Edit: Thu Hang
Beta: Tiểu Tuyền

Năm đầu ngón tay hắn lùa vào mái tóc đen của nàng, vừa xoa bóp đầu cho nàng vừa đem nàng ôm vào trong ngực, giọng nói mang theo ý cười “Trùng hợp như vậy, ta cũng đói bụng”

Tiếng nói thuần hậu của hắn trở nên vừa mềm nhẹ vừa nguy hiểm, làm cho nàng có cảm giác mình giống như con thỏ dưới móng vuốt của mãnh hổ, nhiều thêm hai cái chân bất quá cũng chỉ để giãy chết mà thôi. Quả nhiên Trường Thiên đem nàng ôm ngang lấy, chậm rãi hướng giường hẹp đi tới.

Hắn đi tới giường càng gần, nàng lại càng khẩn trương. Hắn thậm chí có thể cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực không nhịn được run rẩy.

Nàng thực sợ hắn như vậy?

Trường Thiên đem nàng đặt lên trên giường. Ninh Tiểu Nhàn nhắm hai mắt, cảm giác được thân thể phái nam cực nóng từ từ áp tới trên người, tay chân nàng đột nhiên không có khí lực.

Nàng run rẩy càng lợi hại hơn.

Trường Thiên thuần thục loại bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai trơn mượt, lại phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể cứng nhắc, tựa như hắn muốn nuốt sống nàng, chứ không phải cùng nàng hoan hảo.

“Thật đúng là sợ ta?” tay hắn rốt cuộc dừng động tác, ngưng mắt nhìn vào mắt nàng.

Nàng cắn môi dưới, tiếng nói như muỗi kêu “Trường Thiên, ta sợ”. Đêm đó vẫn còn trong trí nhớ, đau đến tê tâm liệt phế, hơn nữa tựa hồ vĩnh viễn không ngừng.

Hắn khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, đôi mắt vàng rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ một lúc sau, hắn rời thân thể không đè ép lên nàng nữa, sau đó nằm nghiêng bên người cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực.

“Đừng lo lắng, ngủ đi” hắn ấn một nụ hôn trên trán nàng, ôn nhu nói.

Nàng lập tức ngừng run rẩy, mở mắt ngạc nhiên nhinh hắn. hắn lại ngậm miệng, không có ý định ăn hết nàng?

Cặp mắt của nàng sinh động, con ngươi đen trong sáng tràn ngập vẻ không tin, thật sự là cảm giác vui mừng. Trường Thiên nhìn vào hai mắt, lại cảm thấy dục niệm nổi lên. Hắn đè ép hỏa khí, cười nói “Làm sao, nàng lại có tinh thần rồi, ta không ngại tiếp tục …”

“Ta rất mệt” nàng bị làm cho sợ vội vàng nhắm mắt, cảm giác hắn ở trên mí mắt nàng hôn hai cái mới thấp giọng nói “Ngoan, mau ngủ đi”

Kế tiếp hắn quả nhiên không có dị động gì.

Qua một lúc lâu, Ninh Tiểu Nhàn len lén mở mắt, nhìn thấy hắn nhắm hai mắt làm như đã ngủ.

Cùng hắn ở chung một chỗ, kiểu nào đều tốt, bắt đầu thân mật tới ngọt ngào, chỉ là chuyện này thật sự đau đến kinh người. Nàng cắn môi, thân thể rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh.

Mấy ngày nay nàng chăm chỉ tu hành, vô luận là tinh thần hay thân thể đều đã sớm mệt mỏi, tâm vừa để xuống liền chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy cuộc đời này chưa từng có ngủ ngon ngọt ngào như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn phiền muộn nghiến răng.

Nàng rõ ràng biết rằng mình đang mơ, nhưng có quan hệ gì, trong mộng tất cả đều tốt đẹp, chỉ trừ … con mèo chết tiệt.

Không biết con mèo nhỏ từ nơi nào nhảy đến bên người nàng, cái lưỡi liếm nhẹ khuôn mặt nàng. Nàng không vui phẩy qua mặt, vậy mà tiểu miêu này lại thuận thế nhẹ nhàng cắn lỗ ta nàng, sau đó một đường liếm xuống dưới, cảm giác ẩm ướt, trên da dường như có nước, trong không khí lại từng đợt lạnh lẽo.

Tiểu miêu đứng trên ngực nàng, móng vuốt có quy luật từng chút từng chút tạo lực, lực đạp lại rất đều, nàng cảm thấy trước ngực mềm mại hết sức thư thái, không nhịn được than nhẹ.

Tiểu miêu này cũng không đáng ghét, nàng nhướng mày nghĩ, chính là ở trên người nàng càng lúc càng cảm thấy nặng, trên ngực cảm thấy hít thở có chút khó khăn, không biết nó rốt cuộc bao nhiêu cân, thật nên giảm cân đi.

May là tiểu miêu làm như cũng biết nàng muốn ngủ, chỉ náo loạn chút ít liền chạy mất tăm.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa buồn ngủ.

Lần này lại giống như nằm ngửa ở ôn tuyền. Nước ao thanh ấm hợp lòng người, thoải mái tới tận tim phổi, đem nàng tỉ mỉ vây quanh, đáng tiếc mực nước không cao, còn cao không quá cẳng chân.

Nước này như vật sống, như sóng biển nhè nhẹ vỗ về, chậm rãi vuốt ve. Nàng đang ở trong mộng cũng không nhịn được muốn đỏ mặt, chỉ cảm thấy nước này như vừa tới chỗ riêng tư, ôn nhu gợn sóng phơn phớt qua chỗ non mềm kia, một cỗ lại một cỗ, từng đợt lại từng đợt, cảm giác tê dại như vậy quả thực như tiến vào đáy lòng.

Nàng vô thức hừ nhẹ một tiếng.

Cứ như vậy chìm nổi hồi lâu, nàng chỉ cảm thấy thân thể như có một dòng nhiệt lưu chậm rãi chảy xuống, như tuyết đọng tan rã, cùng với gợn nước phía dưới chạm vào nhau, nhất thời hòa quyện.

Sau đó, gợn nước này không thấy nữa. Không khí chung quanh nàng trở nên nóng bỏng, tựa hồ như có một vật đè trên người nàng, ngay sau đó, cảm giác đau nhói truyền đến.

Í, không thoải mái? Là tiểu miêu mới vừa rồi?

Nàng khẽ nhíu mày, cảm giác đau kia lập tức không thấy, chẳng qua là thân thể tựa hồ như có chút trướng.

Thứ gì thế? Tới quấy nhiễu giấc ngủ của nàng? Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, giãy dụa thân thể.

Bên người tựa hồ vang lên âm thanh hít không khí rất nhỏ, đúng vậy, cảm giác là lạ.

Một lúc sau, có lẽ nhìn nàng không có phản ứng, vật kia lại tới quấy nhiễu nàng, lần này xâm chiếm càng sâu, đau đớn càng rõ rệt.

Nàng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng lần này, đối phương không nhượng bộ, vẫn như cũ chậm chạp nhưng kiên định xâm lấn, tựa hồ muốn tìm lối đi ra từ trong thân thể nàng. Nàng giãy dụa thân thể né tránh, nhưng lại có đôi tay như gọng kìm đè chặt eo nhỏ, đem nàng vững vàng cố định, nàng làm cách nào cũng không di chuyển được.

Đau đớn mơ hồ rốt cuộc biến thành đau nhức trắng trợn. Nàng ăn đau một lần, mê man trong mắt rốt cuộc biến mất, nàng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ, âm thanh kia tràn đầy đè nén.

Trong mộng làm sao lại cảm thấy đau đớn? nàng không phải là đang nằm mơ!

Nàng mờ mịt mở mắt ra, hai hơi thở mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thân thể nhất thời co rụt lại.

Y phục trên người đã sớm không cánh mà bay, Trường Thiên đang quỳ gối giữa hai chân nàng, chậm chạp dùng sức.

Nàng vừa mở mắt, hai người nhất thời cùng kêu lên một tiếng. Nàng lại co rút kịch liệt, hắn lại thuận thế …

Đau, thực đau! Khóe mắt nàng chảy ra nước mắt, thầm mắng mình ngu dốt. Lấy tính tình Trường Thiên, làm thế nào bỏ qua cho nàng? Nàng lại ngây thơ cho rằng hắn sẽ mở lòng từ bi.

Trường Thiên nắm lấy eo thon của nàng, cắn răng than nhẹ “Tiểu bại hoại, chặt như vậy, nàng muốn giết ta sao?”

“Tên lừa gạt” Nàng bất lực nghẹn ngào, thên thể nặng nề kỳ dị, thế nhưng không có nửa điểm vọng đọng phản kháng. Nữ tử chính là như vậy, nếu đã trao cho nam nhân lần đầu tiên, thì sau đó hơn phân nửa khó mà cự tuyệt hắn. Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không van cầu hắn ra ngoài nữa, kinh nghiệm trước đó của nàng cho biết, nếu trong lòng hắn chưa mãn ý, sẽ không buông nàng ra.

Trước hai mắt đẫm lệ mờ mịt của nàng, sắc mặt hắn bởi vì động tình mà lộ ra một mảnh hồng hào, anh tuấn làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Nàng đã tỉnh, thân thể nặng nề của hắn từ từ chuyển đến trên người nàng “Bé ngoan, đừng sợ, giao cho ta”

Hắn ở trên mặt nàng hôn xuống dầy đặc, lại bắt đầu mềm nhẹ di động …

Không biết do nụ hôn của hắn quá ôn nhu, hay do đôi mắt màu vàng quá thu hút, hỗn loạn đau đớn tựa hồ biến mất, mấy cảm giác dây dưa kỳ quái nổi lên. Một thể nghiệm lạ lẫm ngoài ngũ giác, nàng từng ngụm thở dốc, hồn nhiên quên mất mình đã học qua Chân Nhất bí quyết, có thể khống chế hơi thở cùng nhịp tim.

Ừ? Cảm giác cực kỳ kỳ quái.

Động tác Trường Thiên dần trở nên kịch liệt, cũng không làm cho nàng cảm thấy đau đớn khó nhịn nữa, nàng trừng lớn mắt, trong mắt ngược lại dần dần mất đi tiêu cự, trong lòng tỉnh tỉnh mê mê lại hi vọng mạnh mẽ thêm một chút, mạnh mẽ hơn …

Thời khắc tiêu hồn nhất cũng tới, trong đầu Ninh Tiểu Nhàn hiện lên ý niệm cuối cùng là thân thể nàng thật là kỳ quái, bị xâm lấn hung ác như vậy lại có thể có được cảm giác vui vẻ trước nay chưa từng có.

Thần hồn nàng lay động, cơ hồ đã bất tỉnh nhân sự, Trường Thiên lại càng không tự thu liễm chính mình. Trong tích tắc, chỗ sâu không biết tên trong thân thể nàng đột nhiên xông ra một dòng nhiệt lưu kỳ dị, cấp tốc xông tới đan điền. Trong cơ thể hắn cũng bị dẫn dắt ra khí cơ, rục rịch như cá khát nước.

Trường Thiên không có khắc chế chính mình, mặc kệ trong thân thể nàng ra vào. Hai dòng nhiệt lưu hội hợp lại, quẩn quanh không dứt, sau đó biến ảo thành một hạt giống màu xanh trong suốt sáng lòa. Hạt giống này mọc rễ trong đan điền, nảy mầm, trổ ra cành lá, tạo ra hư ảnh rõ ràng của một cự mộc bừng bừng sinh cơ, phát ra ánh sáng màu xanh như thanh ngọc thượng đẳng, song mỗi bụi rậm cành lá, mỗi một cành lá đều như được tạo hình tỉ mỉ hoàn hỏa. Mặc dù cự mộc bất quá chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng lại áp đảo linh khí thiên địa, mang dáng vẻ nguy nga uy hùng, che khuất bầu trời, phảng phất như được tạo nên từ thuở sơ khai hàng trăm triệu năm.

May là Trường Thiên dùng thần niệm kiểm tra rõ bên trong, nó cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt. Một giây sau, cự mộc đột nhiên biến mất, cành lá rễ cây một lần nữa hóa thành nhiệt lưu, như hai đuôi cá trong thái cực tương sinh xoay tròn một vòng, lúc này phân thành hai phần, nhẹ nhàng theo về trong thân thể mỗi người.

Trường Thiên rốt cuộc dừng động tác, ôm thân thể mềm mại phía dưới dùng sức thở dốc. Qua một lúc lâu, hắn một lần nữa mở to đôi mắt, thần quang bắn ra, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn thương tiếc khẽ hôn lên dung nhan vẫn ửng đỏ, nơi nào có tìm thấy nửa phần nghiêm khắc?

“Bé ngoan, lực lượng này nàng rốt cuộc làm thế nào mà có được?”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về theo đường môi của nàng, cúi đầu bên tai nàng lầm bầm. Nàng đã ngất đi, hắn cũng không trông cậy nàng nghe thấy được.

Lực lượng trong thân thể nàng, thực ra thì hắn vô cùng quen thuộc. Đây cũng là thứ làm bạn với hắn vài nghìn năm, thậm chí thậm chí là lá bài tẩy của Thần Ma Ngục sinh cơ bất diệt vây giữ hắn – Bổn nguyên của Đông Phương Tinh Tú, Thanh Mộc sinh trưởng lực!.

Đây là lực lượng mà tất cả yêu quái của Nam Chiêm bộ châu đều thèm muốn, nàng từ chỗ nào có được, còn có thể hoàn toàn không lộ ra, thậm chí còn chẳng bao giờ vận dụng?

Thanh mộc lực ở trong thân thể nàng lộ ra vẻ lười biếng. Chẳng lẽ chỉ có lúc này nó mới có thể lộ diện sao? Trường Thiên cũng không kinh ngạc trước sự hiện hữu của nó, bởi vì năm đó khi thần hồn của nàng bốc cháy, nhưng cuối cùng một tia sinh cơ bất diệt vẫn giữ vững trong thân thể nàng, Thanh Mộc sinh trưởng lực chính là công thần phía sau. Sau đó hắn suy nghĩ nhiều cách, nó cũng không hiển lộ, không nghĩ tới mấy phen hoạt động hôm nay nhưng lại đem nó phát tác ra ngoài.

Hắn hiểu rõ hết thảy biến hóa, đương nhiên có thể phát giác Thanh Mộc chi lực đi một vòng đến đan điền của nàng rồi trở lại, khí cơ rõ ràng là lại lớn mạnh lên.

Chớ xem thường điểm tăng chút ít này, lực lượng của tinh tú cùng nguyệt quang khác nhau, chỉ có đắm chìm trong tinh quang mới có thể tăng trưởng, hơn nữa tốc độ cực kỳ chậm chạp. Cùng nàng dây dưa phen này lấy được sinh trưởng lực, ít nhất cùng bằng gầm trăm đêm tu luyện.

Trên người nàng bí ẩn ngày càng nhiều rồi.

Trường Thiên híp mắt lại, vỗ về da thịt trong veo như nước của người phía dưới, cảm xúc ôn nhuận khiến hắn yêu thích vuốt ve không buông tay. Nghĩ những thứ kia làm chi? Dù sao sớm muộn cũng có ngày tra ra manh mối. Lúc này chính là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hắn cũng không thể bỏ phí.

Chỉ một lúc sau, nàng ở trong kịch liệt rung động tỉnh lại, buồn bã kêu lên “Chàng! Chàng làm cái gì?”. Chịu không nổi! nàng bắt đầu giãy dụa.

Nàng càng giãy dụa thì càng chặt lại, hắn càng cảm thấy **. Trường Thiên đem nàng vững vàng đặt phía dưới, vừa hưởng thị vẻ đẹp tuyệt diệu của nàng, vừa cắn lỗ tai nàng nói “Bông hoa nhà ta, nên tưới nước rồi”

Một đêm này, phù dung trướng noãn. Lúc đầu nàng còn có thể nghe được ngoài phòng truyền tới tiếng mưa đá rơi trên đất rất nhẹ, từ từ sau đó lại không nghe được cái gì, cái gì cũng không nhìn tới, chỉ thấy bộ dạng cường kiện của thân thể phái nam đang thao túng hết thảy giác quan của nàng, nàng chỉ có thể chặt chẽ vây lấy hắn, mặc hắn đưa nàng thẳng lên thiên đường hoặc rơi xuống địa ngục.

Bên trong phòng im ắng, chỉ có lửa đang cháy tí tách rung động trong lò.

Nàng rốt cục lại một lần nữa chậm rãi mở mắt ra, trong phòng nhỏ ấm áp không có người khác.

Trường Thiên không có ở đây?

Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi đi, Trường Thiên rất ranh mãnh dùng da bạch hổ đem nàng bao lại nghiêm chỉnh như chiếc bánh trưng, nàng mất một phen công sức thời gian mới đưa mình ra ngoài được. Vừa chậm rãi ngồi dậy thân thể lại truyền tới một dòng lưu dịch quen thuộc chảy ra. Lần này nàng đã có kinh nghiệm, vừa đỏ mặt thầm mắng khốn kiếp, vừa thi triển thuật vệ sinh.

Vừa đứng dậy, lại cảm thấy thoải mái thích ý nói không rõ, trên người cũng không còn khí lực, cứ hoạt động như vậy, ngày hôm sau quả thực đau nhức muốn chết. Ninh Tiểu Nhàn duỗi lưng, xương cốt cả người phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ. May thân thể nàng có sự mềm dẻo kinh người, đổi lại là cô gái khác, còn không bị hắn bẻ gãy thành hai mảnh.

Phi, sao nàng lại có thể nghĩ như vậy? Nàng âm thầm phỉ nhổ chính mình, ngồi trước bàn bắt đầu trang điểm, lúc này mới thấy, ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ, tựa hồ trời đã ngả chiều.

Nàng nắm nắm tay “Chẳng lẽ, lại đã tối rồi?!”

Nàng trải qua mấy ngày tu luyện dưới sự giám sát của huấn luyện viên mặt đen, vô luận thân thể hay tinh thần vốn cực kỳ mệt mỏi, sau khi vào khách sạn lại bị Trường Thiên ăn đến thư thái, không khỏi có chút phóng túng, lại cứ như vậy nặng nề ngủ quên.

Nàng hướng gương đồng liếc mắt một cái, lâm vào ngẩn ngơ. Đây thực sự là nàng?

Cô gái trong gương, hai gò má ửng hồng, da trắng như tuyết, đôi mắt như làn nước thu. Vẫn gương mặt mày mắt đó, nhưng lại thêm một tầng diễm quang, khóe mắt có điểm đen, lại có ý nhị câu hồn đoạt phách. Chỉ tiếc, trên má có hai dấu răng nhợt nhạt, hồng đỏ hệt như dấu hôn từ cổ trở xuống, không khỏi làm người suy tư.

Nhìn bộ dáng chính là mới vừa bị hung hăng yêu thương. Nàng giơ tay lên xoa dấu răng, nhất thời nhớ tới tiếng thở dốc dồn dập cùng vẻ mặt hận không đem nàng ăn hết vào trong bụng, trong lòng liền nóng lên. Lần này Trường Thiên cũng không giúp nàng loại trừ dấu vết rồi, nàng chỉ đành đỏ mặt vận khởi thần lực.

Qua một lúc lâu, nhưng dấu vết này mới biến mất không thấy nữa. Nàng bình phục nhịp tim, hướng về phía gương hung hăng nháy mắt hơn mười lần mới thu hồi được gương mặt đỏ đầy ý mị, cảm giác mình có thể ra cửa gặp người.

Mới đi xuống lầu, chưởng quỹ ló đầu ra, gương mặt mấp trắng tươi cười như hoa “Cô nương đã tỉnh. Vị đại gia kia trước khi ra cửa có báo, hắn có chuyện phải làm, xin ngài ở chỗ  này chờ hắn”

Một trấn nhỏ bình thường không có gì lạ, Trường Thiên ở chỗ này có thể có chuyện gì muốn làm? Nàng hơi ngẩn người, lại nghe chưởng quỹ nói tiếp “Ngài có đói bụng không? Ta phân phó phòng bếp chuẩn bị cho ngài chút cơm canh? Tiểu điếm có món ruột già chua cay, trong vòng năm dặm cũng có chút danh tiếng. Ngài ngủ đã hai ngày, cũng nên ăn chút đồ”. Nơi này người lui tới nhiều, hắn nói rất uyển chuyển, đáy lòng cũng bội phục vị đại gia đi ra lúc trước, vóc người anh tuấn không nói, ngay cả khả năng vốn liếng cũng hùng hậu như vậy, cùng cô nương này vừa đóng cửa chính là hai ngày không ra.

Toàn bộ lực chú ý của nàng bị hấp dẫn ở mấy chữ cuối cùng. Hai ngày, hai ngày? Lại đã qua không chỉ một ngày.

Trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy ánh mắt chưởng quỹ nhìn về phía nàng tràn ngập hèn mọn bỉ ổi a!

Ninh Tiểu Nhàn sao có thể hoàn hảo ở lại trong tiểu điếm nữa, cũng không thèm nhìn hắn nói “Ta đi ra ngoài  một chút”. Sau đó liền cất bước đi ra. Nàng đi vừa nhanh vừa vội, giống như sau lưng có chó đuổi theo, chưởng quỹ sửng sốt một chút mới thầm nghĩ, mới vừa rồi không phải nói vị kia dặn là ở lại trong phòng đợi sao?

Mưa đá ngày hôm trước sớm đã không thấy. Vùng này so sánh với Tây Nam có ấm áp hơn chút ít, cho nên bông tuyết rơi xuống rất nhanh tan thành nước, lại kết lại thành băng nên rất trơn. Nếu không mang giày đặc chế, người bình thường đi ra bên ngoài không tới hai bước liền té ngã, cũng may người người đều đem mình bao kín, cho nên dù có té ngã trên băng cũng chưa chắc cảm thấy đau.

Ninh Tiểu Nhàn đi trên đường một lúc lâu, nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kinh ngạc mới phát giác quần áo của mình tương đối đơn bạc, mặc dù khoác áo khoác ngoài nhưng cũng không che chắn được tư thái thon thả, xem ra cùng người thường bất đồng. Người tu tiên thể chất nóng lạnh bất xâm, vốn cũng không cần loại quần áo dầy cộm nặng nề kia, lại nghĩ đến Trường Thiên cũng như vậy thản nhiên đi ra ngoài, không để ý đến ánh mắt người bên cạnh.

Đại khái nữ tử trời sinh có cảm giác lệ thuộc, dĩ vãng nàng một mình đi lại mấy trăm dặm lộ trình cũng không cảm thấy sao, lần này ngày ngày thức tỉnh cơ hồ luôn có hắn làm bạn bên cạnh, lúc này mới qua gần nửa ngày trong lòng lại nảy lên cảm giác tịch mịch mờ mịt.

Nàng lắc đầu, đem cảm xúc kỳ quái này gạt qua một bên, hướng ma nhãn trước ngực nói “Trường Thiên, chàng ở đâu?” Lúc này ra ngoài, bản thể Ba Xà ở lại trấn giữ Ẩn Lưu, bọn họ muốn liên hệ với nhau chỉ có thể dùng biện pháp này.

“Làm sao lại chạy ra ngoài rồi?” giọng của hắn qua ma nhãn truyền tới “Trở về nhà trọ chờ đi, chỉ nửa canh giờ nữa ta sẽ về tới”

Nàng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đóng ma nhãn lại.

Hắc, nếu còn nửa canh giờ, nàng mới không cần trở lại ngay.

Gần tới cuối năm, tiểu trấn này cũng tụ tập nhiều người hơn, dọc theo đường đi tiếng rao của các cửa hàng tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt. Nàng theo dòng người chậm rãi di chuyển, một lát sau thấy phía trước có một tòa nhà mạ vàng với nước sơn hồng, đại khái có lẽ là miếu thờ.

Cái trấn nhỏ này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, đa số phòng ốc cũng là dùng nguyên liệu đất bùn tại chỗ, bên ngoài màu xám tro, duy nhất chỉ có đại miếu này có mái cong, trên nóc là ngói lưu ly, tường làm thành màu sắc xanh hồng, được lát gạch men sứ tinh mỹ. Trên gạch có tranh, Ninh Tiểu Nhàn nhìn kỹ hai bức, là hình ảnh dân trấn đi tế lễ, cầu xin cho ngũ cốc được mùa khi xưa.

A, không biết miếu nhỏ này, cúng bái chính là sơn thần, thủy thần, hồ tiên hay là tiên nữ ôm ngũ cốc.

Trên đường nàng đi về phía tây, cũng đã gặp không ít loại miếu thờ. Sông núi thường có nhiều yêu quá, cũng từng tương trợ loài người, tiếp theo liền được coi như thần hộ mệnh để bái tế. Loại thần này và thần cảnh của người tu tiên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, có thể yêu quá hoặc tiểu quái có pháp lực thấp kém cũng được coi như thần để dân bản xứ lập miếu nhỏ cung phụng. Yêu quái được hưởng khói lửa nhân gian cung phụng lâu dài, đạo hạnh cũng có thể chậm chạp tăng trưởng, nhưng tiếp nhận loại cung phụng này cũng không phải chính đạo, chỉ có dựa vào tu hành mới có thể khiến bản thân lớn mạnh.

Cho nên dọc theo đường đi nhìn thấy các miếu nhỏ, hơn phân nửa là đổ nát hoặc là đang trong thời kỳ đói kém, cũng bởi vì vị thần này sức mạnh quá mức nhỏ bé, thường xuyên bị yêu quái đi qua hoặc người tu tiên thuận tay thu thập. Ngôi miếu trước mắt này diện tích phải tới hai trăm thước vuông, lại được tinh tế sửa chữa, hiển nhiên là với dân bản xứ nó rất linh, nói cách khác, vị thần được cung phụng bên trong cũng làm việc không tệ.

Loài người là sinh vật đứng đầu cho rằng có thể cung phụng thần hộ mệnh sẽ được hưởng cuộc sống sung sướng mỹ thực.

Dù sao thời gian còn sớm, nàng liền đi theo mấy nữ tử  vào phía sau miếu thờ, phát hiện nơi này dùng từ hương khói cường thịnh để hình dung cũng không đủ, khu trung tâm rộng rãi, khói quanh mịt mù, các tín đồ đều đang thành kính dập đầu. Nàng nhìn một bức tranh sứ tinh tế trên tường, mới biết miếu này là thờ thủy thần, hơn nữa từ bức bức bích họa có thể thấy dân trấn cũng không biết thủy thần này có bộ dáng gì, vì vậy dùng hình tượng nhân vật có dâu dài đen để thay thế. Điều này cũng không kỳ quái, rất nhiều người cũng có thể cảm giác được có vị thần hộ mệnh tồn tại, ví như âm thanh đã nghe, hình ảnh đã thấy, nhưng chỉ có rất ít người chính thức nhìn thấy được.

Cái thế giới này yêu tộc cường đại, hơn nữa hơn phân nửa là không để ý tới sống chết của loài người, cho nên địa phương nào nếu có thần hộ mệnh, đều rất được cung phụng. Nàng đi tới phía trước, giác quan nhạy cảm quả nhiên nhìn thấy trong miếu có đắp tượng kim thân, bao quanh có yêu khí nhàn nhạt nhưng không  nhìn ra được đó là chủng loại yêu quái gì.

Điều này ngược lại khiến nàng hứng thú. Trong Ẩn Lưu yêu quái đã được xưng tụng là thiên kỳ bách quáy rồi, nàng ngây người ở đó mấy năm, kiến thức cũng rộng hơn, hiện tại rất muốn gặp loại yêu quái mới này. Đang nghĩ ngợi, phía trước có mấy nữ tử đi qua bái tế, sau đó có một người đi tới bên án thờ, nhẹ giọng nói “Dân nữ tới để xin xâm từ thủy thần”

Những nữ tử đi cùng giật nảy mình, đè thấp âm lượng gấp giọng hỏi “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Âm thanh chát chát của cô gái vang lên “Đại phu nói bệnh phí của cha ta không thể kéo dài nữa, hôm nay nhất định phải trả”. Những người khác thấy bộ dáng kiên quyết của nàng, cũng không khuyên nữa, chẳng qua là khe khẽ thở dài.

Cô gái này đi lên phía trước hai bước, sau đó dừng lại, giống như miễn cưỡng lấy dũng khí, cầm một quẻ từ ống thẻ.

Nơi này sử dụng ống thẻ tử thông sơn màu hồng, bên trong có thăm bằng trúc đỏ rực, Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy trong mắt có mấy phần kỳ quái. Ống thẻ thông thường là màu đen, thẻ trúc vốn là màu trúc nguyên bản, miếu thủy thần này sao lại bất đồng cùng những nơi khác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play