại trưởng lão, chúng ta đã lấy được một cuốn công pháp mời đại trưởng lão xem!”
Nhất thời lão già giật mình. Hắn quay ra thì thấy được người mặc áo bào đen cực kỳ cung kính dâng lên hai tay. Trong tay của hắn có một cuốn trục. Thấy được cuốn trục này thì lão già nhất thời kinh ngạc. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì?”
“Bẩm đại trưởng lão!” Người mặc áo bào đen phát ra tiếng khàn khàn, hắn mở miệng nói: “Chúng ta đã sử dụng đấu kỹ điều tra linh hồn của Tiêu Yến và Nhã Phi. Ở hai người này thì Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có phong ấn linh hồn. Nếu chúng ta mạnh mẽ lấy ra thì linh hồn của nàng rất có khả năng bị phá hủy. Duy chỉ có linh hồn Tiêu Yến không có bất cứ phong ấn nào. Chúng ta dễ dàng lấy ra quyền công pháp này.”
“Nga” Nghe được lời này thì lão già tiên phong đạo cốt kinh ngạc. Bàn tay hắn run run mở ra công pháp. Đem toàn bộ công pháp đọc vô cùng rõ. Lão già sau khi xem xong thầm thở ra một hơi: “Công pháp quả thực thâm ảo. Quả thực chính là công pháp tu tiên a. So sánh với công pháp thiên cấp không kém chút nào. Đáng tiếc công pháp này chuyên dụng cho nữ nhân tu luyện hơn nữa còn yêu cầu vô dục vô cầu a.”
Lão già thầm than nhẹ về phía bộ công pháp. Tuy nhiên hắn vẫn đem bộ công pháp thu lại. Dù sao đem bộ công pháp này trở về gia tộc biết đâu thứ này sẽ có hữu ích. Lão già lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, việc khống chế người Hồn Điện mà ta đã bắt mang về tiến triển thế nào?”
Người mặc áo bào đen cung kính đáp lại: “Đại trưởng lão yên tâm. Mặc dù trong linh hồn hắn cấm chế rất nhiều nhưng không làm khó được chúng ta!” Đầu lão già nhẹ nhàng gật xuống, khuôn mặt tò ra hài lòng.
Trong lúc này thì người nam nhân mặc áo bào đen tò mò lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, lần này chúng ta đã thảm sát người Tiêu gia như vậy không bằng chúng ta đem toàn bộ bọn họ cũng...”
“Hà...” Bàn tay lão già phất nhẹ một cái. Lão lên tiếng bình thản đáp lại: “Không cần thiết như vậy. Tiêu gia chúng ta xử lý bất cứ khi nào cũng được. Ngoài ra trong tộc cũng rất để ý đến Tiêu Viêm. Tên tiểu tử này có huyết mạch thần phẩm đối với chúng ta có trợ giúp rất lớn.”
Nghe được lời lão già lên tiếng nói thế thì người nam nhân mặc áo bào đen kinh ngạc nói: “Đại trưởng lão, ý ngài muốn bồi dường Tiêu Viêm trở thành đấu thánh để hắn kích thích huyết mạch sau đó chúng ta làm giống như Tiêu Huyền...”
“Hừ...” Người nam nhân mặc áo bào đen lập tức bị ánh mắt của vị đại trưởng lão chừng về phía mình. Nhất thời thân thể hắn run lên đồng thời cúi đầu xuống. Lão già mở miệng trách móc nói: “Đây chuyện bí mật trong gia tộc. Không nghĩ tới ngươi cũng biết. Tuy nhiên ngươi nên biết chuyện này có mức độ nghiêm trọng như thế nào. Lão phu không cần nhắc nhở ngươi chứ?”
Dưới áo bào đen phát ra run rẩy, hắn chắp tay lại kính cẩn về phía lão già nói: “Đại trưởng lão, vừa rồi ta có chút kích động lên quá lời xin đại trưởng lão tha thứ.”
Lão già lắc lắc đầu thở dài nói: “Có một số việc vi phạm đạo nghĩa nhưng lão phu không hối hận những điều mình làm. Năm xưa cũng là như thế... Lão phu mặc dù rất khó chịu bởi vì cách làm của tộc trưởng nhưng nếu như lão phu đứng ở vị trí tộc trưởng lão phu cũng làm như vậy. Ngươi cũng là một thành viên trong gia tộc, ngươi cũng nên hiểu có những việc nhất định phải có người đi làm. Nếu không có người đi làm nhưng việc này làm sao gia tộc chúng ta tồn tại đến ngày nay, làm sao có thể lớn mạnh như vậy được”
Lời lão già như châu như ngọc rót vào tai người mặc áo bào đen. Người mặc áo bào đen chỉ dám cúi đầu lẳng lặng nghe. Sau khi nghe xong thì hắn cực kỳ kinh cẩn nói: “Đại trưởng lão, ta đã rõ.”
Lão già tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng vuốt chòm râu sau đó thở dài ra một hơi. Hắn phất tay nói: “Được rồi, rời đi đi!”. Người mặc áo bào đen khom người hành lễ. Lão già lắc lắc đầu cảm thán. Lão già lẩm bẩm nói: “Đám vãn bối còn cần phải rèn luyện thêm a”
Thật ra thì lần này lão già đã dựa theo rất nhiều việc mà tộc trưởng Cổ Nguyên đã sắp xếp. Tuy nhiên người tính và trời tính vốn là khác nhau. Mọi việc không cản nổi sự biến hóa. Hiện giờ lão già muốn gia tăng độ chân thật việc Hồn Điện mượn Vân Lam tông tấn công Tiêu gia đoạt ngọc. Ngay sau đó đem cả việc ăn trộm công pháp Tiêu Sơn cũng đổ cho Hồn Điện. Mà cần làm như vậy thì cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
Họ có thể tùy ý giết chết đám người Tiểu Long Nữ nhưng đám người này không có làm vậy bởi vì lão muốn chứng thực một điều. Lão già lẩm bẩm nói: “Một thiếu niên ngốc nghếch a. Mặc dù ban đầu ngu ngơ nhưng là một viên ngọc sáng chưa được mài dũa. Đáng tiếc ngươi sinh không đúng thời không đúng nơi. Nếu như ngươi sinh ra ở Cổ tộc, lão phu có lẽ sẽ nhận người làm đệ tử” Lão đem phát ra tiếng ai thán thở dài.
Thật ra thì lão đối với Tiêu Sơn tương đối thưởng thức. Báo cáo về Tiêu Sơn thì lão già thấy được đây vốn là một thanh niên đầu đầy nhiệt huyết đồng thời lão cũng đánh giá người này vốn là ngu xuẩn, máu nóng. Tuy nhiên càng quan sát lâu dài thì hắn càng thưởng thức Tiêu Sơn bởi vì Tiêu Sơn biết sai mà sửa. Bắt đầu học được ẩn nhẫn, bắt đầu biết tiến thoái đúng mực, bắt đầu biết suy tính. Mặc dù vẫn non nớt nhưng bắt đầu biết trưởng thành.
Nếu như so sánh Tiêu Sơn và Tiêu Viêm có huyết mạch thần phẩm thì lão coi trọng Tiêu Sơn hơn nhiều bởi vì Tiêu Sơn biết nhẫn nhịn. Với những báo cáo mà lão già nhận được về Tiêu Viêm thì lão chỉ than thở lắc đầu. Tiêu Viêm quả thực còn quá non trẻ đồng thời ngu xuẩn, không hiểu tính ẩn nhẫn. Nếu như không có đám người Cổ tộc ở trong tối đi chùi đít cho Tiêu Viêm thì Tiêu Viêm đã bị người bóp chết lâu rồi. Mỗi lần gặp phản kháng đều sẽ đối đầu với đối phương chưa có điều tra đối phương là ai, thân phận là gì. Mỗi lần bị hạ nhục ngay lập tức đánh trả. Điều này thực sự làm cho lão ai thán thở dài.
Đại lục đấu khí này đều là một mạnh lưới vô cùng rắc rỗi. Động một cái phát động toàn thân. Chỉ một sợi dây nhỏ dẫn đến động khắp nơi. Nếu như ngươi không hiểu ẩn nhẫn, không biết nhẫn nhục, đối phương sẽ chịu bỏ qua ngươi sao. Chắc chắn là sẽ không. Đến lúc đó ngươi chết lúc nào không hay.
Nếu như Tiêu Viêm không có huyết mạch thần phẩm thì chắc chắn Cổ tộc không chịu bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy đầu tư vào Tiêu Viêm. Phải biết được một khi Tiêu Viêm trở thành đấu thánh sẽ dẫn đến huyết mạch được kích phát mạnh mẽ. Đến lúc đó Tiêu Viêm sẽ trở thành thứ đại bổ cho Cổ tộc.
Hiện giờ Tiêu Viêm thì vẫn đi rèn luyện. Hắn đã được xếp hạng vào trong mắt lão già ở đây bởi một định hình con trâu ngu ngốc nhiệt huyết. Một con trâu vỗ béo để đợi làm thịt. Hiển nhiên đây là món đại bổ cho Cổ tộc. Nếu không vì thế lão cũng không nguyện đầu tư nhiều như vậy. Tiêu Sơn thì bị đánh giá bởi một viên ngọc chưa được mài dũa sinh nhâm thời, nhầm nơi. Viên ngọc này sẽ bị người bóp vỡ trong tay bất cứ khi nào.
Hai người họ hiển nhiên không biết tình trạng của mình lúc này. Lão già ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Mặt trời từ từ khuất sau ngọn núi. Ánh sáng le lói biến nơi này thành màu hồng. Khóe miệng lão già mở ra một hơi. Hẳn ngẩng đầu nhìn về phía bâu trời cao và xa. Hiện giờ hắn đứng ở trên đỉnh cao của đại lục đấu khí nhưng đứng ở nơi cao như vậy hắn cũng cảm giác được cô quạnh, mệt mỏi và lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT