Trời trở về tối, trên đường phó đèn đuốc của các nhà sáng choang. Đế đô về ban đêm cũng không kém phần náo nhiệt. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên bước trên con đường lớn. Họ tiến về phía một tòa viện phủ khổng lồ không xa đi tới.
Đến gần viện phủ khí thế cực kì hào hùng. Hai mắt Tiêu Sơn cau lại, khóe miệng cong lên vì hắn phát hiện tại trước cửa,không ngờ vây quanh không ít người. Hơn nữa, những người này tất cả đều là thân mặc luyện dược sư bào phục. Trước lồng ngực vài hàng màu bạc gợn sóng sáng chói, biểu hiện kiêu ngạo thân phận cùng cấp bậc của bọn họ.
Mọi người đang đi trên đường phố. Hễ là người qua đường đi ngang qua chỗ đó, đều là hướng tới ánh mắt kính sợ cùng hâm mộ. Đám đông chen nhau xì xào bàn tán về các luyện dược sư, ở trong lòng bọn họ, luyện dược sư là một loại chức nghiệp quý tộc cao quý.
Mà đối với các luyện dược sư đông đúc kia, gia tộc Nạp Lan rõ ràng cũng không dám dễ dàng chậm trễ, nơi cửa, một ít hạ nhân cung cung kính kính chờ đợi bên ngoài hướng về đám luyện dược sư nói gì đó. Đợi đến khi phát hiện đối phương đích thật có thực lực tiến vào trong mới cho phép đi qua. Mà một vài luyện dược sư thực lực thật sự có chút vấn đề cũng vẫn đưa ra khuôn mặt tươi cười chỉ là tỏ ý cự tuyệt. Mặc dù loại cử chỉ này khiến cho luyện dược sư có chút bất mãn. Bất quá nghĩ tới thế lực của Nạp Lan gia tộc cùng với sự quan hệ của Nạp Lan Yên Nhiên và Vân Lam tông, bọn họ cũng đành mang theo chút không vui, phất tay áo rời đi.
Tại nơi cửa, ánh mắt nhìn chăm chú một hồi. Hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên phát hiện luyện dược sư có thể được phép tiến vào trong đó đều là tam phẩm luyện dược sư, mà luyện dược sư bị cự tuyện chỉ là nhị phẩm. Thậm chí còn có một ít nhất phẩm luyện dược sư đến đây góp vui...
Tiêu Sơn cầm lấy cánh tay Tiểu Y Tiên trực tiếp đi vào phía bên trong. Thủ vệ thấy được Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên muốn tiến vào bên trong thì nhíu mày lại. Chen qua đám người, Tiêu Sơn cầm tay Tiểu Y Tiên tiến lên trước vài bước bước, một vị lão nhân nhìn giống thân phận quản gia vội vã đi lên đón tiếp. Bất quá khi nhìn thấy được trên ngực hai người không có bất cứ huy chương nào thì trong đôi mắt già nua đục ngầu thoáng hiện lên vẻ thất vọng khó có thể phát hiện.
Trong lòng tuy có chút thất vọng, bất quá tại Nạp Lan gia tộc đã mười mấy năm, lão nhân quản gia cũng không ngu ngốc đến nỗi biểu lộ ra khuôn mặt, lập tức thoáng lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười, nói: “Hai vị, ta là quản gia của Nạp Lan gia tộc. Không biết hai vị đến nơi này có việc gì?”
Tiêu Sơn lạnh lùng nói: “Vì sao lại hỏi ta câu này? Không phải tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên mời ta đến đây chữa thương giúp gia gia nàng ta sao?”
“A” Nhất thời lão quản gia mở to miệng ra kinh hãi nói: “Đại nhân, ngài chính là người mà tiểu thư cho mời hay sao?”
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên sống mũi gãi gãi, hắn đạm mạc nhìn về phía lão già nói: “Chẳng lẽ có gì bất thường ở đây!?”
Lão quản gia cười khổ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có gì! Ta chẳng qua không nghĩ đến đại nhân, ngài lại trẻ như vậy!” Nói xong hắn đưa tay ra mời nói: “Đại nhân, mời ngài và thiếu phu nhân đi theo ta!” Sau đó hắn hướng về phía đám thủ vệ quát khẽ: “Tránh ra!”
Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên lẳng lặng đi sau lão già quản gia. Lão già quản gia vừa đi vừa nói với hai người cực kỳ cung kính: ““Tiên sinh, hy vọng ngài thật sự có thể trị liệu cho lão gia tử chúng ta,nếu như là vậy. Ngài sẽ là bằng hữu vĩnh viễn của Nạp Lan gia tộc chúng ta.”
Không nhanh không chậm theo sát sau lão già, ánh mắt Tiêu Sơn ở trong phủ đệ xa hoa đảo qua, tòa nhà cao ngất khí thế. Khiến hắn âm thầm khẽ gật đầu. Cái khác không nói, Nạp Lan gia tộc này, đích xác không hổ là một trong tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, tài lực như này, Tiêu gia tuyệt đối là theo không kịp.
Hành tẩu trên con đường nhỏ màu xanh đá vụn. Đôi mắt Tiêu Sơn đột nhiên nhíu lại, hắn cảm ứng được, càng vào sâu phía trong Nạp Lan gia tộc, từng đạo ánh mắt không rõ ràng cùng với linh hồn cảm giác lực. Bắt đầu từ một vài góc bí ẩn bắn ra, nhất cử nhất động của hai người đều là thu vào trong mắt. Hắn hừ nhẹ một tiếng khiến cho mấy người dùng linh hồn lực quan sát hắn đều bị đả thương.
“Phốc” “Phốc” “Phốc” …
Mấy âm thanh do người dùng linh hồn lực dò xét bị phản phệ khiến cho miệng phun ra một ngụm máu. Mấy người quan sát vội vàng thu lại linh hồn. Tất cả đều âm thầm kinh hãi. Ngay cả lão quản gia đi trước dẫn đường đều vì điều này mà kinh hãi không dứt.
Ánh mắt tùy ý quét qua một chỗ trên mái hiên. Một vài bóng dáng đen kịt ở nơi đó, ẩn giấu trong bóng tối. Những bóng đen trong bóng tối đang chậm rãi ở trong phủ đệ di động, bất cứ xuất hiện một điểm gió thổi cỏ lay. Đều sẽ làm cho bọn họ trong nháy mắt đưa tới công kích.
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn giương mắt nhìn tòa đại sảnh xa hoa xuất hiện ở chỗ cuối con đường nhỏ. Ánh mắt xuyên thấu đại môn khép hờ. Có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó tựa hồ đứng không ít người.
Chậm rãi tiến vào đại sảnh. Trong đó truyền ra một ít âm thanh thấp giọng xì xào bàn tán. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra đến, trong đại sảnh thanh âm xì xào đột nhiên ngừng lại, sau đó từng đạo ánh mắt hướng về phía chỗ đại môn, ngay lúc mọi người ánh mắt liếc tới chỗ lồng ngực của hai người thì đều không khỏi sửng sốt. Trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc. Hiển nhiên, bọn họ đều cũng có chút kì quái tại sao hai người này không có bất cứ phẩm cấp nào của luyện dược sư lại có thể tiến vào nơi này.
Tại đại sảnh rộng lớn, ngồi tới mười vị thân bào phục luyện dược sư cùng mu, tại chỗ lồng ngực bọn họ, đều là tam phẩm luyện dược sư huy chương, bất quá tam phẩm luyện dược sư này, phần lớn đều là tại độ tuổi trung niên. Trong đó có hai vị, tóc đã hoa râm.
Lúc này một trung niên nam tử đang ngồi ở vị trí chủ vị, người này không mặc luyện dược sư trường bào, uy vệ ngồi ở trên ghế. Mắt hổ hơi khép hờ, hơi có chút khí thế không giận mà uy. Tại bên cạnh trung niên nam tử, thân nguyệt bào váy dài Nạp Lan Yên Nhiên ngồi lẳng lặng. Tuy nhiên khi thấy được hai người tiến vào thì đều vội vã đứng dậy. Nạp Lan Yên Nhiên trực tiếp nói nhỏ vào tai vị nam nhân trung tuổi kia.
Vị nam nhân trung tuổi cực kỳ kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Trong con mắt hắn tràn ngập sự không tin tưởng.
Lão quản gia vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Tộc trưởng, tiểu thư… chúng ta đã dẫn theo người mà tiểu thư đã mới đến!”
Vị nam nhân trung tuổi vội vàng tiến về phía hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên cung kính nói: “Hai vị, ta là tộc trưởng Nạp Lan gia, Nạp Lan Túc. Lần này ta đại biểu gia tộc Nạp Lan gia gửi lời cảm ơn của ta đến hai vị!”
Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tiêu Sơn…” Hắn đưa bàn tay hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Còn đây là thê tử của ta, Tiểu Y Tiên!”
Tiểu Y Tiên làm lễ khách khí: “Ra mắt tộc trưởng Nạp Lan gia, ta là Tiểu Y Tiên!”
Nạp Lan Túc mỉm cười gật đầu nói: “Phu nhân, ngươi khách khí rồi!”
Tiêu Sơn chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó hắn hướng về phía Nạp Lan Túc bình thản nói: “Vậy phải làm phiền tộc trưởng Nạp Lan Túc rồi! Ngài có thể dẫn ta đi gặp Nạp lan lão gia tử luôn hay không!?”
Nghe thấy vậy khuôn mặt Nạp Lan Túc xuất hiện một nụ cười nói: “A, a… tất nhiên rồi! Mời hai vị đi theo ta…” Bàn tay vung lên, Nạp Lan Túc hướng về một lối cửa nói: “Lão gia tử ở bên trong. Vẫn thỉnh hai vị đi theo ta.”
Tiêu Sơn gật đầu. Hắn đang định tiến theo thì một vị lão già trong đám người luyện dược sự khó chịu lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng Nạp Lan Túc. Ngài đây là có ý gì? Tại sao lại để hai mao đầu tiểu tử còn không dứt sữa đi chữa trị cho Nạp Lan lão tử? Ngài đang ở đây trêu đùa chúng ta hay sao?”
Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Một đám lão già hồ đồ! Chỉ luyện dược sư mới đạt đến tam phẩm cùng tứ phẩm mà cũng ngông nghênh. Ngay cả cấp bậc lục phẩm luyện dược sư Cổ Hà trước mặt ta chưa chắc đã dám nói với ta những lời như vậy. Thực sự là già rồi mà không biết tiến thối!”
Một vị lão nhân đầu tóc hoa râm. Khuôn mặt đỏ lên nhịn không được tiếng khiển trách thoát khỏi miệng quát: “Đâu đến lượt mao đầu tiểu tử ngươi có thể cuồng vọng như thế chứ. Ngươi, ngay cả một luyện dược sư nhất phẩm cũng không đạt đến. Có tư cách gì cùng chúng ta nói loại chuyện này?”
Tiếng quát lão nhân vừa vang lên. Chung quanh vài tên luyện dược sư đều căm phẫn gật đầu, cùng hướng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hướng về phía thanh niên.
Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn đem một bộ y phục mặc vào, Trên bộ ngực này gắn lên năm viên ngôi sao chứng tỏ hắn đã đạt đến tư cách ngũ phẩm luyện dược sư. Tất cả đám người ở đây đều há hốc miệng rống như có thể nuốt được cả một quả trứng. Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Đúng là không biết lượng sức?” Hắn đem bộ y phục lại cất vào trong không gian giới chỉ. Hắn đạm mạc nói: “Trong mắt của ta thì luyện dược sư so với cái rắm cũng không bằng!?”
Nghe được lời này khiến cho tất cả mọi luyện dược sư ở đây đều giận run lên. Một người trong đó lẩm bẩm nói: “Ngay cả luyện dược sư lục phẩm Cổ Hà cũng không thể chữa trị. Ta xem tiểu tử ngũ phẩm luyện dược sư ngươi có thể làm gì!?”
Tiêu Sơn lạnh nhạt nói: “Ta không cần mất nhiều thời gian ở đây như vậy?” Ánh mắt quét về phía Nạp Lan Túc nói: “Tộc trưởng Nạp Lan gia, ngài có phải hay không cần dẫn đường!”
“A” Nạp Lan Túc có chút hốt hoảng. Nạp Lan Túc vội vã dẫn đường cho hai người. Hắn vừa đi vừa nói: “Gia phụ trước kia trúng phải thứ hung danh hiển hách ”Lạc độc.” Hiện giờ độc tính bộc phát. Rốt cuộc thì không thể chống đỡ được. Cổ Hà đại sư đã tới một lần, nhưng vẫn như cũ thúc thủ vô sách. Lần này thật may mắn có tiểu huynh đệ xuất hiện. Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể điều trị tốt cho lão gia tử, về phương diện thù lao., tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng!”
Chậm rãi tiến vào căn phòng. Ngọn đèn nhàn nhạt nhu hòa tỏa ra, Nạp Lan Túc nhẹ nhàng đẩy cửa. Không gian trong phòng rộng lớn. Tại vị trí trung ương, trên một chiếc giường lớn, một vị lão nhân khô héo đang nằm trên đó. Tại chung quanh giường, mấy thị nữ đang vội vàng chạy đi chạy lại. Nghe âm thanh cửa phòng, khi thấy được Nạp Lan Túc các nàng vội vàng tiến tới hành lễ với Nạp Lan Túc. Nạp Lan Túc chỉ phẩy phẩy tay đáp lại…
Nạp Lan Túc phất tay về phía hai người nói: “Hai vị mời!”
Hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn chậm dãi đến gần giường. Ánh mắt Tiểu Y Tiên tại giường quét qua. Phát hiện trên khuôn mặt lão nhân,ẩn ẩn hiện hiện một mảng hắc khí, trên khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say, đã có chút khí tức tử vong.
Tiểu Y Tiên nhỏ giọng nói: “Phu quân, lão gia tử đây đã bị độc ngấm vào tận xương cốt! Thật sự rất nghiêm trọng…”
Nghe được lời Tiểu Y Tiên nói ra thì Nạp Lan Túc có vài phần kinh ngạc nhìn về phía nàng. Ngay sau đó hắn lên tiếng nói: “Phu nhân, ngươi thật tinh mắt! Loại Lạc độc này, sợ rằng cho dù là một gã đấu hoàng cường giả, cũng không dám dễ dàng dính vào, lão gia tử có thể sống qua nhiều năm như vậy đã đạt đến cực hạn rồi.” Nạp Lan Túc thở dài lắc lắc đầu, sau đó cẩn thận nói: “Hai vị xem có hay không thể hay không chữa trị được?”
Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Có hay không có thể chữa được!?”
Tiểu Y Tiên lắc đầu sau đó nhẹ nhàng nói: “Thiếp cũng không chắc. Loại Lạc độc này khá là mạnh mẽ hơn nữa còn ăn vào tận xương tủy…” ánh mắt nàng quét về phía Nạp Lan Túc nói: “Tộc trưởng Nạp Lan gia có thể để cho ta thử chữa trị cho lão gia tử hay không?”
“Ách” Nạp Lan Túc ngẩn người sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn.
“A” Nạp Lan Túc mở to miệng nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Hắn tuyệt đối không tin thiếu nữ trẻ tuổi này có thể chữa trị cho Nạp Lan lão gia tử. Tuổi nàng cũng chỉ tới mười bảy, mười tám mà thôi. Mặc dù hắn biết nhìn người không thể nhìn bề ngoài nhưng hắn vẫn không tin được.
Nạp Lan Yên Nhiên ở bên cạnh cũng lên tiếng chất vấn nói: “Ngươi, không phải đã hứa với ta là sẽ chữa trị cho gia gia ta sao?”
Nạp Lan Túc quát nhẹ: “Yên Nhiên không được làm loạn!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Nếu như cả nàng cũng không chữa trị được cho Nạp Lan lão gia tử vậy thì trên đời này ta sợ cũng không còn ai chữa trị nổi cho lão gia tử. Chữa trị hay không thì quyết định ở ngươi!” Hắn không thèm để ý đến thái độ của Nạp Lan Yên Nhiên.
“Ai. Nếu nói như vậy, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào phu nhân đây rồi, nếu ngươi thật sự có thể chữa trị tốt cho lão gia tử,Nạp Lan gia tộc chúng ta mãi mãi là bằng hữu của hai vị.” Cắn răng trầm ngâm một hồi, Nạp Lan Túc cuối cùng gật mạnh đầu trầm ngâm nói.
Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Mời các vị lùi lại. Ta sẽ chuẩn bị chẩn trị cho lão gia tử!” Nhìn Tiêu Y Tiên chuẩn bị động thủ. Nạp Lan Túc lôi kéo Nạp Lan Yên Nhiên lui lại mấy bước, đồng thời phất tay hướng thị nữ trong phòng. Toàn bộ đuổi ra ngoài.
Tiêu Sơn đem Nạp Lan kiệt trên giường dựng lên. Mặc dù trải qua độc tố ăn mòn lâu như vậy, lão nhân khuôn mặt khô héo, có vẻ giống một ngươi tàn tật,vẫn như cũ vẫn toát ra nét kiêu ngạo như danh. Tiêu Sơn đem lão già này tựa vào trong lồng ngực của hắn. Tiêu Sơn cảm giác được lão già này gầy đến mức giống như một bộ xương khô. Lúc này, Tiểu Y Tiên tiến tới nàng dùng tay chạm vào thân thể của lão già.
Dựa vào linh hồn lực lượng thi triển, tình trạng của Nạp Lan Kiệt xuất hiện trong óc Tiểu Y Tiên. Cảm ứng được bộ xương dường như đã trở nên thành màu đen thui. Đôi lông mày Tiểu Y Tiên nhíu lại, Nạp Lan kiệt trúng độc sâu, đã ra vượt xa ngoài dự liệu của nàng.
Tiểu Y Tiên vận khởi khiến cho một luồng sương màu xanh trực tiếp từ bàn tay nàng vọt vào trong cơ thể của Nạp Lan lão gia tử. Tiểu Y Tiên quan sát được khi dòng năng lượng màu xanh lá cây tiến vào trong cơ thể Nạp Lan Túc, nó tiến vào lớp xương đen kịt của Nạp Lan Kiệt. Khi mà dòng năng lượng màu xanh này tiến vào đám xương màu đen này thì bằng mắt thường có thể thấy được đám năng lượng màu xanh đem đám màu đen thanh tẩy. Tình trạng giống hệt một vết mực màu đen gặp phải thuốc tẩy cực mạnh. Từng miếng xương đều trở nên hồng nhuận oánh ánh như ngọc. Mỗi chỗ nguồn năng lượng đi qua thì làn da đều trở nên hồng hào dường như trẻ lại mấy tuổi.
Lão già tử chớp chớp mắt, hai má hồng hão. Lão từ từ mở ra ánh mắt. Thấy vậy, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Nạp Lan Túc đồng thời nói: “Lão gia tử…”
Ánh mắt Nạp Lan Kiêt nhìn về phía trước thấy được một thiếu nữ đang bắt lấy tay của mình không khỏi sửng sốt, lập tức cười nói: “Tiểu nữ oa là ngươi cứu ta!?”
Một âm thanh phát ra từ sau lưng hắn nói: “Không sai! Là phu nhân của ta đang ở đây cứu ngươi. Lão gia tử ngươi cứ yên tâm…”
Lão già kinh ngạc sau đó nói: “Thật là thần kỳ! Lão phu cảm nhận thấy được Lạc độc trong cơ thể mình lấy tốc độ nhanh chóng biến mất!” Con người của lão nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng xinh đẹp nói: “Thủ thuật này thật sự quá thần kỳ rồi. Ta chưa từng thấy qua bao giờ!”
Tiêu Sơn mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên! May cho ngươi gặp phải thê tử của ta. Nếu như nàng không cứu được ngươi thì trên đấu khí này không có ai có thể cứu chữa được cho ngươi!”
Nạp Lan Kiệt mỉm cười sau đó nói: “A, hahaha… Xem gia ông trời còn chiếu cố đến một lão đầu như ta. Ta không ngờ cái mạng nhỏ của ta lại nhặt được một lần nữa. Lần này phải cảm ơn hai vị rồi!”
“Gia gia. Ngươi nói bậy gì vậy ?” Một bên nhìn Nạp Lan kiệt từ hôn mê tỉnh lại, Nạp Lan Yên Nhiên thở dài một hơi nhịn không được sẳng giọng.
“Ngươi, nha đầu chết tiệt kia. Ngươi còn có mặt mũi trở về sao? Hơn hai năm nay, nếu không phải bởi vì ngươi lúc trước tùy tiện giải trừ hôn ước với Tiêu gia. Ta có thể tức giận đến nỗi không tu luyện được, bị lạc độc hành hạ đến như thế này?” Tức giận trừng mắt nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, Nạp Lan Kiệt rống giận rất lớn.
Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng nói: “Lão già, ngươi thật phiền phức. Thê tử ta đang giúp ngươi a! Đừng có làm phiền nàng…” Theo mấy người trầm mặc xuống. Bầu không khí trong phòng, lặng lẽ trở nên tĩnh lặng.
Không khí an tĩnh duy trì một hồi lâu, Nạp Lan Túc lôi kéo Nạp Lan Yên Nhiên lui về phía sau một chút sau đó nhìn về phía hai người đang vì lão già mà trị thương. Nạp Lan Túc chặc lưỡi nói: “Hai người này tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực bất phàm. Xem ra hắn là một thế lực lớn nào đó đi!”
Nạp Lan Yên Nhiên bình thường gật đầu nói: “Thế lực đứng đằng sau hắn vốn đã bất phàm. Thực lực hắn lại không yếu chút nào. Phụ thân, ngươi có nhìn ra được thực lực của hai người này hay không?”
“Thế nào? Để ý đến hắn rồi phải không?” Liếc mắt nhìn thần sắc hài tử mình, Nạp Lan Túc hài hước nói.
“Ngươi nói hồ đồ gí vậy? Già mà chẳng nghiêm túc chút nào.” Trợn mắt nhìn Nạp Lan Túc, hai má Nạp Lan Yên Nhiên đỏ ửng ánh mắt liếc nhìn về phía Nạp Lan Túc.
Nạp Lan Túc nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tuổi trẻ tuấn kiệt a! Nếu như hắn có thể kết hôn với ngươi là tốt rồi. Đáng tiếc hắn đã có thê tử a.” Đột nhiên Nạp Lan Túc nhớ đến cái gì đó nói: “Ai, nhắc mới nhớ, còn khoảng một năm nữa ngươi sẽ phải khiêu chiến với tiểu tử Tiêu gia đó đi!?”
“...” Nạp Lan Yên Nhiên trầm mặc. Một lát sau, có chút gật gật đầu. Nhẹ giọng nói: “Còn có mười tháng ba ngày.”
“Hơn hai năm thời gian, ngươi cũng so với trước kia thành thục hơn rất nhiều, bây giờ ngươi hẳn là có thể biết, hành động theo cảm tính của ngươi lúc trước. Đối với Tiêu gia cùng với Tiêu Viêm đã mang lại bao nhiêu sỉ nhục, phiền toái rồi chứ?” Nạp Lan Túc nhìn nhi nữ bên cạnh khuôn mặt trơn bóng xinh đẹp nói.
Nạp Lan Yên Nhiên trầm mặc, đưa tay vuốt vài sợi tóc vương trên trán, sau một hồi, thấp giọng nói: “Nhi nữ biết lúc trước hành động đã mang đến rất nhiều phiền toái. Bất quá, nhi nữ biết là đúng... ba năm chi ước sắp tới. Ta! Chờ hắn đến.”
“Nghe nói từ vài tháng trước, Tiêu Viêm đã rời khỏi Ô Thản thành, bất quá. Theo ta được biết. trước khi ra đi. Người thanh niên bị gọi là phế vật. đã tái khôi phục tu luyện thiên phú lúc trước, ai... một năm sau. Không biết hắn đã phát triển tới bước nào.” Nạp Lan Túc cười khổ lắc đầu.
Đứng ở bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, trầm mặc lúc lâu trầm thấp nói tiếp: “Ngươi lần này dường như thật sự nhìn lầm rồi a... lúc trước ta nói qua, ngươi không nên coi thường thiếu gia phế vật của Tiêu gia. Trước mười ba tuổi, tốc độ tu luyện của hắn từng khiến vô số người cảm thấy rung động...”
Nạp Lan Yên Nhiên bàn tay mềm mại nhẹ vuốt mái tóc trên đầu, trầm mặc một lát rồi bình tĩnh nói: “Ba năm chi ước, ta sẽ tuân thủ. Nếu là ta thắng, sự tình trước kia liền xóa bỏ, còn nếu thua, Nạp Lan Yên Nhiên ta cũng đã nói qua làm nô làm tỳ, tùy hắn xử trí.” Nạp Lan Yên Nhiên cắn nhẹ hồng bờ môi hồng nhuận, chậm rãi ngước lên mặt cười, ánh mắt thoáng có chút mê ly. Nàng biết được thân phận thiếu niên trước mặt. Nàng thực sự có chút ghen với thiếu nữ Tiểu Y Tiên kia. Vì cái gì mà nàng lại kiếm được một người phu quân tốt như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT