Edit: Tam Vu
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn lại muốn nàng xuất thủ chữa trị cho người phàm? Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới, lúc hắn ở phàm tục còn có người nhà, chẳng lẻ chính là một hộ này? Đúng nha, Lăng gia cũng mới vừa chuyển đến nơi này, trên thời gian cũng không cách nhau mấy. Đồ Tẫn a Đồ Tẫn, ngươi thật là tìm được người trong sạch cho ta, vài trăm hộ ở trong trại này ngươi không tìm, hết lần này tới lần khác tìm được thân thích của Phó Vân Trường.

Nhưng mà trong lòng nàng cũng biết, cái này thật sự không trách được Đồ Tẫn. Phòng của Lăng gia là hướng tốt nhất ở phụ cận nơi này, ánh sáng tốt nhất, cả tòa phòng vừa lớn lại sạch sẽ, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Lăng Phượng Nam đầy mặt nghi ngờ đi tới, hỏi một tiếng: “Phó lão đệ, chuyện gì nha?”

Một câu này, nhất thời đem Ninh Tiểu Nhàn giống như bị sét đánh không nhẹ. Nàng biết Lăng Phượng Nam năm nay năm mươi tuổi, sắc mặt tang thương, thoạt nhìn giống như lão giả tuổi gần lục tuần (sáu mươi tuổi), mà Phó Vân Trường chỉ bất quá hai mươi lăm, sáu, đúng là lộ ra vẻ trẻ tuổi, nhưng tuổi thực sự của hắn không biết là gấp mấy lần lão đầu này rồi, lại cam tâm tình nguyện bị người gọi là “Tiểu đệ”? Khí phách đường đường của Tiên phỉ đi đâu rồi?

“Khụ.” Đại khái là thấy được biểu tình trên mặt nàng, Phó Vân Trường kéo căng giọng nói: “Vị Đàm cô nương này thực sự là người quen cũ của ta. Y thuật của nàng cao minh, bệnh cũ của ngươi, nàng có thể hỗ trợ.”

Lăng Phượng Nam ngạc nhiên nói: “Đàm cô nương? Vị này không phải là Ninh cô nương sao?”

Phó Vân Trường không nhịn được ho một tiếng nói: “Dạ dạ, ta nói sai rồi. Lão Lăng, ngươi trước làm cho nàng thay ngươi xem một chút.”

Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói: “Hắn sắc mặt trong trắng hiện xanh, hiển nhiên cũng là bệnh nặng mới khỏi, bộ dáng không giống như trên người còn có chứng bệnh khó chữa, ngươi muốn ta thay hắn xem bệnh gì?”

Phó Vân Trường truyền âm cho nàng: “Trước đó không lâu hắn nhiễm ôn dịch, mặc dù dùng thuốc chữa hết, nhưng các khớp xương trên chân đã co rút lại, bước đi bất tiện.”

Nàng bảo Lăng Phượng Nam đem ống quần cuốn lên, lộ ra đầu gối. Lăng Phượng Nam rất gầy, xương đầu gối lộ ra vẻ thẳng đứng, quả nhiên hình dạng có khác với người bình thường. Nàng duỗi ngón tay, nhẹ nhàng ấn mấy cái, làm bộ như trầm ngâm một lát. Nhưng thật ra là cùng Trường Thiên thương lượng  thử xem, lúc này mới có tính toán.

“Không phải là co rút lại, mà là hoại tử. Lúc ngươi trị bệnh này, cả người hắn đã xuất hiện màu xanh tím lốm đốm đúng không?” Nàng chứng kiến Phó Vân Trường gật đầu. Mới nói tiếp “Bệnh mặc dù chữa hết, nhưng dịch độc có lẽ đã xâm nhập cốt tủy. Thần thông của ta còn chưa khôi phục, không thể xâm nhập dò xét, mấy ngày nữa nhìn kỹ càng cho hắn một lần nữa.”

“Có thể khỏi hẳn?”

“Trên lý luận có thể, chỉ cần phương thuốc thích hợp, phối hợp châm thạch trị liệu, Lăng tiên sinh có thể khỏi bệnh này.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Ở phương diện này, nhiều loại đan dược hơn nữa mà không đúng bệnh. Ngược lại không hữu hiệu bằng thủ đoạn trị liệu tầm thường.”

Thanh nhi gật đầu lia lịa, hiển nhiên đồng ý cách nói của nàng, sau đó lắp bắp nói: “Còn...... Còn có một chuyện.” Dứt lời, mặt liền đỏ lên. Phó Vân Trường vội vàng mang theo Lăng Phượng Nam đi ra ngoài, để lại hai nữ tử nói chuyện với nhau.

Nhìn hai đại nam nhân đi xa. Thanh nhi mới hắng giọng một cái nói: “Lăng Phượng Nam lập gia đình đã mấy chục năm, vẫn vô hậu, nghĩ tới rất nhiều biện pháp nhưng chưa từng có hiệu quả. Phó đại ca hi vọng Ninh tỷ tỷ có thể nghĩ biện pháp......” Nói đến phần sau, tiếng nói nhỏ xuống, hiển nhiên cũng cảm thấy yêu cầu này thật sự làm khó người khác.

Không phải đâu, nam nhân không có đời sau cũng muốn nàng quản? Nàng cũng không phải là Quan Âm Tống Tử. Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, vừa tức vừa thẹn.

Sắc mặt của hai nữ tử đều đỏ bừng. Nhìn nhau im lặng. Qua thật lâu, Thanh nhi mới thấp giọng nói: ” Lăng gia đến thế hệ này, chỉ có một người đàn ông là Lăng Phượng Nam, nếu hắn không có đời sau, thì hương khói của Lăng gia sẽ bị cắt đứt.”

“Phó Vân Trường vá Lăng Phượng Nam có quan hệ gì?” Nàng không nhịn được hỏi, “Đường đường đầu lĩnh Tiên phỉ. Tại sao lại đi quản chuyện sinh con của vợ chồng người ta như vậy?”

Thanh Nhi trầm ngâm gần nửa ngày, mới tựa như quyết định nói: “Nếu Ninh cô nương không đem việc này tiết lộ ra ngoài, ta liền nói cho ngươi nghe.”

Cái này dễ thôi, có bát quái để nghe là tốt nhất. Ninh Tiểu Nhàn nhất thời chuyển xấu hổ thành vui mừng, tàn bạo phát thề độc. Chuẩn bị dựng thẳng tai cung kính nghe. Dù sao nàng quyết định sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng người trong Thần Ma ngục là tự mình nghe được đấy.

“Bốn trăm năm trước, Phó đại ca cùng tổ tiên Lăng Phượng Nam là một nhà, nghiêm khắc mà nói, là huynh đệ ruột. Phó đại ca vốn họ Lăng, sau lại thành...... thành đạo phỉ, mới đổi thành họ Phó.”

“Chuyện này có nhiều gút mắt phức tạp, ta liền nói ngắn gọn. Hơn sáu trăm năm trước, ban đầu Lăng thị sống ở Lô châu cũng là gia đình giàu có, nhưng lại có oán hận sâu đậm với một đại gia tộc cũng thịnh vượng ở địa phương đó là gia tộc Nam Cung, cứ như vậy mà đánh nhau mấy trăm năm, hai bên đều chết rất nhiều người, cừu hận cũng tích lũy càng sâu. Lăng thị từ từ thắng lợi, gia tộc Nam Cung lại suy tàn đi, cuối cùng chỉ còn lại có mấy phòng huynh đệ. Lúc ấy tổ tiên Lăng gia dùng chút ít thủ đoạn tàn nhẫn, chặt đứt đường sống của người Nam Cung gia, cuối cùng chỉ có một đứa trẻ may mắn còn sống sót, nó gia nhập Tiên phái, trước khi nó rời đi từng khóc nói, một ngày nào đó sẽ tàn sát hết cả nhà Lăng thị, đến chó gà cũng không tha!”

“Lúc đứa bé kia được cứu đi thì đã hấp hối, lúc ấy Lăng thị cũng không có đem hắn để trong lòng. Vậy mà hai trăm năm sau, đứa trẻ này quả nhiên tu thành đại thần thông quay lại tìm kẻ thù. Lăng gia mặc dù cũng có mấy người tu tiên, nhưng lại không phải là đối thủ người ta. Người nọ cứ thế dùng sức một mìnhhắn  giết sạch mọi người trong Lăng gia, bao gồm lão nhân trên chín mươi, hài nhi vừa đầy tháng, tất cả hạ nhân ở trong Lăng gia, thậm chí gà, mèo, chó, chuột trong nhà, phàm là vật còn sống, một mực tàn sát hết, quả nhiên thuận theo lời thề hắn lập lúc trước ‘chó gà cũng không tha ’!”

Tiếng nói nàng nhỏ nhẹ, nhưng nghe ở trong phòng dưới ánh mặt trời như vậy, lại giống như có mùi máu nhàn nhạt quanh quẩn, mặc cho gió thổi hoa quế tràn đầy mùi thơm cũng thổi không đi.

Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: ” Người Lăng gia cũng không có chết hết, đúng không?” Lại là một chuyện xưa diệt cỏ không diệt tận gốc.

Thanh nhi khe khẽ thở dài: “Ừ. Lăng gia từ trên xuống dưới sáu trăm bốn mươi lăm miệng, đã chết sáu trăm bốn mươi ba người. Hai huynh đệ Phó đại ca bởi vì vẫn quá mức quậy phá, hai năm trước khi chuyện xảy ra đã bị đưa đi nông thôn dạy dỗ, ngược lại thoát được tánh mạng. Hắn biết được chuyện này đã là hai tháng sau, lúc chạy trở về, nhà cũ đã bị một mồi lửa thiêu thành tro tàn.”

“Sau lại, hắn đi theo tiên đạo, muốn báo thù?”

“Đúng thế. Phó đại ca nghĩ, nếu đối phương là người tu tiên, như vậy duy có mình cũng luyện thành thần thông mới có thể báo thù cho cả nhà Lăng gia. Nhưng mà...... Nhưng mà vận khí hắn vẫn một mực không tốt, tư chất linh căn 3 cuahắn mặc dù tốt, nhưng Tiên phái hắn gia nhập đều không phải đại phái, công pháp cũng không nổi trội, cho nên hắn làm sao luyện cũng không có bản lãnh cao, hơn nữa môn phái như vậy, cũng căn bản không cách nào giúp hắn báo thù. Trong cơn tức giận Phó đại ca dứt khoát thoát khỏi sư môn, vào rừng làm cướp làm giặc, trừ dẫn mọi người chúng ta mưu tài ra, cũng muốn tìm pháp môn tu luyện tốt hơn.” Nàng nghẹn ngào nói, “Cái cừu nhân kia vẫn sống rất tiêu dao. Phó đại ca hắn...... Hắn một ngày cũng không quên mất chuyện báo thù.”

“Trong huynh đệ Lăng thị, đệ đệ mang thân thể người phàm sống sót, dĩ nhiên sống không quá trăm tuổi. Ngươi cũng biết, tu sĩ chúng ta cùng gia tộc thế gian liên hệ rất đạm bạc, kể từ sau khi huynh đệ ruột qua đời, hắn liên lạc cùng với thân nhân phàm trần cũng dần dần ít đi. Nhưng gần đây cơ duyên trùng hợp, trong lúc vô tình hắn tìm được huyết mạch cuối cùng của Lăng thị, cũng chính là tung tích của Lăng Phượng Nam, lại nghe nói cừu nhân của mình rốt cục chết đi, đột nhiên hắn coi trọng hơn đối với phần thân tình này.”

Ninh Tiểu Nhàn gật đầu. Nàng có thể lý giải ý nghĩ của Phó Vân Trường, đầu tiên bị tư tưởng muốn báo thù điều, những thứ khác đều nhét không vào đầu được. Hiện tại đại thù được báo, hận ý biến mất, đột nhiên liền thông suốt, cũng bắt đầu có thể nhận thức những tình cảm đáng quý khác. Nói trắng ra là, người này chấp niệm quá sâu, đối với quá khứ khó mà quên. Nhưng người như vậy, chẳng lẽ trên đời còn thiếu sao?

“Nhưng Lăng Phượng Nam thuở nhỏ nhà nghèo, thể chất vẫn rất yếu, lấy vợ mấy chục năm cũng không có con.” Nói chuyện như vậy, mặt Thanh nhi lại đỏ, ” Một nhà Lăng thị chỉ còn một độc đinh này thôi, nếu hương khói đoạn tuyệt lúc này, Phó đại ca nhất định sẽ khổ sở. Hắn bảo ta trị liệu cho Lăng Phượng Nam, nhưng trừ thân thể hao hụt ra, ta không có phát hiện những vấn đề khác. Ninh cô nương đan thuật cao minh, có lẽ có thể chu toàn nguyện vọng của hắn?” Dứt lời, trong mắt đều là ý chờ đợi vô hạn.

Nếu chỉ có Phó Vân Trường nhờ vả, Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn bận bịu giúp hắn, người này mới vừa rồi còn cầm Nạp Kim Lâu uy hiếp nàng, mà tính tình của nàng từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng. Nhưng ngày thứ nhất nàng tới ở đây lấy danh nghĩa ra ngoài giải sầu dưỡng bệnh, vợ chồng Lăng thị vô cùng nhiệt tình, cũng không sợ nàng lây bệnh khí cho bọn hắn. Đối với cặp vợ chồng mặc dù đã gặp các mặt của xã hội không nhiều lắm, nhưng đối xử với mọi người bình thản chân thành, là người tốt ít có trong loạn thế.

Nàng hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, Lăng phu nhân đang phụng bồi A Ly ở trên giàn dây hồ lô ngắt lấy hồ lô lớn vàng óng xinh đẹp. Nàng còn nghe được A Ly nói, muốn lấy hết hồ lô cho Ninh tỷ tỷ làm bình chứa nước hoa quả chơi. Hai vợ chồng đến trung niên dưới gối vẫn không có con gái, đối với yêu thích đối với cô bé này toàn bộ lộ ra ngoài.

Trường Thiên đối với nàng hiểu rõ quá sâu, thấy thế cười cười: “Nàng động lòng trắc ẩn rồi.” Đây là câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn. Tâm địa nha đầu kia sao vẫn mềm yếu như vậy?

Nàng thở hắt ra một hơi thật dài nói: ” Tánh mạng người phàm quá ngắn, thời gian trăm năm thoáng qua rồi biến mất, từ trước đến nay ở trên đời này chính là sướng ít khổ nhiều, tựa như chuyện phúc khí con cháu quanh quẩn bên gối này, không nên bị tước đoạt.” Lời này, nửa là trả lời Thanh nhi, nửa là trả lời Trường Thiên.

Người tu tiên tuổi thọ dài, đáng tiếc bước lên tiên đồ rồi thì có thể để lại con nối dòng đã ít lại càng ít, theo tu vi  đề cao, hy vọng dựng dục đời sau lại càng xa vời  —— đây cũng là quy định của thiên đạo, nếu không yêu thú cường đại giống như Ba Xà vậy, ba ngày hai đầu sinh một ổ đi ra ngoài, vậy thì sinh linh cả Nam Chiêm bộ châu sẽ bị ăn cạn sạch; mà làm người phàm, mặc dù tuổi thọ không dài, đau khổ quấn thân, nhưng có thể hưởng thụ thiên luân chi nhạc mà người tu tiên khó sánh bằng.

Nhưng ngay cả hạnh phúc nhỏ bé như vậy cũng không có, đúng là thế đạo bất công.

Ở bên trong vẻ mặt vui mừng của Thanh nhi, nàng nhẹ nhàng nói: “Tốt, ta nhất định sẽ làm hết sức. Nhưng phải qua hai ba ngày, thần thông hồi phục ta mới có thể trị liệu.”

Thanh nhi hoan hô một tiếng, đi tìm Phó Vân Trường báo tin vui, nhưng Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng phủ lên tay nàng nói: “Trước không vội  đi. Trước tiên ta hỏi ngươi điều này, người tàn sát cả nhà Lăng Thị họ kép là Nam Cung? Chẳng lẽ, chính là tiền nhậm chưởng môn của Quảng Thành cung, Nam Cung Chân?”

Niềm vui trên mặt Thanh nhi dần dần thu lại, đau lòng nói: “Đúng vậy, chính là lão! Lão tặc này làm hại tâm thần của Phó đại ca mấy trăm năm qua cũng không được giải thoát, trước đó không lâu nhận được tin tức lão Độ Kiếp thất bại, Phó đại ca tự giam mình ở trong phòng chừng mấy ngày, trên mặt lại không có bao nhiêu vui mừng, chỉ nói ‘ quá có lợi cho lão ’.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play