Hai hộ vệ dò xét liếc nhau, quả nhiên đến gần Ninh Tiểu Nhàn. Chuyện Hoàn Tùng Ngọc theo đuổi Yến Linh Tuyết đã lâu, mọi người trong phân đàn đều biết cả, Tiểu Các chủ gả vào Hoàn gia chỉ là vấn đề thời gian, thời điểm này đắc tội nàng xác thực là không sáng suốt. Đều nói thổi gió bên gối lúc nào cũng lợi hại nhất, đến lúc đó nàng chi cần nói nhỏ vài câu bên tai Hoàn Tùng Ngọc, hai người bọn họ xác thực không chịu nổi.
Ninh Tiểu Nhàn lại khẽ cười nói: “Ah, Tiểu Các chủ đây là đã quyết định gả cho Hoàn Công tử rồi sao? Quả nhiên là môn đăng hộ đối, nhân duyên tự nhiên. Sau khi định ra hôn kỳ, nhớ đừng quên đưa thiệp cưới đến Ẩn Lưu, ta cùng Thần Quân tất nhiên sẽ đến đưa đại lễ!”
Nữ tử này là người trong Ẩn Lưu! Hai tên hộ vệ hơi do dự, ở bên cạnh chợt xuất hiện một nam tử, đứng chặn ngay trước mặt họ.
Người này, Bình Nhi cũng nhận ra, đúng là Phương Hành Châu vốn nên đi giết Ninh Tiểu Nhàn, chỉ là hắn rõ ràng là người của Quảng Thành Cung, nhưng tại sao bây giờ lại ngăn trước người Ninh Tiểu Nhàn, vì vậy khiến cho nàng trăm mối không có cách nào giải được.
Yến Linh Tuyết khàn giọng nói: “Ninh Tiểu Nhàn, ta và ngươi có thù oán gì, khiến ngươi phải hại ta thê thảm như vậy! Đừng có ỷ vào ngươi có Ẩn Lưu làm chỗ dựa, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi…”
“Ngươi muốn làm gì ta?” Ninh Tiểu Nhàn không chút khách khí cắt đứt lời nàng, “Ngươi có thể làm gì được ta hả?” Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười, trong mắt Yến Linh Tuyết nó đáng giận vô cùng, “Cho dù Càn Thanh Thánh Điện biết rõ ta hại ngươi, bọn họ lại có thể làm gì được ta sao? Ta giúp cho Hoàn Tùng Ngọc ôm được người đẹp về nhà, tiền bà mối này ta còn chưa tìm bọn họ đòi lại đâu.”
Vô luận là ở Vân Mộng Trạch hay là ở Nam Chiêm Bộ Châu, dù cho Càn Thanh Thánh Điện có ra tay đối phó nàng cùng Trường Thiên, lý do tuyệt đối sẽ không là vì Tiểu Các chủ.
Vì một nữ nhân, không đáng.
“Về phần vì sao ta lại làm như vậy, trong lòng ngươi tự biết rõ mà.” Ninh Tiểu Nhàn che giấu dáng tươi cười, gằn từng chữ, “Ta lại không giống ngươi đâu, dám làm không dám nói.” Nàng khẽ đưa cằm về hướng Bình Nhi, khẽ thở dài, “Nàng thật đúng là tỳ nữ tốt, cam tâm tình nguyện thay ngươi đi giết Hoa Cô Tử.”
Bình Nhi trừng lớn mắt, nhưng Yến Linh Tuyết lại cảm thấy tay chân lạnh buốt, giọng nói đông lạnh: “Hoa Cô Tử gì, ta không biết ngươi nói gì…”
“Chỉ tiếc Bình Nhi nhà ngươi thiếu chút kinh nghiệm, Hoa Cô Tử còn chưa chết ngay tại chỗ. Tiểu cô nương, ta dạy cho ngươi biết, về sau có đâm người khác thì đừng quên rút dao găm ra, như vậy đối phương mới có thể chết vừa nhanh lại vừa ổn.” Leng keng một tiếng, Ninh Tiểu Nhàn giơ tay lên, một thanh dao găm đã vững vàng cắm trên mặt đất ngay trước mặt Bình Nhi, khiến nàng sợ đến mức phải lui về sau một bước. Đây chính là hung khí giết chết Hoa Cô Tử. Ninh Tiểu Nhàn không vội vã nói, “Sau khi Hoa Cô Tử được ta cứu tỉnh, chỉ ra và xác nhận người chủ mưu ——”
“—— chính là ngươi, Yến Linh Tuyết Yến đại tiểu thư.” Nàng thưởng thức khuôn mặt gần như trong suốt của Yến Linh Tuyết, cười cười: “Ngươi cùng Hoa Cô Tử quen biết đã lâu, biết rõ nàng là dư đảng của Minh Thủy Tông, có huyết hải thâm cừu với ta. Sau khi ngươi nhìn thấy nàng ở trú địa, ngươi liền đem tin tức ta cũng ở nơi này nói cho nàng biết có phải không? Yến tiểu thư vẫn rất thông minh, chỉ cần nói như vậy, còn những chuyện còn lại thì không cần để ý đến nữa, tất nhiên có Hoa Cô Tử tự mình tìm cách. Trên đường nàng bị thương, cũng không nắm chắc có thể một mình đối phó ta, cho nên truyền tin tức này khắp doanh địa, lại đem bức họa của ta cho rất nhiều người nhìn xem, xác nhận ta chính là Ninh Tiểu Nhàn.”
“Mấy canh giờ trước, Phương Hành Châu dụ ta ra ngoài, Hoa Cô Tử tất nhiên là ở gần đó. Sau khi nàng đem tin tức này nói cho ngươi biết, ngươi nhất định rất hưng phấn đúng không? Chẳng qua là sau đó ngươi lại nghĩ đến, nếu như ta chết rồi, Trường Thiên nhất định sẽ nổi giận, muốn truy cứu việc này đến cùng.” Nàng đánh giá Yến Linh Tuyết từ trên xuống dưới vài lần, ôn nhu nói, “Ngươi chính là có chủ ý, ngay tại thời điểm hắn thương tâm muốn chết, thừa dịp chen vào, ôn nhu an ủi hắn, nói không chừng sau đó có thể biến hắn thành sợi chỉ mềm quấn trong tay có phải không? Ừ, khiến tảng đá chặn đường là ta biến thành đá kê chân để thượng vị, khiến cho sau này ai thấy ngươi đều phải gọi một tiếng Thần Quân phu nhân có đúng không? Đã như vậy, ngươi cần phải giết chết Hoa Cô Tử mới được. Nàng là manh mối duy nhất chỉ về hướng ngươi, sau khi đã cắt đứt, Trường Thiên sẽ không tra đến trên người ngươi. Đáng tiếc thành viên trong tiểu đội kia của ngươi đa số đã rời khỏi Vân Mộng Trạch, cho nên ngươi mới phải phái thiếp thân tỳ nữ đi hành thích nàng ta.”
Toàn thân Yến Linh Tuyết run rẩy, lạnh lùng nói: “Ngươi ngậm máu phun người! Dám nói ta sai sử hành hung, vậy ngươi lấy chứng cứ ra đi!”
“Đơn giản vô cùng.” Ninh Tiểu Nhàn quay đầu xem nàng, “Hoa Cô Tử có lẽ có thể tình cờ thấy được ta ở trú địa, có lẽ có thể theo dõi mà tìm được chỗ của ta. Nhưng mà, làm sao nàng ta biết được ta vì Mộc Chi Tinh mà đến đây? Ẩn Lưu là tông phái không cần thứ đồ như vậy nhất! Ta chỉ đề cập qua Mộc Chi Tinh trước mặt người khác vài lần mà thôi, một lần trong đó, Yến đại tiểu thư cũng có mặt ở đó.” Sau khi chuyện này xảy ra, nàng đã phân tích rốt cục là ai để lộ ra tin tức của nàng, là Thanh Đào Các, Càn Thanh Thánh Điện, hay vẫn là đội ngũ của Yến Linh Tuyết đây?
Thanh Đào Các cùng nàng không cừu không oán, ngược lại còn nhận ân tình của nàng, hơn nữa sai Linh Vân báo lại tin tức, nếu như là bọn họ làm, không cần phải vẽ vời thêm chuyện như vậy; về phần Càn Thanh Thánh Điện, tông phái này tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng, tại sao phải tìm nàng cùng Trường Thiên gây phiền toái trong thời khắc mấu chốt này? Chỉ có đội ngũ của Yến Linh Tuyết rất khả nghi. Mặc dù nàng giải vây cho đám người Yến Linh Tuyết từ dưới châm của Toàn Kim Phong, nhưng lại không cho rằng nàng ta sẽ cảm kích, ngược lại lần tiến vào Vân Mộng Trạch này, Ninh Tiểu Nhàn cũng là thân thể huyết nhục của phàm nhân, nếu như Yến Linh Tuyết cố tình tính toán nàng, đây chính là một lần có khả năng thành công cao nhất rồi.
“Còn nữa, ngươi tìm đến Hoa Cô Tử chỉ đề cập đến ta, lại không có một chữ nào đề cập đến Hám Thiên Thần Quân cũng ở trong Vân Mộng Trạch. Nếu biết bản tôn hắn ở đây, người đến vây giết chúng ta tất nhiên không chỉ là hai mươi người này. Vì sao ngươi lại không nói?” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói, “Ngươi yêu hắn quá sâu, không muốn hắn bị thương ngay trong cấm địa, nên chỉ nói tên của ta. Thậm chí ngay tại lúc đám người Phương Hành Châu đi đối phó ta, còn dùng Hoàn Tùng Ngọc đến cuốn lấy hắn, không để hắn ra ngoài cùng ta. Chậc chậc, ngươi thật là biết bảo vệ hắn a.”
Giờ phút này Yến Linh Tuyết ngược lại rất tỉnh táo, cười lạnh hai tiếng: “Ngay cả Hoa Cô Tử là ai ta cũng không biết được! Ngươi chẳng qua là hồ thôi ước đoán (suy đoán mơ hồ) là ta đã hạ độc thủ như vậy, Thiên Lăng Các ta tuyệt đối không…”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn qua nàng, trong mắt có hai phần thương cảm: “Ngươi ở Vân Mộng Trạch làm phàm nhân đến váng đầu rồi sao? Ta là người tu tiên, làm việc còn cần chứng cứ sao? Ta chỉ cần —— ” Nàng quay lại nhìn về chỗ bóng tối, “—— cùng chung nhận thức với hắn là được.”
Trong mảnh bóng tối kia, có một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới.
Người này đúng là Trường Thiên. Hắn đã ở trong bóng tối yên lặng nghe hai người đối thoại, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi. Gió thổi mái tóc của hắn, tuy là thần uy đại giảm, nhưng nam tử này thoạt nhìn sáng trong như trăng, cao ngạo cô khiết, ngay cả khi ngôi sao trên trời so sáng với hắn, cũng phải ảm đạm thất sắc.
Hắn vẫn tao nhã vô song như vậy, nàng rốt cục cũng trèo lên người hắn được. Một canh giờ dài dòng buồn chán vừa rồi, có phải hắn cũng dự thính tiếng vang của mình và Hoàn Tùng Ngọc hay không? Yến Linh Tuyết nhìn qua hắn, môi anh đào run rẩy, chỉ cảm thấy ngực đau nhức đến tê liệt, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể run giọng yếu ớt nói: “Thần Quân đại nhân.”
Trường Thiên chậm rãi đi đến sau lưng Ninh Tiểu Nhàn, bao phủ thân hình xinh xắn nhỏ nhắn của nàng ở trong bóng dáng nhàn nhạt của mình, rồi mới nhìn về Yến Linh Tuyết, bên trong ánh nhìn đó có sự băng hàn chán ghét đủ để khiến huyết dịch của nàng ta như đông cứng lại: “Ta sớm đã phát thề, ai tổn thương nàng, ta đều sẽ rút hồn phách của người đó ra, dùng thần hỏa nung đốt, trọn đời không được siêu thoát. Ngươi còn có thể đứng ở chỗ này, chẳng qua bởi vì nàng không muốn ngươi chết.” Hắn nói như là đương nhiên, phảng phất như là trình bày đạo lý chất phác tự nhiên “nhật lạc nhi tức, phúc không tức thực” (dù mặt trời có ngừng lại thì bụng cũng sẽ không ngừng ăn), sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve đầu tóc đen của người trong lòng, nếu nhìn Yến Linh Tuyết nữa.
Nữ nhân như vậy, hắn còn ngại nhìn nhiều một cái sẽ dơ mắt.
Trong đêm tối, con ngươi của hắn vẫn lóe ra tia sáng nhàn nhạt. Yến Linh Tuyết kinh ngạc mà nhìn người nam nhân mà mình say mê vô cùng, thời điểm hắn nhìn mình, thực sự là không mang theo nửa điểm nhân tình, thoáng vô ý sẽ bị tổn thương do giá rét; nhưng mà khi ánh mắt này rơi vào trên người Ninh Tiểu Nhàn thì tựa như là hồ nước nghênh đón mùa xuân, lại giống như ánh trời chiều rơi trên mặt hồ mùa hè, sinh động lại ôn nhu, bình thản lại bao dung.
Trong mắt của hắn, chưa từng có nữ nhân thứ hai.
Giờ khắc này, đã mất hết can đảm. Bởi vì chỉ vào lúc này, nàng mới ý thức được rõ ràng, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái. Cho đến bây giờ giữa bọn họ đều là phân biệt rõ ràng, mà cái hào rộng lớn kia chính là Ninh Tiểu Nhàn,vô luận Yến Linh Tuyết cố gắng như thế nào cũng chỉ là đẩy nam tử hệt như thiên thần này càng ngày càng xa mình.
“Tốt, tốt!” Sự run rẩy của cơ thể nàng đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi cong lên, lại tiếp tục cong lên, đột nhiên cất tiếng cười to, âm thanh thê lương như vượn gầm: “Ninh Tiểu Nhàn, Ninh Tiểu Nhàn! Sao ngươi dám đối với ta như vậy? Sao ngươi không dứt khoát giết chết ta đi?” Âm thanh bén nhọn cao vút này nhất thời khiến cho các khách nhân của lều trướng gần đó đều nhao nhao chui ra, nhìn xem động tĩnh.
Bình Nhi chưa từng nghe nàng ta cuồng tiếu như vậy, bị dọa một kích, ôm cánh tay của nàng lay lay: “Tiểu thư, tiểu thư!”
Ninh Tiểu Nhàn lại không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta. Ánh mắt kia là hiểu rõ, là khinh thường, là đùa cợt, tựa hồ như thấy rõ tất cả, lại khiến cho Yến Linh Tuyết cảm thấy bản thân chật vật.
Nàng không cười nổi nữa.
Nàng dùng nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng hóa ra nữ nhân này chưa bao giờ xem nàng là đối thủ.
Tiếng cười dần ngừng lại, cho đến khi nàng thở hồng hộc, Ninh Tiểu Nhàn mới nhún vai nói: “Ta rất vui.”
Ba chữ này, lười biếng sơ cuồng; ba chữ này, cũng là từ trên cao nhìn xuống.
Nếu Yến Linh Tuyết cho rằng, Ninh Tiểu Nhàn nàng sẽ giống như nữ tử phàm nhân chơi chút ám đấu tiểu xiếc với nàng ta, vậy thì đã sai mười phần rồi. Cái gọi là dốc hết sức lực, nàng cũng không phải nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt, thậm chí trong suy nghĩ của Trường Thiên địa vị của các nàng chư bao giờ ngang bằng nhau.
Cùng so chiêu với đối thủ như vậy, không cần ra bài theo lý, chỉ cần làm sao cho hả giận là được rồi.
Nàng thậm chí còn khinh thường giết chết Yến Linh Tuyết.
Nói xong ba chữ này, nàng cầm lấy tay Trường Thiên, quay người rời đi.
Dưới ánh sao, hai người mười ngón giao nhau, chặt chẽ tương tùy. Hắn như cây tùng trầm mặc, nàng lại như chim loan dựa sát vào người hắn, một đôi bóng lưng này thoạt nhìn hài hòa nói không nên lời, cũng đã đâm một đao lên trên ngực đã bị phá thành mảnh nhỏ của Yến Linh Tuyết!
“Xoẹt xoẹt”, “xoẹt xoẹt”, nàng sắp cắn nát răng ngà trong miệng. Trong giây lát nội tâm đã nghĩ đến rất nhiều loại phương pháp để báo thù. Biện pháp tốt nhất không gì qua được chính là tiết lộ thân phận thật của hai người ra bên ngoài, đến lúc đó nơi trú địa này sẽ có rất nhiều người báo thù giúp nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT