Tại vực Hắc Giác, học viện Giả Nam…

Ánh trăng lên khá cao. Một thiếu nữ mặc y phục màu hồng xinh đẹp động lòng người đang ngồi ở trên bàn ăn. Trên chiếc bàn xinh xắn đặt một đống món ăn bốc ra mùi hương ngát. Mỗi món ăn đều được thiết kế cực kỳ tinh xảo. Chúng không những bắt mắt mà còn ngon miệng. Thiếu nữ mặc y phục màu hồng ăn đến líu cả lưỡi lại.

Một thanh niên có mái tóc màu bạch kim tuấn mỵ yêu dị đến cực điểm. Bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy hắn cũng phải liếc mắt về phía này nhìn. Hắn ăn mặc một thân quần áo màu trắng xen lẫn màu xanh da trời. Mái tóc ngang vai nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Đôi mắt có màu xanh thăm thẳm như muốn hút lấy linh hồn của thiếu nữ nào nhìn về phía chúng. Hắn sinh ra tuấn mỹ yêu dị đến cực điểm. Dường như thế giới sinh ra hắn cũng chỉ để cho hắn ngoài việc đi câu dẫn nữ nhân ra không có việc nào khác.

Ánh mắt thanh niên chăm chú nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu hồng đang ăn mấy món ăn trên bàn. Bởi vì những món này hắn nấu quả thực quá ngon, ngon đến mức thiếu nữ xinh đẹp ăn không ngừng nghỉ. Bộ dạng này của nàng rất giống mấy tên nam nhân thô thiển ăn thức ăn. Tướng ta có vài phần khó coi. Tuy nhiên vẻ mặt thanh niên kia lại không có chán ghét chút nào mà chỉ chăm chú nhìn về phía nàng.

“Cạch!”

Thiếu nữ đặt đôi đũa ngang trên bát, đôi lông mày xinh đẹp kia cau lại. Nàng mở miệng nói với thanh niên, trong giọng nói nàng mang theo vài phần tức giận: “Nhìn đủ chưa!?”

Thanh niên chỉ mỉm cười nói: “Nàng không nhìn ta sao biết được ta đang nhìn nàng!?”

“Ngươi…” Nghe được lời nói của thanh niên, vẻ mặt thiếu nữ bộc lộ ra sự tức giận. Hai hàm răng khẽ cắn lại. Bộ ngực lớn liên tục phập phùng. Quả thực bộ ngực nàng trong lúc này cực kỳ hấp dẫn, câu người ánh mắt. Đặc biệt khi nàng tức giận thì khuôn mặt trở nên ửng đỏ mang theo vài nét đáng yêu. Nàng bực mình nói: “Họ Bạch, ngươi thực sự rất chán ghét! Chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy? Còn nữa, từ nay ta cấm ngươi gọi ta bằng cái chứ nàng… Thực sự buồn nôn!” Thiếu nữ chẳng thèm để ý đến hình tượng nữ nhân của mình quay sang làm bộ dàng buồn ói.

Khuôn mặt thanh niên cau lại. Lời này thực sự đánh vào lòng tự ty của hắn. Với bất cứ thứ gì như vẻ mặt, năng lực… hắn đều có cả. Nếu như hắn yêu cầu thì có không biết bao nhiêu nữ nhân ngoan ngoãn cười sạch quần áo lên giường mà câu dẫn hắn. Nữ nhân hắn không thiếu vậy tại sao hắn lại phải gặp được nữ nhân như nàng a.

Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi nhìn về phía thiếu nữ tò mò hỏi: “Ta ở đây làm cho nàng rất khó ăn sao?”

“Không phải khó ăn!” Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng đáp lại: “Mà là cực kỳ khó ăn!” Bạch Thanh Ngọc có chút khó chịu xoay người đi ra khỏi phòng. Thấy được Bạch Thanh Ngọc bước ra khỏi phòng thì Hổ Gia bĩu môi khinh bỉ nói: “Tên này đúng không phải là nam nhân a. Chỉ có chút thử thách ấy mà cũng không vượt qua nổi…” Nói xong thì Hổ Gia có vài phần tức giận tiếp tục ăn thức ăn trên bàn giống như chúng có thù với nàng vậy.

Sau ngày ân ái xảy ra giữa hai người hôm đó quả thực cảm giác của Hổ Gia đối với Bạch Thanh Ngọc có chút kỳ lạ. Nó giống như nàng thường thường hay giận dỗi vô cớ đối với Bạch Thanh Ngọc. Nếu như Bạch Thanh Ngọc nấu ăn cho nàng thì nàng coi thường không thèm để ý. Nếu như hắn không nấu ăn cho nàng vậy nàng sẽ tức giận khó chịu… Hình ảnh Bạch Thanh Ngọc lúc nào cũng xuất hiện trong đầu nàng khiến cho nàng có cảm giác như muốn điên. Hơn nữa, Hổ Gia vẫn tận lực đi quyến rũ những thiếu nữ xinh đẹp khác nhưng nàng đồng thời cũng lại khó chịu nếu như có nữ nhân vây quanh Bạch Thanh Ngọc.

Bất chợt một âm thanh khác lạ vọt vào trong tai nàng. Âm thanh này hình như là một loại khí cụ nào đó. Âm thanh cực kỳ hay hơn nữa lại ru dương, êm ái thẫm đẫm lòng người. Nó làm cho con người có cảm giác đang đứng ở trên cao, gió nhè nhẹ thổi qua, trước mặt họ là một khu vực cực kỳ rộng rãi.

Nếu như ai là kẻ xuyên việt ở đây thì nhất định sẽ nghe được bài hát này. Bài hát này vốn có cái tên gọi cực kỳ nổi tiếng “Thiên không chi thành”. Vì sao Bạch Thanh Ngọc lại biết bài này. Nguyên nhân chính ở kiếp trước Trần Nam thì hắn đối với bài này cực kỳ quen thuộc. Hắn nhớ đến từng chi tiết. Một chiếc tiêu có tám lỗ nhỏ quyết định âm thanh phát ra. Tám lỗ này dùng tám ngón tay, mỗi bên bàn tay là bốn ngón bao gồm ngón chỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út.

Nếu tính toán ra số lượng âm giựa vào tổ hợp và chỉnh hợp trong toán học sẽ đạt được số âm thanh cố định. Giựa vào số âm thanh cố định này có thể tạo ra được vô cùng nhiều bài. Bạch Thanh Ngọc dùng các âm tiết đến gần bài “Thiên không chi thành nhất” như vậy là được. Một người bình thường thì không thể làm như cách trên nhưng ở đây là dị giới linh hồn lực cực kỳ cường hãn thế nên mức độ khả năng ghi nhớ của một luyện dược sư tuyệt đối là biến thái.

Âm thanh cực kỳ ru dương khiến cho cả đám học viên trong học viện đều nhao nhao chạy ra ngoài. Một đám thiếu nữ với con mắt đầy ánh sao nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ đang đứng vắt vẻo ở trên cành cây cao thổi bài tiêu này. Chiếc tiêu ngọc trong tay hắn phát ra những âm thanh ru dương cực kỳ mê người.

Mấy thiếu nữ đồng thời ngay cả các thanh niên cũng bị âm thanh này mê hoặc. Họ nhất thời ngẩn người ra chăm chú nghe được tiếng tiêu phát ra. Âm thanh làm cho họ trở nên thư thái. Một viễn tưởng xuất hiện trước mặt họ. Tiếng tiêu của Bạch Thanh Ngọc không đạt đến mức xuất thần nhập hóa khiến cho họ thấy được viễn cảnh của một thiên không chi thành nhưng họ nghe được rất thoải mái, rất hay… Nó giống như tiên nhạc vậy.

Chiếc tiêu được thu nại, thanh niên khe khẽ thở dài ra một hơi. Mái tóc màu bạc hơi phất phơ, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên khiến cho hắn trở nên càng yêu dị. Mấy thiếu nữ nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc không chớp mắt. Một người trong đó hô lên: “ôi, thật đẹp trai a!?”

“Hử!” Bạch Thanh Ngọc ngẩn ra. Hắn nhìn về phía dưới, thân mình khẽ động. Hắn từ trên cây nhảy xuống phía dưới. Ánh mắt quét về phía đám người đang nhìn về phía hắn. Bạch Thanh Ngọc tò mò hỏi: “Sao mọi người lại tập trung ở nơi này!?”

Một thiếu nữ hô lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, ngươi thực sự rất đẹp trai a! Tỷ tỷ yêu ngươi chết!”

“Bạch Thanh Ngọc đồng học, âm thanh đó rất hay ngươi có thể dạy ta được không?”

“Bạch Thanh Ngọc học đệ, thứ trong tay ngươi là gì vậy!?”

Mấy thanh niên cũng rối rít lên chào hỏi Bạch Thanh Ngọc. Một người trực tiếp cầu xin hắn nói: “Ngọc đại ca, huynh có thể dạy cho ta làm sao mà phát ra bài nhạc đó từ cái thứ cổ quái này không?” Ánh mắt người này trực tiếp nhìn về phia cây tiêu bằng ngọc cực kỳ đẹp đẽ này.

Bạch Thanh Ngọc cười khổ, hắn xem ra thực sự là sai lầm rồi! Bởi vì bài thiên không chi thành này thực sự quá hay. Hắn lần này tái diễn bài này ra thứ nhất kiểm nghiệm nó xem thế nào. Thứ hai đánh động lòng của Hổ Gia một chút. Dù sao hai người vốn đã có xác thịt gần gũi về nguyên tắc hắn nhất định sẽ kết hôn với Hổ Gia tuyệt đối không để nàng chạy khỏi tay. Tuy nhiên mang đến cái tác dụng lớn quá mức thì phải.

Bạch Thanh Ngọc không biết trả lời nào nữ thì bất chợt tiếng hừ lạnh làm mọi người chú ý. Lúc này mọi người quay mặt lại thì phát hiện được Hổ Gia đang đứng vững ở cửa xổ hừ lạnh, nàng bĩu môi nói: “Có gì hay ho chứ!?” Nói xong thiếu nữ xoay người đóng cửa xổ lại làm cho cả đám ngẩn người ra một lúc.

Sau một lúc ngẩn người thì đám người lại tiếp tục bu lấy Bạch Thanh Ngọc đòi hắn dạy cho bài “Thiên không chi thành này”. Một số thiếu nữ lại yêu cầu hắn thổi lại một lần nữa. Bạch Thanh Ngọc cũng không biết nói gì cho phải. Hắn đành phải lấy lý do muốn thổi bài này phải có cảm xúc trong lòng mới có thể thổi ra được một bài nhạc hay. Ngoài ra hắn còn nói sẽ tạo ra một bản vẽ nếu như ai có thể muốn thổi cái loại gọi là tiêu này thì hắn sẽ đưa cho mọi người bản vẽ đồng thời đưa cho mọi người bản soạn nhạc.

Hiển nhiên mấy tác phẩm như thế này dù là ăn cấp nhưng Bạch Thanh Ngọc vẫn không xấu hổ ngay lập tức cộp một con dấu bản quyền to tướng lên tác phẩm. Hắn cũng không nghĩ vì một bài nhạc nho nhỏ mà sau này khiến cho thanh danh hắn lan khắp học viện hơn nữa còn tản bá khắp đấu khí đại lục.

Để mấy người hầu đem mấy món ăn này toàn bộ dọn dẹp. Hổ Gia lẳng lặng ngồi trên giường, hai tay kết ân tu luyện nhưng nàng không thể bình tâm dưỡng tính để tu luyện chút nào. Cái hình ảnh một thanh niên tuấn mỹ ngồi trên một cành cây, dưới ánh trăng bạc. Hắn thổi lên một ca khúc ru dương khiến cho lòng nàng không yên. Dù nàng cố gắng thế nào cũng không được. Khi hắn quay đầu lại khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ dưới trăng quả thực càng thêm tuấn tú. Hổ Gia giống như đờ đẫn nói: “Thật là đẹp trai a!” Ngay sau đó nàng liên tục lắc đầu phản đối nói: “Xú nam nhân thì có gì tốt!”

Cứ mỗi lần nàng nhắm mắt lại thì hình ảnh thanh niên tuấn tú đến yêu dị ấy lại xuất hiện trước mặt nàng. Liên tục lắc đầu cố gắng xua tan đi hình ảnh thanh niên kia nhưng không làm sao làm được. Sau đó thân nàng mình tung lên giường, hai tay nàng ôm lấy một cái gối lớn lẩm bẩm nói: “Đáng ghét! Tên xú nam nhận họ Bạch…”

Thiếu nữ cứ nằm trên giường lăn đi lăn lại. Vẻ mặt nàng lúc này đã trở nên tức giận oán trách: “Tên họ Bạch đáng ghét hại ta không thể ngủ được…” Nàng liên tục lăn đi rồi lại lăn lại. Khi nhớ đến cảnh hai người ân ái trong động khiến cho trái tim nàng không tự chủ đập nhanh hơn. Nàng cảm giác được mình toàn thân nóng ran. Bàn tay không tự chủ được đưa xuống phía dưới sờ vào hạt cứng dưới hạ thể.

“Ư…” thân mình Hổ Gia run lên. Nàng cảm giác được như bị điện giật. Nàng cũng chưa phải chưa từng từng làm chuyện này mà nàng cũng đã làm nhiều lần. Cảm giác tê giật khi sờ lên nhũ phong của mình đồng thời hạt cứng dưới hạ thể làm cho nàng có cảm giác khoái cảm. Tuy nhiên lần này rõ ràng mạng hơn cả. Bởi vì nàng cứ nghĩ đến Bạch Thanh Ngọc là toàn thân cảm giác khô nóng. Phía dưới hạ thể rõ ràng cảm giác được thiếu thiếu thứ gì đó. Nàng hy vọng có thứ gì đó đút vào nơi này của mình. Cứ nghĩ đến cái côn thịt to tướng của Bạch Thanh Ngọc là hai má Hổ Gia ửng đỏ thầm mắng mình vô sỉ.

Tuy nhiên nàng không nhịn được phải tự mình an ủi. Bàn tay liên tục vuốt ve hạ thể cùng với bộ ngực phong mãn của mình. Bất chợt có một cái tay đặt lên ngực nàng cũng liên tục xoa bóp một bên ngực nàng. Hổ Gia cả kinh hô lên nhưng rất nhanh nàng bị bịt miệng lại. Toàn thân nàng lúc này có chút vô lực nhưng cũng không phải không có phản kháng. Tuy nhiên âm thanh đáp lại khiến cho nàng giật mình ngừng lại mà không làm phản kháng: “Là ta…”

Sau đó hắn nhẹ nhàng đưa tay ra khỏi miệng nàng thì Hổ Gia kinh hãi nói: “Bạch Thanh Ngọc, tại sao ngươi lại vào phòng ta. Làm thế nào ngươi vào được?”

Bạch Thanh Ngọc cười nhẹ nhàng nói: “Ta vào đây bằng cách nào không quan trọng. Hình như ta vừa nghe thấy có ai nhắc đến ta thì phải!?”

Hai má Hổ Gia trở nên ửng đỏ vội vàng nói: “Ai, ai… nhắc đến ngươi!? A…”

Đột nhiên Tiêu Sơn nhảy lên đè lên thân mình Hổ Gia. Hổ Gia vừa kêu lên thì bị một đôi môi áp lại khiến cho nàng không phát ra được tiếng nào. Nàng chỉ phát ra được vài tiếng: “Ư, ư…” rất nhỏ. Có một thứ mềm mại ướt át nóng hổi đã tiến vào trong miệng nàng. Nàng còn ngửi được hương thơm nam tử nồng nặc từ người Bạch Thanh Ngọc phát ra khiến cho toàn thân nàng có chút khô nóng.

Nàng cố trốn chánh chiếc lưỡi kia tập kích nhưng không được. Chiếc lưỡi kia giống như ma quỷ đem chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của nàng mút lấy. Nó miết, nó cuốn, nó hút… Những động tác này khiến cho toàn thân nàng run lên. Nàng cảm giác được những trận điện tê dại sướng khoái từ chiếc lưỡi truyền đến. Bàn tay nàng cố gắng đẩy hắn nhưng hiện giờ đã hoàn toàn vô lực.

Sau một lúc hai người mới rời nhau ra. Bàn tay hắn trực tiếp kéo hai cánh tay nàng đặt lên trên đầu nàng. Thân mình lực lưỡng của hắn trực tiếp áp nàng ở phía dưới. Hai má Hổ Gia trở nên đỏ bừng. Nàng định lên tiếng thì Bạch Thanh Ngọc mở miệng nói: “Không cho phép nàng kêu loạn. Nếu như nàng dám kêu loạn ta cũng không ngại đem việc của chúng ta tuyên dương ra ngoài.”

“Ngươi!” Nghe thấy vậy thân mình Hổ Gia run lên sau đó tức giận nói: “ngươi thật vô sỉ!?”

Bạch Thanh Ngọc cười lạnh nói: “Ta không muốn cùng nàng nói nhiều như vậy? Nàng rất đẹp rất đãng yêu. Sau này ta sẽ đối tốt với nàng, ta nhất định sẽ chiếm lấy trái tim nàng. Hắc, hắc… Hổ Gia, nàng đừng có nói mạnh miệng như vậy cẩn thận sau này phải lấy một tên vô sỉ như ta chẳng phải nàng đang tự vả vào miệng mình sao?”

Hổ Gia nghiến hàm răng lại. Nàng chưa bao giờ gặp phải người vô sỉ như vậy. Nàng không ngờ đây mới là bộ mặt thật của hắn. Hai hàm răng Hổ Gia cắn lại với nhau phát ra âm thanh ken két nói: “Ngươi… ngươi muốn gì!?”

“Ta muốn gì!?” Khé miệng Bạch Thanh Ngọc cong lên hình nửa vầng trăng. Hắn bình thản nói: “Ta cũng không muốn nói với nàng nhiều điều. Nếu như ta muốn yêu cầu kết hôn với nàng hẳn nàng sẽ từ chối. Vậy ta cũng sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Muốn ta từ bỏ nàng là chuyện không thể nào!” Nghe thấy vậy Hổ Gia không hiểu tại sao mình vừa mừng lại vừa tức giận. Bạch Thanh Ngọc lạnh lùng cười nói: “Nàng biết ta cũng là một nam nhân bình thường mà! Hiển nhiên ta cũng có nhu cầu ham muốn trong việc nam nữ…”

Nói đến đây thân mình Hổ Gia run lên vì tức giận, toàn bộ hảo cảm đối với Bạch Thanh Ngọc biến thành tức giận, khinh bỉ đủ mỏi cảm xúc, nàng nói: “Vô liêm sỉ, ti bỉ, cầm thú…”

Bạch Thanh Ngọc lạnh lùng nói ra: “Điều này mà nàng cũng nói ra được hay sao? Ta muốn cùng nàng ân ái là ti bỉ, là vô liêm sỉ? Là cầm thú hay sao?” Trong giọng nói Bạch Thanh Ngọc vang lên vài phần tức giận, hắn tiếp tục nói: “Nàng có biết với thân phận của ta có bao nhiêu nữ nhân nguyện lên giường cùng với ta hay không? Nàng chẳng biết gì cả! Nếu như không vì nàng ta phải nhịn tới bây giờ hay sao? Ta vốn là nam nhân bình thường hơn nữa còn vô cùng khỏe mạnh. Ta cần nữ nhân nhưng ta cũng có nguyên tắc của mình. Nếu không ta việc gì phải đến tìm nàng”.

Nghe những lời này thì Hổ Gia ngẩn người ra. Ngay sau đó hàm răng nàng cắn lại sau đó nói: “Ngươi, ý ngươi nói là sao?”

Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi nói: “Bao quanh bên cạnh ta nữ nhân không thiếu nhưng ta là người nguyên tắc. Ta không bao giờ phản bội nữ nhân của mình. Ta thực sự thích nàng. Mặc dù thích mà chưa phải là yêu nhưng ta và nàng cũng đã có quan hệ xác thịt. Ngoài ra ta là một nam nhân bình thường hơn nữa còn có chút khỏe mạnh. Ta cũng cần phải có nữ nhân trong quan hệ ân ái. Nếu không nàng nghĩ vì cái gì ta nhất định phải tìm nàng. Nàng chẳng lẽ muốn nam nhân của mình đi tìm nữ nhân khác…”

Nhất thời Hổ Gia cũng không biết nói gì. Nếu như để cho hắn đi tìm nữ nhân khác thì sâu trong lòng nàng lại có thứ gì đó cực kỳ khó chịu. Hơn nữa hắn rõ ràng vì mình mà nhịn như vậy khiến cho trong lòng Hổ Gia có chút ít ấm áp. Hổ Gia bất trợt cảm giác được bộ ngực mình bị nhào nặn, cảm giác tê dại truyền từ đầu ngực đánh thẳng vào não của nàng. Ánh mắt nàng quét qua thì thấy được bàn tay Bạch Thanh Ngọc đã trực tiếp chộp lên ngực nàng mà xoa bóp. Hổ Gia vội vã hô lên: “Dừng lại… nếu không ta sẽ…”

Bạch Thanh Ngọc cười lạnh nói: “nếu không nàng sẽ hét hay sao? Ta cũng không ngại…” Bạch Thanh Ngọc liên tục xoa bóp một bên ngực Hổ Gia thấy nó bắt đầu cương cứng. Cái cảm giác mềm mại từ bộ ngực truyền vào bàn tay khiến cho dục hỏa của hắn tăng mạnh, Bạch Thanh Ngọc lãnh đạm nói: “nếu như phó viện trưởng, gia gia của nàng biết được nàng thất thân với ta. Hơn nữa ta lại nguyện đề ra xin cưới nàng, nàng nghĩ phó viện trưởng sẽ làm cái gì đây?”

Hai hàm răng Hổ Gia cắn lại với nhau mắng hắn: “Khốn kiếp!”

Bạch Thanh Ngọc lắc lắc đầu nói: “Ta cũng chẳng thèm đôi co với nàng. Ta tin tưởng một ngày ta sẽ chinh phục được nàng. Đến lúc đó nàng sẽ ngoan ngoãn chịu đáp ứng gả cho ta!?” Nói xong hắn trực tiếp kéo áo nàng ra để lộ chiếc áo lót màu hồng cực kỳ mê người bên trong. Kéo chiếc áo ngực xuống để lột một bộ ngực cực kỳ lớn. Mặc dù Hổ Gia muốn dãy dụa nhưng toàn thân dưỡng như không có sức lực.

Một bên trực tiếp bị bàn tay Bạch Thanh Ngọc túm lấy. Ngón chỏ của hắn liên tục xoa bóp nhẹ nhàng hạt anh đào đỏ hồng trên bộ ngực trắng nõn mà hồng hào. Bạch Thanh Ngọc cảm giác được ngực nàng quả thực rất lớn so với Nhã Phi có khi còn lớn hơn một chút. Hắn hé chiếc miệng ra trực tiếp ngậm lên hạt anh đào ở một bên ngực khác. Chiếc lưỡi liên tục liêm láp rồi lại bú mút. Hút hút vào mồm giống như đứa trẻ khát sữa. Nhất thời bộ ngực Hổ gia bị vặn vẹo đủ mọi hình dáng. Khi hắn hút mạnh lên khiến đầu vũ cong lên sau đó hắn nhả ra khiến cho bộ ngực rung rinh. Chỉ một lúc sau bộ ngực Hổ Gia đã trở nên cương cứng. Nàng không đẩy hắn ra nữa mà dùng hai tay liên tục xoa đầu của hắn.

Hổ Gia cảm giác được toàn thân nóng ran. Từ bộ ngực truyền đến những cảm giác tê dại sung sướng hơn gấp cả chục lần so với nàng tự làm. Miệng nàng phả ra hơi nóng, đôi môi hé mở phát ra những âm thanh rên rỉ râm đãng nhất: “A, ư, ư… ưm…”

Bạch Thanh Ngọc cũng ngừng lại không có tiếp tục bú mút xoa nắn cặp ngực cực lớn của Hổ Gia nữa mà hắn nhẹ nhàng tiến lên liếm vành tai của Hổ Gia khiến cho nàng run lên. Tiếng thỏ thẻ của Bạch Thanh Ngọc giống như ma âm đánh thẳng vào tai nàng: “Hổ Gia, nàng thật đẹp. Ta thực sự thích nàng…”

Lúc này hắn mới rỡi xuống phía dưới của Hổ Gia. Hổ Gia cảm giác được hạ thể của mình nóng rực hơn nữa phía dưới còn tiết ra thứ chất nhờn keo dính nhớp nháp. Phía dưới của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm. Thấy Bạch Thanh Ngọc muốn tiến tới phía dưới hạ thể của nàng nghịch ngợm thì Hổ Gia vội vàng dùng hai tay bịt lấy hạ thể của mình hai chân khép lại. Ánh mắt có chút cầu khẩn, hai má đỏ lên vì xấu hổ nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc.

Giọng Hổ Gia cực kỳ nũng nịu nói: “Không…”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Không sao rồi nàng sẽ quen dần mà thôi!” Nói xong hắn dùng hai tay mạnh mẽ mở banh hai chân trắng nõn thon dài của Hổ Gia ra. Nhìn qua khe nhỏ của ngón tay phát hiện dưới đó đã ướt đẫm. Bạch Thanh Ngọc vội vàng dùng một tay túm lấy hai tay của nàng. Sau đó bàn tay hắn nhanh chóng nột chiếc quần lót dính đầy nhớp nháp của dịch âm thể ra khỏi hạ thể của nàng.

Hai má Hổ Gia đỏ bừng vì xấu hổ. Lần trức mặc dù bị hắn cưỡng hiếp, hắn cùng sờ qua rồi nhưng hiện giờ nàng vẫn cực kỳ xấu hổ. Nàng dùng tay bịt vào nơi tư mật nhất của thiếu nữ. Nàng thấy được hai mắt hắn đỏ bừng, hắn nuốt nước miếng ực một cái. Điều này làm cho Hổ Gia cực kỳ xấu hổ.

Hai bàn tay hắn chộp lên cánh tay nàng đem nàng lên. Nhất thời nơi tư mật nhất của thiếu nữ hiện ra trước mặt hắn. Hai chân nàng vội vàng khép lại ai ngờ bị cánh tay hắn chặn lại. Hổ Gia thấy được ánh mắt Bạch Thanh Ngọc giống như hau háu nhìn về phía nơi tư mật nhất của nàng. Nàng còn nghe được tiếng nói của Bạch Thanh Ngọc: “Thật là đẹp a!” Nói xong hắn trực tiếp áp miệng lên nơi đó.

“A” Hổ Gia rê lên một tiếng. nàng cảm giác được phía dưới hạ thể của mình truyền lên một cái cảm giác cực kỳ tê dại. Nàng vội vàng dùng hai tay túm lấy đầu của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc làm như không biết, hắn dùng miệng trực tiếp bú mút trên chiếc hạt cứng nho nhỏ của nàng. Thân mình Hổ Gia giống như một con rắn liên tục vặn vẹo. Làn da nàng hiện giờ hoàn toàn biến trở thành hồng hào.

Đột nhiên Hổ Gia cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chui tọt vào trong hạng động nhỏ xinh của nàng.Ngầng đầu lên thì Hổ Gia phát hiện được cái đầu Bạch Thanh Ngọc liên tục chuyển động ra vào, vào ra. Thì ra hắn để cho chiếc lưỡi mình trở nên nhọn hơn sau đó trực tiếp đâm vào trong huyệt động của nàng khiến cho nàng tê dại.

Hổ Gia cảm giác tâm lý của mình càng ngày càng dễ hỏng, nàng bắt đầu rên lên những tiếng dâm đãng nhất: “u, ư, ư…”

Bạch Thanh Ngọc cảm giác được cái lưỡi mình đi vào một nơi ấm áp, nhớp nháp đồng thời thành thịt hai bên liên tục thít chặt lấy đầu lưỡi của hắn. Nơi tư mật Hổ Gia là một con bạch hồ trắng hồng hào. Hai cánh hóa trở nên hồng hào cực kỳ đáng yêu. Hắn nhìn thì đã thèm muốn thử bú mút nó rồi.

Mùi vị âm dịch của Hổ Gia có vị tanh, chua và nồng. Nàng không giống như dịch thể của Nhã Phi có khả năng câu dẫn nam nhân cực mạnh hay có vị thơm giống như hoa cỏ từ dịch thể của Tiểu Y Tiên. Đây là những ký ức mà bản thể Tiêu Sơn truyền lại. Tuy nhiên vị của Hổ Gia cũng có những độc đáo riêng cực kỳ kích thích hắn.

Con bạch hổ đã trở nên hồng hào đồng thời ướt nhẹp. Hắn rút lưỡi ra trực tiếp mút mát lấy chiếc hột cứng trên cửa miệng huyệt động. Ngón tay giữa của bàn tay phải trực tiếp tiến vào trong huyệt động. Hắn cảm giác được nơi này cực sâu, nóng, ẩm và ướt hát. Hai thành thịt hai bên mút chặt lấy ngón tay của hắn. Hổ Gia run lên, thân mình vặn vẹo đồng thời miệng phát ra âm thanh rên rỉ cực to: “A, a, ư…”

Mỗi lần hắn bú mút đồng thời dùng ngón tay giữa liên tục gẩy lên gẩy xuổng thì một lượng lớn âm dịch sẽ tiết ra ngoài. Chỉ làm hơn mười phút thì lượng dịch thể Hổ Gia tiết ra đã ướt nhẹp phía dưới chăn. Điều này làm cho Hổ Gia cực kỳ xấu hổ tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc lại làm như không thấy. Mà càng làm cho Hổ Gia xấu hổ hơn nữa là hắn đem cái thứ nhớp nháp ở ngón tay giữa trực tiếp liếm sạch sẽ.

Lúc này, Bạch Thanh Ngọc đã lột sạch y phục trên người hắn sau đó lại đem y phục Hổ Gia lột sạch. Lần này Hổ Gia lại không có chống cự mà ngoan ngoãn đem y phục còn lại cởi ra ngoài. Hổ Gia bất đắc dĩ che mắt đi không dám nhìn cảnh này. Nàng biết hắn đang quỳ ở phía dưới hạ thể của nàng. Một bên tay hắn đem đùi nàng tách ra. Tay kia thì cầm lấy cây côn thịt to tướng. Hắn liên tục đập đập cây côn thịt lên cửa huyết động nhỏ xung của nàng vài cái. Sau đó hắn cũng di chuyển cái đầu côn thịt trên cửa miệng huyệt động nàng nhiều lần. Hổ Gia rên lên những âm thanh cực kỳ dâm đãng: “Ư…”

Sau đó nàng cảm nhận được hai cánh hoa mình tách ra. Một bàn tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng. Sau đó có cái vật cực kỳ to lớn bắn đầu tiến vào trong cơ thể nàng. Hổ Gia rên lên một tiếng: “Ư…” Nàng cũng hốt hoảng nói: “Nhe, nhẹ một chút…”

Dường như hắn nghe được lời của nàng lên đi vào rất chậm cũng không có nhanh. Mặc dù thứ đó to khủng khiếp nhưng may là nhờ huyệt động của nàng đã ướt nhẹp lên nó cũng chui tọt vào phía bên trong. Nàng phát hiện được đầu cây côn thịt có thể đâm sâu vào tận thành bên trong của nàng, nơi sâu nhất.

Hổ Gia rên lên: “Ư…” Nàng phát hiện được một trận khoái cảm từ hạ thể truyền lên. Lần này không có nhiều đau đớn giống như lần trước. Mà nó chỉ hơi đau mà thôi. Mỗi lần Bạch Thanh Ngọc chuyển động rút ra rồi lại đâm cái thứ to tướng ấy vào trong huyệt động là thân mình nàng giống như truyền ra khoái cảm khiến cho nàng hoàn toàn lạc mất bản tâm. Đau đớn càng ngày càng ít mà thay vào đó là những khoái cảm đến điên cuồng.

Hổ Gia rên lên càng ngày có chút càng lớn: “A, a, a… ư… ư… nhanh… nhanh lên một chút!”

Bạch Thanh Ngọc cảm giác được cây nhục bổng bị mút chặt thì từng trận tê dại truyền ra. Hắn liên tục di chuyển. Mỗi lần va chạm vào mông trắng nòn hồng hào của Hổ Gia đều phát ra âm thanh: “Ba, ba, ba…”. Bạch Thanh Ngọc cười đồng thời cố gắng dụ dỗ nàng: “Ha… ha… Nếu như nàng chịu gọi ta một tiếng phu quân. Ta sẽ đẩy nhanh tốc độ như thế nào!?”

Hổ Gia im lặng không có trả lời hắn mà chỉ thấp giọng rên rỉ mà thôi: “Ư, ư, ưm…”

Bạch Thanh Ngọc cười khổ trong lòng. Hắn cúi xuồng hôn lên môi Hổ Gia, thân mình cũng không ngừng truyền động đút ra đút vào cây nhục bổng ở hàng động của nàng. Hổ Gia cũng đạp trả lại nụ hôn của Bạch Thanh Ngọc tuy nhiên có vài phần gượng gạo. Hắn vừa hôn vừa dùng sức va đập mạnh khiến cho cây côn thịt đâm vào những nơi nhạy cảm nhất trong huyệt động Hổ Gia.

Hổ Gia mặc dù bị cao trào của dục vọng khiến cho miệng phát ra những tiếng rên rỉ râm đãng nhất đồng thời tinh thần ở trạng thái phòng thủ yếu kém nhất nhưng Bạch Thanh Ngọc dùng lợi dụ kiểu gì đi nữa thì nàng cũng quyết không gọi hắn một tiếng phu quân hoặc lão công.

Hai người vẫn bắt đầu điên cuồng. Vừa ôm Hổ Gia vừa dùng nhục bổng đâm sâu vào hạ thể của Hổ Gia, Bạch Thanh Ngọc cùng dùng miệng hôn lên đôi môi nàng, hôn lên vành tai rồi lại bú mút cặp ngực để cho Hổ Gia đạt được những khoái cảm sung sướng nhất của nữ nhân. Hắn muốn để cho nàng thích thú đối với những khoái cảm này. Đồng thời khó dứt bỏ chúng.

Hổ Gia là một thiếu nữ có chút phức tạp. Bạch Thanh Ngọc xem nàng tuyệt đối cũng không phải chỉ có thích nữ nhân mà thôi. Mấy ngày nay Bạch Thanh Ngọc phát hiện nàng đối với hắn cũng không phải không có sự nhung nhớ. Mấy ngày nay nàng ta rõ ràng còn tự sướng trong khi gọi tên hắn. Thế nên lần này hắn trực tiếp bỏ một chút thuốc kích thích liều nhẹ tại trong thức ăn Hổ Gia. Đến tối hắn đột nhập vào phòng nàng thì quả nhiên…

Hiển nhiên đêm nay hắn lại một lần nữa có thể giao hoan cùng với nàng hiển nhiên sẽ có những lần sau nữa. Dù sao chinh phục nữ nhân nhanh nhất là qua nơi tư mật của nàng. Hắn muốn Hổ Gia phụ thuộc hắn về thân xác sau đó hắn cũng sẽ dùng trên lĩnh vực tinh thần làm nàng yêu hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đối với đồng tính luyến ái cùng với dạng lưỡng tính luyến ái thì Bạch Thanh Ngọc cũng không quá bài xích. Dù sao đám người đó sinh ra đã bị như vậy rồi, hắn cũng có chút tội nghiệp. Ngoài ra Hổ Gia cũng không phải không chữa được. Nàng vẫn thích hắn nhưng đồng thời nàng cũng thích nữ nhân khác. Nếu so sánh trong tình trạng này đồng thời với tình trạng một nữ nhân khác bình thường nhưng dễ dàng phản bội cùng nam nhân khác quan hệ xác thịt vậy hắn thà chọn một người như Hổ Gia. Hắn sẽ dần chinh phục Hổ Gia chí ít thì trong trường hợp nàng ngoại tình với phái nữ thì cũng chỉ là động tay động chân mà thôi. Mặc dù có chút ghê tởm nhưng cùng một nữ nhân khác đã trải qua ân ái. Cứ nghĩ đến cảnh hắn đút vào cái nơi mà đã có cây côn thịt khác đút vào đồng thời bắn cái thứ tinh nguyên đó vào bên trong là hắn cực kỳ ghê tởm.

Thân mình Bạch Thanh Hổ rung động với tốc độ cực cao. Miệng Hổ Gia liên tục phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng nhất: “A, a.., ư…” nàng cảm nhận được cây côn thịt liên tục đút ra đút vào hai động của nàng. Nàng cảm giác được mình giống như bay bổng giữa những đám mấy. Đột nhiên thân mình nàng run lên bần bật, toàn thân đỏ bừng. Sau đó từ trong huyệt động phún ra một đám dịch lỏng. Tuy nhiên bị cây côn thịt nấp kín lên toàn bộ những thứ này đều bắn lên cây côn thịt. Một số đám dịch rỉ ra ngoài thông qua khe hẹp giao nhau giữa huyệt động của nàng và cây côn thịt của Bạch Thanh Ngọc.

Bất chợt nàng phát hiện được Bạch Thanh Ngọc cũng run lên, hắn rên rỉ nho nhỏ. Đồng thời nàng cũng cảm nhận được cây côn thịt dưới hạ thể của nàng đang run lên sau đó nó bắn ra một thứ gì đó ấm áp, nhớp nháp, keo… Khi mà cây côn thịt đút vào nơi sâu nhất trong hang động nàng. Thứ này trực tiếp bắn sâu vào bên trong.

Mặc dù đang phiêu diêu dục tiên dục tử nhưng Hổ Gia cũng phải mắng hắn: “ha… ha…” Nàng thở ra hồng hộc: “Khốn kiếp! Ngươi lại bắn vào bên trong nhỡ ta có thai thì sao!?”

Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi nói: “Nếu như vậy thì nàng ngoan ngoãn gả cho ta là được!?”

Ánh mắt Hổ Gia liếc trắng về phía Bạch Thanh Ngọc, đưa tay lên quẹt miệng, nàng tức giận nói: “Tên họ Bạch khốn kiếp kia! Có phải ngươi dự định sẵn muốn cho ta mang thai rồi hay không!?”

“A” Bạch Thanh Ngọc nghe thấy vậy mỉm cười, hắn nhún nhún vai sau đó vội vàng chuyển đề tài nói: “Được rồi, chúng ta làm thêm lần nữa nào!” Nói xong hắn ngay lập tức chuyển động một lần nữa dùng cây côn thịt đút ra đút vào nơi hạ thể của Hổ Gia. Hai cánh hoa liên tục co dãn nhả ra nuốt vào cây côn thịt của hắn.

“A” Hổ Gia đang muốn nói lý với hắn ai ngờ hắn lại tiếp tục chuyển động dùng cây côn thịt cắm vào người nàng. Hắn lại bắt đầu chuyển động nhanh hơn. Mỗi lần nhắc đến đoạn ấy thì hắn trực tiếp hôn nàng sau đó chuyển động mãnh liệt hơn.

Cả buổi tối Hổ Gia đều bị lên đỉnh không biết đến bao nhiêu lần. Đến sáng sớm thì nàng đã sớm gục trong giường. Bạch Thanh Ngọc trong đêm lén đi thì hắn cũng phải đem chứng cứ xử lý sạch sẽ nếu không Hổ Gia không tìm hắn ăn thịt mới là lạ.

Mặt trời bắt đầu lên trên đế đô Gia Mã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play