Ninh Tiểu Nhàn nói: “Tên như ý nghĩa, Hoặc Tâm Trùng là một loại sâu độc, sau bốn canh giờ lẻn vào cơ thể sinh vật lập tức trưởng thành, sau đó sẽ sinh ra trùng noãn (trứng côn trùng). Vì truyền bá hậu đại, nó nhất định sẽ cướp lấy thần trí của ký chủ, khiến thân thể đó trở nên có tính công kích cực mạnh, ngoại trừ những thân thể bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, nó sẽ công kích tất cả những tính mạng khác, thông qua việc tạo ra vết thương trên trên người đối phương, đem trùng noãn trồng vào cơ thể đối phương.”

“Cho nên người bị Linh Phong cắn bị thương, biện pháp cứu trị trực tiếp nhất chính là lập tức cắt đi phần thân thể bị thương, để tránh sâu độc từ miệng vết thương lan ra toàn thân thể. Ngươi nên cảm thấy may mắn, Linh Sơn chỉ bị cắn đứt ngón tay, nếu một ngụm này cắn lên bả vai hay trên ngực …”

Nàng nhún nhún, không nói tiếp nữa, nhưng không ai là không hiểu rõ ý của nàng.

Nhưng mà ở đây ai cũng biết Đồ Tận là Linh Sơn có hiềm khích, lúc các đệ tự Thanh Đào Các vừa vào động, chính là Linh Sơn quát mắng hắn nhường chỗ. Hắn chém ra một đao kia thống khoái gọn gàng, thấy thế nào đều không giống như là có chủ tâm cứu người, trái lại có bộ dáng quan báo tư thù. Linh Vân ấp úng không nói gì, đàng phải trừng mắt nhìn hắn tức giận hừ một tiếng, chợt nghĩ lại nói: “Không đúng, loại côn trùng này không phải cần sinh trưởng năm canh giờ mới có hiệu lực sao? Từ lúc Linh Phong sư đệ bị tập kích đến bây giờ vẫn chưa được năm canh giờ, tại sao bây giờ hắn vẫn là cuồng tính đại phát?”

“Long Hổ Kim Đan.” Lúc này là Lư Khâu Hạ mở miệng, hắn hung hăng trừng nữ đệ tử này, “Loại đan dược này có hiệu lực bá đạo, đối với sâu độc cũng là đại bổ, chỉ sợ là vô tình thúc đẩy nó, đẻ trứng sớm mấy canh giờ.”

Kí chủ bị Hoặc Tâm Trùng nhập, thật ra cũng giống như người bệnh có tế bào ung thư, người bệnh ăn đồ ăn càng dinh dưỡng, tế bào ung thư cũng theo đó hấp thu chất bổ. Linh Phong ăn vào Long Hổ Kim Đan, dược lực khổng lồ có một bộ phận bị Hoặc Tâm Trùng hấp thu, do đó tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của nó.

Nghe xong là do dược vật mình cho ăn gây họa. Lúc này Linh Vân cũng không lên tiếng, chỉ có một trương mặt phấn trướng đến đỏ bừng.

Giờ phút này Ninh Tiểu Nhàn giống như là nhớ đến cái gì, đột nhiên vẫy vẫy tay đối với đỉnh động, vội la lên: “Xuống!” Bóng dáng trên đầu mọi người lóe lên, Nhục Cầu Phệ Yêu Đằng nhảy rơi xuống trong lòng bàn tay của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn cầm lấy nó lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Cũng may không bị cảm nhiễm.”

Trường Thiên lắc đầu nói: “Không sao, Hoặc Tâm Trùng cả đời chỉ tìm một kí chủ, chỉ có trùng noãn mới sẽ tìm kiếm thân thể mới. Thời điểm Nhục Cầu thay Linh Phong hấp thụ dược lực của Long Hổ Kim Đan, đầu Hoặc Tâm Trùng này còn chưa trưởng thành, chưa kịp đẻ trứng.”

Phệ Yêu Đằng cũng hoa chân múa tay vui sướng, lần nữa biểu thị bản thân bình an vô sự. Lại nói dù sao gia hỏa này cũng là một gốc thực vật, nếu có côn trùng thiên địch bực này bám vào trong thân thể nó, nó cũng nên phát giác được mới đúng. Ninh Tiểu Nhàn thấy nó bình yên vô sự, lúc này mới đuổi nó đi về chỗ cũ thủ vệ.

Kế tiếp chính là đệ tử bị thương trên bả vai. Hắn thấy mọi người ngay ngắn chuyển hướng nhìn về phía mình, cảm thấy vô cùng sợ hãi, càng cảm thấy vết thương trên bả vai mình co lại vô cùng đau đớn, không khỏi ấp úng nói: “Sư phụ…”

Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đừng sợ, ngươi chưa hẳn cũng không may như vậy.” Đi tới cẩn thận giúp hắn kiểm tra một phen, các đệ tử Thanh Đào Các nhất thời ngừng hô hấp.

Qua một hồi lâu, Ninh Tiểu Nhàn mới cười nói, “Trên người của ngươi rất sạch sẽ, chưa từng bị nhập vào.”

Tên đệ tử này lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Không còn linh lực, tu tiên giả và phàm nhân thật ra có bao nhiêu sự khác nhau chứ? Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhìn hắn, tự mình đi kiểm tra vết thương của Linh Sơn.

Rất tốt, một đao kia của Đồ tận chém ra kịp thời, người này không bị cảm nhiễm.

Như vậy, vấn đề cần giải quyết chỉ còn lại một. Lư Khâu Hạ nhìn về phía Linh Phong đang bị trói, hắn vẫn đang giãy giụa, nhưng mà lực đạo đã nhỏ hơn nhiều, dù sao thân thể hắn đã bị trọng thương, hiện tại một khi cơ bắp dùng sức quá mạnh, miệng vết thương có thể vỡ ra một lần nữa, đầy người máu tươi róc rách, tối đa là nửa khắc, máu cũng sẽ chảy khô.

Nhìn xem bộ dáng này của hắn, trong lòng của Lư Khâu Hạ cũng là chua xót, dù sao đã là thầy trò vài thập niên, tình nghĩa trong đó cũng sâu đậm. Nếu lúc trước, hắn vận khởi linh lực chưa hẳn không thể thay đồ nhi bài trừ ra sâu độc, nhưng là bây giờ … Hắn chuyển hướng Ninh Tiểu Nhàn, vừa muốn mở miệng, chợt nghe nữ tử này nói: “Thật xin lỗi, lần này ta không cứu được hắn.”

Mặt Ninh Tiểu Nhàn lộ vẻ tiếc nuối: “Nếu là bên ngoài, ta có ít nhất sáu loại biện pháp có thể giúp hắn trừ cổ. Nhưng mà hiện tại ta và ngươi đều không có linh lực, muốn thay hắn khu trừ sâu độc, chỉ có dùng phương pháp thô sơ ba nấu ba chưng để xử lý, hơn nữa còn cần Sấu Ngọc Thảo, cùng với ít nhất bảy vị linh dược Đà La. Đáng tiếc chính là, những … điều kiện này bây giờ chúng ta đều không đáp ứng được.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy tuyệt vọng. Vân Mộng Trạch ngăn cấm linh lực, không gian trữ vật của tất cả mọi người đầu không mở được. Nghe nữ tử này nói, chưng, nấu chỉ sợ là cần dùng đến vạc lớn, hết lần này đến lần khác tất cả mọi người đi vào địa phương quỷ quái này đều chỉ mang theo vũ khí, linh dược, nhiều lắm lại mang theo một ít lương khô cùng đồ ăn nước uống, sao có thể phí sức mang theo cái gì bồn chậu bình chứa, huống chi là vạc lớn có thể chứa người?

Lại là bởi vì lý do buồn cười như vậy, Linh Phong sẽ phải chết ở đây sao?

Trong mắt Linh Vân đều ứa ra nước mắt, nức nở nói: “Vậy Linh Phong sư đệ thật sự, thật sự không cứu được sao?”

Ninh Tiểu Nhàn chỉ chỉ trường kiếm bên hông nàng nói: “Người bị cướp thân thể, thời khắc cuối cùng trước khi chết sẽ có thời gian mấy hơi thanh tỉnh. Linh Phong đổ máu quá nhanh, sẽ khiến cho các cơ quan nội tạng suy kiệt, lại thêm hắn vốn có nội thương, gân cốt hao tổn, một khi tỉnh táo, tuyệt sẽ không an tường mà chết như người bình thường tưởng tượng, mà là quanh thân như gặp phải hỏa phần, thống khổ vô cùng. Nếu ngươi không muốn hắn bị tra tấn đau đớn không thuộc về con người, tốt nhất hiện tại cho hắn một cái kết thúc.”

Cái loại đau đớn phô thiên cái địa, không phải người thường có thể chịu đựng. Ninh Tiểu Nhàn từng chịu qua, nên cảm xúc quá sâu.

Tiếng khóc của Linh Vân lập tức dừng lại một chút.

Nữ tử này nói thật lãnh khốc, nhưng lại có lý.

Lúc này Đồ Tận đứng ở một bên, ôm hai tay nói: “Nếu các ngươi không hạ thủ được, ta có thể làm thay.”

Chúng đệ tử liếc nhìn hắn một cái, đồng thời đều cảm thấy yêu quái bên trong Ẩn Lưu tâm ngoan thủ lạt, quả nhiên danh bất hư truyền. Lư Khâu Hạ lắc đầu nói: “Làm phiền rồi, nhưng đã là đệ tử của ta, cũng nên để ta chấm dứt.” Rút ra trường kiếm bên hông, không chút do dự đâm vào cổ họng Linh Phong.

Động tác này của hắn vô cùng nhu hòa, phảng phất như là từ lúc bắt đầu nhận thức đệ tử này, sáng sớm mỗi ngày đều kiên nhẫn thử kiếm cho hắn một chiêu. Một kiếm này vừa ra, vành mắt của hắn đều có chút hồng.

Linh Phong vẫn giãy giụa không thôi, thoáng cái đã an tĩnh lại. Chỗ hiểm bị đâm, cho dù là Hoặc Tâm Trùng cũng phải chết cùng ký chủ.

Lư Khâu Hạ cảm thấy chua xót khổ sở. Phí hết công phu như vậy, ngay cả Bách Túc đều đưa ra ngoài một đầu, gần đến cuối cùng, cư nhiên còn không thể cứu sống hắn được.

Linh Sơn vừa mới tỉnh dậy thấy một màn như vậy, cả kinh há to miệng, qua hơn nửa ngày mới nhào tới, muốn ôm thi thể của đệ đệ, lại bị các đệ tử Thanh Đào Các hết sức kéo ra.

Nói đùa, trên người Linh Phong máu tươi tràn đầy, nếu lại lây nhiễm cho một người thì phải làm sao?

Linh Sơn khóc hai tiếng, đột nhiên quay người rống to với Ninh Tiểu Nhàn: “Đều do ngươi! Đều do các ngươi! Lúc mới chẩn trị vì sao không phát hiện trên người hắn có vấn đề!” Hắn cực kỳ bi ai, hai mắt đỏ thẫm. Lư Khâu Hạ lập tức cả giận nói: “Câm miệng!”

Trong một mảnh hỗn loạn, Ninh Tiểu Nhàn lại nghiêng đầu liếc nhìn Trường Thiên, trong thần sắc hơi có áy náy.

Hắn đọc hiểu ánh mắt của nàng, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, sau đó khẽ lắc đầu.

Chỉ có nàng cùng Trường Thiên biết rõ, thật ra Linh Phong có thể không cần phải chết.

Tam Túc Kim Thiềm cơ hồ là khắc tinh của độc trùng trong thiên hạ, mà trên người nàng mang theo tinh huyết của Tam Túc Kim Thiềm, chính là mồi nhử mà sâu độc khó kháng cự nhất, ngày xưa có thể dụ ra trùng độc trong cơ thể Hoàng Phủ Minh, trên lý luận thì hôm nay cũng có thể thử cứu Linh Phong một mạng. Thế nhưng tinh huyết Kim Thiềm trên người nàng đã không còn nhiều lắm, lại biết rõ lần xâm nhập Vân Mộng Trạch này, chỉ sợ cơ hội dùng tới nó cũng không nhỏ. Cho người ngoài dùng một giọt, người một nhà sẽ ít đi một chút tiền vốn cứu mạng.

Hơn nữa, nàng âm thầm có dự cảm, dị trạng phát sinh trên người Linh Phong không phải là hiện tượng cá biệt. Nếu bây giờ nàng chữa được cho người này, quay đầu lại gặp chứng bệnh tương tự, đám người Thanh Đào Các có thể đem tin tức nàng có thể trị liệu tiết lộ ra ngoài hay không? Đến lúc đó, nàng lại có bao nhiêu tinh huyết Kim Thiềm để giải cứu người khác?

Dù là nàng đem tinh huyết Kim Thiềm dùng đến một giọt cũng không còn, như vậy người không đạt được cứu trị, sẽ cho rằng nàng không có cách nào cứu, hay là không chịu cứu?

Nơi này chính là Vân Mộng Trạch, là Vân Mộng Trạch mặc kệ là ai vào được cũng phải thu lại một thân thần thông để làm phàm nhân! Chỉ bằng hai người bên cạnh nàng, lại có thể ngăn cản bao nhiêu làn sóng công kích ác ý của người khác?

Nàng chính là muốn cứu khốn phò nguy, cũng phải lượng sức mà đi mới được.

Nàng cùng Trường Thiên tâm ý tương thông, chỉ cần ánh mắt một đôi, lập tức đã hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.

Các đệ tử của Thanh Đào Các lại tốn không ít công phu, mới miễn cưỡng trấn an được Linh Sơn. Trong thời gian mấy canh giờ như vậy, hai huynh đệ Linh Sơn một chết một tàn, sức chiến đấu của đội ngũ Thanh Đào Các đại giảm.

Giờ phút này, Lư Khâu Hạ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, lập tức quay đầu nói với Trường Thiên: “Khiến các vị chê cười.” Nhãn lực của hắn vẫn còn, liếc nhìn là biết được Trường Thiên chính là người quyết định chủ ý trong ba người này, “Không biết các vị muốn đi hướng nào?”

“Hướng Tây.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Nghe nói Hồng Cốc đã xuất hiện bóng dáng của Mộc Chi Tinh.”

“A, Ẩn Lưu cũng muốn lấy được Mộc Chi Tinh sao?” Lư Khâu Hạ hít sâu một hơi dài, “Chúng ta cũng muốn đi về hướng tây, nếu không chê, không bằng chư vị đồng hành cùng chúng ta được không, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau?” Ba người này thoạt nhìn đều không đơn giản, ở Vân Mộng Trạch chính là trong đội ngũ mỗi khi nhiều thêm một người thì nhiều thêm một phần lực lượng.

Nằm ngoài dự kiến của Ninh Tiểu Nhàn, Trường Thiên cư nhiên nói: “Có thể.”

Người này không phải ưa thích độc lai độc vãng sao, vì sao lần này ngược lại nguyện ý lên đường cùng với Thanh Đào Các chứ? Nàng trừng mắt nhìn, chợt nghe Trường Thiên hỏi tiếp: “Tổn thương trên người đệ tử kia của ngươi từ đâu mà có?” Hướng mà hắn chỉ tới, đứng là đệ tử bị thương trên vai của Thanh Đào Các.

Lư Khâu Hạ nói: “Bị đàn sói trên bờ cát tập kích mà thành.”

Trường Thiên cau mày nói: “Vậy tức là nói, vết thương do móng vuốt sói tạo thành cũng không có vấn đề gì, ngược lại người bị Nhận Trảo Thú đả thương lại cảm nhiễm Hoặc Tâm Trùng sao?” Hắn vừa nói như vậy, hai sư huynh đệ Lư Khâu Hạ, Lư Khâu Bách liếc nhìn nhau, cũng thấy được không đúng. Bình thường mà nói, nanh vuốt của động vật ăn thịt có giấu hủ vật, có thể khiến người sinh bệnh, nhưng mà Linh Phong ngược lại là bị Nhận Trảo Thú lây nhiễm.

Lư Khâu Hạ nói:“Mấy đầu Nhận Trảo Thú chúng ta gặp, có dị trạng gặp người là nổi giận cơ hồ là giống với biển hiện của Linh Phong, chuyện này thật sự là…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play