Nam tử giống như một thư sinh văn nhược này vừa xuất hiện, thoạt nhìn thật sự đang đứng ở đó. Đừng nói diện mạo trông rất sống động, ngay cả nếp nhăn quần áo, nốt ruồi nhỏ ở dưới tai đều thấy rõ ràng. Thậm chí lúc rơi xuống đất, vạt áo còn nhẹ nhẹ phẩy lên hai cái.

Nếu thật sự là môt người thì cũng thôi đi. Phải biết, ai cũng có thể nhìn ra làn khói đen này chính là một hồn thể a. Sau khi hồn phách thoát ly thân thể mà còn có thể biến hóa chi tiết như thế, đây thật đúng là tạo nghệ đã sớm vượt qua cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Áo tím nam tử này chậm rãi xoay người, mặt hướng cửa ra vào, mỉm cười nói: “Trường Thiên, đã lâu không gặp.” Trong đôi mắt màu tím lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, so với lúc trước không cười, đúng là thu hút hơn cả người múa giỏi nhất.

Người đứng ở cạnh cửa một thân hắc y, dung mạo tuấn mỹ nhưng sắc mặt hờ hững, đúng là Trường Thiên: “Âm Cửu U, ngươi tu luyện đến ngu luôn rồi sao, chúng ta ở trong nội cung này đồng hành hơn nửa đoạn đường, làm sao lại là đã lâu không gặp?”

Hắn và Âm Cửu U, không ngờ đã sớm nhận ra nhau rồi!

Người bị Trường Thiên coi trọng, Viên Hậu lúc này đương nhiên làÂm Cửu U. Bản thân Viên Hậu được Côn lão đại nể trọng như vậy, hiển nhiên không phải quen biết ngày một ngày hai. Côn lão đại vẫn có vài phần hiểu biết. Nếu nói là từ khi bắt đầu Viên Hậu đã tồn tại tâm tư để cho mấy người Côn lão đại làm mồi câu mà phụ cở bên người bọn họ năm năm, chuyện này cũng không hợp với lẽ thường.

Giải thích duy nhất là, cái xác này đã bị bị hồn phách chiếm đóng.

Trường Thiên và Âm Cửu U quen biết quá lâu, cho dù là dung mạo và thần hồn biến đổi thì sao? Tất nhiên là vẫn có thể lờ mờ phân biệt thói quen của đối phương từ cái giơ tay nhấc chân. Hơn nữa bên người Trường Thiên còn có Ninh Tiểu Nhàn, giọng nói của nàng cũng không có biến đối, Âm Cửu U làm sao mà sẽ không nhận ra bọn họ?

Âm Cửu U cười nói: “Ngươi đã sớm nhận ra ta, vì sao không động thủ? Chẳng lẽ sợ làm bị thương ý trung nhân nhỏ bé đáng yêu của ngươi?”

Trường Thiên cong môi chế giễu: “Vậy ngươi đã sớm nhận ra ta, vì sao lại không quay đầu bỏ chạy? Phải biết người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.” Dọc theo con đường này, hắn cố hết sức đè ép sát khí của mình, mới có thể không động thủ trước kẻ không vừa mắt này. Khi hắn biết được sự tồn tại của Địa Sát tuyệt mạch từ chỗ Mịch La thì đã liên tưởng đến một bí mật sâu thẳm. Lại ở chỗ này nhìn thấy Âm Cửu U, càng cảm thấy tin tức rất xác thực, kẻ này chưa bao giờ làm việc không có mục đích.

Âm Cửu U cũng từng là hậu duệ Man Tộc. Hắn cần tên này đưa hắn tới đây.

“Phàm nhân thường nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, ta cảm thấy nó thật có lý. Nếu không tiến vào cung điện dưới mặt đất này, làm sao có thể hấp thu được sinh hồn lực của hơn mười vạn tu sĩ?” Âm Cửu U cười mỉm nói. Tay phải từ trong tay áo duỗi ra, không ngờ còn bưng theo một ly trà nóng hổi.

Nước trà được chứa trong một tách sứ men xanh có nắp, trên thân tách còn vẽ một con cá vàng.

Hắn nhẹ nhàng uống một hớp, thích ý nói: “Sau lần thoát ra từ núi Ngọc Hốt, mới biết được thế gian đã biến hóa lớn như vậy. Đây chính là lá của cây trà cổ có tuổi hơn ba trăm năm ký sinh ở trên chân của Bàng Giải (con cua) sinh sống tại Côn Lan Vụ Viên. Sau khi ngâm sẽ trở thành mùi vị mát mẽ ngọt thuần, hương vị vẫn là thắng lá trà một bậc. Ngươi có muốn nếm thử không?”

Thần sắc Trường Thiên không đổi, đồng tử có chút co rụt lại: tên này tuy là ở trước mặt hắn giả tình giả ý uống trà, nhưng tách trà kia vẫn có nhiệt khí lượn lờ, trôi nổi ở trên nắp tách trà, ngưng mà không tiêu tán. Sau khi Âm Cửu U uống một ngụm trà nóng thì còn có thể thở ra bạch khí nữa.

Nếu nói hai chuyện này không kỳ quái. Trường Thiên nhưng lại có thể thật sự ngửi được hương khí trong tách trà, nồng đậm xông vào mũi, thấm vào ruột gan!

Nói cách khác, trà này là thật!

Tên này rõ ràng là hồn thể a, vậy mà có thể ngưng thực được thân thể thực chất ngay trước mặt mình, còn dùng hồn lực lăng không mang ra trà nóng, lộ ra mùi hương của trà! Hắn đoán chừng nếu mình đưa tay đón lấy, tách trà nhỏ này cũng có thể để cho hắn uống vào bụng, hơn nữa còn có tư có vị. Loại cảnh giới cùng thủ đoạn này, đã vượt qua ý nghĩa tầm thường của thần thông tạo dựng, phá vỡ mà bước vào cảnh giới “Nghĩ vật hóa hình”.

Cảnh giới này đối với Trường Thiên mà nói tất nhiên làm không có gì xa lạ, vì hắn có thân thể, hơn nữa là thân ngoại hóa thân, nhưng mà Âm Cửu U ở đối diện thì sao đây? Trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận. Xem ra vừa rồi không nên bỏ mặc hắn nuốt hết đầu Bách Tử Quỷ Mẫu.

Vốn là hơn mười vạn phàm nhân bị huyết tế ở chỗ này, khi chết phải chịu đựng đau khổ quá lớn, nên đều hóa thành oán quỷ vô cùng cường đại, ở trong nội cung này trở thành thức ăn cho Cửu Tử Quỷ Mẫu. Mà đầu quỷ vật vô tri kia bị sát khí trong nội cung điều dưỡng quá tốt, trải qua vài vạn năm thực lực đã bành trướng. Vậy mà ngạnh sinh giao hết cho Âm Cửu U ít nhất là hơn mười vạn hồn lực của tu sĩ. Hơn nữa những con mẫu quỷ cùng tử quỷ này đã trải qua ân cần chăm sóc, không giống như những linh hồn được hấp thu từ giữa chiến trường đã sớm pha tạp, hỗn tạp không chịu nổi. Như vậy đã giảm bớt công sức luyện hóa của hắn, cơ hồ là thu về tay xong liền dung nhập vào bản thân.

Đối với Âm Cửu U mà nói, khoản thu hoạch này có thể cho là đáng quý. Phải biết tuy hắn cùng Trường Thiên hạ huyết khế, nhưng bất luận là khế ước nào đều có lỗ thủng để lách, nó cũng giống như pháp luật hiện nay.

Âm Cửu U biết rõ, Trường Thiên sẽ không bao giờ thay hắn thu thập hồn lực. Bởi vậy trên huyết khế đã quy định là, Trường Thiên cầm phải đồ sát bốn mươi vạn tu sĩ để cho Âm Cửu U thu thập hồn lực. Thế nhưng, đừng quên Ẩn Lưu vẫn có một hồn tu là Đồ Tẫn, Trường Thiên chỉ cần phái hắn lên chiến trường là có thể cùng Âm Cửu U hoặc đám phân thân của hắn tranh giành một chén canh! Hơn nữa sau khi nuốt hai phân thân của Âm Cửu U là Đoan Mộn Ngạn và Biện trưởng lão, tu vi của Đồ Tẫn đột nhiên tăng mạnh, vẫn là thắng Công Thâu Chiêu năm xưa đối nghịch cùng Âm Cửu U.

Cho nên trong ba năm này, Âm Cửu U đạt được hồn lực từ chỗ giết chóc của Ẩn Lưu tối đa chỉ có nửa số lượng mà thôi. Hơn nữa mấy phân thân của Âm Cửu U khơi mào tranh chấp và chiến hỏa ở phương bắc, hắn cũng không dự tính được đến ba mươi vạn hồn lực của tu sĩ.

Ai ngờ khi rảo bước đến cung điện dưới mặt đất này, lập tức đã có thu hoạch hơn mười vạn hồn lực của tu sĩ? Lúc trước hắn cùng Trường Thiên đưa ra số lượng “Tàn sát đầy bốn mươi vạn tu sĩ” chính là đã trải qua suy tính cẩn thận. Tuy nói vì ẩn dấu thực lực, nhưng ít ra có thể nói rõ, bốn mươi vạn hồn lực này đủ sức khiến cho hắn thoát thai hoán cốt, tiến lại gần thời kỳ thực lực toàn thịnh lúc trước thêm một bước. Đây cũng là cái gọi là biến đổi về lượng xong đến biến đổi về chất.

Cho dù Trường Thiên có thể tính toán nhưng cũng không thể nào nghĩ tới sau khi Âm Cửu U vào nội cung lại đột nhiên có được đại lượng hồn lực. Người thiết kế cung điện dưới mặt đất này vốn định dùng ác quỷ để lấy tính mạng người khác, nào biết được chính là đưa đồ ăn tới cho Âm Cửu U chứ?

Nhưng mà hắn bình thản tự nhiên không lo sợ, cười lạnh một tiếng: “Giả vờ giả vịt!” Hắn vẫn còn duy trì tư thế hai tay vòng trước ngực, chỉ là tay phải giơ lên, năm ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, như là con nhện đang dệt tơ mỏng thành lưới.

Âm Cửu U cảm giác được không đúng, nhấp một ngụm trà, phốc một tiếng phun về trước. Quả nhiên khói đen trước mắt bị phun một ngụm mà tan ra. Trong hơi nước hiện lên kim quang nhàn nhạt—— Trong không khí ở chỗ này của tĩnh thất không biết từ lúc nào đã hiện lên vô số tơ vàng nhỏ hơn gấp trăm lần so với tóc người, như là thêu chữ thập, giăng khắp nơi, không biết có mấy ngàn vạn sợi, chỉ là mảnh như thể gió thổi qua sẽ đứt, lại ẩn hiện trong sương mù sát khí đen như mực. Cực không dễ thấy.

Âm Cửu U sẽ không thật cho rằng những sợi tơ vàng này là mềm yếu. Trên thực tế, những phiến tơ mỏng này có lẽ đã cố định hắn tại khu vực này. Đừng nói đến chuyện xê dịch hay nhảy lên, ngay cả chỗ để nhúc nhích đều không có. Hắn như biến thành một con rối bị giật dây, mà sợi tơ thì bị Trường Thiên nắm trong tay. Đối phương chỉ cần động ngón tay là có thể thao túng không khí ngưng thành  tơ mỏng thuận theo ý của chủ nhân, đem hắn gọt từ đầu đến chân, hoặc là phanh thây xé xác.

“Bản thể tên này không phải là rắn sao. Như thế nào lại học được bản lãnh của con nhện?” Một ý niệm trong đầu Âm Cửu U còn chưa chuyển xong, lưới tơ vàng đã thu lại, vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng tụ lại, giao nhau, mỗi một sợi tơ vàng đều lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Muốn đem hắn cắt thành những mảnh thật nhỏ!

Cho nên Âm Cửu U quả thật đã hóa thành vô số mảnh nhỏ. Chỉ là đó cũng không phải công lao của Trường Thiên mà do hắn tự biến về hồn thể. Khi khói đen tán ra thì đã biến thành những viên bi mắt thường cũng khó thấy. Đó cũng là nguyên nhân mà hắn có thể vượt qua những mắt lưới thật nhỏ!

Nếu nói Trường Thiên thu thập thần lực bện thành thiên la địa võng thì Âm Cửu U chính là hóa thành nước vô hình vô dạng, hạt cát lưu động lọt ra ngoài các mắt lưới!

Chỉ là những sợi tơ vàng này quả nhiên không dễ đối phó. Muốn chui qua hằng hà sa số những mắt lưới, cho dù thần niệm của Âm Cửu U có cường đại đến có thể hóa thân ngàn ngàn vạn vạn thì chung quy vẫn sẽ có chút sai lầm.

Có vài đạo khói đen tính toán sai lầm, không kịp trốn đi, bị tơ vàng chặn ngang chặt đứt. Cả hai chạm vào nhau, phát ra những tiếng xuy xuy nho nhỏ, tơ vàng tan rã, khói đen cũng hóa khí.

Từ khi hai người giao thủ đến lúc Âm Cửu U ứng đối bất quá cũng chưa tới một phần mười chớp mắt, TrườngThiên không thể cứ như vậy mà buông tha hắn, tay trái kết thành thủ ấn, hình dạng như hỏa diễm bay vút lên. Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn chỉ mới tạo thành thủ thế, mà Âm Cửu U ở đối diện đã có cảm giác cực nóng đánh tới trước mặt, cho thấy Trường Thiên đối với đạo “nghĩ vật hóa hình” cũng có tinh thông. Một giây sau, hắn ấn ngọn lửa hướng xuống, nhẹ nhàng bôi ở trên đầu chỉ mà tay phải đang điều khiển.

Lập tức có một luồng hỏa diễm trong suốt lao nhanh theo sợi tơ vàng, một hóa bốn, bốn hóa mười, mười hóa trăm, chỉ trong thời gian không đến cái nháy mắt, lưới tơ vàng đã hiện đầy loại hỏa diễm này. Cho dù lấy nhãn lực củaÂm Cửu U căn bản cũng không nhìn ra hình dạng cùng nhan sắc của hỏa diễm này, chỉ có thể từ sự vặn vẹo của không khí mà nhìn ra sự hiện hữu của nó.

Loại hỏa diễm này thậm chí cũng không có độ ấm khủng bố, nhiệt độ trong tĩnh thất này cũng không tăng lên, quả thực không thể so sánh nổi với thần hỏa được Trường Thiên đặt bên trong túi huỳnh trên hành lang. Thế nhưng Âm Cửu U bị hỏa diễm vây quanh lại phát ra tiếng gào thét đau đớn!

Hắn vẫn còn ở trạng thái hồn phách, phát ra tiếng gào thét tự nhiên cũng không thông qua tiếng nói mà phát ra từ trạng thái linh hồn. May mắn sau khi tơ vàng và khói đen chạm nhau đã xuất hiện một lỗ nhỏ. Âm Cửu U toàn lực co rút lại, khói đen thu lại thành một nhúm nhỏ, cực kỳ nhanh chui ra khỏi chỗ hở kia.

Thời điểm hắn rơi xuống đất một lần nữa hóa thành hình người, áo tím trên người đã bị đốt, làn da bạch tích đã bỏng khắp nơi, ngay cả khuôn mặt thanh tú thong dong đều bắt đầu vặn vẹo: “Đây là…”

Lời còn chưa dứt, Trường Thiên vốn tựa vào cửa ra vào đã sải bước ra ngoài khoảng cách hai mươi trượng, trực tiếp đi đến trước mặt hắn. Nam Minh Ly Hỏa kiếm không biết đã được nắm lên từ lúc nào, sau đó một kiếm chém ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play