Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên chút thương hại: “Thật ra cho dù ta không giải thích, môn chủ đại nhân nhất định đã đoán được, có đúng hay không?”
Lang Gia không có lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng sát khí tăng vọt. Có thể lên làm môn chủ một môn phái nào có ai ngu ngốc? Cho dù hắn không hiểu rõ lực sinh trưởng bằng Công Thâu Chiêu, nhưng từ sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi, hắn cũng tự suy xét chuyện đó, dần dần suy nghĩ cẩn thận. Ẩn vệ Ninh Tiểu Nhàn mang đến chỉ có mười mấy người, rời đi mấy tháng sau đó lại trở về, nhìn bộ dáng bọn hắn làm gì có nửa điểm khó chịu? Rõ ràng phương pháp kia của nàng ta đã có hiệu quả. Mà muốn đồng thời giải nguyền rủa cho nhiều người như vậy, cho dù dùng súp, chắc Công cũng không có nhiều chén như thế.
Khả năng cao nhất phương pháp nàng sử dụng là cái gì? Phương pháp xử lí dễ dàng, không đả thương nguyên khí mà có thể giải nguyền rủa là cái gì? Đáp án quả thực miêu tả sinh động. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn không chịu thừa nhận, trong lòng vẫn tồn tại chút may mắn mà thôi.
“Đó chính là đại nhân Ba Xà tự mình ra tay giải nguyền rủa trên người ẩn vệ.” Ninh Tiểu Nhàn nói rõ ràng: “Tháo chuhắn cần người buộc chuhắn, đại nhân Lang Gia sống lâu dài hơn ta, nhất định càng thêm hiểu đạo lý này hơn ta chứ? Ngài muốn giải trừ nguyền rủa trên người, như vậy đi theo ta tới gặp đại nhân Ba Xà ah!”
Đi gặp bổn tôn Ba Xà? Lang Gia chỉ cảm thấy cổ họng phát khô, trong miệng đều là nước đắng. Trách nhiệm của môn chủ Ẩn Lưu là thay đại nhân Thần Quân quản lý yêu thắn. Làm thuộc hạ người ta, Ba Xà muốn hắn đi bái kiến cực kỳ danh chính ngôn thuận. Nhưng Lang Gia ở Ẩn Lưu khổ tâm kinh doanh lâu như vậy, biết rõ kết quả một khi gặp mặt chính là quyền lực bị lấy đi, bản thân bị người nắm trong tay!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ? Tại sao hắn cần cù cầu tự do mấy ngàn năm, cuối cùng vẫn không chiếm được? Tại sao môn chủ Ẩn Lưu luân phiên thay đổi nhiều như vậy, tới lượt hắn lại muốn hắn giao quyền lực trong tay?
Hắn không cam lòng, hắn không phục!
Trong lòng Lang Gia trầm xuống nhưng mặt vẫn trầm như nước nói: “Làm sao ta biết lời cô nói, có phải đang lừa gạt ta hay không?”
Công Thâu Chiêu đứng ở một bên cười khổ nói: “Ninh cô nương nói thật. Nếu như ngài không tin. Ta có thể làm chứng cho nàng, hơn nữa quả thật ta đã ra mắt Trường Thiên Quân.”
Lang Gia cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Lang Gia môn chủ cũng không thể giết ta. Ta đại biểu lợi ích của đại nhân Ba Xà. Nếu ngài muốn ra tay với ta, dù chỉ là trong lòng có suy nghĩ này, lực lượng Ba Xà trên người cũng sẽ ngăn cản ngài.” Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, mắt lóe sáng: “Môn chủ đại nhân đến bây giờ còn chưa có ra tay, nói vậy không phải vì không muốn, mà là không thể sao? Ừ, ngài đến bây giờ còn chưa ra tay, cũng đang nói rõ thật ra trong lòng đã tin lời ta nói, có đúng hay không?”
Lúc này ở ngoài hai mươi trượng. Hạc môn chủ chậm rãi bước thong thả đi ra ngoài từ sau bóng cự mộc. Đi theo phía sau hắn là đám ẩn vệ từng cùng Ninh Tiểu Nhàn đi tới Đại Tuyết Sơn. Lang Gia nhìn bọn họ, đột nhiên thật sâu thở ra một hơi: “Từ lúc các ngươi bắt đầu tính toán Cưu Ma cũng đã tính xong hôm nay làm sao để đối phó ta, có phải hay không?”
Hắn lạnh lùng quay đầu đối mặt với Ninh Tiểu Nhàn: “Ngươi lại dám dẫn bọn họ tới trước mặt của ta! Mặc dù ta không động tới ngươi được nhưng ta có thể giết sạch những người này. Ta cũng muốn nhìn một chút, không có mấy người họ giúp đỡ, ngươi lấy cái gì tranh đoạt chức môn chủ cùng ta!”
Hắn là tiên nhân đã độ kiếp thành Công, lực chiến đấu cao hơn bất kỳ người nào ở đây. Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn hơi đổi, trong chốc lát lại khôi phục bình thường nói: “Nói như vậy, Lang Gia môn chủ tính ngây ngốc ở Ẩn Lưu cả đời, buông tha ý định ban đầu thoát khỏi sức mạnh Ba Xà sao?”
Nếu hắn giết sạch mọi người ở đây. Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên tất nhiên sẽ không thay hắn giải nguyền rủa. Lang Gia cười lạnh nói: “Hiện tại đại nhân Ba Xà tất nhiên không tiện hiện thân. Nếu không bản thân ngài ấy đã đứng ở chỗ này. Đã như vậy, ngươi chỉ là một tiểu cô nương ta có cái gì phải sợ? Coi như ta không giết được ngươi thì ta cũng có thể giam ngươi ở Ẩn Lưu, cho đến khi ngươi nghĩ ra biện pháp đả động đại nhân Thần Quân thay ta giải trói buộc!”
Vừa dứt lời, uy áp trên người hắn ta trong nháy mắt phóng ra ngoài, sừng sững dạt dào như núi cao khiến người khác phải ngước nhìn, ép tới mức mọi người cảm thấy ngực nặng nề cơ hồ thở không ra hơi. Thân thể như vùi lấp trong đầm lầy, ngay cả giơ tay lên đều khó khăn gấp bội. Sắc mặt Đồ Tẫn và Hạc môn chủ đều thay đổi. Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không thể được thoát khỏi uy áp đó. Trình độ người tu tiên trước và sau độ kiếp cách biệt một trời một vực.
Thời điểm đuổi bắt Đoan Mộc Ngạn, Lang Gia biểu hiện cũng không ra vẻ yếu kém, thậm chí có người bí mật nói hắn ta không giống trình độ tiên nhân. Bây giờ mới hiểu, chỉ vì lúc ấy hắn ta cố kỵ Đoan Mộc Ngạn tổn hại tới súp, vì vậy không dám ra tay quá nhanh thôi.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên vội vàng giọng nói: “Trước đó, ông không muốn nghe một chút điều kiện của chúng ta sao?”
Lang Gia ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, không nghĩ tới dưới uy áp của tiên nhân, nàng còn có thể mở miệng tự nhiên. Hắn tất nhiên không biết năng lực đối kháng với uy áp của Ninh Tiểu Nhàn vô cùng tốt. Dù sao trên đời này cũng chỉ có mình nàng ngày ngày đối mặt với một con thần thú tính tình hỏng bét suốt bốn năm, uy áp gì gì đó đều không nói chơi rồi.
Hắn không có lên tiếng, nàng coi như hắn đã chấp nhận. Nàng vội nói: “Ý kiến của đại nhân Thần Quân là sẽ giúp ngài giải nguyền rủa lực sinh trưởng. Sau đó ngài có hai con đường có thể chọn: một, tiếp tục lưu lại Ẩn Lưu đảm nhiệm chức môn chủ nhưng phải lập tâm minh huyết thệ, trừ thường xuyên làm chủ ở ngoài, thiên nam địa bắc mặc ngươi ngao du; hai, buông tha quyền lực trong tay, sau đó rời Ẩn Lưu.”
“Tuy có hai con đường có thể chọn nhưng một khi ngài ra tay với chúng ta, nó sẽ lập tức tự động mất đi hiệu lực. Biểu hiện và hành động phản chủ của ngài, cho dù đại nhân Thần Quân phải trả một cái giá khá lớn cũng sẽ tự mình ra tay, nhất định không cho phép phản đồ làm trái ý muốn đối nghịch với uy nghiêm của chủ thượng như ngài tồn tại. Đồng dạng, nếu hiện tại ngài theo ta đi gặp ngài ấy, đủ loại mạo phạm mới vừa rồi đều có thể coi như chuyện cũ bỏ qua, đây là thuật lại lời chính miệng Thần Quân nói, tuyệt không đổi ý.”
Về phần đối phó Lang Gia như thế nào, nàng và Trường Thiên đã thương nghị vô số lần. Đầu tiên nàng vẫn muốn đùa bỡn chút âm mưu quỷ kế đấy, nhưng cuối cùng kết luận cho ra vẫn là ăn ngay nói thật. Bởi vì nhân tố kỳ lạ lực sinh trưởng, thời điểm Lang Gia đối mặt với nàng rơi vào bị động. Bản thân của hắn cũng không thể ra tay với Ninh Tiểu Nhàn – đại biểu Ba Xà. Nếu muốn tiếp tục đảm nhiệm chức môn chủ, quả thực chỉ có thể chọn dùng biện pháp tiêu cực giam lỏng nàng lại. Nhưng cứ như thế, không nói đến việc hắn ta có thể thực sự giam nàng lại hay không? Chỉ cần hắn ta muốn thoát khỏi trói buộc của lực lượng Ba Xà, không thể tăng trưởng không thể lên trời, khi đó thời điểm gặp lại Trường Thiên sẽ có kết quả gì, chính hắn ta thử nghĩ cũng không rét mà run.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn dứt khoát nói thẳng: “Ta không ngại nói tất cả ngọn nguồn với môn chủ đại nhân, muốn giải thoát khỏi lực Ba Xà không thể nào dựa vào chính mình, mà phải do Thần Quân tự mình ra tay. Nói cách khác, ta phải dẫn ngài tới trước mặt ngài ấy mới thành. Nhưng nếu ngài giết sạch mọi người ở đây, đến lúc đó Thần Quân đại nhân đối xử với ngài như thế nào? Ta không muốn tưởng tượng đâu. Dĩ nhiên, nếu như ngài nguyện ý buông tha cơ hội giải trừ nguyền rủa, như vậy tất nhiên muốn làm gì cũng được thôi.”
Lang Gia cảm giác mình thật sự mắc vào khó khăn. Rõ ràng đám người này không phải đối thủ của mình, song nếu hắn ra tay giết người thì đừng mong giải lực Ba Xà. Nếu như kiên cường một chút, dĩ nhiên có thể cả đời ở lại Ẩn Lưu tiếp tục làm môn chủ trên vạn người, nhưng ý niệm muốn tiên du tứ phương trong đầu đã thâm căn cố đế. Một khi nó trở thành tâm ma, chỉ sợ từ nay về sau tu vi đều không thể tiến thêm tấc nào nữa. Còn nếu thần phục dưới trướng Thần Quân, từ đó phải nghe lệnh của ngài ấy, làm gì có sự thoải mái sung sướng như hiện tại tay cầm đại quyền?
Ninh Tiểu Nhàn có chút đồng tình người này rồi. Trong các con đường để lựa chọn, hoàn toàn không có lựa chọn “tự do”. Bất luận hắn ta lựa chọn như thế nào? Tự do vô câu vô thúc mà hắn ta thực sự muốn đã không tồn tại.
Lúc này bên tai Lang Gia vang lên truyền âm của Công Thâu Chiêu: “Lang Gia huynh, thứ cho ta nói thẳng. Ta biết huynh không muốn khuất phục dưới trướng người khác, nhưng không lâu nữa Hám Thiên Thần Quân có thể trở lại nhân gian. Ta không cho rằng đến lúc đó ngài ấy sẽ dễ dàng bỏ qua cho huynh. Ẩn Lưu, huynh không thoát được, từ đại nghĩa danh phận mà nói, huynh lại là thuộc hạ của ngài, ngài đối phó huynh cũng không có người nào có thể ra tay giải cứu.”
Những lời này mới thật sự khiến Lang Gia thay đổi sắc mặt. Thân thể hắn ta hơi khẽ chấn động, chuyển hướng nói Công Thâu Chiêu: “Chuyện này là thật? Ngươi không nên lừa gạt ta!”
“Nếu có nửa chữ nói dối, trực tiếp khiến ta lần lượt bị thiên lôi đánh xuống!” Công Thâu Chiêu mắt cũng không nháy mắt mà phát thề, lúc này mới nói tiếp: “Ta cùng Thần Quân đã nói qua, vốn ngài cũng không bất mãn với huynh. Nếu như huynh quy phục, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Thần Quân giao thì vẫn sẽ trên vạn người, chỉ dưới một người mà thôi. Hơn nữa Hạc môn chủ cũng không phải chén đèn nhỏ đã cạn dầu, nếu ông ấy dám xuất hiện ở chỗ này thì cũng đã chuẩn bị chu đáo. Nếu huynh giết người của ông ta, phá hư truyền thống chế độ nhiều thủ lĩnh vài ngàn năm của Ẩn Lưu không nói, sợ rằng tin tức Thần Quân sắp sửa tái nhận chức cũng sẽ truyền khắp Ẩn Lưu, đến lúc đó huynh bị vây vào thế bị động, lấy cái gì đi ngăn chặn miệng nô tài?”
Từ trước tới nay Ẩn Lưu thi hành chế độ tổ chế nhiều thủ lĩnh là tuân theo phân phó của Trường Thiên. Cho dù Lang Gia có thể dùng võ lực của mình mạnh mẽ cưỡng chế thi hành sửa đổi chế độ thủ lĩnh, như vậy là phản bội đại nghĩa, danh phận mấy trăm năm cũng không trấn áp được, tiếng phản đối cũng sẽ không nhỏ xuống. Trong đó phải giết diệt tính mạng bao nhiêu người, nhấc lên bao nhiêu cuộc nội chiến, Lang Gia vừa tưởng tượng đã cảm thấy nhức đầu. Đây cũng là lý do tại sao Đông Hán chỉ là chính quyền trên danh nghĩa, nhưng Tào Tháo vẫn phải hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, hoặc nói nguyên nhân chuẩn xác hơn phụng lệnh thiên tử mới phù hợp quy tắc. Đơn giản vì thiên tử đối với việc chư hầu được phân đất phong vương, mới là người chủ nhân thật sự chiếm được đạo đức, truyền thống, danh phận và nghĩa lý, đó chính là “Đại nghĩa”!
Mà yêu tông mạnh mẽ như Ẩn Lưu lưu truyền vài ngàn năm, quy luật vận hành của họ đã sớm tự thành hệ thống. Lang Gia bất ngờ thay đổi chế độ, sợ rằng sẽ gặp phải lực ngăn cản tuyệt đối không hề nhỏ. Hơn nữa Hạc môn chủ là ai? Lúc lão đối phó Cưu Ma, khi đó Lang Gia ở một bên nhìn rất rõ ràng. Tên này lại có sở trường thao túng dư luận, kích thích sự phẫn nộ của dân chúng. Hiện tại lão thản nhiên đứng trước mặt mình, chẳng lẽ lão đã rửa sạch cổ đi tìm cái chết sao? Lão tiên hạc gian trá giảo hoạt này, nói vậy cũng lưu lại hậu chiêu gì đó. Dù mình giết lão rồi cũng khó bảo đảm tin tức sẽ không rò rỉ truyền ra ngoài.
Nghe xong lời Công Thâu Chiêu nói, Lang Gia trầm mặc hồi lâu cũng không nói gì thêm. Hắn là thân thể tiên nhân, tuy trong lòng đăm chiêu nhưng rất ít khi biểu hiện trên mặt. Tất cả mọi người đều hiểu hắn đang cân nhắc hơn thiệt, lẳng lặng yên tĩnh chờ, không quấy rầy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT