Con hà biển được gọi là “răng ngựa” bởi vì hình dáng có chút giống
hàm răng ngựa. Ninh Tiểu Nhàn ấn tượng sâu nhất với nó chính là nó có vẻ ngoài giống vỏ sò nhưng lại không phải sò hến, mà thuộc loại động vật
khớp (giáp sát), anh em với tôm, cua. Loại vật này sống trong đá ngầm
trên bờ biển, dưới đáy thuyền lớn, thậm chí trên thân cá kình, quả thực
có quá nhiều. Lực dính của nó quá mạnh mẽ, số lượng càng nhiều sẽ giảm
tốc độ của thuyền, vì vậy mỗi lần có thuyền lớn cặp bờ, các thủy thủ sẽ
phải đến đáy thuyền dọn dẹp chúng.
Quán ăn mua nó từ chỗ thủy thủ với giá tiền vô cùng thấp, giá tiền
mua lại của bọn họ khoảng cứ mười mấy văn một cân. Sau đó sơ chế chế
biến khéo léo. Vùng Ôn Châu ở Hoa Hạ, xử lý Con hà biển bằng phương pháp “Ướp muối nhiều, có thể giữ lâu”. Chỉ có điều quán ăn ở đây thì gõ rụng vỏ ngoài cứng rắn của nó, sau đó thêm gừng, hành tây và dấm chua, các
nguyên liệu đồ ăn trộn đều với đường, tiêu, mùi vị khá thơm ngon. Tuy vị không thoải mái như những món hải sản khác nhưng từ từ chậm rãi nhai
nuốt từng miếng, giòn giòn giã giã lại nếm được vị tươi mới nên nó cũng
là hàng nhậu cao cấp.
Một loại rau trộn khác cũng khiến nàng rất ngoài ý muốn, không ngờ là ốc bùn muối. Loại hải sản đó mỗi một con mai chỉ cỡ chưa tới móng tay
ngón trỏ nàng, bình thường sản xuất cho bãi bùn ven biển. Thành Đô Linh
tiếp giáp Kính Hải, tự nhiên sản xuất nhiều ốc bùn. Một vốn một lời khu
vực mà nói, hiện tại chính là vụ thu cuối mùa thu, ốc bùn được gọi là
“nhả sắt”. Chất lượng tốt nhất vào lúc hoa đào nở rộ, chỉ có điều ốc bùn thu được về so ra vẫn kém hơn “Hoa đào ốc bùn” tháng ba âm lịch, nhưng
hạt lớn mỡ nhiều, cực kỳ ngon.
Quán ăn nàng ngồi dùng muối ăn thúc con ốc bên trong nước biển ra,
sau đó thêm gừng, đường trắng và rượi lão bạch nồng độ cao để ướp. Bây
giờ vùng này đã bắt đầu lưu hành thực phẩm chua cay, có lẽ lúc ướp còn
bỏ thêm chút xíu hoa tiêu. Mùi vị béo ngậy thơm ngon, thơm mát giòn mềm
khiến người ta rất khó quên. Hơn nữa vật này có giá trị dùng làm thuốc
rất tốt, có thể dùng cho nam nhân có gan, thận âm hư. Thích hợp ăn một
chút cũng rất tốt, ừ, tất cả mọi người đều hiểu.
Đáng tiếc vỏ ốc bùn mảnh mỏng dễ vỡ cho nên lúc bắt đầu ăn tốn chút
thời gian, phải “xoẹt” một ngụm hút thịt ốc vào. Nếu không mảnh vụn của
vỏ ốc sẽ vỡ lạo xạo trong miệng. Lúc trước Ninh Tiểu Nhàn từng ăn không
ít thứ này, tất nhiên sẽ không ở trước mặt Hoàng Phủ Minh lộ vẻ làm trò
cười cho thiên hạ. Nàng thầm nghĩ may mà mình không phải là đại gia khuê tú đoan phương. Nếu không đối mặt với món ngon bực này, thật sự không
thể nào hạ miệng.
Ninh Tiểu Nhàn giơ đũa gõ đầu hắn một cái, buồn bực nói: “Cười cái
gì? Lúc thục nữ ăn cơm, ngươi dám ở một bên phát ra loại âm thanh này?”
Thục nữ có thể ăn cơm như vậy? Hoàng Phủ Minh nhếch miệng nói: “Lần
trước ta dẫn người tới nơi này ăn cơm, Kim Mãn Nghiên cái này cũng không đụng cái kia cũng không chạm, rõ ràng ốc bùn này có vị ngon như thế,
nàng ta lại có thể nhìn không ăn.”
Nàng suy nghĩ một chút cũng che miệng cười. Kim Mãn Nghiên là thiên
kim của chưởng môn Tế Thế Lâu, trong lòng lại ngưỡng mộ Hoàng Phủ Minh,
hận không thể biểu hiện ra tất cả vẻ tốt đẹp trước mặt hắn, sao dám hút
ăn ốc bùn mà phá hỏng hình tượng của mình? Tiểu tử này dẫn nàng tới đây
dùng cơm, tám phần là có chủ tâm muốn nhìn người ta bêu xấu.
Thừa dịp đầu bếp xào thức ăn, nàng thuận miệng hỏi: “Chiêu thức công phu ấy của ngươi không phải loại thần thông bình thường?”
Hắn cười hắc hắc nói: “Đương nhiên không phải học của sư môn mà là
công phu bí truyền của Kính Hải vương phủ ta. Ninh tỷ tỷ, cha ta không
cho ta nói bí mật những thần thông đó, cho nên...”
“Biết rồi, ta không hỏi là được.” Nàng cũng không cảm thấy quái lạ.
Nếu bí mật của Kính Hải vương phủ có thể dễ dàng truyền ra như vậy thì
không đến mức ngay cả Mịch La cũng không điều tra ra. Nhưng mới vừa rồi
thời điểm Hoàng Phủ Minh thi thuật, nàng cảm thấy đứa nhỏ này tạo cho
nàng một cảm giác rất kỳ quái, hình như hắn dùng không phải linh lực hay yêu lực. Cảm giác như vậy, nàng đã từng thấy trên người hai người.
Chính là lúc lùng bắt Khánh Kị, vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng ra chắn thay hắn. Người kia sự dụng thuật mặt nạ, thuật chú người rơm, thần thông
Hoàng Phủ Minh giống như cùng xuất ra từ một bộ võ thuật với người đó.
Hoàng Phủ Minh tò mò: “Làm sao tỷ giải được độc rắn vàng của ta?”
Linh đan bình thường chỉ có thể giải độc bình thường. Kịch độc lợi hại
thật sự không phải Thanh Độc Đan bình thường có thể giải, còn phải như
đại phu dân gian đúng bệnh hốt thuốc. Loại độc rắn hắn triệu ra có độc
tính mãnh liệt. Cái gì Định Hư Đan, Ích Độc Thanh hoàn toàn không có
hiệu quả.
Ninh Tiểu Nhàn chấm nước, ở trên bàn tiện tay vẽ thân rắn uốn lượn,
cái cánh nho nhỏ, trên đầu còn nổi lên mấy cái bọc nhỏ. Hoàng Phủ Minh
nhận ra đó chính là con rắn nhỏ hắn triệu ra. “Nhìn hình tượng này còn
không rõ ràng sao? Hết lần này tới lần khác vẫn là màu vàng, đây là dị
thú thượng cổ gọi là đằng xà, có thể thừa lúc sương mù mà bay, tốc độ
cực kì nhanh, độc tính thiên về âm độc. Ta đoán ngươi triệu ra cũng
không phải là bản tôn đằng xà. Nếu không dị thú sẽ không dễ khống chế
như vậy, một khi lan tràn ra ngay cả mấy tu sĩ hay phàm nhân cũng sẽ gặm cắn sạch sẽ.” Chân thân của Trường Thiên là Cự Xà, nàng yêu ai yêu cả
đường đi, nên cũng nghiên cứu nhiều hơn về các loại rắn, tự nhiên nhận
ra được đằng xà đại danh đỉnh đỉnh.
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Minh một cái thấy hắn chỉ hì hì mà cười cũng không nói tiếp, thầm nghĩ tiểu tử thật giảo hoạt. Nàng
đoán, Hoàng Phủ Minh triệu ra chỉ là một hư ảnh hoặc phân thân đằng xà
thôi, lệnh cho nó bám vào trên giấy công kích người khác. Đằng xà loại
dị thú thượng cổ này không giống với Thương Long, Thương Long chỉ có thể sống trong nước, làm hại có hạn, mà đằng xà lên trời xuống đất hầu như
chỗ nào cũng đi. Hết lần này tới lần khác tính tình đằng xà lại cực kì
nóng nảy hung ác. Hoàng Phủ Minh còn bé nếu không khống chế được bản tôn dị thú, sợ rằng con đằng xà này tức giận quấy nhiễu phòng thủ Thành Đô
Linh.
Hắn chỉ làm ra hư ảnh hoặc phân thân, ngược lại làm pháp thuật rất
thông minh. Nhưng thượng cổ dị thú tùy tiện người nào cũng có thể gọi ra được sao, ngươi muốn triệu ra cũng phải xem dị thú đại nhân chịu phản
ứng ngươi không? Cho nên trên người Hoàng Phủ Minh tất nhiên còn có bí
mật. Nếu tiểu tử này tuổi lớn chút nữa, tu vi thâm sâu hơn chút ít, có
thể triệu ra thứ gì?
Nàng vừa nghĩ ngợi vừa nói tiếp: “Độc đằng xà của người trong mắt ta
chưa coi là chứng bệnh khó chữa, hơn nữa sau khi biết tính chất rồi,
dùng lạc hà thiên châu tính nóng đi trung hoà, giải độc càng nhanh.”
Viên cầu nhỏ trên rễ cây lạc hà thiên châu dùng pha chế thành bùa hỏa
công, có thể thấy được tính nóng mãnh liệt nên dùng để đối phó âm độc
đằng xà chính là đuổi hổ nuốt sói, đối chọi gay gắt, trong cơ thể người bệnh cũng phải trải qua một phen giao tranh hết sức đau đớn cho nên vừa rồi người bị thương mới nhận hết khổ sở.
Hoàng Phủ Minh cũng suy nghĩ hiểu cẩn thận điểm này, cười lạnh mấy
tiếng nói: “Hắn dám coi thường Kính Hải vương phủ ta, mới ăn ít khổ như
vậy, thật quá lợi cho hắn.”
Ninh Tiểu Nhàn cười không nói, chỉ gắp mấy con hà biển từ từ thưởng thức.
Hoàng Phủ Minh rất thông minh nhìn ra vẻ từ chối cho ý kiến từ trong
mắt nàng, không khỏi nhỏ giọng nói: “Ninh tỷ tỷ, ngươi không thích ta
như vậy sao?” Đôi mắt to hắc bạch phân minh lập tức lộ ra vẻ vô tội và
khẩn cầu.
Nàng dám khẳng định tiểu tử này ngày sau cũng là bậc thầy biến sắc mặt.
“Ta lấy quyền gì vung tay múa chân đối với ngươi? Ở đâu ra quyền để
cho người khác yêu ghét theo cách làm việc của ta?” Nàng khẽ xì cười một tiếng, Hoàng Phủ Minh lại thấy được sự chân thành trong nụ cười của
nàng. “Ngày sau nhất định sẽ có lúc ngươi gặp mưa gió hóa rồng, ta muốn
làm người thông minh nên tỷ phải nói ngươi biết cái gì nên làm, cái gì
không nên làm.”
“Nhưng ta lại thích người khác làm việc yêu ghét bằng ta.” Hoàng Phủ
Minh chân thành nói: “Tại sao tu hành phải thanh tâm quả dục? Ta càng
muốn giàu có bốn biển, quyền khuynh thiên hạ, khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ e ngại ta, kính sợ ta. Nếu không dù tu vi đến cảnh giới
vĩnh hằng bất diệt, làm hoàng đế cô đơn thì có ý nghĩa gì?”
Chẳng lẽ tiểu tử hỗn trướng này định dùng cái lí luận đó làm chí
hướng sau này của mình, lập ý nguyện to lớn sao? Vậy đời này hắn phải
đối mặt với tâm ma trăm ngàn lần người khác. Không lẽ những tu sĩ khác
là kẻ ngu ư, tự nguyện cuộc sống thanh tâm quả dục khổ hạnh sao? Còn
không phải sợ tâm ma tàn sát bừa bãi! Ninh Tiểu Nhàn cắn chiếc đũa,
phiền não nói: “Cách nghĩ của ngươi có từ đâu?”
Hoàng Phủ Minh ngẩng lên đầu nói: “Cha ta nói, nam tử hán đại trượng phu làm việc phải nhanh gọn sảng khoái.”
Nàng bật cười: “Ngươi muốn vừa ăn uống vui đùa vừa đi lên cảnh giới
cao nhất cũng không phải không thể. Chỉ có điều sẽ phải đối mặt với tâm
ma cực kì mãnh liệt. Chỉ sáu loại lục dục* một là mắt, tai, mũi, lưỡi,
thân, suy nghĩ đó. Ta sợ đến lúc đó ngươi chịu không nổi.”
lục dục*: (tiếng nhà Phật: mắt muốn nhìn cái đẹp, tai muốn nghe
cái hay, mũi muốn ngửi mùi thơm, lưỡi muốn nếm vị ngon, thân muốn được
hưởng sướng, ý nghĩa muốn được vui vẻ)
Hoàng Phủ Minh chép miệng nói: “Ta mới không sợ. Chỉ có trong tay quyền thế càng lớn, mình mới càng an toàn.”
Lời này Trường Thiên cũng đã nói. Nụ cười của nàng bất giác hiện lên trên mặt.
Hoàng Phủ Minh gắt gao nhìn thẳng nàng, hỏi: “Ninh tỷ tỷ, tỷ nói ta
có một ngày có thể đứng trên đỉnh người trong thiên hạ, có phải muốn cái gì sẽ có cái đó hay không?”
Nàng trừng mắt nhìn, vấn đề này hắn hỏi nhầm người rồi: “Có thể...
ah, chưa từng nghĩ tới a.” Lý tưởng lớn nhất của nàng chính là đi theo
bên cạnh Trường Thiên ngồi ăn rồi chờ chết. Xem một chút người ta lập
chí hướng to lớn như thế, nhìn nhìn lại chí hướng ban đầu nàng lập ra,
tư tưởng giác ngộ quả thực không cùng một cấp bậc!
Nàng thật xấu hổ ah.
Khi họ đang nói chuyện, cuối cùng đầu bếp cũng bưng thức ăn lên. Mới
vừa rồi đám người phàm đều cách khá xa xa, chỉ e bị liên lụy, mấy ông
chủ quán ăn dùng tất cả các món ngon sở trường, thức thừa dịp quầy hàng
không có khách mấy nhanh chóng làm xong để mang lên. Người phàm đứng ở
đằng xa thấy ở đây đã bình yên thật lâu, bắt đầu gan lớn lục tục trở về
bàn ngồi xong.
Trong lều lại bắt đầu náo nhiệt, chẳng qua tất cả mọi người đều có ý thức cách thật xa chỗ hai người Hoàng Phủ Minh.
Ăn quán bán hàng chính là muốn không khí náo nhiệt. Nàng thở dài nói, đưa tay gắp một miếng cá bột cắt lát.
“Cắt lát” Ý chỉ thịt tươi được cắt mỏng. Nếu nói “Cá cắt lát” thật ra thì chính là các miếng cá sống. Kỳ thật thứ này bắt nguồn từ Hoa Hạ, mà không phải như người bình thường vẫn cho rằng do Phù Tang quốc phát
minh. Triều đại nhà Chu đã ghi lại có ăn sống cá cắt lát, mà nhân dân
đời Tiền Tần cần lao dũng cảm hiểu được cá sống cắt lát phải dùng hành
tây, cây giới tử tương để điều vị.
Đến thời Nam Bắc triều thậm chí còn xuất hiện “Kim tê Ngọc quái”,
Bắc Nguỵ cổ tư hiệp có《 Tề dân yếu thuật 》bên trong có “Tám loại bột gia vị”, giới thiệu kĩ cách làm Kim tê. “Tám loại bột gia vị” là tám loại
gia vị chế từ tỏi, gừng, quất, Bạch Mai, thục túc hoàng, cơm gạo tẻ,
muối dùng để nhúng cá cắt lát.
Chỉ có điều món hiện tại bọn hắn ăn không phải là cá ba văn, mà là cá được cắt miếng từ cá cờ và bạch tuộc. Ở thời Hoa Hạ, hai loại hải sản
này đều đắt muốn chết, hơn nữa cá cờ được coi là một trong các loại cá
cao cấp nhất, ăn thật mỏng ăn khoảng mười lát cá hơi mỏng cũng đã tốn
trăm nguyên đồng rồi. Nhưng ở một vùng khổng lồ như Kính Hải, nó chỉ
được coi như thức ăn thuỷ sản cực kỳ bình thường thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT