Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Chân thân của Thất Tử rất dễ làm người khác chú ý, cho nên rất nhanh nàng tìm được một bóng dáng màu trắng nằm trên mặt đất trong một đám gạch ngói vụn bên ngoài hơn mười trượng. Mới vừa rồi hai lần nổ lớn, cây cột trong đại điện cũng nổ sập gãy vài cái, đất cát đổ xuống từng khối, khiến lông vũ thuần trắng của Thất Tử cũng nhuộm thành màu vàng đất.

Trong lòng nàng căng thẳng, sốt ruột truyền âm nói: “Thất Tử!”

Lúc chạy nàng từng liếc mắt nhìn thấy, tiểu tử này thoát khỏi đối phương dây dưa còn chậm hơn nàng. Hơn nữa hắn chỉ có yêu lực, hoàn toàn không có thần lực hộ thân như nàng, chỉ sợ bị thương còn nặng hơn nàng.

Còn có, Dư Anh Nam ở đâu, Nam Minh Ly hỏa kiếm ở đâu?

Lần này nổ tung nhắm trúng khí linh Trích Tinh lâu cực kì không thoải mái, hiện tại sàn nhà lại bắt đầu lung la lung lay khiến người ta rất khó đặt chân. Hơn nữa tuy Hồng Vân Độn có thể nuốt chửng khói độc Mê Long nhưng bản thân nó sinh mạng thân thể rất nhỏ, trong vụ nổ kinh thiên động địa vừa rồi gần như đã chết sạch.

Sương mù Mê Long đã không có thiên địch, lại một lần nữa từ từ khuếch tán ra, chẳng qua lần này tốc độ chậm hơn rất nhiều. Thủ vệ Thiên Thượng Cư cũng bị nổ chết không ít, giờ phút này chuông báo động trong sân đột nhiên kêu lên, chắc sẽ có một lượng lớn thủ vệ đang trên đường chạy tới.

Lúc này, nàng lại thấy thân thể Thất Tử khẽ động đậy.

Người này ít nhất còn sống! Trên mặt nàng vui mừng, ngay sau đó thấy hắn giơ cánh chim lên, một bóng dáng yểu điệu chui ra từ phía dưới, mờ mịt nhìn khắp mọi nơi.

Dư Anh Nam? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn nhất thời đau xót. Khi vụ nổ phát sinh, Thất Tử hẳn đã bao bọc cô bé trong cánh, toàn lực bảo vệ. Uy lực vụ nổ tung đều bị hắn cứng rắn chịu đựng thay, hiện tại mới bị trọng thương như vậy. Về phần tại sao tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ có thể từ trong thần hồn công kích may mắn thoát khỏi, ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn rơi vào trên thân kiếm Nam Minh Ly Hỏa kiếm vẫn đang lóe sáng: “Chẳng lẽ thanh kiếm này tự phát hộ chủ, khiến nàng ta thoát chết?”

Nàng gấp gáp chạy vội qua, song khi đi tới gần thì ngừng lại: trong một mảnh hoang tàn đổ nát, bên cạnh Dư Anh Nam đứng ra ba người đang giằng co nhìn nàng.

Hàn Quỳnh tiên tử kéo đồ nhi ra phía sau, mặt lạnh nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Tặc nhân phương nào, dám cướp đồ nhi của ta?”

Bên người nàng đứng vị nữ sư thúc kia và Kim Vô Hoạn. Mặc dù ba người bọn họ dùng bí pháp truy tìm tung tích Ninh Tiểu Nhàn nhưng tốc độ của nàng quá nhanh. Ba người cách nhau khá xa, lúc nổ tung vốn không đứng gần, lại có nữ sư thúc am hiểu nhất kết giới phòng ngự, bởi vậy không có nhiều tổn thương.

Ninh Tiểu Nhàn cũng lạnh lùng nói: “Tặc nhân phương nào, dám trộm thần kiếm của ta?” Thất Tử đang ở dưới chân bọn họ, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nói xong câu đó, trước mắt đột nhiên một mảnh trắng xoá. Bộ ngực đột nhiên khó chịu buồn bực, một ngụm máu tươi vọt tới cổ họng, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.

Đây là thân thể và thần hồn bị thương cùng nhau phát tác. Song giờ phút này, sao có thể lộ vẻ yếu ớt trước mặt địch nhân?

Ninh Tiểu Nhàn dùng hết khí lực cố gắng nuốt ngụm máu trở vào.

Nàng dùng chữ “Trộm”, ý tứ hàm xúc lên án cực kì rõ ràng. Hàn Quỳnh tiên tử ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Tiểu Nhàn một tay lấy mặt nạ bảo vệ của mình xuống, lộ ra gương mặt thanh tú tái nhợt nói: “Ta chính là khách quý ghế vip số 732. Thứ đồ nhi ngươi cầm là Nam Minh Ly hỏa kiếm, ta xài tám ngàn ba trăm vạn lẻ năm thiên linh thạch mua được. Không được ta đồng ý đã vụng trộm cầm kiếm này, không phải lấy trộm thì là cái gì?” Dù sao những người muốn giết nàng đều có thể nhận ra nàng, giờ phút này mặt nạ cũng không có bao nhiêu tác dụng bảo vệ.

Hàn Quỳnh tiên tử khẽ nhếch miệng, nhất thời lại không lên tiếng được. Thanh kiếm này là vật đấu giá của Bạch Ngọc Kinh, quả thực người ta dùng món tiền khổng lồ mua lại, nàng phải phản bác thế nào?

“Nói nhảm!” Lúc này một giọng nói hơi có vẻ sắc lạnh, the thé truyền ra. Chính là vị Chân sư tỷ núp sau lưng sư thúc mở miệng: “Sư thúc tổ chúng ta đã sớm bói toán suy tính qua, Nam Minh Ly hỏa kiếm nên trở về thuộc sở hữu của sư muội ta. Nếu không tại sao thần kiếm này tự mình đến tìm muội ấy?”

Thanh thần kiếm kiêu ngạo này quả thật ngoại trừ Dư Anh Nam ra ai cũng không nhận. Được nàng ta nhắc nhở như vậy, sống lưng Hàn Quỳnh tiên tử lập tức đứng thẳng, đang định mở miệng. Ninh Tiểu Nhàn đã cười lạnh nói: “Các ngươi nói trong phái có người bói quẻ qua là có thể nói rõ thần kiếm thuộc sở hữu của nhà các ngươi? Vậy rất tốt. Nhà ta vừa vặn cũng có cao thủ bói toán suy diễn, lần này trước khi đi ra ngoài, hắn nói cho ta biết bảo vật trấn phái phái Cửu Tiêu – Định Hải Thần Châm nhất định là cơ duyên của ta, để cho ta thuận tiện lấy nó đi. Mấy vị nghĩ như thế nào? Không bằng ngươi lấy Nam Minh Ly hỏa kiếm, ta lấy Định Hải Thần Châm?”

Nàng ta lại biết các nàng là môn hạ phái Cửu Tiêu! Hàn Quỳnh tiên tử trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không tốt nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Nói hưu nói vượn, Nam Minh Ly hỏa kiếm trừ đồ nhi Dư Anh Nam ra, ai cũng không nhận. Dù nó có nguyện ý cho ngươi, ngươi cũng không lấy được kiếm này.” Phái Cửu Tiêu thanh danh vang dội Đông Hải, khi môn hạ đệ tử báo ra sư môn người nào cũng đều lòng tràn đầy tự hào. Nàng ta cho tới bây giờ không có thói quen giấu đầu lòi đuôi như vậy, nhưng gần đây người vểnh tai thám thính động tĩnh nơi này không ít. Nếu nàng thừa nhận mình là môn hạ Cửu Tiêu, chẳng phải sẽ rước họa tới cửa? Chỉ sợ còn chưa bước ra khỏi đây, đã khiến thiên hạ đều rộn ràng đòi kiếm.

Cho nên đối mặt vấn đề Ninh Tiểu Nhàn, nàng chỉ có thể tránh mà không đáp, ngoài mạnh trong yếu một phen. Lập tức thấy trên gương mặt tái nhợt của cô nương đối diện lộ ra thần sắc hiểu rõ và giễu cượt, trong lòng vừa quẫn bách lại vừa tức giận.

Nàng âm thầm sốt ruột, thầy trò mấy người đều ở trong Bạch Ngọc Kinh, đây chính là địa bàn của Thượng Thiên Cư, hiện tại tầng thứ bảy rối loạn đang được dọn dẹp. Nếu Thiên Thượng Cư mà truy xét, chắc chắn sẽ yêu cầu nàng trả thần kiếm vật quy nguyên chủ. Bây giờ làm thế nào mới tốt? Phái Cửu Tiêu lấy kiếm lập phái, nếu có Nam Minh Ly hỏa kiếm chống đỡ, ngày sau thanh danh đại chấn, thực lực tăng nhanh, cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy, sao có thể bỏ qua?

Các nàng đang gấp gáp, trong tai lại nhận được truyền âm của Kim Vô Hoạn nói: “Cô gái này quả thực là người mua thần kiếm, nếu chờ tình thế bình ổn lại, Thiên Thượng Cư tất nhiên trả kiếm này lại cho nàng ta. Mấy vị đạo hữu cam tâm sao? Theo ý kiến của tại hạ, không bằng thừa dịp cơ hội tốt sương mù dày đặc, nhanh chóng đuổi nàng ta đi, ta có thể ở bên cạnh tương trợ. Đến lúc đó chết không có đối chứng, các ngươi có thể mang kiếm rời đi.” Hắn chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt thật nên tất nhiên sẽ không bại lộ thân phận chân chính của mình, cho nên chỉ xưng “Tại hạ”.

Ý của người này là muốn các nàng cướp thần kiếm, ngay cả người mua cũng giết luôn? Hàn Quỳnh tiên tử và sư muội nàng ta đều sửng sốt. Trong danh môn đại phái không có những chuyện bẩn thỉu ác độc này. Chẳng qua đoạt đồ người ta còn muốn giết người diệt khẩu, hành động cướp đường đoạt đồ như vậy thật sự mất mặt mũi đi làm.

Kim Vô Hoạn giống như biết các nàng đang do dự, trong miệng vội nói: “Các vị muốn lấy được thần kiếm thì đây là biện pháp duy nhất. Thời gian trôi qua sẽ mất, đến lúc đó hối hận đã muộn!”

Nữ sư thúc lúc này truyền âm cho Hàn Quỳnh tiên tử nói: “Hắn nói rất có lý. Chỉ có thừa dịp trước khi sương mù tan giết cô gái này, chúng ta mới có thể mang thần kiếm về!” Thấy nàng không nói lời nào, liền gấp gáp nói: “Sư tỷ! Vì phái Cửu Tiêu ta, tội gì không thể chịu, ủy khuất gì không thể nhận? Tội giết người này, nếu tỷ không làm, ta nguyện ý đeo!”

Hàn Quỳnh tiên tử tâm loạn như ma, lại biết chuyện này trong chớp mắt phải quyết định không trì hoãn được. Bình thời nàng ta chỉ ở trong môn phái thanh tu, rất ít khi xuống núi, làm người ngây thơ không nhanh trí, bị hai người thúc giục gấp rút như vậy, chỉ đành phải lung tung đáp: “Cái kia, cái kia tùy ngươi. Ngươi có lai lịch gì, muốn có cái gì?”

Kim Vô Hoạn lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, ta chuyện tốt gì cũng không cầu, chỉ cần ngươi để ta trước khi nàng ta chết hỏi thêm mấy câu là được!”

Hàn Quỳnh tiên tử còn chưa mở miệng, nữ sư thúc đã thay nàng trả lời nói: “Tốt, một lời đã định!”

Truyền âm nhanh hơn nói chuyện rất nhiều, nói mấy câu như vậy cũng chỉ có điều tốn thời gian mấy hơi thở. Trên mặt bọn họ đều mang mặt nạ, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không biết Kim Vô Hoạn lén truyền âm, đã khiến đám người Hàn Quỳnh tiên tử động tâm muốn giết nàng diệt khẩu. Nhưng nàng giỏi về đo lường lòng người, thái độ của mấy người này với mình không hề có ý muốn trả lại. Hơn nữa nàng thật sâu hiểu rõ bản tính người tu tiên, thịt đã nuốt vào trong miệng chắc chắn sẽ không dễ dàng phun ra, cho nên nàng đang thi triển bí quyết một chữ “kéo”. Một mặt nói thêm mấy câu, nàng có thể vận khởi thần lực bình phục thương thế thêm một chút. Mặt khác, dù sao nàng thật sự là người mua xài nhiều tiền, nơi này lại là Bạch Ngọc Kinh, chuyện quan trọng như tung tích vật đấu giá có giá trên trời, Thiên Thượng Cư tất nhiên phải cho nàng một cái công đạo.

Nàng lấy ra răng nanh, lưỡi dao chỉ thẳng vào Hàn Quỳnh tiên tử nói: “Lấy hay không lấy được, ngươi giao nàng ta ra đây sẽ biết.” Người khác lấy đi như thế nào nàng không hiểu được, nhưng có Thần Ma Ngục trong tay, nàng có rất nhiều biện pháp!

Hàn Quỳnh tiên tử kiên trì nói: “Chê cười, ngươi có bản lãnh tự mình lấy kiếm, đồ nhi ta một người sống sờ sờ, sao có thể giao cho ngươi?”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Tốt.” Chạy thẳng về phía Dư Anh Nam, thật sự muốn đi lấy kiếm trong tay nàng.

Dư Anh Nam được sư phụ ra hiệu, trong lòng mặc dù không cam lòng nhưng vẫn đi về phía trước một bước.

Vị nữ sư thúc còn lại kia chậm rãi kéo dài qua một bước, đứng bên cạnh Thất Tử.

Mắt thấy Ninh Tiểu Nhàn càng chạy càng gần, khoảng cách không tới năm trượng, trong lòng ba người đều có chút khẩn trương. Hai người Phái Cửu Tiêu tính toán cướp của giết người vô tội, đáy lòng có chút lo sợ không yên cũng có chút hưng phấn. Kim Vô Hoạn có viện binh mạnh, nghĩ đến một lát nữa hơn phân nửa có thể hoàn thành tâm nguyện đền bù báo thù cho ái nữ, ngay cả ý niệm trong đầu đều thông suốt không ít.

Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ngừng lại, cười nói: “Tiểu cô nương, tới đây đi.” Ninh Tiểu Nhàn không chịu đi về phía trước nữa.

Dư Anh Nam có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn sư phụ, lại không thấy rõ diện mạo nàng.

Cô gái này rất cẩn thận. Hàn Quỳnh tiên tử không thể làm gì khác đành thấp giọng nói: “Đi đi.”

Dư Anh Nam lại đi về trước hai bước, cách Ninh Tiểu Nhàn chỉ có mấy bước, cũng không dám đi xa hơn. Nàng vươn tay cầm chuôi kiếm Nam Minh Ly hỏa kiếm, không nói một câu, giống như muốn xem nàng lấy đi thần kiếm như thế nào?

Tiểu cô nương này, thật sự cho rằng nàng không cầm đi được? Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn hiện lên nụ cười, đưa tay đón chuôi kiếm, khi sắp chạm đến sợi tơ quấn ở chuôi kiếm, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, răng nanh tay trái lật lại, một chủy thủy vung ra ngoài!

Nếu như bị một kích này của nàng đâm rách cổ họng, giữa cổ Dư Anh Nam chắc chắn lập tức chảy máu.

Nhưng chủy thủ vung quá chiếc cổ trắng sáng của nàng ta, lại như vung qua không khí, cái gì cũng không đánh trúng.

Quả nhiên chỉ là một ảo ảnh thần kì! Con ngươi Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên co rụt lại, lúc nào thì Dư Anh Nam bị đánh tráo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play