Mã lực của phi toa được triển khai toàn bộ, phương hướng tự nhiên chỉ có một: núi chủ của Tẩy Kiếm Các. Lúc ban ngày chỉ xem mà không đánh, rất nhiều yêu binh đã nghẹn đủ sát ý, con mắt đều phát ra ánh sáng màu đỏ, giờ phút này đang ngồi trong phi toa, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên thô——

Thời khắc đánh giáp lá cà, rốt cục đã đến.

Xích Tất Hổ cùng một đám tướng lĩnh ngồi trong phòng nghị sự, khóe miệng đều chứa đựng cười lạnh, hiển nhiên đối với thành công của kế sách lần này rất thỏa mãn.

Trong sách lược mà Ninh Tiểu Nhàn, Mịch La cùng Xích Tất Hổ chế định, Ngưng Vụ Phong chưa bao giờ là đối tượng công thành. Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận một khi đã vận hành, Tẩy Kiếm Các lập tức sẽ phát hiện ra nơi đây thiếu một thanh kiếm chủ tọa trấn, phòng thủ sẽ bạc nhược yếu kém dị thường, tất nhiên sẽ điều động môn hạ đệ tử đến trấn thủ. Cho dù liên quân Ẩn – Phụng dốc hết sức phá được phân trận ở Ngưng Vụ Phong, cũng sẽ lập tức gặp phải ngăn chặn của minh quân.Trận chiến này đã không được coi như là kỳ binh rồi, huống chi đối phương lấy khỏe ứng mệt (đợi địch nhân mệt mỏi mới tấn công), ai sẽ gặp nhiều thua thiệt nói không chính xác được.

Cho nên, sau khi Ninh Tiểu Nhàn cùng Mịch La tiềm nhập Tề Vân Sơn mạch, ngọn núi được sắp đặt Chấn Sơn Cổ không phải Ngưng Vụ Phong, mà là Lãm Thắng Phong cách xa Ngưng Vụ Phong nhất, cùng với Ngưng Vụ Phong vừa đúng ở một nam một bắc!

Từ tình báo của Trì Hành mà xem, Kiếm chủ của Lãm Thắng Phong cũng giống với những ngọn núi khác là ba cửa, tất cả đều bình thường. Thời gian chiến tranh dài như vậy, Tẩy Kiếm Các và minh quân cũng không đem quá nhiều ánh mắt ném ở chỗ này; lúc Trì Hành bị phế làm phàm nhân, từng trải qua một đoạn thời gian ngắn tại một thôn nhỏ người phàm ở giữa sườn núi Lãm Thắng Phong, biết rõ giếng sâu ở đây đạt đến mấy chụ cmét. Nếu như từ nơi này ném Chấn Sơn Cổ, trùng tử có thể tiết kiệm được lộ trình nửa khắc, chạy đến đáy núi nhanh hơn.

Mà quan trọng nhất là, khoảng cách từ Lãm Thắng Phong đến núi chủ của Tẩy Kiếm Các là lộ trình không đến một trăm bảy mươi lý! Nếu như Liên quân Ẩn – Phụng dùng phi toa chở binh mà đi, chỉ cần gần nửa canh giờ là đến.

Kế hoạch này một khi được chế định xuống, tất cả mọi biểu hiện của Liên quân Ẩn – Phụng ở Ngưng Vụ Phong, kể cả thần thông do cầm yêu phóng xuất, thổ khôi lỗi sát khí của hắc y nhân hay Giới Tử Lôi công kích, cùng với việc cho tù binh nhảy vào Đại Diễn Kiếm Trận, hao phí đại lượng thời gian, đại lượng tinh lực, đại lượng linh thạch như vậy, chẳng qua chỉ là một hồi biểu diễn. Mục đích cũng rất đơn giản – gây áp lực lên Kiếm trận ở Ngưng Vụ Phong, đồng thời kéo dài thời gian, cho đến khi Tẩy Kiếm Các bao gồm cả viện quân chủ lực, trọn vẹn hơn bảy vạn người đều tập kết đến Ngưng Vụ Phong.

Như vậy, khi Liên quân Ẩn – Phụng sử dụng Đại Bàn Sơn Trận, truyền tống đến Lãm Thắng Phong ở phía bắc, những tu sĩ này căn bản là không kịp quay trở lại phòng thủ, tất nhiên sẽ đem bộ phận mềm yếu nhất của Tẩy Kiếm Các – núi chủ không quân trấn thủ, lộ ra ngoài.

Mà khoảng cách từ Ngưng Vụ Phong đến núi chủ, Trì Hành đã sớm đưa ra con số chuẩn xác, đó là năm trăm ba mươi lý!

Chỉ nhìn phương diện đường xá, phi toa cũng có thể bay đến núi chủ sớm hơn một bước, huống chi tốc độ phi hành của nó, kỳ thật phải nhanh hơn rất nhiều so với tu sĩ ngự kiếm phi hành.

Thứ mà Liên quân Ẩn – Phụng muốn chẳng qua chỉ là chênh lệch thời gian, tức là trước khi những tu sĩ của Tẩy Kiếm Các cùng minh quân chạy gấp trở về từ Ngưng Vụ Phong, thì cố gắng đem núi chủ tàn sát một lần.

Một đêm này, không trăng không gió, bóng dáng khổng lồ của phi toa từ không trung xẹt qua, lại vô thanh vô tức, hình dáng như u linh.

Đa số tu sĩ trong núi Tề Vân đều đến Ngưng Vụ Phong, ven đường vô cùng quạnh quẽ, dù cho có đi ngang qua đỉnh núi khác, có tốp năm tốp ba đệ tử thủ sơn đến tấn công, cũng bị cầm yêu thủ hộ quanh phi toa tiện tay đánh trở về.

Ba khắc chung cơ hồ đảo mắt đã qua, lộ trình chưa đến hai trăm dặm đã đi xong. Hình dáng hùng vĩ của núi chủ của Tẩy Kiếm các đã bị bóngđêm phác họa ra.

Phi toa dừng lại cách đỉnh núi ba dặm, khoang thuyền mở ra, đám yêu binh lặng lẽ không một tiếng động lao ra, bay về phía núi chủ. Chẳng qua chỉ là khoảng cách có ba dặm, cho dù là yêu quái có kỹ thuật phi hành yếu kém thì cũng có thể bay đến được.

Đệ tử Tẩy Kiếm Các lưu lại bảo vệ núi chủ đã sớm đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, còn chưa chờ nhóm yêu binh đầu tiên đứng vững gót chân, đã ngự kiếm xông tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, núi chủ kiếm khí tung hoành, tiếng kêu rung trời, bá đạo uy phong.

Công kích lúc này, tại chỗ thu được không ít tính mạng, đối phương lại có thương vong ít nhiều, sĩ khí của môn hạ Tẩy Kiếm Các lập tức tăng lên.

Nhưng mà, khi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa nhìn về phía phương xa, ngược lại đồng thời hút một ngụm khí lạnh – yêu binh đặt chân lên mặt đất sau đó có số lượng cuồn cuộn không dứt, từ phi toa cho đến đỉnh núi, rậm rạp chằng chịt như bầy ong rời tổ, liếc nhìn không tới cuối cùng!

Mà ở phía sau bọn họ, trống trận đã gõ vang rung trời.Trống trận của Ẩn Lưu chính là dùng da của Thượng Cổ kỳ thú Quỳ Ngưu làm thành, âm thanh có thể vang xa năm dặm, một khi gõ vang, gần như sẽ có xu thế đất rung núi chuyển, cực kỳ phấn chấn lòng quân.

Những yêu quái dũng mãnh này hai mắt trở nên đỏ thẫm, bước qua thi thể đồng bạn chết trận mà lên tiếng gào thét, biến ra nguyên thân, ngay sau đó không hề sợ hãi mà xông về trước. Yêu quân vừa mới chạm đến mặt đất, chỉ cần đứng thẳng thân thể, trận hình lập tức trải rộng ra. Thời điểm yêu quân của Ẩn Lưu cùng với phủ binh của Phủ Phụng Thiên công kích, hai bên vẫn có phân biệt rõ ràng, một phương trên đỉnh đầu hiện ra thân hình của Ba Xà trùng thiên hắc khí huyễn, một phương khác thì lại bay lên tử khí tiên diễm, trên không trung mơ hồ tạo thành hình tượng Thiên Hồ đuôi xù vươn người.

Hơn phân nửa yêu quái là huyết khí phương cương, hai chi yêu quân cường hãn tuy là tạm thời kết làm bạn, nhưng trong đó ai cũng không phục ai.Vừa lúc ở Tẩy Kiếm Các thi nhau giết người.

Số lượng đệ tử trấn núi ở lại trên đỉnh Tẩy Kiếm Phong chỉ có hai ngàn người, nhìn thấy số lượng yêu binh cơ hồ là hơn mình gấp mười lần đang đánh tới, đa số mọi người đều bị sát khi trùng thiên dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch. Chúng đệ tử của Tẩy Kiếm Các, trong ngày thường đa số đều là một lòng thanh tu, chưa từng gặp qua tràng diện khủng bố hành quân giết chóc như vậy? Dù là sư trưởng của mình cao giọng hô to “Kết trận”, “Nhanh kết trận”, nhưng dưới chân lại phù phiếm, trong tay vô lực, rất nhiều người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã bị yêu quái nhào tới trước một ngụm cắn mất đầu, cắn nát bụng.

Tu tiên giả của các tiên tông còn đang ở ngoài mấy trăm dặm tất nhiên cũng nghe được tiếng trống thúc giục tiến công từ núi chủ truyền đến, trên mặt mỗi người biến sắc: “Không tốt!” Hận không thể bôi mỡ trên chân, chạy nhanh thêm ba, bốn lần mới tốt.

Vậy mà lại để cho liên quân của đối phương tiên hạ thủ vi cường, đào đến tận hang ổ của mình!



Một tiếng nổ vang ở Lãm Thắng Phong thật lớn, đám người Bảo Doãn Hợp vừa rời đi Tẩy Kiếm Phong tất nhiên cũng nghe thấy.

Lúc này, hắn vừa mới bay qua một ngọn núi, nghe tiếng nhịn không được đứng lặng ở giữa không trung nhìn về phương bắc, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn đang bốc lên từ đỉnh của Lãm Thắng Phong.

Dù sao hắn cũng đã mang quân nhiều năm, biết rõ kế sách, quan sát một màn này đã nhịn không được biến sắc nói: “Không tốt, kế điệu hổ ly sơn! Đại trận đã phá, núi chủ của Tẩy Kiếm Các gặp nguy hiểm!”

Tu sĩ bên người cũng là phó quan thủ hạ của hắn nghe vậy liền nói: “Trưởng lão, bây giờ chúng ta làm gì?”

Hắn liền gọi hai tiếng, Bảo Doãn Hợp mới từ trạng thái tim đập mạnh và loạn nhịp hồi phục lại tinh thần, cười lạnh nói: “Yêu binh của đối phương hợp lại đã vượt qua mười vạn, trên núi chủ chỉ có hơn hai ngàn người lưu lại, cũng đều là đệ tử của Tẩy Kiếm Các, có thể còn phần thắng sao? Chỉ sợ lúc minh quân chúng ta quay về, núi chủ đã bị huyết tẩy rồi. Mà thôi mà thôi, chúng ta tranh thủ thời gian đi đến Ngưng Vụ Phong tìm được đội ngũ Kiêu Quân. Tẩy Kiếm Các giữ không được, chúng ta ở chỗ này cũng vô dụng. Đối phương tính kế âm độc, lúc này trở về tông phái, ta sẽ hướng chưởng môn chịu đòn nhận tội vậy!”

Phó quan “a” một tiếng, còn chưa nói tiếp, sau lưng đã vang lên tiếng gió rất nhỏ, Bảo Doãn Hợp thất kinh, đợi đến khi đưa tay đẩy hắn thì đã không kịp. Miệng của phó quan khép mở hai lần, hào quang trong mắt đột nhiên yếu đi, cứ như vậy không hề báo hiệu mà rơi từ trên không trung xuống.

Trước khi hắn rơi xuống, Bảo Doãn Hợp mới nhìn đến huyết châu màu đỏ từng chút từng chút chảy ra từ cổ hắn.

Có mai phục? Đồng tử của hắn co rút lại, có một giọng nói trong sáng dễ nghe vang lên: “Bảo tiên sinh lại sợ hãi chạy trốn sao? Thật sự là không trượng nghĩa a, ta còn tưởng rằng ngươi đã nhận lệnh lãnh đạo Kiêu Quân đi trợ quyền cho người, như thế nào cũng phải cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng, lúc đó mới không phụ lòng Phong đại chưởng môn đấy.”

Trên đỉnh núi phía trước, một người áo xanh chậm rãi bước ra.

Chỉ nhìn mặt này, thân hình kia, đều không thu hút chút nào, hết lần này đến lần khác giọng nói đó lại cực kỳ quen tai. Âm thanh này như la thanh tuyền róc rách, làm cho người nghe qua thì không cần nhìn lại, Bảo Doãn Hợp chỉ nghe xong thì sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Mịch La? Ngươi lại chịu tự hạ thân phận, tiềm nhập vào đây sao?”

Đối phương xuất thủ trước giết chết phó quan của hắn, lại chặn đánh hắn giữa đường, hiển nhiên là dụng tâm hiểm ác, lúc này đương nhiên cũng không cần phải kính xưng nữa.

“Bảo tiên sinh nhớ ra rồi.”Mịch La mỉm cười nói, “Như vậy thần thái vội vàng xuất phát lúc trước, là muốn đi chỗ nào vậy?”

Bảo Doãn Hợp nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói: “Núi chủ của Tẩy Kiếm Các đã bị luân ngã, ta ngăn cản không kịp, cho nên muốn dẫn Kiêu Quân đi, không còn là địch nhân của ngươi. Mịch La Phủ chủ, mời cho đi a.” Đại thế của Tẩy Kiếm Các đã mất, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.Huống chi hắn biết rõ đầu Thiên Hồ trước mắt đẫ đến Độ Kiếp tiền kỳ, chính mình đơn độc đánh nhau chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.

Mịch La mỉm cười, trong mắt đã có ánh sáng sắc bén lóe lên: “Bảo Trưởng lão, ta và ngươi đã nhiều tháng không gặp, đã đến rồi cần gì phải vội vã rời đi? Không bằng cùng quay trở lại Tẩy Kiếm Phong, nấu rượu trò chuyện với nhau?” Hắn chắp tay đứng trên núi, hơn nữa vẫn là ngẩng đầu nhìn đối phương, ngay cả pháp khí cũng không đưa lên, khí thế quanh thân đã âm thầm lộ ra ngoài, bàng bạc hạo nhiên. Trong cảm giác của Bảo Doãn Hợp, Mịch La chính là dãy núi cao ngăn trở con đường phía trước, không để lại không gian cho hắn vượt qua.

Lúc này trở lại Tẩy Kiếm Phong, chỉ có huyết tinh cùng một đám hỗn độn, cái gì mà nấu rượu trò chuyện với nhau chứ? Là có ý muốn hắn ở lại.

Bảo Doãn Hợp có chút hiểu được nói: “Hóa ra, ngươi xuất binh tương trợ Ẩn Lưu, là muốn giết ta, tiêu diệt Kiêu Quân sao?”

Mịch La lại cười nói: “Ngươi muốn nghĩ thế này, cũng chưa hẳn là không thể. Bảo Trưởng lão một lòng muốn kéo dài cũng vô dụng, thời gian không còn sớm, xin mau chóng lên đường.”Nói xong mấy chữ cuối cùng, rốt cục lộ ra sát cơ.

Bảo Doãn Hợp đúng là đang kéo dài thời gian. Trong suy nghĩ của hắn, nếu Lãm Thắng Phong ở phía bắc bị hủy, minh quân vốn đang ở dưới đỉnh Ngưng Vụ Phong trận địa sẵn sàng đón quân địch tất nhiên sẽ quay về, Kiêu Quân của hắn cũng ở trong đó, huống chi hắn đã dùng bí pháp liên lạc được với thủ hạ. Nếu có thể trốn về hướng nam, tụ hợp với đại quân, đến lúc đó lấy mấy vạn địch một, Mịch La chỉ có thể nhẫn nhịn, tất nhiên không thể làm gì hắn.

Thế nhưng tên yêu nghiệt trước mắt này nổi danh công tâm kế, từng bước cũng khó trốn thoát khỏi tính toán của hắn. Bảo Doãn Hợp âm thầm thở dài, trong miệng lại quát to một tiếng: “A Thất!”

Bên cạnh hắn vẻn vẹn còn dư lại một tên phó quan nghe tiếng bước lên một bước, trong miệng mặc niệm một câu khẩu quyết vô cùng ngắn, sau đó khí thế cả người thoạt nhìn không còn giống lúc trước, làn da nhanh chóng chuyển sang vàng, trong mắt cũng dần dần phát lục quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play