Lão già mặc áo bào đen nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục
màu tím xinh đẹp này thì trong con ngươi của lão thoáng qua một tia kinh hãi. Bởi vì tu vi của nữ nhân xinh đẹp này hoàn toàn không thua kém gì
lão. Thực lực của hai bên tương đương ngang bằng với nhau, nếu hơn thì
có lẽ thời gian tu luyện của lão lâu hơn lên căn cơ của lão dày cộm. Hai bên rơi vào khổ chiến nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Mặc dù lão già đem cái thứ mà lão định nghĩa là thiên yêu khôi mạnh mẽ
thu vào trong không gian giới chỉ nhưng thứ mà hắn cần quan trọng hơn
chính là viên đan dược thất phẩm đã hóa thành con ma thú thất giai thất
phẩm thôn thiên mãng kia.
Thấy được thân mình uyển chuyển mà xinh đẹp của nữ nhân xuất hiện thì
một lão già trong đoàn người đế quốc Gia Mã ở đây lên tiếng nói lớn hỏi
đám người ở đây: “Nữ vương Mỹ Đỗ Toa, nàng thế nào lại ở nơi này?”
Mấy cường giả khác thì nhìn về phía lão già này lắc lắc đầu vài cái bày
tỏ không biết. Lão già mặc áo bào đen che kín toàn bộ cơ thể phát ra âm
thanh khàn khàn nói: “Ngươi là nữ vương Mỹ Đỗ Toa của tộc xà nhân sao?
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không phải chỉ đạt đến đấu hoàng đỉnh phong thôi sao. Không nghĩ đến tại đế quốc Gia Mã này cũng có thể gặp phải một vị cường giả đấu tông nữa giống như ngươi. Xem ra ngươi đã sớm bước vào đấu
hoàng” Ánh mắt của lão già mặc áo bào đen quét về phía Vân Sơn. Toàn
thân Vân Sơn trông vô cùng trật vật.
Trong con người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa lóe lên một tia âm trầm nhìn về
phía lão già này. Lão già này có thực lực không thua kém nàng chút nào.
Tu vi của lão già này đã đạt đến cường giả tông tứ tinh, cùng một đẳng
cấp với nàng. Nếu như nàng muốn chiến thắng hắn cũng không phải không có khả năng, tuy nhiên tình huống có lẽ là lưỡng bại câu thương. Muốn giết lão già này là truyện vô cùng khó khắn.
Đôi mắt câu người kia khẽ híp lại, nàng lên tiếng nói: ”Đem thứ mà ngươi đã lấy giao ra đây, bản vương sẽ để cho ngươi rời đi nơi này!” Trong
lòng nàng hiển nhiên rất giận bởi vì lão già này đánh trọng thương Tiêu
Sơn. Tuy nhiên nàng biết rõ nàng muốn thắng cái lão già này cũng là vô
cùng khó khăn.
Nghe được lời này thì trên khuôn mặt của lão già xuất hiện một vẻ mặt âm trầm, khóe miệng hắn cong lên để lộ ra một nụ cười khinh miệt đối với
nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn lên tiếng nói: “Mặc dù ngươi đã tiến vào cấp bậc đấu tông nhưng thời gian tiến vào hắn không lâu đi. Người muốn đánh
thắng ta thật sự nực cười!” Trong lòng của lão có chút âm nghi bất định
không biết quan hệ của nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với vị thanh niên tóc
bạch kim kia là thế nào. Tuy nhiên khiến cho lão già có chút hứng thú
khi mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa đánh ra chiêu đấu kỹ kia có hình dáng rất
giống thất thải thôn thiên mãng mà cơ thể của nàng tỏa ra khí chất có
vài phần giống viên đan dược kia.
“Hừ...” Từ đôi môi đỏ mọng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa phát ra tiếng hừ lạnh, ánh mắt của nàng nhìn chăm chú về phía lão già mặc áo bào đen sau đó mở miệng đáp lại: “Không thử một chút sao biết được! Kể từ khi bản vương
tiến vào đấu tông tứ tinh đến nay còn chưa có đánh qua đối thủ cùng cấp
bậc”
Trên thân thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện qua một lớp đấu khí tràn ngập màu xanh lam xinh đẹp bao bọc lấy cơ thể của nàng. Nó tạo ra một bộ áo
giáp vô cùng tinh mỹ và tuyệt đẹp. Ánh mắt của nàng chăm chú quan sát
thân ảnh của lão già mặc áo bào đen.
Hống! Từ con thất thải thôn thiên mãng phát ra một tiếng gầm vô cùng
lớn. Thân mình của nó bay lượn uốn éo trên trời cao. Cổ Hà vỗ mạng đôi
cánh đấu khí, thân thể vọt thẳng tới con rắn khổng lồ kia ý đồ chế phục
con rắn lớn này đem nó hóa thành đan dược. Bàn tay của hắn biến thành
thủ ấn đánh thẳng vào đầu của con rắn. Một cái ấn ký màu xanh bắn thẳng
về phía con rắn có bảy màu kia.
Đấu khí dũng động phát ra, một cái ấn ký chuyên dùng để khắc chế đánh
lên viên đan dược kia. Đan dược cấp bảy này đều có thực lực đạt đến đấu
tông đáng tiếc chúng không biết sử dụng thực lực của mình. Nếu không
phải như vậy thì Cổ Hà cũng chẳng dễ dàng đối phó với thứ này như vậy.
Dường như cảm nhận được từ đám người này có uy hiếp trí mạng với nó,
thân mình của con thất thải thôn thiên mãng ngay lập tức xoay người bỏ
chạy. Đáng tiếc ấn ký màu xanh da trời đã đánh lên thân thể của nó. Ngay sau khi trúng ấn kỹ do Cổ Hà đánh ra, thân mình con rắn nhanh chóng mờ
dần đi giống như một hư ảnh. Nó biến thành một viên đan dược.
Lão già mặc áo bào đen trong lòng thầm nói: “Không được! Ta không thể
dây dưa chỗ này. Trước đó cứ nắm bắt viên đan dược có thể hóa thành thất thải thôn thiên mãng rời đi. Chỉ có như vậy mới có thể tiến vào chỗ sâu của bảo tàng lấy được đám bảo vật ở trong đó. Thiếu đi viên đan dược
này ta sợ không có cách nào lấy được bảo tàng ở trong đó. Dù viên đan
dược này chưa chắc đã có thể cho ta lấy được bảo tàng nhưng nó chính là
cơ hội mong mạnh của ta”
Ánh mắt của hắn quét về phía viên đan dược thấy được viên đan dược đã
hóa thành một con rắn bảy màu nhưng con rắn bảy màu đang biến hóa trở
nên hư ảo để lộ ra hình ảnh viên đan dược lúc trước. Nhất thời thân mình của lão già xoay ngược lại, thân mình của lão trở nên hử ảo phóng vút
về phía trước.
Tốc độ của lão già vọt thẳng tới Cổ Hà trước con mắt ngơ ngác của mọi
người. Thân mình của nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện một đợt sóng gợn.
Trong không khí thoắt ẩn thoắt hiện thân thể của nàng. Hiển nhiên nàng
đang muốn đuổi theo cái lão già này nhưng tốc độ của lão rõ ràng nữ
vương Mỹ Đỗ Toa vẫn không có ngăn cản.
Viên đan dược trở lại hình dáng của mình, bàn tay Cổ Hà vươn ra túm lấy
viên đan dược. Tuy nhiên ngay sau đó một chưởng đánh mạnh lên ngực của
hắn. Cổ Hà Ngay lập tức muốn tránh né tuy nhiên hắn chẳng qua chỉ mới
đột phá đấu hoàng làm sao có thể so sánh với cường giả đấu tông đã nhiều năm giống như cái lão già mặc áo bào đen che kín toàn thân thể của
mình.
Phanh!
Từ ngực của hắn phát ra một tiếng răng rắc khá to. Cổ Hà chỉ cảm giác từ ngực truyền tới cảm giác đau nhói. Hắn chưa kịp há miệng hét lên đau
đớn thì từ miệng đã trào lên một cảm giác mằn mặt. Một ngụm máu đỏ tươi
trực tiếp phun ra. Cơ thể Cổ Hà giống như một viên đạn pháo bắn thẳng về phía sau. Hắn chẳng khác một mảnh sao băng nện thẳng về phía Vân Lam
tông.
Tốc độ này hoàn toàn khiến cho đám người Vân Lam tông trở nên cứng người lại. Họ muốn có lòng giúp đỡ đã không còn kịp.
Ầm! Thân mình Cổ Hà ngay lập tức lún vào trong đất tạo ra một cái hố.
Bụi mù bắn tung tóe không biết sống chết ra sao. Liễu Linh đứng ở đằng
xa hét lên một tiếng vô cùng lớn: “Sư phụ!” Thân mình của hắn vọt thẳng
về nơi Cổ Hà bị đánh nún vào bên trong đất.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không nghĩ đến trong lúc này lão già kia lại có hứng
thú cướp đoạt đan dược. Lão già này không ngờ tại trong trường hợp này
lại còn nghĩ tới việc cướp đoạt viên đan dược như thế này, điều này làm
cho nàng cảm giác có chút kỳ quái. Bởi vì cái viên đan dược này không
giúp gì được nhiều cho lão mới đúng. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa ngay
lập tức chớp thời cơ, từ bàn tay của nàng đánh ra một chưởng.
Khè, khè, khè...
Từ chưởng của nàng thì một đám đấu khí phát ra, chúng nhanh chóng biến
thành hình dãng những con rắn hướng về phía lão già mặc áo bào đen kia.
Hàng trăm đến hàng nghìn con rắn bắn về phía lão già kia. Chúng há những cái miệng đen ngòm muốn đem lão già mặc áo bào đen kia cắn nát.
Một tay cầm viên đan dược màu xanh giống như ngọc bích, một tay khác
vung lên, miệng hắn mở rộng quát lên: “Khinh người quá đáng!” Từ bàn tay áo của hắn bắt đầu phồng lên, theo cánh tay già nua của lão thì một đám đấu khí bắt đầu mạnh mẽ trào ra. Nó có màu xanh xinh đẹp dọc theo từ bả vai đi theo hình trôn ốc xung quanh ống tay của lão bắn ra ngoài.
Khi mà đám đấu khí bắn ra ngoài thì nó nhanh chóng định hình. Đám đấu
khí tụ họp với nhau trông giống như những lông vũ xinh đẹp màu xanh. Nó
biến thành một đám lông vũ màu xanh xoay tròn với nhau giống như cơn
lốc. Nói đơn giản thì nó là một cơn lốc xoáy với những cái lông vũ màu
xanh xinh đẹp nhưng có vẻ sắc bén. Bởi vì khi nó cắt qua không khí đều
phát ra âm thanh vút, vút hơi nhỏ. Cơn lốc này lấy bàn tay của lão già
làm mắt bão trực tiếp vọt ra hướng về phía đám rắn do nữ vương Mỹ Đỗ Toa đánh ra mà nện thẳng vào.
Oanh, oanh...
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai chiêu thức dường như đang rằng co.
Mặc dù cơn lốc do những đám lông vũ tạo ra dường như chiếm chút ưu thế
bởi vì đám răn bị cơn lốc đánh nát. Từng con rắn hóa thành một đám khí
lưu tiêu tán trong không khí. Tuy nhiên thực chất không phải giống vậy
mà đám rắn này đang chiếm ưu thế vì chiêu thức do lão già mặc áo bào đen kia đánh ra đang mờ dần. Cơn lốc di chuyển chậm lại, sau đó tan dần
trong khi đám rắn vẫn còn một phần.
Đám rắn há cái miệng đen ngóm hướng về phía lão già mặc áo bào đen phóng phi. Lão già mặc áo bào đen ngay lập tức vung quyền lên. Một đám kình
khí uyển chuyển từ nắm đấm của hắn bắn ra đem đám rắn đánh nát.
Phanh! Đám rắn nhanh chóng hóa thành một đám khí lưu.tiêu tán trong
không khí. Lão già cũng không có ngừng lại thân mình chủ động bay lùi về phía sau. Bàn tay của hắn đưa ra đem viên đan dược trực tiếp thu vào
trong giới chỉ. Nguyên nhân bởi vì hắn không có thời gian. Theo lý mà
nói muốn để đan dược vào không gian trữ vật thì cũng cần phải để vào
bình ngọc sau đó mới đem đan dược để vào nơi đó.
Vừa rồi lão già tức giận nên đã líu kéo một ít thời gian của hắn thế nên hắn mới sực nhớ đến sự tồn tại của thanh niên tóc bạch kim. Dù vừa dù
lão đã đánh cho tên thanh niên kia bị trọng thương nhưng lão cũng đoán
được tu vi của người thanh niên này ít ra cũng có thực lực đấu hoàng.
Bằng tuổi ấy mà có thực lực đấu hoàng hiển nhiên là một tên đệ tử nào đó đi ra ngoài lịch lãm. Dù rằng hắn không hiểu tại sao không có người bảo vệ người thanh niên này khi mà hắn ra tay nhưng ai dám bảo hắn sẽ không có thứ gì đó bảo mạng.
Tuy nhiên hắn bị lợi làm bất trí nhưng không có bất trí hoàn toàn bởi vì hắn biết được rằng nếu chần chừ ở nơi này thì hắn rất có thể bị nguy
hiểm. Hắn nghe được những con em thiên tài như thế này đều sẽ có một
loại ngọc phù bảo vệ tính mạng. Ai biết tên này có thứ đó hay không?
Trong tay tên này có thứ quá mê người quá hấp dẫn hắn, hắn không nghĩ
đến tại nơi như thế này mà có thứ mà hắn cần đồng thời một thứ khác mặc
dù kém nó thì cũng rất mê người. Hắn không nhịn được mới xuất thủ. Ngay
sau đó hắn sẽ tìm cơ hội nhanh nhất chạy trốn đến khi đó người bảo vệ
của người thanh niên này dù cho đến thì lão cũng cao bay xa chạy rồi.
Không thể không nói lợi làm cho người thiếu đi tính suy nghĩ, mặc dù
biết nguy hiểm rất cao thì họ vẫn nguyện ý lao vào giống con thiêu thân
lao vào lửa. Biết rõ Tiêu Sơn có thể là tôn tử của một đại gia tộc nào
đó có khi có cường giả bảo hộ nhưng vẫn không nhịn được ra tay đủ biết
được hai thứ một kim tiên khôi lỗi của Tiêu Sơn, hai viên đan dược của
Cổ Hà luyện chế ra đủ sức hấp dẫn hắn như thế nào.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiển nhiên không có ý buông tha cho lão già đã ăn cắp bức tượng của mình như vậy. Hai tay của nàng nhanh chóng vũ động thành
những đường cong uyển chuyến. Ngay sau đó trước thân thể của nàng ngưng
tụ ra một con rắn bảy màu xinh đẹp. Thấy được cái ấn ký này thì Hải Ba
Đông rùng mình lên một cái, khóe miệng của lão co quắp lại vài cái rồi
lão nói tiếng nói: “Phong Ấn!?”
Hiển nhiên lão vẫn còn nhớ như in cái chiêu thức của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Chiêu thức này khiến cho lão già thua thiệt nhiều năm như vậy. Chính
bởi vì chiêu thức này mà đấu khí của lão bị hoàn toàn phong ấn. Tu vi
không tiến mà lui khiến cho lão khốn khổ nhiều năm. Nếu không có Tiểu Y
Tiên thì không biết lão bao lâu mới có thể mở ra cái loại phong ấn như
thế này.
Đó là một họa tiết màu sắc rực rỡ với một đường tròn với những văn lý kỳ dị. Trong đó có một vài văn lý nếu như Tiêu Sơn nhìn sẽ cảm thán bởi vì một vài ký hiệu khá giống với những ký hiệu trong tu chân. Tất nhiên
khôn phải toàn bộ mà chỉ có một số mà thôi. Trong hình tròn ấy thì một
con rắn bảy màu xinh đẹp uốn lượn ở bên trong vô cùng sống động.
Bàn tay mềm mại trắng nõn đập mạnh về phía trước, cái ấn ký khá lớn này
bay thẳng về phía lão già mặc áo bào đen kia, Hiển nhiên lão già cũng bị cái chiêu thức này của nữ vương Mỹ Đỗ Toa kinh động. Bởi vì uy lực từ
cái chiêu thức này khiến lão già có chút kiêng kị.
Lão già ngay lập tức vung tay lên, hai tay của lão chập lại với nhau.
Hai bàn tay của lão phát ra ánh sáng có chút chói mắt. Lão già trực tiếp đẩy ra. Một tiếng hót chấn động cả bầu trời: “Kiu...”
Âm thanh này giống như âm thanh của một con chim ưng. Một con chim ưng
xanh cực kỳ sống động được hình thành. Nó vỗ mạnh đôi cánh vọt thẳng ra
phía bên ngoài. Đôi cánh mạnh mẽ vô lên, thân mình của hắn hung hăng
đánh mạnh lên cái ấn ký sống động với hình con rắn kia.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên khiến cho người khác cảm giác được tai có chút đau nhói. Từng đợt sóng gợn mạnh mẽ khuyếch tán ra xung quanh. Những đám
mây vừa mới hội tụ lại thì dưới dư uy của hai chiêu thức đụng vào nhau
thì nhanh chóng lại tiêu tán. Ở phía dưới có không ít vách đá bị sóng
trùng kích đánh vào bắt đầu bị rạn nứt. Mọi người thấy đươc điều này mà
trợn mắt nhìn về phía cảnh này. Đây chính là cường giả đấu tông chiến
đấu sao. Cái dư uy này cũng quá khủng bố đi.
Gia Hình Thiên nhìn về phía nữ vương Mỹ Đô Toa, trên khuôn mặt hạc phát
đồng nhan của lão xuất hiện vẻ âm trầm. Hắn lên tiếng nói: “Không nghĩ
đến nhiều năm như vậy thực lực nữ vương Mỹ Đỗ Toa đạt tới đẳng cấp như
vậy? Xem ra chúng ta thật già rồi!” Ánh mắt Gia Hình Thiên nhìn về phía
Hải Ba Đông lên tiếng nói: “Lão đầu kia, tiểu tôn nữ tế nhà ngươi cùng
với nữ vương Mỹ Đỗ Toa có quan hệ như thế nào?”
Thấy vậy thì ánh mắt Hải Ba Đông híp lại nhìn về phía Gia Hình Thiên,
trên khóe miệng của lão già xuất hiện một nụ cười quỷ quyệt. Nụ cười này rõ ràng đang biểu thị toàn bộ ý nghĩ của Hải Ba Đông, mọi người còn
tưởng trên mặt Hải Ba Đông đang viết chữ rất lớn: “Ngươi đoán xem?”
Đám trưởng lão Vân Lam tông rối rít bay tránh xa trận quyết đấu này bởi
vì họ biết rõ rằng trường hợp này, họ không đủ sức xen vào. Thế nên họ
rất có bộn phận ngoan ngoãn làm người cụp đuôi lại tránh xa và quan sát
trận đấu. Dưới đám đệ tử Vân Lam tông không biết trong lúc nào đã xuất
hiện thân ảnh của một thiếu nữ khá là xinh đẹp. Ánh mắt của nàng có chút chăm chú quan sát nơi này.
Khi mà nàng thấy được sư phụ của nàng vươn bàn tay ra đem người thanh
niên tóc bạch kim kia nâng lên thì trong lòng Nạp Lan Yên Nhiên xuất
hiện một vị chua chua. Dù Cổ Hà còn đang bị thương nặng không biết sống
chết, nàng cũng có chút lo lắng nhưng xa xa còn không bằng so với việc
nàng để truyện này tập trung vào sự phụ của nàng với người thanh niên
tóc bạch kim kia. Dù nàng biết rõ ràng chuyện này xảy ra là sớm hay muộn nhưng khi thấy lão sư của nàng ở bên cạnh hắn ân cần như vậy thì lòng
của nàng như thắt lại. Một cảm giác chua sót khiến cho nàng không có
cách nào thở một cách bình thường. Nàng cảm giác được bản thân của mình
có chút mất mát.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa bắt đầu dây dưa đấu với lão già mặc áo bào đen kia.
Đồng thời lão già mặc áo bào đen kia dường như vừa đánh vừa muốn lui. Rõ ràng hắn đang tìm một cơ hội chạy trốn thật nhanh. Lão tuyệt đối không
muốn dây dưa xuống đấu. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại bám cực kỳ chặt khiến lão già khó mà rút thân ra được.
Vân Vận mấp máy đôi môi đỏ mọng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi không có sao chứ?”
Tiêu Sơn cảm giác được thương thế đã khôi phục được khá nhiều, khóe
miệng hắn hơi cong lên, ánh mắt của hắn nhăn lại nhìn về phía nữ vương
Mỹ Đỗ Toa đang giao đấu với lão già kia thì hắn mới vừa nhìn vừa nói với Vân Vận: “Vân Nhi, ta không có sao!” Hắn quay về phía Tiểu Y Tiên. Trên trán Tiểu Y Tiên lấm tấm những hạt mồ hôi, bàn tay của nàng trực tiếp
thu lại. Tiêu Sơn mở miệng nói: “Cảm ơn Tiên Nhi, thương thế của ta đã
khá hơn nhiều!”
Hải Ba Đông vuốt vuốt chòm râu lên tiếng nói: “Ngươi không sao là tốt rồi!”
“Vận Nhi, tiểu huynh đệ đây không có vấn đề gì chứ?” Âm thanh phát ra
khiến cho rất nhiều người quay đầu. Trong lúc này Vân Sơn đã bay về phía Vân Vận, giọng nói của lão già mở miệng hỏi. Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng hầm hừ về phía lão già Vân Sơn khiến cho thân mình lão hơi khưng lại một
cái.
Vân Vận nhìn về phía bàn tay của lão già mặc áo bào trắng lên tiếng hỏi: “Sư phụ, tay của người?” Khóe miệng của lão già chỉ liên tục giật giật
vài cái rồi lão thở dài ra một hơi. Lão không nghĩ ra được khi mình tiến vào cường giả đấu tông thì lão lại gặp phải đối thủ cao hơn mình rất
nhiều. Người này phải cao hơn hắn vài tinh là ít.
Ánh mắt của Vân Vận hốt hoảng nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội muội, ngươi xem có thể trị thương cho sư phụ của tỷ được không?”
Vân Sơn hiển nhiên đã phát hiện ra y thuật thông thần của Tiểu Y Tiên,
hắn sợ rằng người mang đấu khí hệ thủy chữa thương cũng không thể nào
đạt được giống như Tiểu Y Tiên vậy. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu một
cái sau khi nhìn về phía Vân Sơn. Vân Sơn thở dài ra một hơi nói: “Vậy
phải làm phiền tiểu nữ hữu rồi!”
Ánh mắt Tiêu Sơn quét qua Vân Sơn thấy được Vân Sơn bay về phía Tiểu
Long Nữ. Rõ ràng Tiểu Long Nữ biểu hiện ra bất mãn. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn
đành vỗ vỗ nhẹ lên đầu của nàng. Ánh mắt của Tiểu Sơn chăm chú quan sát
trận đấu của nữ vương Mỹ Đỗ Toa và lão già mặc áo bào đen. Phải biết
trận đấu này không phải dùng số lượng là có thể bù đắp vào. Hắn rất muốn sai phải Tiểu Long Nữ hay đấu hoàng Hải Ba Đông đi nhưng sợ rằng không
giúp được gì còn làm vướng chân vướng tay.
Khi mà lão già Vân Sơn đáp lên trên đầu Tiểu Long Nữ thì bàn tay Tiểu Y
Tiên vươn ra trực tiếp đặt trên cánh tay lão. Một màn sương trắng trực
tiếp phủ lên cánh tay của lão. Nó thẩm thấu vào bên trong. Lôi lão không nhịn được lẩm bẩm nói: “Quả không hổ là nữ thần y đi. Ta dù đã có vài
lần ra mắt nhưng vẫn phải nói: quá thần kỳ!”
Tiêu Sơn nghe ra hình như họ gọi Tiểu Y Tiên là nữ thần y khiến cho Tiêu Sơn muốn cười ra nước mắt. Hắn không biết rằng ở nơi này lại có thần và tiên gì đó. Mặc dù chưa nghe thấy ai dùng những từ này đồng thời đại
lục đấu khí cũng chưa nhắc tới những thứ như thân tiên hay yêu quái
khiến cho Tiêu Sơn cho rằng thần và tiên không có tồn tại. Tuy nhiên khi mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa có nhắc đến truyền thuyết người tu chân khiến cho Tiêu Sơn vô cùng kinh ngạc. Hắn không biết được rằng tại sao nơi này
lại có dấu hiệu của tu chân, chẳng phải đây là đại lục đấu khí không có
tu chân gì sao?
Chiêu thức hai người liên tục triệt tiêu nhau, rõ ràng thực lực của hai
người hoàn toàn là kỳ phùng địch thủ không phân cao thấp. Trong lòng nữ
vương Mỹ Đỗ Toa thầm nghĩ: “Bất kể thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối
không để người này dễ dàng ly khai như vậy!” Bất kể là lý do lão già này cướp đi bức tượng của nàng còn là vì Tiêu Sơn mà chút giận.
Lão già đột nhiên quát lớn một tiếng: “Lần hiếp người quá đáng!” Hai ta
của lão chập vào đánh ra. Mười ngón tay phun ra mười tia sáng màu xanh.
Một tia sáng làm trụ còn chín tia sáng còn lại tụ tập với nhau tạo ra
một khối trụ. Nó sắp xếp với nhau giống như một khối trụ được vót nhọn
đầu. Nó bắn đi với tốc độ rít gió khiến cho từng đợt âm hưởng phát ra.
Lão già toàn lực thâu tống đấu khí vào trong chiêu này khiến cho chiêu
thức bắn cực nhanh về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT