Hắn vẫn cho rằng, trong kế hoạch khéo léo này, ván cờ giữa hắn và Trường Thiên thì hắn là bên chiến thắng.
Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được cười khổ. Đây thật sự là dương mưu trần trụi. Dù nàng biết Âm Cửu U ở chỗ này bày thiên la địa võng nhưng lực hấp dẫn của Nam Minh Ly hỏa kiếm vượt qua tất cả. Nàng còn cam tâm tình nguyện đi đến nhảy vào trong đó. Từ khi bắt đầu biết Bạch Ngọc Kinh có buổi đấu giá đến bây giờ, nàng tự cho rằng khắp nơi đắc kế, nào biết từ đầu đến cuối bên cạnh luôn có một người thu hết tất cả các hành động của nàng vào mắt, âm thầm mưu đồ.
Nàng đã hiểu, hắn muốn để nàng và Trường Thiên thưởng thức thật tốt cảm giác thất bại trong gang tấc, cách cánh cửa thành công và hạnh phúc chỉ kém một bước, một lần nữa đẩy bọn họ vào vực sâu tuyệt vọng.
Người phi thường tự có chỗ phi thường, chỗ đặc biệt của Âm Cửu U chắc chính là trong lòng cực kỳ biến thái ah?
Bên ngoài kết giới đột nhiên có một người đứng dậy, đông cứng nói: “Rút lui kết giới! Vô luận ngươi là ai, ta có lời muốn hỏi nàng.”
Người này dĩ nhiên là Kim Vô Hoạn.
Âm Cửu U quay đầu nhìn hắn, nhíu nhíu mày, lại thật sự rút kết giới để hắn đi vào.
Kim Vô Hoạn cũng biết thời gian quý giá, lập tức không thèm quan tâm lý lẽ “Ngô quản sự”, chỉ nhìn thẳng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ngươi đã khó thoát khỏi cái chết, sao trước khi chết không một lần làm chuyện tốt, nói cho ta biết Mãn Ý là ai làm hại, chết như thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn chuyển động tròng mắt nhìn về hắn, Kim Vô Hoạn lập tức khẩn trương kéo căng thân thể.
Nàng xem hắn một lát, mới đưa ánh mắt sang người Âm Cửu U, sau đó ý vị thâm trường cười.
Kim Vô Hoạn ngạc nhiên, thần sắc rất nhanh trở nên dữ tợn. Nàng đây là đang tố cáo người đàn ông trước mặt chính là đầu sỏ gây ra, khiến nữ nhi chết thảm?
Hơi thở phía sau biến hóa, Âm Cửu U tất nhiên biết. Hắn âm trầm nhếch miệng nói: “Già như vậy rồi, còn bị một con bé trước khi chết lấy làm vũ khí để sử dụng sao? Ngươi cho rằng là ai nói quan hệ Ninh Tiểu Nhàn và Mịch La, còn có số ghế vip cho ngươi?”
Hóa ra là hắn, chứ không phải Quyên Nương?
Kim Vô Hoạn và Ninh Tiểu Nhàn đồng thời hiểu ra.
Còn chưa chờ Kim Vô Hoạn nói nữa. Âm Cửu U lại một lần nữa bố trí kết giới tốt bên người. Kết giới này của hắn rất kỳ lạ, tu sĩ một khi muốn đột phá tiến vào sẽ bị hút linh lực. Kim Vô Hoạn thử hai lần, đều không thể đột nhập, ngược lại tổn thất không ít linh lực, lập tức không dám thử lại.
Hắn ngẩn ngơ trong chốc lát, trong lòng ngược lại cho rằng: hung thủ giết chết Kim Mãn Ý, Mịch La tất có trong đó!
Ninh Tiểu Nhàn đến chết cũng không chịu khai ra. Mà thế gian lý do có thể khiến cô gái khăng khăng một mực bảo vệ một người như thế, chỉ có một.
Chắc chắn nàng đã yêu người nọ rất sâu đậm, cực sâu!
Trong kết giới, Âm Cửu U nhìn Ninh Tiểu Nhàn sâu xa nói: “Thật ra trong lòng ta vẫn nghĩ mãi không rõ. Năm đó, rốt cuộc ai từ trong tay của ta đánh cắp Thần Ma Ngục? Trường Thiên, ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không? Làm trao đổi...... Ừ. Ta để sủng vật nhỏ bé trước mắt này được chết dứt khoát một chút. Nếu không, ta sẽ rút thần hồn của nàng ra, luyện làm xác sống. Sau đó ngày ngày hành hạ nàng ta, để mỗi đêm đều nghe tiếng kêu thảm của nàng mà chìm vào giấc ngủ, ngươi xem tốt chứ? Hắc hắc, ngươi đều đưa răng nanh cho nàng ta, xem ra ngươi thật sự thích nàng ta.”
Ánh mắt của hắn khẽ quét qua trên mặt Ninh Tiểu Nhàn, ưu nhã nhẹ nhàng ho một tiếng nói: “Thời gian không nhiều lắm rồi, ta có thể đợi. Nàng lại không đợi được. Nàng chỉ có thể sống thêm nhiều nhất, ừ, ta tính toán... Năm mươi hơi thở?”
Hắn cười rất thoải mái. Nhưng vừa dứt lời, hắn đã thấy khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn lại gợi lên nụ cười, làm nổi lên màu máu đỏ toát lên sự mỉa mai nói không ra lời.
Nàng thấp giọng nói mấy chữ.
Âm Cửu U sát đầu để vào nàng nói: “Lớn tiếng chút ít, ta không nghe thấy.”
“Ta nói...” Nàng ho vài búng máu, mới yếu ớt nói: “Ánh mắt đẹp của ngươi mấy ngày qua... đều vứt cho người mù nhìn.”
“Hả? Xin lắng tai nghe.” Hắn hăng hái bừng bừng nhướng mi, hoàn toàn không chút tức giận.
Nàng khan giọng cười mấy tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi thắng hắn sao? Ha ha, Trường Thiên, Trường Thiên hắn... căn bản không ở nhà.”
Nụ cười trên mặt Âm Cửu U không khỏi hơi chậm lại. Không ở nhà. Đây là ý gì?
Nàng trừng lớn mắt, giống như muốn thưởng thức thần sắc trên mặt hắn giờ phút này: “Không hiểu sao? Chỉ bằng ngươi. Sự thông minh này của ngươi cũng xứng làm đối thủ của hắn? Hắn giờ phút này. Không... không ở trong Thần Ma Ngục.”
Rốt cục Âm Cửu U không cười nữa. Ánh mắt hắn đột nhiên khẽ động, lúc này mới gắt gao ngó chừng nàng, trầm giọng nói: “Hắn đã đi ra? Hắn ở đâu!” Nữ nhân này hiện tại quá yếu đuối, sợ rằng vừa đụng sẽ chết, nếu không hắn nhất định sẽ khiến nàng thu hồi những lời đó.
Nếu Trường Thiên đã tránh thoát ra khỏi Thần Ma Ngục, lấy tính cách cao ngạo của hắn ta, mắt thấy sủng vật bé nhỏ của mình bị hắn – Âm Cửu U mọi cách hành hạ, sao đến bây giờ còn chưa có động tĩnh? Lùi một bước rồi hãy nói, không có Nam Minh Ly hỏa kiếm, sao hắn ta có thể thoát thân ra ngoài?
Nhưng nữ nhân này nên biết tánh mạng mình sắp hết. Đợi sau khi nàng chết, Thần Ma Ngục vẫn một lần nữa rơi vào trong tay hắn, dùng thêm những lời nói dối nhàm chán lừa gạt hắn, có ý nghĩa sao?
Ninh Tiểu Nhàn lặng yên nhìn ma nhân trước mắt từ thời kỳ thượng cổ đã tiếng tăm lừng lẫy. Có lẽ giờ phút này nàng tâm địa thanh thản, chỉ mấy câu nói, nàng đã từ thần sắc và trong giọng nói của hắn, nhìn thấu hắn cực kì kiêng kỵ Trường Thiên. Nam nhân của nàng, dù đã cách hơn ba vạn năm, cho dù bị xiềng xích khóa sâu trong ngục, lúc nào cũng chịu thống khổ thần lực bị hấp thu, vẫn được người ta sợ hãi và ghi nhớ như vậy.
Có lẽ nàng nên cảm thấy rất kiêu ngạo?
Âm Cửu U không có nghe được câu trả lời của nàng, vươn hai ngón tay siết chặt cằm của nàng, lại hỏi một lần nói: “Rốt cuộc Trường Thiên ở nơi đâu?” Lời hắn nói ra không có chút uy hiếp hay đắc ý, giống như đang tán gẫu cùng hàng xóm, nói “Hôm nay khí trời tốt”. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn chắc chắn sẽ không hoài nghi, kết cục mình phản kháng hắn, sẽ không phải chỉ thống khoái chết đơn giản như vậy.
Chỉ có điều, nàng còn có cái gì phải sợ? Thân thể của nàng đã tổn hại, máu đã chảy khô, ngay cả nguyên thần đều đã đến cảnh đèn cạn dầu. Người khác nhìn thấy, ánh mắt của nàng đã sớm từ từ tan rả, không hề linh động nữa, thần quang trong mắt nàng cũng từ từ rút đi. Sinh mệnh lực yêu tu có ương ngạnh nữa, thì dù sao cũng có một giới hạn, dù ai cũng không cách nào siêu việt.
Hết lần này tới lần khác nàng còn chậm rãi nói một câu: “Ngươi biết, nhân vật phản diện giống như ngươi vậy, vì cái gì cuối cùng nhất định sẽ thua không?”
Hắn hết sức nhạy cảm với chữ “thua” này, cho nên lại quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Tại sao?”
Ninh Tiểu Nhàn cười, trong giọng nói thậm chí có buông lỏng và sung sướng thoải mái vô hạn: “Bởi vì, ngươi nói nhảm thật sự quá nhiều. Ngươi sớm nên... giết ta. Trường Thiên, Trường Thiên đã tới rồi.”
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, trong tối tăm tựa hồ có một tiếng nói rõ ràng không sai nói cho nàng biết: hắn trở lại.
Trường Thiên, trở lại.
Đây là cảm ứng tâm huyết giữa nàng và hắn, tuyệt đối sẽ không sai lầm.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mái vòm Trích Tinh lâu to lớn, chỉ một động tác rất nhỏ như vậy mà hôm nay làm lại cảm thấy gian lan. Song nàng lại cảm giác được, hô hấp của mình một lần nữa nhẹ nhàng, khí lực không biết từ đâu đến cuồn cuộn không dứt rót vào tứ chi bách hài.
Dù sao cũng là Trường Thiên của nàng a, rốt cục ở thời khắc quan trọng nhất chạy về.
Cuộc chiến đấu này còn chưa chung kết, ta còn chưa chết, chúng ta cũng chưa thua đâu. Nàng yên lặng động viên mình. Vốn nàng còn đang rầu rỉ, biết thân thể sắp chết thì lấy đâu ra sức để vung Nam Minh Ly hỏa kiếm, chặt đứt Trói Long Tác trên người hắn? Hôm nay vấn đề này đã có được giải quyết hoàn mỹ.
Này thật sự vô cùng tốt, vô cùng tốt đấy.
Nhìn trên mặt nàng đột nhiên một lần nữa xuất hiện thần thái, Âm Cửu U giận tái mặt, ánh mắt vô ý bắt đầu dao động. Trường Thiên tới? Ở nơi đâu? Cuối cùng, rốt cục hắn theo ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn nhìn lên trên.
Trên trần nhà tầng thứ bảy, bỗng dưng chui vào một đạo ánh sáng màu vàng. Tuy đạo ánh sáng đó chưa tới lòng bàn tay nhưng tia sáng lại bắn ra bốn phía, nồng đậm bá đạo, so với nắng gắt giữa trưa mùa hè còn chói mắt hơn, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến nó. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn thấy cục kì vui mừng: màu sắc đạo ánh sáng tinh thuần nồng đậm hơn một năm trước nàng chứng kiến, hiển nhiên trong chuyến du lịch lần này, hắn lấy được lợi ích phi phàm.
Nó không hề ngừng nghỉ thẳng tắp nhào về hướng Ninh Tiểu Nhàn.
Âm Cửu U cũng nhìn thấy nó. Thị lực của hắn vô cùng tốt, vừa liếc nhìn đã thấy người nhỏ bé kẹp chính giữa đạo ánh sáng màu vàng đó chính là nguyên thần của Trường Thiên, lập tức có chút kinh ngạc, nhìn vẻ mặt hắn quả thực muốn thoải mái cười to!
Thì ra thân thể Trường Thiên còn chưa thoát khỏi Thần Ma Ngục. Chẳng qua không biết dùng biện pháp gì khiến nguyên thần xuất khiếu mà thôi. Âm Cửu U là ai? Là người có quyền điều khiển hồn phách, nguyên thần trần truồng như vậy mà đến hoàn toàn không có thân thể bảo vệ, chẳng phải đang nói rõ muốn mặc hắn nắn vuốt sao?
Thời cơ để bắt nạt hắn ta đúng lúc như vậy, tự chui đầu vào lưới diệu như vậy, hắn không nhịn được muốn cảm thán vận may của mình. Nếu nguyên thần Trường Thiên không có trong ngục, chỉ hành hạ thân thể của hắn thì có gì vui để nói chứ?
Tốt lắm, thật tốt!
Nguyên thần Trường Thiên tất nhiên trước tiên thấy được thế cục trong sân, thấy được thảm trạng của nàng, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ, kinh sợ, không cần thiên đạo thúc giục đã bước nhanh hơn.
Âm Cửu U cười một tiếng dài, tay phải nắm kích, trong miệng mặc niệm hai câu, sau đó năm ngón tay tay trái mở ra, giống nhau phát ra long trảo mang ánh sáng màu tím nhàn nhạt nhắm ngay nguyên thần Trường Thiên bắt tới. Lần này thoạt nhìn không hề bình thường nữa, mà mang theo một loại âm quyệt quỷ bí không thể tránh thoát, nhiệt độ xung quanh trong vòng mấy trượng chợt giảm xuống, ngay cả tu sĩ bên ngoài kết giới cũng không nhịn được rùng mình, đây là sự âm hàn và kính sợ phát ra từ đáy lòng.
Hắn tự ý ngự hồn, chiêu bí thuật này truy hồn đoạt phách, so với xiềng xích vô thường câu hồn của Địa phủ còn muốn hung ác ác độc hơn. Hồn phách người sống sờ sờ cũng sẽ bị hắn cứng rắn lấy đi, huống chi là nguyên thần chưa có thân thể thật?
Nguyên thần phi nhanh nhào vào, tốc độ Âm Cửu U tất nhiên không thua bao nhiêu. Thoạt nhìn tựa như nguyên thần Trường Thiên muốn tự tìm đường chết. Nhưng lúc Âm Cửu U vừa mới yên tâm lớn mật cầm kích tiến lên, lại thấy rõ trên khuôn mặt nguyên thần treo một tia lạnh lùng châm biếm chỉ thuộc về một mình Trường Thiên.
“Đến tình cảnh này, hắn lại còn dám chế nhạo ta!” Ý niệm trong đầu Âm Cửu U chợt lóe lên, sau đó càng thêm dùng sức cầm kích tiến tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT