Người tới một thân bạch y, khuôn mặt hạ thấp lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, chính là người nàng từng có duyên gặp mặt vài lần, chưởng môn Triền Vân Tông, Bạch Kình.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bạch Kình, khi đó vị chưởng môn này quanh thân tràn đầy kiếm ý, bản thân tựa hồ chính là một lưỡi đao tuyệt thế sắc bén, giống như người bên cạnh chỉ nhìn một cái sẽ bị cắt qua, khí thế bén nhọn như vậy bất luận đi tới nơi nào cũng chính là tiêu điểm của mọi người. Trên đường đi về phía tây, gặp qua trăm ngàn loại người, nhưng không có người nào chứa kiếm ý thuần tuý như vậy cả.
Nhưng hôm nay gặp lại, Bạch Kình tới gần trong phạm vi ba trượng, nàng lại không biết gì cả. Hơn nữa Bạch Kình lại thu lại khí thế toàn thân, thoạt nhìn mặc dù vẫn tràn đầy nghiêm nghị nhưng lại không có bộ dáng kiếm tiên không ăn khói lửa nhân gian của bốn năm năm về trước, tựa hồ bảo kiểm vào vỏ, không lộ phong quang nữa.
Nhãn lực của nàng xưa đâu bằng nay, chỉ có thể là tu vi của Bạch Kình đã tăng lên một bậc, chân chính đạt tới cảnh giới cao thâm bất lộ.
Nhìn tới đây, nàng ngược lại thanh tĩnh. Sau khi tu vi đạt tới Độ Kiếp Kỳ, tiến triển chậm chạp hơn, mỗi bước tăng lên là vô cùng khó khăn. Bạch Kình có thể có được hôm nay, có liên quan tới Cửu Chuyển Thăng Liên qua mà nàng tặng, nếu không ngay từ khi ứng phó lôi kiếp hơn ba năm trước đã sinh tử không rõ rồi.
Quả nhiên Bạch Kình thấy nàng, sắc mặt nghiêm nghị bỏ xuống, sau đó hơi thất kinh “Ninh Tiểu Nhàn, ba năm không gặp, tu vi của ngươi lại biến bộ vượt bậc?”
Phương thức tu hành của nàng cùng người khác không giống nhau, Bạch Kình mặc dù không nhìn ra nàng đã đến độ kiếp tiền kỳ, nhưng có thể phát giác thần lực mệnh mông quanh thân nàng, đã vượt xa tu sĩ luyện thần kỳ.
“May mắn, cũng không thể kém quá xa tốc độ tịnh tiến của chưởng môn được”. Nàng nhún vai, đối với khí thế của Bạch Kình không chút sợ hãi. Ngẩn người cùng Trường Thiên đã lâu, nàng đối với uy thế của người nào cũng có thể miễn dịch.
Tiểu cô nương này có thể chống lại uy thế của hắn, thuỷ chung là bộ dạng vô thúc vô câu. Bạch Kình nhướng mày nói “Muốn đưa vào Thiên Lôi Tuyệt Ngục vật gì? Mang tới cho ta xem”
Ninh Tiểu Nhàn đưa Phệ Hồn Tiễn ra.
Bạch Kìnhđem mũi tên sắc bén cầm trong tay, nghiên cứu qua lại mới nói “Đồ vật của thượng cổ Man Tộc? Ngươi cũng thật có bản lãnh, có thể bắt tới vật như vậy tới tay”
Nhãn lực chưởng môn Triều Vân Tông quả nhiên phi phàm, Ninh Tiểu Nhàn nói “Không phải ta lấy được, là nó tự chạy tới, đưa vào trong tay ta” Sau đó đem quá trình lấy Phệ Hồn Tiễn nói ra, cùng với xuất thân của nó đơn giản thuật lại, mới nói “Theo tư liệu để lại, Phệ Hồn Tiễn cần trải qua Cửu Tiêu lôi trong tần sâu nhất rèn giũa, mới hoàn thành bước rèn cuối cùng”
Bạch Kình lập tức nắm được trọng điểm “Nói cách khác, đây chỉ làý tưởng của người Man tộc, chưa xác định làm ra có thật đối phó được với Âm Cửu U?”
Nàng không thể làm gì khác hơn l àđàng hoàng gật đầu “Không sai, đúng là như vậy”
“Tình huống như vậy, ngươi còn muốn ta hao tốn khí lực, đem nó đưa tới chỗ sâu nhất trong lôi ngục”
“Đúng”
Nàng trả lời rất thẳng thắn. Bạch Kình cũng không có nổi giận, ngược lại nhăn mày, trầm ngâm một lúc lâu mới khẽ nghiêng đầu nói “Thập Phương”
Quyền Thập Phương vẫn đứng phía sau, giờ phút này mớ iđáp một tiếng, tự giác rời khỏi tiểu viện.
Trong phòng nhất thời chỉ còn hai người.
Bạch Kình đợi thân ảnh Quyền Thập Phương khuất hẳn, lúc này mới quay đầu nói với Ninh Tiểu Nhàn “Ngươi làm hại nó thật thảm. Nếu không phải ta đã từng hứa thì giờ phút này tất một kiếm bổ ra, lấy tính mạng yêu nữ ngươi” Lời nói của hắn lành lạnh, sát khí phát ra bốn phía trong phòng nhỏ.
Ninh Tiểu Nhàn không thèm để ý chút nào, bưng chén thô nhỏ lên, nhấp một ngụm nước “Bạch chưởng môn là người giữ chữ tín, sẽ không làm ra chuyện như vậy. Lại nói …” Nàng hồi lâu mới cười một tiếng, cực kỳ vũ mị nói “Ninh Tiểu Nhàn xưa đâu bằng nay, ngươi cũng không dám giết ta”
Mày kiếm của Bạch Kình nhướng lên, hiển nhiên cố đem tức giận đè xuống. Nàng nói không sai, cô nương này tu vi tinh thâm, đã không còn là tiểu cô nương mặc người xếp đặt, lại nói hiện nay nàng có Ẩn Lưu cùng Hám Thiên Thần Quân làm chỗ dựa, trừ phi có thâm thù đại hận, nếu không người nào dám động đến nàng? Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng biết mình không thể, cho dù Bạch Kình hắn không sợ Hám Thiên Thần Quân, nhưng kể cả người độ kiếp rồi, thêm vào trên dưới Triều Vân Tông, bao gồm cả thái thượng trưởng lão đã ẩn cư, có ai dám nói mình là đối thủ của tuyệt thế đại yêu chứ?
Ngay sau đó lại nghe nàng tiếp tục nói “Cái danh yêu nữ, người khác gọi cũng thôi đi, ta không để ý, nhưng người chỉ nhìn vào việc làm như Bạch đại chưởng môn mà cũng như vậy sao?”
Bạch Kình hừ lạnh một tiếng. Hắn biết khi Hám Thiên Thần Quân tàn sát tu sĩ, Ninh Tiểu Nhàn vẫn chìm sâu trong giấc ngủ chưa tỉnh lại, không cách nào ngăn cản, nghiêm khắc mà nói việc đó không thể tính trên đầu nàng. Nhưng đồ nhi nhà mình vì nàng tinh thần chán nản, ngay cả tu hành cũng không để ý, nghĩ tới nghĩ lui trong lòng hắn biệt khuất không dứt. Cả đời hắn không gần tình cảm nam nữ, chỉ cảm thấy chữ tình hại người, khiến người ta không chịu nổi, không có nửa điểm ích lợi.
Ninh Tiểu Nhàn còn tưởng rằng việc sợ không thành, nhưng Bạch Kình lại không nói thêm gì nữa, chỉ đem Phệ Hồn Tiễn lật xem một lát lại nói “Thập Phương đã nói cho ngươi biết đi, ngay cả ta cũng không vào được tầng thứ chín của Tuyệt Ngục”
“Đúng vậy. Cho nên mũi tên này tạm thời không rèn được?”
Bạch Kình nhìn nàng một cái, biết nàng muốn nói – tạm thời – hiểu ra sao. Hắn không làm được, tất nhiên có người khác có thể làmđược.
Hắn thản nhiên cười nói “Sao ngươi không để cho đạo lữ Hám Thiên Thần Quân mang nó vào rèn?”
“Trường Thiên bế quan, không rảnh” Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói “Thời gian cấp bách, ta chỉ có thể đem nóđ ến đây trước”
Bạch Kính nghe giọng nàng thẫn thờ, biết được nàng thực sự bất đắc dĩ. Nhớ tới tu vi của thượng cổ thần thú bí hiểm kia, trong lồng ngực hắn trào ra hào khí, thản nhiên nói “Ta thật sự không vào được tầng thứ chín, nhưng chưa hẳn không đưa tiễn này vào đó được”
Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó vui vẻ nói tiếp “Ngài có biện pháp?”
Vừa nghe có hi vọng, “ngươi” lập tức biến thành “ngài”, cô gái này cũng thật cơ trí, khó trách đồ nhi thua trong tay nàng. Bạch Kình nhịn xuống nụ cười khổ, ho nhẹ một tiếng “Nhục thể của ta không chịu nổi lôi bạo tại tầng chín, nhưng pháp khí tuỳ thân lại có thể duy trì thời gian mười hơi thở không thành vấn đề” Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay ra, một thanh đao sắc bén đi ra ngoài, nhất thời cả phòng đều là kim quang, khiến trong nhà một mảng ánh sáng trắng như tuyết”
Ngoài viện Quyền Thập Phương kinh hô một tiếng“Sư phụ”, bất chấp các thứ khác, đụng cửa xông vào.
….. Nhưng nơi này, chuyện gì cũng không phát sinh.
Ánh mắt Quyền Thập Phương rơi vào lợi kiếm trong tay Bạch Kình, rời đến vị trí hai người. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ đều đang nhìn thẳng nàng. Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên, Bạch Kình mặt giận dỗi, khoé mắt nhảy lên.
“Con, con …” Hắn còn tưởng rằng sư phụ không nhịn được nổi lên sát ý, hướng nàngđộng thủ mới xông vào. Mắt thấy náo lớn như vậy, Quyền Thập Phương mặt mũi đỏ bừng, lại không biết nên nói gì, nhỏ giọng nói “Con đi ra ngoài”
Bạch Kình quát một tiếng chói tai “Đứng lại” thở dài một hơi, giọng nói mềm đi mấy phần “Cứ ở đây nghe, tránh cho ngươi lại không yên lòng”
Quyền Thập Phương đỏ mặt, cũng không dám nhìn Ninh Tiểu Nhàn, nhưng hai chân quả nhiên giống như mọc rễ trên đất, không nhúc nhích.
Bạch Kình nhìn đồ nhi từ trước tới nay đàng hoàng phúc hậu cũng nổi lên tâm tư hành động như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ đành không nhìn tới hắn, giơ kiếm trong tay nói “Đây là bạn già đã theo ta gần hai trăm năm – La Tiêu – cũng là tín vật lịch đại chưởng môn Triều Vân Tông”. Nói tớiđ ây liếc mắt nhìn Quyền Thập Phương “Triều Vân Tông có bí pháp thần thông lôi điện, lịch đại chưởng môn đều tu đạo này, vì vậy La Tiêu quanh năm phụng bồi chủ nhân trong Thiên Lôi Tuyệt Ngục tu luyện, cũng có năng lực chống lại lôi bạo rất mạnh, là vật hiếm thấy trên đời”
Hắn khẽ vuốt thân kiếm, gằn từng chữ “Muốn đem Phệ Hồn Tiễn mang vào, chỉ cần để nó ghé trên La Tiêu, lại điều khiển La Tiêu bay tới chỗ sâu nhất trong Lôi Ngục là được”. Kiếm trong tay tựa hồ cũng cảm nhận được niềm kiêu ngạo của hắn, nhất thời ong ong không dứt, hiển nhiên rất có linh tính.
Ninh Tiểu Nhàn nghe xong cũng không hiện thần sắc vui mừng, ngược lại trầm mặc một hồi mới nói “Bạch chưởng môn nguyện ý giúp ta”
Bạch Kình nói “Giúp ngươi như vậy, đối với La Tiêu có chút thương hại. Nhưng mà ngươi đã tặng ta Cửu Chuyển Thăng Liên Hoa, khiến ta có thêm chút thời gian dạy dỗ đồ nhi, đây là lời cảm tạ của ra” Hắn dừng một chút “Ta giúp ngươi rèn Phệ Hồn Tiễn, ta và ngươi ân nghĩa xoá bỏ. Ninh Tiểu Nhàn, ngươi nghĩ thế nào?”
Nàng vốn là muốn thông qua Quyền Thập Phương làm ước định, chỉ cần Bạch Kình còn tại vị một ngày, Triều Vân Tông sẽ không gây chiến với Ẩn Lưu. Tình thế trước mặt, Ẩn Lưu đang khuếch trương tứ phía, tiến hành nhiều cuộc chiến bất nghĩa, nàng cũng không muốn lúc này Triều Vân Tông lại đứng ra tham chiến, đối kháng với Ẩn Lưu. Cho nên nàng trầm ngâm chốc lát mới nói “Ta cho là không ổn”
Bạch Kình không nghĩ nàng nói như vậy, hơi sững sờ, lại nghe nàng nói tiếp “Trước mắt là cơ hội thu thập Quảng Thành Cung, sao Bạch Kình không cùng ta và Ẩn Lưu liên thủ với Phủ Phụng Thiên, đem Phong Văn Bá tiêu diệt, rồi lại tính toán chuyện giữa chúng ta”
Quả nhiên nàng nhắc tới Quảng Thành Cung, Phong Văn Bá hai tên gọi nhạy cảm này nói ra, sắc mặt Bạch Kình trở nên lạnh lẽo “Ngươi tới thay Mịch La làm thuyết khách?”
Trên đường tới đây thông quan hàng thần thuật nàng đã cùng Lang Gia và Lão Hạc thương lượng, nếu Trường Thiên ở chỗ này tất sẽ không bỏ qua cơ hội nhổ đi cái đinh trong mắt, chỉ cần trừ bỏ đi Quảng Thành Cung, hoặc khiến nó không gượng nổi, Ẩn Lưu lại ở Nam Chiêm Bộ Châu khuếch trương thế lực, quan trọng nhất là khiến Âm Cửu U mất đi một đại trợ lực. Vì vậy, vô luận Mịch La có ý đồ gì khác hay không, đề nghị của hắn có thể thực hiện được. Điều kiện tiên quyết là đem Triều Vân Tông thuyết phục tham gia vào, ba đánh một, khả năng thắng càng cao.
Nhìn tình huống, Mịch La còn chưa thuyết phục được hắn, nhưng nàng đối với yêu nghiệt kia hiểu rõ, nếu hắn uốn ba tấc lưỡi ít nhất có thể khiến Bạch Kình động tâm tư. Cho nên mỉm cười nói “Bản lãnh thuyết phục người của Mịch La đúng là không phải chuyện đùa, mấy ngày trước có tìm Ẩn Lưu kết minh, cũng nói khiến ta á khẩu không trả lời được.”
Một câu này ý là hắn đến muốn đề xuất chung một chiến tuyến với mình.
Bạch Kình là nhân vật bậc nào, biết rõ dụng ý của nàng, có thể liên tưởng lời Mịch La nói hay không cùng quan điểm với nàng.
“Ta cùng trong tông đã liên lạc, đây là cơ hội ngàn năm có một, vì vậy Ẩn Lưu quyết định cùng Phủ Phụng Thiên xuất binh, vây đánh Quảng Thành Cung” Nàng nói như chém đinh chặt sắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT