Lúc này quan hệ giữa yêu quái và nhân loại đã được cải thiện, rất nhiều phàm nhân trong lãnh địa của yêu quái cũng bắt đầu phục thị lãnh chúa, trở thành gia nô của kẻ đó, mà đám yêu quái lại tu luyện bản tâm, dần dần thích có người phục thị, càng thêm hưởng thụ xa xỉ. Như vậy con cái do gia nô sinh ra hơn phân nửa cũng là nô, được gọi là “gia sinh tử”, mà đối ngược với nó chính là phụ nô.

Trong lãnh địa của đám yêu quái, các bộ tộc nhân loại đều sinh hoạt dưới sự bảo vệ của yêu quái, những người này đều gia nhập làm người hầu cho yêu quái, nhưng cũng có người là thân tự do, chỉ thuộc về kiểu làm thuê. Ví dụ như trong lãnh địa của Tất Phương cũng không có nhiều gia sinh tử, bởi vậy nhiều phàm nhân xuất hiện trong lễ hôn điển hôm nay là do các bộ tộc nhân loại phái đến hỗ trợ.

Nếu như trả lời bọn họ là gia sinh tử thì Khỉ La phu nhân đại khái có thể yêu cầu muốn bọn họ, dù sao đừng nói là Tất Phương, cho dù là lão quản gia da vàng kia thì có ai mà để ý đến hai phàm nhân chứ? Nếu nói hai người là phụ nô, chỉ sự càng không được lãnh chúa che chở, Khỉ La phu nhân này đưa tay là có thể bắt người. Đừng nói đây là vài vạn năm trước, cho dù là trong bối cảnh Nam Chiêm Bộ Châu bên ngoài Vân Mộng Trạch thì hành vi yêu quái ra tay bắt cướp nam nữ mỹ mạo cũng là điều nhìn mãi quen mắt.

Nếu như đổi lại là Mịch La, nói không chừng còn có thể hư dĩ ủy xà (hư tình giả ý, lật lọng khó ngờ), nhưng nàng biết rõ tính tình của Trường Thiên, thật đúng là có khả năng trở mặt với Khỉ La phu nhân trước mặt mọi người trong đại điện đầy yêu quái này, bởi vậy nàng tranh thủ nói: “Khỉ La phu nhân, hôm nay đại nhân giao cho nhiệm vụ nặng nề, chúng ta còn phải bận việc. Nếu ngài ưa thích, xin hãy tìm tổng quản muốn mấy người như vậy!” Lúm đồng tiền của nàng chỉ về hướng một bàn khác gần đó. Yêu quái ngồi chỗ đó đang trái ôm phải ấp, đang để hai mỹ nhân dùng miệng anh đào nhỏ uy hắn ăn.

Yêu tộc lúc này nào có lễ phép gì chứ? Bọn họ lại không tu bản tâm, muốn hưởng lạc thì khi nào là không thể? Nếu không phải thấy nơi đây là lễ hôn điển của Tất Phương và Huyền Vũ thì chỉ sợ có chút yêu quái nhịn không được mà làm chuyện ô hợp ngay trước công chúng rồi.

Ninh Tiểu Nhàn thi lễ với nàng ta một cái rồi lôi kéo Trường Thiên muốn rời đi, Khỉ La phu nhân lại giận tái mặt, lớn tiếng nói: “Đứng lại!” Quay đầu nói với thị nữ bên người, “Đi gọi tổng quản đến đây!”

Thị nữ ti lễ nói với nàng ta xong thì vội vàng đi khỏi.

Sự thân mật giữa nam nữ không lừa được người, Khỉ La phu nhân liếc một cái là có thể nhìn ra hai người có quan hệ nam nữ vượt mức bình thường.Thế nhưng lúc nãy khi nàng lơ đãng ngẩng đầu trong lúc uống rượu thì lập tức bị kinh diễm. Tuy nam tử trước mắt chỉ mặc y phục vải thô, nhưng mà mắt phượng kim đồng, tu mi chu thần (lông mày gọn gàng môi đỏ như son), ngũ quan cũng được xem là tinh điêu tế tác (được điêu khắc tinh tế), tìm không ra một chút khuyết điểm nào. Nàng ta thiện về song tu chi đạo, cả đời duyệt nam vô số, thế nhưng bàn về độ cao trong giá trị nhan sắc thì lại không có một ai có thể vượt qua được người trước mắt.

Hết lần này đến lần khác, khuôn mặt tuấn mỹ vô song như vậy cư nhiên không có nửa điểm son phấn khí (ý là không đàn bà một chút nào), ngược lại là pháp lệnh sâm nghiêm, phảng phất như là hắn cư ngụ đã lâu trên miếu đường, không giận tự uy, khiến cho người không dám khinh nhờn. Nàng chỉ hỏi một câu, hắn đã nhíu đôi mày dài, lại càng lộ ra vẻ đường đường uy nghi, mấy nam sủng mà nàng ta từng sủng hạnh qua đều không thể so sánh với hắn được. Nàng vẫn cho là lang quân tuấn mỹ đều như châu như ngọc, nào biết được trên thế gian này lại có một người sáng quắc như mặt trời thế này, chói lọi khiến người khác chỉ có thể ảm đạm thất sắc.

Tim của Khỉ La phu nhân thoáng cái đã ngứa ngáy như là có bảy tám con sâu nhỏ đang bò.

Ánh mắt chuyển chuyển hai vòng trên thân hình cao lớn của đối phương, sau đó lại nhìn xem khuôn mặt tinh tế của hắn, càng xem càng thích. Nàng tinh thông tướng nhân chi thuật, biết rõ nam tử có mũi như huyền đảm, chính là đại biểu bản thân có thiên phú dị bẩm, tiền vốn hùng hậu, chinh phạt trên giường không có không thắng. Hết lần này đến lần khác đối phương lại là một phàm nhân, không hề có sức phản kháng đối với đại yêu như nàng. Lấy ánh mắt như vậy nhìn Trường Thiên, nàng lập tức thấy xuân tâm nảy mầm, hận không thể lập tức đem lang quân tuấn mỹ này bổ nhào lên ghế, làm xằng làm bậy một phen.

Ninh Tiểu Nhàn thấy đôi mắt đào hoa của nàng ta dính trên người Trường Thiên, bộ dạng si mê, lại duỗi đầu lưỡi liếm liễm bờ môi, chỉ cần dùng đầu gối  cũng đoán được nữ nhân xinh đẹp này đang ý dâm nam nhân của nàng, lập tức một hồi lửa giận hừng hừng nổi lên từ đáy lòng, không quan tâm mà tiến lên phía trước muốn lên tiếng, nhưng bàn tay của Trường Thiên lại đặt trên vai nàng, hơi dùng lực một chút, liền kéo nàng lại.

Lòng bàn tay của hắn ấm áp, véo nhẹ hai cái trên vai nàng, sờ trúng bắp thịt tê ngứa, ra hiệu nàng an tâm một chút chớ vội. Hành động kín đáo này có hiệu quả, trên vai Ninh Tiểu Nhàn tê rần, ý nghĩ lập tức thanh minh hơn, nhưng mà lần mờ ám thân mật này lại không tránh được đôi mắt của Khỉ La phu nhân.

Nàng ta hơi nhéo mắt lại, lúc này mới cẩn thận dò xét Ninh Tiểu Nhàn, trong nội tâm bỗng dưng khẽ động. Cô nương này nhìn thì tuổi không lớn, nhưng lại có một đôi mắt đen như mực nước, quỳnh tị đĩnh kiều (chiếc mũi tinh xảo vểnh lên), miệng như hoa sen. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, khóe mắt chân mày hơi xếch, đôi mắt linh hoạt nhìn quanh cư nhiên có ý vũ mị lưu chuyển. Lại nhìn nhìn thân hình nàng ta, lưng phẳng eo thon, khung xương tinh tế làn da trơn bóng, lại thêm một đôi chân dài cảng đẹp ý vui. Nhìn đến đó, Khỉ La phu nhân thầm nghĩ, khó trách lang quân tuấn mỹ này nhìn trúng nàng ta, tiểu nha đầu này cư nhiên là nội mị chi thể! Đường lông mày của nàng ta đã mở, không còn là cúc hoa khuê nữ nữa, khóe mắt vẫn còn xuân tình chưa tan, hiển nhiên là không lâu trước đã được nam nhân yêu thương, đúng là thời cơ vẻ xinh đẹp yêu kiều dần dần mạnh lên. Không bằng cùng thu cả hai, điều giáo cho tốt, về sau nếu muốn liên hợp với đại yêu khác thì có thể coi là lễ vật quý trọng mà đưa ra ngoài.

Nàng ta chậm rãi cười rộ lên: “Tiểu cô nương, hai ngươi có quan hệ thế nào?”

Ninh Tiểu Nhàn bị ánh mắt của nàng ta làm cho sợ hãi, không hiểu được lúc nãy con nhện cái này còn xem nàng như cái đinh trong mắt, sao giờ lại nhìn chằm chằm nàng rồi hiện lên vẻ tham lam là có ý gì. Nàng hơi dựa về sau, cắn môi không đáp lời, ngược lại giống như thiếu nữ phàm nhân bị sợ hãi.

Khách quý cho gọi, lão dê yêu vừa mới sai sử hai người nhanh chóng chạy đến, vội vàng lau mồ hôi trên chóp mũi rồi nói: “Khỉ La phu nhân, lại là tên nô bộc ngu xuẩn đui mù nào dám đắc tội ngài?” Đây là động chủ của Nhiêu Ti Động ở phía tây, giáp giới với lãnh địa của Tất Phương, cũng coi như là láng giềng. Hơn nữa chân thân của vị Khỉ La phu nhân này là nhện yêu, pháp lực cao thâm, một quản gia nho nhỏ như hắn sao dám đắc tội chứ?

Khỉ La phu nhân liếc xéo hắn một cái rồi chỉ vào đôi nam nữ trước mặt: “Một đôi tiểu nô này, ta muốn rồi.” Trong lời nói không có một chỗ trống nào để thương thảo cả.

Lão dê yêu ngơ ngác một chút, cười làm lành nói: “Ta nói là đại sự gì, được Khỉ La phu nhân nhìn trúng chính là phúc của bọn họ…”

Lời còn chưa dứt thì Trường Thiên đã lên tiếng ngắt lời: “Đại tổng quản, chúng ta là người tự do, chỉ tới đây làm thuê. Nếu Tất Phương đại nhân không hạ lệnh với tộc trưởng của chúng ta, cho dù là ai cũng không thể tùy ý tặng bán chúng ta đi.” Khỉ La phu nhân lần đầu nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy giọng nói của mỹ nam tử quả nhiên là như rượu ngon lâu năm, khiến người tâm ngứa, hận không thể để hắn nói thêm vài câu nữa.

Lão dê yêu vốn muốn trực tiếp xử lý hai phàm nhân này, chỉ cần làm cho khách quý thỏa mãn là được. Thế nhưng mà Trường Thiên lại nói rất chuẩn, lại mang Boss lớn trên đỉnh như Tất Phương ra để dọa hắn, lập tức một hơi bị nghẹn trong bụng, tức giận đáp: “Hai người các ngươi là hai đứa dân đen nho nhỏ mà cũng dám chống đối ta! Các ngươi đi theo Khỉ La phu nhân đi, bên chỗ đại nhân ta sẽ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play